Thần Điển

Chương 448: Chương 448: Quyết tâm liều mạng (2)






"Nhưng mà chúng ta có chung một địch nhân đúng không?" Khố Ân Tư cười nói: "Huống chi, tại sao ngươi không suy nghĩ một chút, vì sao ta kết thù hận với Địch Áo? Đạt Nhĩ Sâm, chúng ta bây giờ có thể làm chính là đồng tâm hiệp lực diệt trừ địch nhân này, như vậy mới có lợi đối với chúng ta."

Sắc mặt Đạt Nhĩ Sâm nhất thời lúng túng, Khố Ân Tư nói không sai, là do hắn lợi dụng đối phương trước, còn có thể diện gì đi chỉ trích người khác?

"Ta chỉ nói nhiêu đó, về phần lựa chọn như thế nào là chuyện của ngươi, suy nghĩ thật kỹ đi. Thật ra cho dù ngươi không làm gì hết, ta tổn thất cũng không thể nào lớn hơn ngươi. Dù sao nếu Địch Áo lựa chọn trả thù, người thứ nhất chắc chắn là ngươi chứ không phải ta."

Sau khi nói xong, Khố Ân Tư không thèm quản Đạt Nhĩ Sâm phản ứng ra sao, trực tiếp xoay người rời khỏi rừng cây, lưu lại một mình Đạt Nhĩ Sâm đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Khố Ân Tư từ từ đi xa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại thêm một vòng tranh tài kết thúc. Đến thời điểm rút thăm, lần này Lôi Mông nói gì cũng không cho Địch Áo đi, nói là vận khí Địch Áo quá kém, Địch Áo không thèm để ý, mặc kệ Lôi Mông xung phong nhận việc, đúng lúc hắn có việc phải đi một chuyến.

Mấy giờ sau, đám người Địch Áo ngồi ở ngoài thạch động tán gẫu, chợt nghe từ nơi xa truyền đến tiếng cười vô cùng lớn lối, thanh âm đúng là cái loại hắn đã cực kỳ quen thuộc.

Mấy người Địch Áo lúc này liếc nhau nghi ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái tên Lôi Mông này lại phát điên gì đây?

"Ha ha ha ~!" Lôi Mông cứ như vậy vừa cười lớn vừa đi tới, bản mặt vênh váo tự đắc quét một vòng qua mấy người Địch Áo, bộ dạng dương dương đắc ý ngồi xuống giang hai chân ra thật rộng. Nhưng lại không nói một câu, chỉ ngồi ở đó thỉnh thoảng cười to một trận, cười sảng khoái đến mức những người khác bắt đầu nghi ngờ, âm thầm suy nghĩ trong lòng: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra không được sao, nhà ngươi cười cái rắm thúi gì thế aa.a?”

"Hắn trước kia đã bao giờ như vậy chưa?" Y Toa Bối Nhĩ ngồi ở một bên nhỏ giọng hỏi Ca Đốn.

Ca Đốn liếc nhìn Lôi Mông, vẻ mặt cũng rất nghi ngờ: "Mặc dù tên này tương đối ngu ngốc, vốn dĩ trước kia không có ngu si đến trình độ này, không biết hôm nay hắn bị cái gì kích thích nữ."

Mặc dù thanh âm Y Toa Bối Nhĩ và Ca Đốn không lớn, nhưng khoảng cách thật sự quá gần. Cho dù Lôi Mông muốn làm bộ không nghe được cũng đã lỡ nghe mất rồi, tiếng cười sảng khoái từ từ dừng lại, bộ dạng buồn bực nhìn chằm chằm vào Ca Đốn: "Có phải là huynh đệ hay không đó? Tại sao ngươi không thể phối hợp với ta một chút?"

"Nói nhanh đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Ca Đốn không nhịn được hỏi tới, đám người Tác Phỉ Á cũng dựng lỗ tai lên, các nàng rất muốn biết đáp án.

Ánh mắt Lôi Mông lần lượt đảo qua trên mặt từng người, giảm thanh âm xuống thấp, thần thần bí bí nói: "Các ngươi đoán ta rút được khu nào?"

Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt Lôi Mông không phải là vừa trúng giải thưởng lớn sao? Thật sự rút được khu bốn mươi chín của Đạt Nhĩ Sâm rồi?

"Rút được Đạt Nhĩ Sâm rồi?" Ca Đốn vui mừng hỏi.

"Ha ha, không sai." Lôi Mông cười phá lên: "Như thế nào? Ta đã nói gì nhỉ? Vận khí của ta khác xa Địch Áo đúng không?"

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, đây đúng là một tin tức tốt, cái tên Đạt Nhĩ Sâm kia rất thích gian lận trong lúc tranh tài, lần này vô tình đụng phải, nhìn xem hắn còn có hoa chiêu gì nữa đây.

"Rất tốt." Ca Đốn nhe răng cười: "Hắn không phải là muốn chiếm đoạt Hỏa Hống Thú của ta sao? Một hồi ta đi tìm Phổ Lai Tư nhờ hắn chuyển cáo Đạt Nhĩ Sâm một tiếng, nếu có thể thắng chúng ta trong trận đấu, ta sẽ giao Hỏa Hống Thú cho hắn."

"Ta đoán chừng hắn không dám đánh cuộc với ngươi." Lôi Mông cười hì hì nói: "Đám người kia biết trận tranh tài tiếp theo sẽ đánh với chúng ta, vẻ mặt ai nấy như đưa đám, làm như trong nhà có người chết vậy, ha ha ha~!"

"Tên kiêu ngạo như vậy cũng biết sợ?" Ca Đốn lạnh lùng nói.

"Cũng không thể hoàn toàn trách hắn, bởi vì chúng ta lớn lối hơn hắn mà thôi." Lôi Mông thở dài, nhún vai ra vẻ rất tội nghiệp.

"Ngươi đang nói ai?" Ca Đốn hỏi: "Là bản thân ngươi hay là Địch Áo?"

"Đương nhiên là Địch Áo, ca ca ta rất là hiền lành." Lôi Mông thần thần bí bí nói: "Hơn nữa ta còn nghe được một tin tức có liên quan tới Địch Áo."

"Là gì?" Tác Phỉ Á vội vàng hỏi.

"Xét thấy Địch Áo mấy lần biểu hiện trong trận đấu quá kinh điển, đám đạo sư học viện đang thương nghị có nên đặc cách cho Địch Áo trực tiếp tiến vào trận chung kết cuộc thi cá nhân không." Lôi Mông nói: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đề nghị này nhất định sẽ được thông qua."

"Còn thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp?" Tác Phỉ Á hỏi tới: "Có phải cũng cho Địch Áo trực tiếp tiến vào trận chung kết luôn?"

"Chuyện này thì ra không biết." Lôi Mông lắc đầu nói: "Đạo sư các bộ tự hình thành một hệ, không có phụ thuộc quan hệ gì với nhau, bộ sơ cấp đề nghị không thể nào ảnh hưởng đến bộ cao cấp được."

"Bằng không chúng ta tìm Thương Nam nhờ hắn đi hỏi thăm xem sao?" Tác Phỉ Á nói.

"Không cần." Địch Áo nói: "Có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết hay không, đối với ta cũng không thành vấn đề, chỉ khác nhau ở chỗ đánh ngã nhiều ít vài người mà thôi."

"Nghe một chút đi, các ngươi nghe một chút đi." Lôi Mông dùng sức vỗ vào bắp đùi của mình, chỉ thẳng vào Địch Áo: "Tên này lớn lối ghê chưa? Ai dà, cũng may hắn là bằng hữu của ta, nếu như hắn là địch nhân, có khi ta bị hắn chọc tức chết."

"Ta nói là sự thật." Địch Áo mỉm cười nói.

"Phi phi !" Thân là bằng hữu, ngay cả Lôi Mông cũng chịu không được nữa rồi, kêu lên: "Ngươi đã có bản lãnh như vậy, tại sao không xin tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn?"

"Ta đã hỏi rồi." Địch Áo nói: "Nhưng mà thời gian thi đấu cá nhân ở cực hạn có xung đột với bộ cao cấp, cho nên ta bỏ qua."

Ca Đốn và Lôi Mông không nhịn được quay mặt nhìn nhau, thật lâu sau Ca Đốn mới hỏi dò: "Không thể nào? Địch Áo, không nên nói giỡn, ngươi thật sự có ý định tham gia thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn?"

Địch Áo gật đầu nói: "Thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn nhất định có tính khiêu chiến."

Lần này tất cả mọi người đều không nói ra lời, sự thật rõ ràng là nếu Địch Áo đã thử xin thi đấu cá nhân ở bộ cực hạn, chuyện này có ý nghĩa hắn ít nhất cũng phải nắm chắc vài phần chiến thắng, mà học viên bộ cực hạn là ai? Đều là Võ Tôn tương lai, cường giả chân chính đó nha?

"Địch Áo, ngươi nói thật đi, ngươi bây giờ rốt cuộc đạt tới mấy giai rồi?" Lôi Mông la lên.

"Cấp ba, gần tới cấp bốn." Địch Áo bình thản trả lời.

"Thằng ngốc mới tin ngươi." Lôi Mông vô cùng buồn bực, hắn tự cho rằng thiên phú của mình đã là tốt lắm rồi, đã từng dũng cảm tiếp nhận đủ các loại khảo nghiệm, nhưng vì cái gì mà chênh lệch với Địch Áo càng lúc càng lớn đây?

"Địch Áo gần đây biểu hiện quá hoành tráng rồi, học viện có thể điều hắn tới bộ cao cấp không?" Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói, nàng lo lắng cũng có đạo lý. Mấy lần tranh tài, Địch Áo luôn luôn duy trì ưu thế áp đảo, thậm chí có thể lấy một đánh ba. Nếu để cho đệ tử như vậy tiếp tục lưu lại bộ sơ cấp chính là không công bình đối với những học viên khác. Đợi đến năm sau, Địch Áo tiếp tục tham gia trận đấu tranh tài, không phải là giải thưởng bộ cao cấp và bộ cực hạn đều nằm trong tay hắn hay sao? Thực lực cường hãn cỡ đó làm gì có học viên nào dám lên đài đấu với hắn?

"Ta đã hỏi Thương Nam rồi, học viên nào cũng có một năm điều chỉnh." Địch Áo nói: "Nói đến chuyện này, ta càng ngày càng bội phục Hoắc Phu Mạn đại đế và Tư Thản Sâm viện trưởng khai sáng Tử Vong Chi Ca học viện."

"Hắc hắc, đó là đương nhiên." Lôi Mông mặt mày hớn hở nói chen vào, mặc dù hắn hoàn toàn luôn không hiểu vì sao Địch Áo đột nhiên nói đến chuyện này, nhưng nghe người khác khen trưởng bối của mình, hiển nhiên hắn vô cùng cao hứng.

"Tại sao nói vậy?" Y Toa Bối Nhĩ khó hiểu hỏi lại.

"Không phải là nói mấy câu có thể diễn tả rõ ràng, tóm lại bọn họ sẽ vui mừng nhìn thấy các học viên bồi dưỡng tình cảnh với nhau." Địch Áo nói: "Một khu vực sẽ có mấy huynh đệ cùng nhau phấn đấu, sau đó một người trong nhóm tiến giai sẽ để cho hắn lên bộ cao cấp tu luyện. Cứng rắn tách rời một tiểu đội cùng nhau chiến đấu trong thời gian dài hình như quá bất cận nhân tình, cũng bất lợi đối với việc tu luyện. Hoàn cảnh nơi này rất gian khổ, có thể dựa vào không chỉ là thực lực của mình, còn có các bằng hữu thân thiết. Nếu như thiếu một trong hai, các ngươi nói sẽ biến thành tình cảnh gì?"

"Các học viên sẽ càng ngày càng ích kỷ, bởi vì chỉ có trông cậy vào chính bản thân mình." Y Toa Bối Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ.

"Như vậy sau khi bọn họ đi ra ngoài thì sao?"

"Năm bè bảy mảng." Tác Phỉ Á mỉm cười nói: "Bọn họ thậm chí sẽ lựa chọn quên lãng Tử Vong Chi Ca học viện, bởi vì ở chỗ này chỉ lưu lại ký ức khó khăn, vất vả, mệt mỏi, cơ hồ không có một chút tình cảm ấm áp."

"Không sai." Địch Áo nói: "Cho nên mỗi lần xuất hiện tình huống như thế, học viện sẽ cho từng khu vực thời gian một năm để điều chỉnh, khích lệ bọn họ cùng nhau tiến vào bộ cao cấp, giữ vững tiểu đội chiến đấu như cũ. Y Toa Bối Nhĩ, ngươi cần phải nỗ lực, ha hả, nhiều nhất chỉ có một năm thời gian thôi đó."

"Ai dà, còn phải ở lại địa phương này một năm." Ca Đốn ngẩn người ra: "Đã bao lâu nhỉ? Ta sắp quên mất mùi rượu ngon rồi."

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.