Mặc dù tốc độ Băng Trùy phi hành trên không trung không nhanh, nhưng mấy người Tác Phỉ Á thả ra Băng Trùy ở các phương hướng khác nhau. Vì thế Băng Diễm Hổ bị uy hiếp rất lớn, dù sao nó chỉ có một cái đuôi, rất khó ứng phó với từng đợt công kích không ngừng ập xuống như mưa rơi bão cuốn. Chỉ cần tốc độ của nó chậm lại một chút sẽ bị Băng Trùy đánh vào người.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, Băng Diễm Hổ lại bị Liệt Địa Kích của Lôi Mông đánh trúng, đồng thời cũng có mấy cây Băng Trùy thừa dịp Băng Diễm Hổ bị hoạt động trì trệ đập tới. Băng Diễm Hổ nhất thời gầm thét đau đớn. Mấy người Tác Phỉ Á vội vàng lui về phía sau thật nhanh, căn cứ kinh nghiệm lúc trước, đây là thời điểm Băng Diễm Hổ chuẩn bị buông thả Băng Phong Bạo.
Nhưng gầm thét xong Băng Diễm Hổ vẫn không có phóng ra Băng Phong Bạo như trước, mà là điên cuồng nhào tới Lôi Mông không ngừng buông thả Băng Tinh. Công kích trình độ này không có cách nào rung chuyển Bàn Thạch Thủ Hộ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Lôi Mông cực kỳ an toàn, vì thế hắn không thèm trốn tránh, giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, từng đạo kình khí lạnh thấu xương đánh lên trên đầu Băng Diễm Hổ, vòng lông bạc sắc dưới cổ nhất thời lại bị gọt xuống một mảng.
“Ầm” một tiếng, Lôi Mông bị lực phản chấn đẩy lui vài bước, trên mặt Băng Diễm Hổ lại có thêm mấy vết máu. Hiển nhiên là Lôi Mông chiếm tiện nghi, đáng tiếc là tin vui lúc nào cũng ngắn ngủi, Băng Diễm Hổ thấy mình phun ra Băng Tinh không thể nào thương tổn Lôi Mông liền nổi giận trực tiếp phóng tới, thân thể cao lớn cuốn theo một cỗ kình phong hung hăng va chạm chính diện với Lôi Mông.
“Ầm !”
Lôi Mông y như diều bị đứt dây bay ra thật xa, ngã lăn lông lốc trên mặt đất. Mặc dù màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ còn tồn tại nhưng chấn động kịch liệt khiến cho Lôi Mông chịu không nổi, vừa mới bò dậy đã cảm giác bộ xương toàn thân như muốn rời ra, cả người đau nhức tới cực điểm.
Mặc dù hình tượng Lôi Mông lúc này khá chật vật, nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, mở miệng la lớn: "Nó không thể buông thả Băng Phong Bạo nữa rồi."
Trên thực tế không cần Lôi Mông nhắc nhở, bây giờ ai cũng có thể nhận ra Băng Diễm Hổ đã là dây cung hết đà. Nếu như nó vẫn có thể buông thả Băng Phong Bạo làm sao trực tiếp vận dụng thân thể của mình để công kích Lôi Mông?
Ca Đốn lập tức chạy về phía Băng Diễm Hổ, mấy người Tác Phỉ Á cũng ngừng lại liều mạng buông thả Băng Trùy. Các nàng không có hi vọng công kích của mình có thể xúc phạm Băng Diễm Hổ, chỉ muốn sáng tạo đầy đủ thời gian cho Ca Đốn buông thả Hỏa Thịnh Yến.
Địch Áo cũng gia nhập chiến đoàn, khoảng cách còn gần hơn cả đám người Tác Phỉ Á. Nhưng hắn vẫn đứng ngoài phạm vi Băng Diễm Hổ công kích, từng đạo Diễn Sinh Phong Nhận bắn ra y như cuồng phong bạo vũ đổ ập xuống Băng Diễm Hổ.
Trong lúc nhất thời thế công mãnh liệt đánh cho Băng Diễm Hổ đầu óc choáng váng, mặc dù Băng Trùy và Phong Nhận không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tóm lại đau đớn vẫn phải có. Băng Diễm Hổ từ trước tới giờ chưa khi nào ăn thiệt thòi lớn như vậy, nhất thời tức giận tới cực điểm, hai con mắt to như cái đèn lồng nổi đầy gân máu, tung người vọt thẳng tới chỗ Địch Áo.
"Ca Đốn." Địch Áo la to một tiếng, dẫn Băng Diễm Hổ chạy về phía Ca Đốn.
Ca Đốn lúc này đã hiểu ý, vội vàng núp phía sau một cây đại thụ, đồng thời âm thầm tính toán tốc độ Băng Diễm Hổ ở trong lòng để canh thời cơ ra tay chuẩn xác.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Ca Đốn xòe bàn tay thả ra vài điểm Hoả Tinh trắng noãn, khi những đốm lửa trắng thoáng hiện trong lòng bàn tay hắn thì Địch Áo vừa chạy đến phụ cận. Phía sau mười thước là Băng Diễm Hổ theo sát không nghỉ, hùng hổ phóng tới.
Trong nháy mắt Địch Áo chạy tới, Ca Đốn lật bàn tay thả mấy đốm Hoả Tinh rơi xuống mặt đất, theo đó là vô số ngọn lửa bốc cháy hừng hực từ dưới đất dâng lên, nhanh chóng bao phủ Băng Diễm Hổ vào bên trong.
Ngọn lửa nóng bỏng ngăn cản tầm mắt Băng Diễm Hổ, cho dù nó vọt tới trước hay lui về phía sau cũng không thể thoát khỏi biển lửa quái dị này. Nếu như lúc trước đám người Địch Áo công kích chỉ làm cho Băng Diễm Hổ cảm thấy tức giận, giờ phút này toàn thân truyền đến cảm giác nóng cháy kịch liệt lại khiến cho Băng Diễm Hổ chân chính sợ hãi, đây là lực lượng đủ để uy hiếp tính mạng của nó.
Trong một góc rừng, một người trung niên da dẻ tái nhợt khẽ thở dài nói: "Nếu như bọn họ có thể kiên nhẫn thêm một chút sẽ hoàn mỹ hơn."
"Đã làm rất tốt rồi, dù sao bọn họ lấy được tài liệu cũng có hạn, đổi thành những người khác sợ rằng còn không bằng bọn họ." Người còn lại có vẻ xem thường nói: "Thế nhưng còn phải tiếp tục chờ đợi hả? Dưới tình huống này Băng Diễm Hổ sẽ phát động một kích cuối cùng."
Người trung niên thần sắc bệnh hoạn do dự một lát rồi nói: "Chờ thêm một chút."
Người kia nhún vai bất cần, không nói gì nữa.
Trong biển lửa, Băng Diễm Hổ tức giận gào thét, mặc kệ nó xông về hướng nào cũng chỉ có Liệt Diễm nóng rực chờ đón. Thật ra nếu Băng Diễm Hổ chạy thẳng tắp một đường sẽ có thể lao ra khỏi phạm vi Hỏa Thịnh Yến. Đáng tiếc là Băng Diễm Hổ bị biển lửa bao vây đã hoàn toàn mất đi phương hướng, giống như là con ruồi bay hoảng loạn khắp nơi, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được.
Đám người Địch Áo đứng ở ngoài biển lửa quan sát, bởi vì thấy không thấy rõ cảnh tượng bên trong hỏa diễm nên mấy người chỉ lẳng lặng chờ đợi, không dám phát ra tiếng vang. Nếu như Băng Diễm Hổ còn có thính lực hoàn hảo sẽ dựa vào thanh âm để xác định phương vị, sau đó lao ra khỏi phạm vi Hỏa Thịnh Yến. Càng đến thời khắc cuối cùng lại càng không thể buông lỏng cảnh giác, đám người Địch Áo đều rõ ràng đạo lý này.
Lôi Mông đứng ở vị trí cách biển lửa gần nhất, trên người còn có Bàn Thạch Thủ Hộ nên nhiệt độ cực nóng từ biển lửa truyền ra không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Tuy nói Ca Đốn đã vây khốn Băng Diễm Hổ, nhưng rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu con hổ kia đánh bậy đánh bạ công kích đúng hướng Ca Đốn, Lôi Mông sẽ phải xông vào.
Đối phó một con yêu thú nguyên lực tiêu hao gần hết, hành vi của mấy người Địch Áo đã xem như cực kỳ thận trọng, nhưng có đôi lúc, mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi người ta dự liệu.
Trong biển lửa bỗng nhiên im lìm không có tiếng động, trong lòng đám người Địch Áo không khỏi run lên, chẳng lẽ Băng Diễm Hổ đã chết? Thế nhưng thử nghĩ lại thì không có khả năng này, ngay cả Cự Viên cũng có thể còn sống trong Hỏa Thịnh Yến một đoạn thời gian dài, lấy thực lực Băng Diễm Hổ hẳn là phải kiên trì lâu hơn mới đúng.
Địch Áo và Lao Lạp sóng vai đứng chung một chỗ, Lôi Mông đứng bên sườn Địch Áo, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny lại ở bên kia biển lửa. Đúng lúc này, Miêu Tử ở dưới chân Lao Lạp bỗng nhiên bay lên cao, miệng gầm lên một tiếng thê lương, sau đó vội vàng cắn đai lưng Lao Lạp kéo nàng bay lên trời, vỗ cánh bay thẳng về phương xa.
Địch Áo cảm ứng chậm hơn Miêu Tử vài giây, trong lòng hắn cũng nổi lên một điềm báo nguy hiểm, vừa thả ra Phong Ưu Nhã vừa quát lớn: "Mau lui lại."
Đám người Tác Phỉ Á nghe thấy tiếng Địch Áo không khỏi ngẩn người ra, đã phát sinh chuyện gì? Sau đó các nàng mới lựa chọn tin tưởng Địch Áo vô điều kiện, bắt đầu lui về phía sau, đáng tiếc là đã chậm.
Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một quả Băng Cầu khổng lồ, cho dù mấy người Tác Phỉ Á vừa nghe lời Địch Áo cảnh báo liền lui về phía sau cũng không còn kịp nữa, bởi vì tốc độ của các nàng quá chậm.
Quả Băng Cầu vừa xuất hiện đã bắt đầu xoay tròn, phía trên bề mặt nó hiện lên vô số lưỡi Băng Nhận sắc bén bắn ra bốn phương tám hướng. Trong lúc nhất thời trong không gian gần trăm mét đều bị cơn mưa Băng Nhận bao phủ.
Vô số tiếng rít ngưng tụ thành một chuỗi thanh âm điếc tai, khu rừng lớn như thế cũng bị chấn động run rẩy lên từng đợt. Không gian chung quanh đột ngột sáng ngời một mảnh xanh lam, cả bầu trời bị vô số lưu quang phủ kín rồi nhanh chóng ập xuống mặt đất.
Thật ra quả Băng Cầu kia cũng không lớn, chỉ có rộng hơn một trượng mà thôi, nhưng mà tốc độ xoay tròn lại cực cao nên số lượng Băng Nhận được phóng ra quá nhanh, quá nhiều tạo thành thế công có uy lực cường hãn.
"Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, tường băng, phòng thủ." Thần sắc Tuyết Ny đại biến, vừa thét lên chói tai vừa vung tay thả ra tường băng.
Còn Lôi Mông đứng gần đó lập tức chạy tới chỗ Ca Đốn, mặc dù Ca Đốn thả ra biển lửa có năng lực phòng ngự nhưng Hỏa Thịnh Yến dù sao cũng là bí kỹ công kích, đối mặt với Băng Nhận ập xuống như mưa sa bão cuốn kia, Lôi Mông không cho rằng Ca Đốn có thể kiên trì nổi.
Trước hết là vô số Băng Nhận đánh lên bức tường băng của Tuyết Ny, ở trong vô số đạo quang mang nở rộ, đồng thời bức tường băng bắt đầu nứt nẻ rồi sụp đổ, ngay cả một giây cũng không thể đỡ nổi.
May là Địch Áo cảnh cáo khá sớm, vì thế đám người Tác Phỉ Á không kịp thời phản ứng nhưng ít nhất trước khi Băng Nhận bộc phát lực sát thương, các nàng đã bắt đầu hành động phòng ngự.
Không cần Tuyết Ny nhắc nhở, những người còn lại nhận thấy được nguy hiểm ập tới theo bản năng tìm người có thể tín nhiệm nhất xin hỗ trợ. Khoảng cách giữa Tuyết Ny và Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ gần nhất, tự nhiên là các nàng phải chạy về phía này rồi.
Cũng may Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không phải là hạng người ngu ngốc, nếu như còn theo thói quen tự phong bế vào trong Băng Bích, các nàng chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Thấy quả Băng Cầu to lớn lơ lửng ở trên không trung, các nàng đã ý thức được đó chính là bí kỹ mạnh nhất của Băng Diễm Hổ mà Phổ Lai Tư nhắc tới. Ngay khi đạo Băng Nhận thứ nhất đánh tới, các nàng đã kịp thời liên kết với nhau thả ra Băng Bích.