Thần Điển

Chương 111: Chương 111: Song Đầu Xà đào tẩu




Gã võ sĩ còn sót lại rụt tay về trước ngực bắt đầu vận chuyển nguyên lực. Năm ngón tay chậm rãi nắm lại, Địch Áo quá quen thuộc động tác mở đầu này, nhìn là biết hắn chuẩn bị sử dụng Viêm Bạo.

Lôi Mông vẫn còn đang chạy về phía trước, hắn cực kỳ thống hận tốc độ của mình, cũng thống hận Địch Áo quá dứt khoát, lưu loát, đến khi hắn chạy tới trợ giúp sợ rằng chiến đấu đã kết thúc.

Thấy gã võ sĩ chuẩn bị buông thả Viêm Bạo, tâm trí Lôi Mông thoáng cái căng thẳng hẳn lên. Hắn không lo lắng cho Địch Áo, mặc dù Viêm Bạo có phạm vi công kích rất lớn, nhưng Địch Áo có thể thi triển Phong Ưu Nhã chạy tới vị trí an toàn trước khi hỏa diễm nổ tung. Thế nhưng, người đàn bà và đứa nhỏ kia chắc chắn phải chết.

Địch Áo bỗng nhiên tăng tốc, không khí đồng thời vang lên tiếng xé gió trầm muộn, vô số tàn ảnh mơ hồ xâu thành một chuỗi dài lao về phía đã võ sĩ. Khi đầu ngón tay gã võ sĩ chạm vào nhau, quyền phong của Địch Áo đã đánh trúng cổ họng hắn.

Phía sau lưng Địch Áo có ánh lửa lóe lên rồi lập tức biến mất, Viêm Bạo còn chưa kịp xuất hiện đã bị dập tắt. Gã võ sĩ bị đánh văng ra sau, trong ánh mắt hắn tràn đầy khó hiểu, chỉ có Cực Hạn võ sĩ thi triển Tật Phong Tấn Ảnh mới có khả năng đột ngột gia tăng tốc độ Phong Ưu Nhã. Nhưng đối phương rõ ràng không phải là Cực Hạn võ sĩ, làm sao có thể công kích hắn trước khi buông thả Viêm Bạo?

“Ô...ô…” Đứa bé ở dưới mặt đất đột nhiên khóc váng lên, Lôi Mông vội vàng chạy tới bế đứa bé bên cạnh thi thể gã võ sĩ lên, lúc này nữ nhân kia đã nhào tới gần, cơ hồ là đoạt lấy đứa bé trong tay Lôi Mông.

Lôi Mông nhún nhún vai, nói với Địch Áo: "Ta nói này, Địch Áo, lúc nãy ngươi quá mạo hiểm."

“Quên lời ta nói rồi hả?" Địch Áo cười cười, xoay người đi tới bên cạnh Đặng Khẳng, dùng chân đá vào đầu Đặng Khẳng.

Thế nhưng Đặng Khẳng đã hôn mê sâu không dễ dàng tỉnh dậy như vậy, Địch Áo đá liên tiếp mấy cái mà Đặng Khẳng không hề có phản ứng. Cuối cùng Lôi Mông nhìn thấy động tác của Địch Áo quá bạo lực mới tiến lên đẩy Địch Áo ra, sau đó hắn cúi người lay động thân thể Đặng Khẳng, thật lâu sau Đặng Khẳng mới chậm quá mở mắt.

Khi hắn cử động vài lượt thì trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi hôn mê, nhìn thấy Lôi Mông và Địch Áo ở trước mặt. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng tung người nhảy lên, quang mang màu hoàng kim đồng thời nở rộ bao phủ toàn thân hắn.

Lôi Mông không kịp ứng phó, lảo đảo lui lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, hắn quát lên: “Đặng Khẳng, ngươi điên rồi hả?"

Đặng Khẳng nhìn chăm chú vào Địch Áo, sau đó lao tới chỗ Địch Áo.

“Ca..." Nữ nhân kia đứng ở phía sau thấy một màn như vậy mới vội vã kêu lên.

Đặng Khẳng lúc này mới chú ý tới tiếng khóc nho nhỏ ở bên kia, quay đầu nhìn lại thì thấy người nhà đang bình an đứng ở nơi đó, mấy gã võ sĩ uy hiếp nàng lúc trước đã nằm trong vũng máu.

“Ngươi... không có chuyện gì?" Đặng Khẳng ngơ ngác hỏi.

Nữ nhân kia lắc đầu, ánh mắt chuyển qua hướng Địch Áo, mở miện định nói lại thôi.

“Ngươi càng ngày càng làm cho ta ngửi không chịu nổi, Đặng Khẳng Nam tước!" Địch Áo cười cười khinh bỉ, sau đó dứt khoát xoay người đi vào phòng giữa.

Không đợi Đặng Khẳng nói chuyện, từ phương xa truyền đến từng đợt thanh âm ầm ầm rung chuyển, Địch Áo sửng sốt, thân hình đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Bên ngoài tòa thành, An Đông Ny và Phí Đức Sĩ đang kề vai chiến đấu cũng nghe thấy thanh âm kia, không khỏi cau mày nhìn về phương xa. Lúc này gã đại hán bị đứt một chân lộ vẻ vui mừng, nói: "An Đông Ny, nếu như ngươi bỏ qua cho ta, ta có thể nói vài lời hữu ích vchoì ngươi. Nếu không, ngươi và Nam tước lĩnh sẽ lập tức biến thành phế tích. Ha hả a, đoàn võ sĩ thứ sáu đã chạy tới rồi, biết đoàn trưởng đoàn võ sĩ thứ sáu là ai không? Ta nói cho..."

Hắn đang nói đột nhiên câm họng, tay chân luống cuống buông thả nguyên lực, một tầng lân phiến xuất hiện chung quanh thân hắn ngưng tụ thành vòng bảo hộ.

“Địa Long Thủ Hộ.”

An Đông Ny bình thản đứng ở đó, hai tay không ngừng vung quyền đánh tới tấp, quyền ảnh như mưa từ từ xé nát vòng ánh sáng của Địa Long Thủ Hộ.

Đại hán kia ngây người ra, từ từ cúi đầu nhìn xuống cánh tay An Đông Ny đang cắm ở trước ngực, cánh tay nàng chỉ còn có nửa đoạn ở bên ngoài, quả đấm và nửa cánh tay đã đâm sâu vào trong lồng ngực hắn. Chốc lát sau, gã đại hán mỉm cười đau khổ, ngẩng đầu nhìn An Đông Ny lần cuối rồi ngửa mặt lên trời gục ngã.

An Đông Ny kéo cánh tay của mình ra, ngang nhiên đứng thẳng tại chỗ, nguyên lực chiến giáp trên người nàng không có lưu lại một vết máu nào, từng tia sáng không ngừng lóe lên, di chuyển chung quanh làm cho chiến giáp càng thêm mỹ lệ. An Đông Ny được chiến giáp bảo hộ giống như một thanh hung khí càn quét tứ phương, sát khí ngất trời.

Phí Đức Sĩ thở dài một hơi, hắn đang hối hận.

Thật ra An Đông Ny có thể bắt giữ đối phương, dưới tình huống không rõ tình thế đối phương ra sao, một tù binh rõ ràng là có giá trị hơn một người chết. Nhưng An Đông Ny không có bất kỳ thỏa hiệp, nàng cũng không cần khống chế sát cơ của mình, ngươi muốn tới, ta liền chiến, không bao giờ sợ hãi. Đây là thế giới nội tâm của An Đông Ny, đây mới thực sự là Võ Tôn.

Đáng tiếc An Đông Ny có một nhược điểm trí mạng, Đặng Khẳng. Trước kia Phí Đức Sĩ thường xuyên bôn ba qua lại giữa Thánh Đế Tư thành và Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước lĩnh. Đại danh Võ Tôn Ma Phi như sấm bên tai, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới người nào tên An Đông Ny, chỉ có thể nói là An Đông Ny bị Đặng Khẳng liên lụy rồi. Nếu không, nàng đã sớm tỏa sáng một vùng, oai chấn bốn phương.

“Chúng ta trở về." An Đông Ny nhẹ giọng nói.

Khi An Đông Ny và Phí Đức Sĩ trở lại trên tường thành thì mặt đất đã bắt đầu run rẩy từng hồi, thanh âm như sấm rền nổ vang càng ngày càng gần. Các võ sĩ Nam tước lĩnh vội vàng vọt tới lỗ châu mai nhìn ra bên ngoài, còn Địch Áo, Lôi Mông và Đặng Khẳng cũng lên trên tường thành. An Đông Ny thấy Đặng Khẳng liền lộ vẻ vui mừng, chậm rãi đi đến bên cạnh Đặng Khẳng.

Có thật là thẹn với lương tâm hay không, chỉ nói ngoài miệng thì không có tác dụng. Giờ phút này Đặng Khẳng không dám nhìn An Đông Ny, còn An Đông Ny tựa hồ biết Đặng Khẳng có chỗ ái ngại, chủ động vươn tay ra khoác vào tay Đặng Khẳng, nàng dùng động tác này nói cho Đặng Khẳng biết, ta không thèm để ý, nhưng thân hình Đặng Khẳng bất chợt cứng ngắc lại.

Bóng đêm bao phủ vùng quê, một đám mây đen nghìn nghịt đang nhanh chóng di chuyển về phía tòa thành, qua thêm một lúc, mọi người mới nhận ra là đoàn người do trăm tên kỵ sĩ tạo thành.

Đặng Khẳng quan sát một hồi, la lên thất thanh: “Hình như là đoàn võ sĩ Song Đầu Xà."

Song Đầu Xà? Địch Áo đột nhiên cảm giác được hình như từng nghe qua cái tên này. An Đông Ny nhíu mày nói: "Là bọn họ? Ngươi từng nói bọn họ và đoàn võ sĩ Bụi Gai của Cao Đăng đã phản bội Hầu tước?"

(Bụi Gai: hán việt là Kinh Cức, ta thấy ko đẹp lắm nên dịch sang thuần việt).

Đặng Khẳng oán hận gật đầu, bọn người kia thật đúng là không kiêng sợ gì cả, bọn chúng cho rằng mình và An Đông Ny đã bị A Ba Tư giết chết? Nếu không làm sao dám tiến công tòa thành của mình? Đặng Khẳng quay đầu phân phó cho nhóm võ sĩ ở phía sau: "Đi vào kho vũ khí mang nỏ thủ thành mang lên đây."

Bởi vì lúc đoàn võ sĩ thứ bảy tấn công quá đột ngột, cho nên nỏ thủ thành thành ở trong kho không kịp phát huy tác dụng, bây giờ tự nhiên tình huống bất đồng. Loại nỏ đặc chế này không có cách nào tạo thành thương tổn cho võ sĩ cao cấp, nhưng đối với Thiên Phú võ sĩ lại là vũ khí trí mạng.

Trong thành nhất thời bắt đầu hoạt động nhộn nhịp, nhân viên bình thường lui vào tầng hầm dưới đất, nỏ thủ thành trầm trọng được mang lên tường thành, một vài võ sĩ vận chuyển bao cát che vết nứt bị tổn hại trên tường thành. Đám người Địch Áo và vợ chồng Đặng Khẳng lẳng lặng đứng ở trên tường thành chờ đợi địch nhân.

Khi đoàn kỵ sĩ đến gần tòa thành, mọi người đã có thể thấy rõ bộ dạng nhóm kỵ sĩ thì không khỏi có chút kinh ngạc, bọn họ làm gì giống quân đội tới công thành, nói là chạy nạn có lẽ chuẩn xác hơn.

Thấy Đặng Khẳng đứng ở trên thành, tất cả kỵ sĩ đều lộ vẻ vui mừng lao thẳng đến, khi tới gần cửa thành mới vội vàng hãm tốc độ chậm lại, gã kỵ sĩ cầm đầu la lớn: “Đặng Khẳng đại nhân, mau cho chúng ta đi vào, đoàn võ sĩ Bụi Gai làm phản rồi."

Đặng Khẳng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nở nụ cười lạnh, loại thủ pháp này không khỏi quá vụng về rồi. Chẳng lẽ bọn người kia cho rằng mình không biết bọn họ đã làm những chuyện gì? Hắn chậm rãi giơ tay trái lên, các võ sĩ trên tường thành chỉ đợi cánh tay kia hạ xuống sẽ lập tức bắn nỏ ra ngoài không chút lưu tình.

“Đặng Khẳng đại nhân, ngài điên rồi?" Thấy động tác của Đặng Khẳng, gã kỵ sĩ cầm đầu vừa sợ vừa giận quát ầm lên.

“Á Lực Khắc, ngươi đã làm gì bản thân còn không rõ ràng sao?" Đặng Khẳng đang có một cỗ lửa giận thiêu đốt trong lòng, nguyên nhân là địch nhân vũ nhục hắn, ngay cả Địch Áo cũng giễu cợt hắn, bây giờ tự nhiên hắn phải phát tiết lửa giận lên trên người đối phương, lúc hắn chuẩn bị phát lệnh công kích thì có một trận vó ngựa dày đặc từ phía sau đoàn võ sĩ Song Đầu Xà truyền đến. Lại một đám mây đen nghìn nghịt xuất hiện ở vùng quê, từ tình hình mà đoán cũng có trên trăm tên kỵ sĩ đang phóng tới nơi này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.