Do tác giả đánh số chương sai nên không có ba chương 531-532-533, nội dung từ 534 vẫn tiếp tục như cũ.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là tốc độ, cho dù Địch Áo hay là Lao Lạp, ngay cả Miêu Tử cũng có tốc độ không hề thua kém hắn. Gã Phong hệ Võ Tôn vẫn lấy tốc độ làm ưu thế kiêu ngạo ở trước mặt Địch Áo và Lao Lạp căn bản không thể phát huy một chút tác dụng. Cho nên giờ phút này gã Phong hệ Võ Tôn đã tiêu mất ý niệm đánh chết Địch Áo, hắn chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi nơi này, trốn thoát càng xa càng tốt.
Nhưng hắn vừa định vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, thúc dục Phong Dực lên tới cực hạn liền hoảng sợ phát hiện cái đùi phải bị Miêu Tử xuyên thủng đã mất đi cảm giác, giống như cái chân này đã không còn thuộc về hắn. Điều này cũng có ý nghĩa trong thời gian ngắn ngủi này, độc tố đã lan ra toàn bộ cái chân của hắn, đây là loại độc gì chứ?
Địch Áo và Lao Lạp không cho hắn thời gian suy nghĩ vấn đề này, Địch Áo phóng ra Lôi Quang Phong Nhận và quả đấm của Lao Lạp cơ hồ là đồng thời đánh lên trên người hắn, một thân thể mất đi nguyên lực chiến giáp bảo vệ nên Lao Lạp dễ dàng xuyên vào lồng ngực của hắn. Còn Lôi Quang Phong Nhận đục thủng một lỗ máu bằng ngón cái trên trán hắn, một dòng máu đỏ tươi bắn ra. Miêu Tử ở một bên bất mãn lắc lắc cái đuôi dài, vốn là nó định cắm đuôi trùy vào cổ họng tên này, đáng tiếc Địch Áo và Lao Lạp không cho nó cơ hội làm điều đó.
Ánh mắt gã Phong hệ Võ Tôn từ từ ảm đạm, cuối cùng hóa thành một mảnh xám trắng, có lẽ trước khi chết một khắc, hắn vẫn không thể hiểu được tại sao mọi chuyện lại phát triển thành tình trạng này.
Lao Lạp tùy ý lắc lắc nắm đấm nhỏ ném thi thể gã Phong hệ Võ Tôn bay ra ngoài, sau đó nhảy lên trên lưng Miêu Tử, nhìn về phía Địch Áo mỉm cười ngọt ngào tựa hồ đang muốn khoe công trạng.
Địch Áo buồn cười vuốt vuốt đầu Lao Lạp, nàng thoải mái híp hai mắt, miệng cười không ngừng, hiển nhiên rất hưởng thụ hành động thân mật này.
Khoa Lỗ Tư và hai tên Võ Tôn ở đối diện thủy chung luôn để dành một phần lực chú ý quan sát chiến đấu ở trên không trung. Nếu như Địch Áo chiến thắng, hai tên Võ Tôn bên địch không thể nghi ngờ sẽ gặp phải nguy hiểm, ngược lại Khoa Lỗ Tư sẽ phải tính toán đường lui cho mình. Có thể nói chiến đấu giữa Địch Áo và gã Phong hệ Võ Tôn có ảnh hưởng trọng yếu đối với nhiệm vụ lần này. Cho dù là đối với tiểu đội 16 của Sư Tâm đế quốc, hay là tiểu đoàn 7 của Nguyệt Ảnh đế quốc cũng đều như thế.
Vì thế ngay khi Khoa Lỗ Tư và hai tên Võ Tôn phát hiện có điểm khác thường, ba người không hẹn mà cùng nhau lộ ra thần sắc kinh ngạc. Khoa Lỗ Tư kinh ngạc vì Địch Áo có thể liền giải quyết Phong hệ Võ Tôn của đối phương nhanh như vậy, còn bên kia lại không thể dám tin tưởng ánh mắt của mình.
Gã đồng bạn này có thực lực thế nào, bọn họ rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, cho dù là Võ Tôn cao cấp cũng không thể nào đánh chết một gã Phong hệ Võ Tôn trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nhóm Địch Áo tạo thành một tổ hợp cổ quái lại thành công làm được chuyện này.
Trận chiến kế tiếp hiển nhiên không có gì phải lo lắng, Địch Áo và Lao Lạp, cộng thêm Khoa Lỗ Tư và Miêu Tử đánh chém hai tên Võ Tôn kia liên tiếp bại lui. Cái tên Địa hệ Võ Tôn còn muốn dựa vào năng lực phòng ngự siêu cường của mình che chở đồng bọn chạy trốn. Nhưng bị Lao Lạp đánh trúng mấy đòn nghiêm trọng, năng lực phòng ngự của hắn giảm đi rất nhanh, cuối cùng bị mấy người Địch Áo liên thủ đánh chết.
Ba Võ Tôn của tiểu đoàn 7 đều chết ở trong tay nhóm Địch Áo, tinh thần bên phía địch thủ nhất thời hạ thấp xuống tận đáy. Mặc dù còn đang liều chết phản kháng nhưng đã không thể tổ chức thế công mạnh mẽ như trước, tiểu đội 16 của Khoa Lỗ Tư chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, mà gần như toàn diệt tiểu đoàn 7 của Nguyệt Ảnh đế quốc. Kết quả này Khoa Lỗ Tư không bao giờ dám nghĩ đến trước khi bộc phát chiến đấu.
Tiểu đội 16 tổn thất nhẹ nhất trong tất cả binh đoàn, ngày thường một trận chiến đánh cho đến cuối cùng, nếu không tính số người bị thương, chỉ riêng nhân số tử vong cũng phải vượt qua ba trăm. Còn lần này tiểu đội 16 chỉ hy sinh hơn một trăm chiến sĩ đã giành được một trận đại thắng.
Trải qua một lần chiến đấu này, không còn người nào dám khinh thường Địch Áo và Lao Lạp nữa, trước khi cường giả Thánh cấp tham dự vào chiến trường, Phong hệ Võ Tôn quả thực chính là nhân vật bất tử. Một Phong hệ Võ Tôn cố ý muốn chạy trốn căn bản không có khả năng bị đánh chết. Vì thế tin tức Địch Áo và Lao Lạp thành công đánh chết một gã Phong hệ Võ Tôn của đối phương, trong nháy mắt đã lan truyền khắp quân đoàn.
Tạp Phổ Lạp vốn thường ngày vỗ ngực xưng hùng bây giờ hễ nhìn thấy Địch Áo và Lao Lạp liền quay đầu chạy trốn, mọi chuyện đã chứng minh thực lực Địch Áo và Lao Lạp rõ ràng. Đồng thời cũng nói lên cử động của hắn ngày đó là buồn cười cỡ nào. Thật ra hắn không biết Địch Áo và Lao Lạp vốn không hề để chuyện tỷ thí hôm đó vào trong lòng.
"Địch Áo huynh đệ, lần này đúng là làm phiền các ngươi, bằng không tiểu đội 16 thương vong khẳng định không ít như thế." Khoa Lỗ Tư cảm tạ Địch Áo từ tận nội tâm: "Cứ xem tiểu đội 16 là nhà của mình, ngươi yên tâm, sau này sẽ không có ai dám nói nữa chữ không với ngươi."
Khoa Lỗ Tư vừa cao hứng vừa có chút bận tâm, nếu Địch Áo nhớ thù cũ hoàn toàn có thể đi tìm Thi Lạc Tư xin đổi sang một tiểu đoàn khác. Nhân vật cường hãn như Địch Áo đi đến tiểu đoàn nào cũng được xem như bảo bối, hiện tại những nơi khác đánh tiếng muốn thu nhận Địch Áo đã đếm không hết rồi.
Nếu Địch Áo quả thật làm như vậy, Khoa Lỗ Tư cũng không có cách nào ngăn cản, ai bảo hắn lúc mới bắt đầu không tin người ta chứ?
Địch Áo cười cười nói: "Nếu đã gọi ta là huynh đệ thì còn khách khí làm gì?"
"Đúng đúng …!" Khoa Lỗ Tư mừng rỡ vô cùng, Địch Áo nói như vậy hiển nhiên là không có ý rời khỏi tiểu đội 16.
………
Theo thời gian trôi đi, Khoa Lỗ Tư rốt cuộc hiểu mình may mắn cỡ nào, mỗi lần chiến đấu tiểu đội 16 của hắn đều có thể trả giá thật nhỏ đả thương nặng đối thủ, hiển nhiên không thể bỏ qua công lao của Địch Áo và Lao Lạp, nhất là Lao Lạp. Người nào chưa từng tận mắt nhìn thấy vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được bên trong thân thể nhỏ bé kia lại bộc phát ra lực lượng kinh khủng đến mức nào.
Mấy trận chiến đấu qua đi, cái tên Lao Lạp nổi danh trong toàn bộ Liệt Diễm quân đoàn, cơ hồ tất cả mọi người đều biết tiểu đội 16 có một tiểu nha đầu cực kỳ dã man, giết người không thèm nháy mắt một cái.
Thật sự là phương thức chiến đấu của Lao Lạp quá mức cuồng dã, phối hợp thêm thân hình và dung mạo của nàng tự nhiên mang đến lực xung kích thị giác vô cùng mãnh liệt. Số người chết ở trong tay Lao Lạp không bao giờ còn lưu lại thân thể đầy đủ, nếu không phải chỗ ngực bị đục thủng một cái lỗ máu chảy đầm đìa, thì bị trực tiếp bị đánh cho nát bấy. Tóm lại cho dù ai thấy tình cảnh đó sẽ không dám tin tưởng một nữ tử lại có thể làm ra được chuyện đó.
So sánh xuống, phương pháp giết người của Địch Áo xem như là vô cùng văn minh rồi, vì vậy danh tiếng Địch Áo ngược lại còn không vang dội bằng Lao Lạp.
"Địch Áo, lại có nhiệm vụ đưa xuống." Khoa Lỗ Tư đi vào doanh trướng Địch Áo, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.
Địch Áo ngẩng đầu nhìn tới Khoa Lỗ Tư, hơi kinh ngạc hỏi: "Ngồi xuống rồi nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Khoa Lỗ Tư cười khổ nói: "Phía trên nhận được tin tức, mấy ngày tới phe đối diện sẽ có động tác lớn."
"Có ý gì?" Địch Áo nhíu mày, trên biên cảnh mỗi ngày đều bộc phát mấy trận chiến đấu quy mô lớn nhỏ không đồng dạng, có thể được Khoa Lỗ Tư dùng tới chữ lớn, quy mô chắc chắn không phải bình thường rồi.
"Đối diện đang từ từ tập trung lực lượng, mấy ngày qua chiến đấu với những quân đoàn khác đã giảm bớt rất nhiều, căn cứ phương hướng bọn họ di chuyển, phía trên phân tích rất có thể mục tiêu sẽ là Liệt Diễm quân đoàn của chúng ta."
"Bọn họ muốn ăn hết Liệt Diễm quân đoàn?" Địch Áo kinh ngạc hỏi lại. Nếu quả thật là như vậy, cũng có nghĩa là đối phương sẽ cho Thánh giả đầu nhập chiến trường. Nếu không, chỉ dựa vào cường giả Võ Tôn căn bản không có cách nào ăn hết quân đoàn mấy vạn người. Trừ phi đối phương có thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng ít nhất cũng phải tập trung lực lượng ba quân đoàn trở lên mới có thể làm được.
"Trước mắt còn chưa thể nào xác định nhưng khả năng là rất lớn, cấp trên đã chuẩn bị an bài kế hoạch." Nói tới đây, Khoa Lỗ Tư nhìn Địch Áo có vẻ kỳ lạ: "Nói thật ra, bọn họ chính là muốn dùng Liệt Diễm quân đoàn làm mồi dụ, mà chúng ta cũng là một phần trong đó."
Địch Áo nhất thời hiểu được tại sao sắc mặt Khoa Lỗ Tư tại sao khó coi như vậy rồi, vị trí tiểu đội 16 là ngoài cùng tuyến tuyến, lúc trước chỉ sử dụng từng tiểu đoàn làm đơn vị tiến hành chiến đấu xen kẽ. Bọn họ thừa nhận áp lực không lớn, còn bây giờ chiến tranh hiển nhiên đã thăng cấp, mục tiêu của đối phương là cả quân đoàn, vì như vậy tình thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì bọn họ đối mặt không chỉ là một hai tiểu đoàn của đối phương, mà là ngàn vạn võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc.
Nói đơn giản hơn thì tiểu đội 16 ở chính là hàng phòng thủ thứ nhất của Liệt Diễm quân đoàn, địch nhân muốn tiêu diệt Liệt Diễm quân đoàn nhất định phải đánh xuyên qua bức tường ngăn cản này trước.