Địch Áo giật mình há miệng không nói nên lời, vốn là hắn muốn tránh né vấn đề Tát Bách Lâm Na hỏi, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Tát Bách Lâm Na lại thật sự trả lời hắn. Địch Áo không có hoài nghi đối với câu trả lời của Tát Bách Lâm Na, có thể sử dụng Hàn Băng Tỏa Liên bình thường đến trình độ xuất thần nhập hóa như thế, chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi.
Địch Áo nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đối phương đã trả lời vấn đề của mình, nếu bản thân mình không có tỏ thành ý hình như là nhân phẩm quá kém rồi?
May là Tát Bách Lâm Na cũng không có tiếp tục truy vấn đi xuống, xoay người mặt ngó trên khán đài đám đạo sư nói: "Ta nhận thua."
Sau khi nghe Tát Bách Lâm Na nói xong, chung quanh lập tức vang lên một trận ồn ào, thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp lại bị một học viên ở bộ sơ cấp đoạt danh hiệu vô địch. Đối với toàn thể học viên bộ cao cấp quả thực là một sỉ nhục không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng các học viên bộ sơ cấp thì cảm nhận hoàn toàn ngược lại, mọi người vô cùng hưng phấn la hét ầm ầm, cổ vũ Địch Áo cực kỳ náo nhiệt.
Tát Bách Lâm Na là người bại trận nhưng không thèm để ý tới tạp âm trên khán đài, trực tiếp cất bước đi xuống lôi đài. Chẳng qua là lúc đi ngang Địch Áo bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu: "Đừng quên, ngươi còn thiếu ta một đáp án."
Địch Áo im lặng nhìn bóng lưng Tát Bách Lâm Na rời đi, từ phương thức chiến đấu của Tát Bách Lâm Na đã có thể nhìn thấy tính tình nàng vô cùng bướng bỉnh. Sợ rằng không nhận được đáp án dĩ nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Địch Áo là người đầu tiên trong lịch sử Tử Vong Chi Ca học viện đồng thời nhận được chức vô địch tranh tài ở hai bộ sơ cấp và cao cấp. Chuyện này tạo thành danh vọng cực lớn trong lòng các học viên, ngay cả đám đạo sư cao tầng của học viện cũng bị kinh động, nhưng khi bọn họ đề nghị Tư Thản Sâm viện trưởng nên tiến hành bồi dưỡng Địch Áo theo phương pháp đặc thù lại bị trực tiếp cự tuyệt. Tư Thản Sâm đưa ra lý do rất đơn giản, người trẻ tuổi cần phải chịu đựng mài luyện nhiều mới tốt, quá cưng chìu sẽ làm hư bọn họ.
Sau khi đại hội tranh tài kết thúc nhận được phần thưởng học phần từ thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp. Ca Đốn và Lôi Mông cùng nhau đi xin phụ đạo đặc thù, trong khoảng thời gian bọn họ rời khỏi, Địch Áo và các nàng Tác Phỉ Á không có nhàn rỗi. Dù sao Địch Áo không hề thiếu mảnh vỡ tinh thần, trong thạch động lúc nào cũng có nguyên lực dao động.
Phổ Lai Tư và Thương Nam đã tới thăm mấy lần, bọn họ cảm thấy kinh ngạc đối với trình độ xa xỉ của đám người Địch Áo, đây là vì bọn họ còn chưa có phát hiện trên vách động toàn là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Nếu không, thật sự không biết bọn họ sẽ phản ứng đến mức nào nữa.
Đợi đến khi Lôi Mông và Ca Đốn từ cổ thôn trở về, Địch Áo đã là Cực Hạn võ sĩ cấp bốn rồi. Mọi người vừa cao hứng vừa buồn bực, dựa theo tốc độ tấn chức biến thái của Địch Áo, sợ rằng nhóm bọn họ vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp hắn.
Những ngày kế tiếp lại khôi phục cảnh tượng như trước kia, ngoại trừ mỗi tháng làm một nhiệm vụ ra, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng cho việc tu luyện. Mặc dù mọi người không cần phải đi tiếp nhận phụ đạo thần bí nữa, nhưng học phần vẫn còn thiếu khá nhiều. Bởi vì lần trước đi xin phụ đạo cho Y Toa Bối Nhĩ, phần lớn học phần trong đó là do Thương Nam đi vay mượn, chính vì thế phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ mấy tháng này đều được dùng để trả nợ.
Trong lúc mọi người tĩnh tâm tu luyện, tác dụng phụ đạo đặc thù lập tức thể hiện ra ngoài. Cho dù là Y Toa Bối Nhĩ cấp bậc thấp nhấ, trong vòng ba tháng đã thành công tấn thăng lên đến Cực Hạn võ sĩ cấp ba, so sánh với tốc độ lên cấp của mọi người cũng không thua kém bao nhiêu. Hao phí một vạn học phần quả thực là đáng giá.
Y Toa Bối Nhĩ tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ cấp ba thì người kinh hãi nhất là Phổ Lai Tư. Lúc đoàn người Địch Áo mới vào học viện, Phổ Lai Tư đã nhận thức bọn họ. Khi đó Y Toa Bối Nhĩ chỉ là Quang Mang võ sĩ mà thôi, trong thời gian không tới một năm đã hoàn thành một vòng biến hóa lớn như thế, đối với Phổ Lai Tư đúng là một cú sốc đả kích rất mạnh mẽ.
"Địch Áo, phụ đạo thần bí có tác dụng lớn như vậy sao?" Phổ Lai Tư tự nhiên biết sau khi Y Toa Bối Nhĩ tiếp nhận phụ đạo thần bí mới bắt đầu phát sinh biến hóa.
Địch Áo mỉm cười nói: "Chuyện này phải tùy người mà nói, Y Toa Bối Nhĩ vốn có trụ cột rất tốt, chẳng qua là mấy năm này tương đối lười biếng mà thôi. Vì thế tĩnh tâm tu luyện sẽ tiến độ rất nhanh, nếu là người khác có lẽ kết quả không lớn như vậy. Nhưng ta có thể khẳng định xin tiếp nhận phụ đạo chỉ có lợi không có hại. Ít nhất một vạn học phần hoàn toàn xứng đáng."
Phổ Lai Tư nghe tới câu cuối cùng liền thở dài nói: "Cho rằng ta biến thái giống như các ngươi sao? Chỉ tham gia tranh tài đã kiếm được năm vạn học phần, khu vực chúng ta dùng mảnh vỡ tinh thần tu luyện còn không đủ, làm sao có thể lấy ra học phần để ta xin phụ đạo? Huống chi cho dù có một vạn học phần, ta cũng không thể dùng cho mình."
Địch Áo nhìn sang Phổ Lai Tư: "Nếu quả thật muốn tiếp nhận phụ đạo, ta nghĩ là có biện pháp."
"Là gì? Mau..." Phổ Lai Tư vui mừng hô lên.
Địch Áo nhún vai: "Đương nhiên là chúng ta cho rồi, nhưng cần phải chờ thêm một đoạn thời gian ngắn mới được. Sau khi chúng ta trả lại học phần còn nợ Thương Nam, còn dư lại bao nhiêu sẽ cho ngươi hết."
Phổ Lai Tư nghe Địch Áo nói lập tức lắc đầu: "Chớ có nói đùa, một tháng chỉ có nhiêu đó học phần, đoán chừng các ngươi dùng để trao đổi mảnh vỡ tinh thần đúng không? Không thể vì ta làm chậm trễ các ngươi tu luyện, nói như vậy còn không bằng ta không xin phụ đạo thần bí làm gì."
Phổ Lai Tư nghĩ là đám người Địch Áo dùng học phần để tu luyện mảnh vỡ tinh thần, cho nên mới nói như vậy. Nếu hắn biết số lượng mảnh vỡ tinh thần cực phẩm trong tay Địch Áo, nhất định sẽ có biểu tình khác hẳn lúc này.
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, cứ chờ tin tức của ta là được, yên tâm đi, mọi người đều là bằng hữu, điểm nhỏ này chúng ta vẫn có thể giúp." Địch Áo không có ý giải thích, dù sao đợi đến lúc kiếm đủ học phần giao cho Phổ Lai Tư là tốt rồi. Quen nhau thời gian dài như vậy, Phổ Lai Tư đã giúp đám người Địch Áo không ít chuyện, nhưng chưa từng có yêu cầu hồi báo gì cả. Học phần ở trong mắt học viên bình thường có lẽ là vô cùng trân quý. Nhưng đối với nhóm Địch Áo chỉ là một con số mà thôi, ngoại trừ dùng để xin phụ đạo thần bí ra thì không còn bao nhiêu tác dụng.
Phổ Lai Tư cho rằng Địch Áo đang an ủi mình, cũng không có nói tiếp. Ngược lại hàn huyên chuyện khác rất sôi nổi, trong khoảng thời gian này Phổ Lai Tư và Thương Nam trợ giúp Địch Áo hỏi thăm hành động của San Đóa Lạp, nhưng nữ nhân này tựa hồ đã buông thù hận xuống, ít nhất từ ngoài mặt đúng là như vậy, nàng làm như chưa bao giờ có một đệ đệ tên là Đạt Nhĩ Sâm vậy. Mỗi ngày chỉ tiếp nhận nhiệm vụ rồi an tĩnh tu luyện. Nếu thật sự có chỗ không giống trước, đó là thời gian dùng cho việc tu luyện nhiều hơn trước kia không ít.
Về phần cái tên Gia Nạp Lợi, cũng là Bố Lý Ân hiện tại vô cùng bất hạnh đã bị yêu thú giết chết trong một lần làm nhiệm vụ, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi. Lấy thực lực Gia Nạp Lợi đi đối phó yêu thú nhiệm vụ của bộ cao cấp thì làm sao có kết quả tốt? Thế nhưng theo lời Thương Nam, những tên ở cùng khu vực Gia Nạp Lợi lúc ấy trơ mắt nhìn Gia Nạp Lợi bị giết chết. Có lẽ là vì ở trong mắt bọn họ, một tên Gia Nạp Lợi không có Bố Lý Ân che chở chỉ là gánh nặng mà thôi, vì thế không có người nào có ý ra tay cứu viện.
Địch Áo nghe được tin tức kia không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù Gia Nạp Lợi không bị yêu thú giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị học viện phát hiện. Võ sĩ cao cấp có lẽ có hi vọng giả mạo một võ sĩ cấp thấp, nhưng chuyện ngược lại tuyệt đối là không thể.
Khi đang chuyên tâm làm một việc thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã qua nửa năm, mấy người Địch Áo đã tiến vào bộ cao cấp. Sau khi đến bộ cao cấp sẽ không còn nhiệm vụ dễ dàng tương tự như Thạch Kê nữa, nhưng thực lực mọi người và khả năng hoạt động ăn ý cũng tăng lên, cho dù gặp được yêu thú rất khó đối phó đều hoàn thành nhiệm vụ hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm).
Bây giờ cấp bậc thấp nhất vẫn là Y Toa Bối Nhĩ, mặc dù nàng đã cố gắng rất nhiều nhưng trong thời gian này những người khác cũng đồng thời tiến bộ. Vì thế không thể nào rút ngắn chênh lệch được, lúc ban đầu Y Toa Bối Nhĩ vì thế mà cảm thấy buồn rầu, nhưng sau khi nhìn thấy Địch Áo và Tát Bách Lâm Na chiến đấu. Y Toa Bối Nhĩ nhận ra nếu Tát Bách Lâm Na có thể điều khiển Hàn Băng Tỏa Liên tinh diệu như thế, bản thân mình cũng có thể làm được.
Y Toa Bối Nhĩ không có học Tát Bách Lâm Na đặc biệt tu luyện Hàn Băng Tỏa Liên, bởi vì nàng biết bí kỹ thích hợp người khác chưa chắc sẽ thích hợp với bản thân. Sau khi tiếp nhận Địch Địch phụ đạo một ngày, bí kỹ mà Y Toa Bối Nhĩ cảm thấy hứng thú nhất chính là Băng Trùy, cho nên nàng đặt toàn bộ trọng tâm vào thứ này. Theo thời gian trôi đi, mặc dù Y Toa Bối Nhĩ buông thả bí kỹ phòng ngự không bằng Tác Phỉ Á và Tuyết Ny, nhưng lực công kích đã không thua kém chút nào.
Góc Tây Bắc của Mê Ngữ sâm lâm, trên một bãi đất trống trống trải, mấy người Địch Áo đang vây bắt một con Thiên Ngưu Trùng tám cánh, đánh nhau khí thế ngất trời. Loài Thiên Ngưu Trùng này toàn thân vô cùng cứng rắn, bí kỹ bình thường căn bản đánh không phá nổi lớp giáp xác dày cộm kia. Nếu con trùng này nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn qua y như là một cái nồi sắt đen hui. Thật ra nó cũng thường xuyên làm như vậy, một khi cảm thấy nguy hiểm sẽ lập tức từ trên không trung hạ xuống đất, nằm im bất động, chuẩn bị tùy thời tấn công kẻ địch.
Sở dĩ nói là hạ thẳng xuống đất, nguyên nhân là vì tám cánh của Thiên Ngưu Trùng chỉ có thể lướt đi mà thôi, thân thể của nó quá lớn nên mấy cặp cánh không thể nào chống đỡ nổi trọng lượng nặng kinh khủng. Cho nên Thiên Ngưu Trùng tám cánh vừa hạ xuống sẽ trực tiếp thu cánh vào, sau đó mượn lực quán tính rơi xuống đất, con trùng này thuộc về hàng ngũ da dày thịt béo, cho dù té nặng một chút cũng không thể chết nổi.
Thiên Ngưu Trùng bình thường chỉ có bốn cánh, một khi tiến hóa đến tám cánh, chính là một tồn tại rất đáng sợ, từ phòng ngự năng lực tính lên sợ rằng đủ để sánh ngang với Địa hệ võ sĩ cấp Võ Tôn. Bởi vì cho dù là Bàn Thạch Thủ Hộ hay nguyên lực chiến giáp cũng phải cần nguyên lực duy trì. Nhưng Thiên Ngưu Trùng tám cánh chỉ cần nằm một chỗ là được rồi, mặc cho đủ các loại bí kỹ oanh kích như cuồng phong bạo vũ lên trên người nó cũng không thể tạo thành nửa điểm thương tổn.
Nếu đổi lại bất kỳ yêu thú nào thì vị trí ánh mắt hẳn là điểm yếu duy nhất, nhưng một khi Thiên Ngưu Trùng tám cánh nằm trên mặt đất bày ra tư thế phòng ngự sẽ có một mảnh giáp xác hình cung từ sau vươn tới che chắn toàn bộ phần đầu lại. Nhược điểm của Thiên Ngưu Trùng tám cánh chỉ có cái bụng, nhưng trừ phi đám người Địch Áo có thể phát động công kích từ dưới lòng đất, nếu không đúng là hoàn toàn không có biện pháp xử lý nó.
Nhưng đó chỉ là tương đối mà thôi, lúc ban đầu tiếp xúc Địch Áo đã dùng Diễn Sinh Phong Nhận đánh trúng phần bụng của Thiên Ngưu Trùng tám cánh, kết quả là Thiên Ngưu Trùng tám cánh đau đớn gào thét mấy tiếng là xong, không có tạo thành thương tổn mang tính thực chất nào. Địch Áo hối hận nhất chính là chuyện này, nếu sớm biết sẽ lâm vào cục diện hiện tại, lúc đó hắn nên tặng một đạo Lôi Quang Phong Nhận cho con gia hỏa này mới đúng.
"Địch Áo, cứ đánh tiếp như vậy không phải là cách hay đâu?" Lôi Mông buồn bực nói, hắn mới vừa phóng ra Liệt Địa Kích nhưng chỉ làm bay lên một đám tro bụi, con Thiên Ngưu Trùng tám cánh ở đối diện vẫn nằm an ổn tại chỗ, ngay cả giả bộ gầm đau đớn một tiếng cũng không thèm cấp cho hắn. Vì thế Lôi Mông có cảm giác mình đã thất bại thảm hại.
"Ta cũng không nghĩ tới con gia hỏa này khó đối phó như vậy." Địch Áo thở dài đáp. Nếu tính từ tỷ lệ thân thể thì đầu Thiên Ngưu Trùng tám cánh này hẳn là không thông minh lắm mới đúng. Bởi vì so sánh với thân thể khổng lồ kia, cái đầu của Thiên Ngưu Trùng tám cánh nhỏ bé đến mức đáng thương. Nhưng sự thật đúng lúc hoàn toàn ngược lại, ví dụ như tất cả các loại bí kỹ Phong Nhận, Liệt Diễm Trảm …v…v Thiên Ngưu Trùng tám cánh đều làm như không thấy, ngạnh kháng xuuống không thèm quan tâm chút nào. Y Toa Bối Nhĩ thả ra Băng Trùy xoay tròn cũng không có tác dụng, nhưng một khi Địch Áo buông thả Lôi Quang Phong Nhận thì Thiên Ngưu Trùng tám cánh tựa như cảm thấy được nguy hiểm đến gần sẽ lập tức vươn mười mấy cái chân to bằng cột trụ ra ngoài, thoáng cái đã chạy trốn ra thật xa làm cho Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo rơi vào khoảng không.
Nếu Địch Áo có thể tiếp cận Thiên Ngưu Trùng tám cánh đủ gần tự nhiên sẽ không để cho nó tránh né dễ dàng như thế. Nhưng mà ở tình huống hiện tại không có ai dám đứng quá gần Thiên Ngưu Trùng tám cánh, tên gia hỏa này có thủ đoạn công kích rất kỳ lạ, từ trong lớp giáp xác đột ngột bắn ra mấy cái gai xương nhọn hoắc. Hơn nữa kích thước cây nào cây nấy to bằng thân đại thụ một người ôm không hết, lực đạo vô cùng mạnh mẽ có thể bị trực tiếp xuyên thủng bất kỳ bức tường đá nào. Huống chi là Địch Áo thiếu hụt thủ đoạn phòng ngự, một khi phạm phải sai lầm bị đánh trúng hậu quả khó thể dự liệu nổi.
Chỉ có điều Thiên Ngưu Trùng tám cánh cũng rất khó chạy trốn, đầu tiên là nó không dám bay lên, bởi vì làm như vậy sẽ để lộ nhược điểm của nó. Mảnh đất trống này chỉ có một mình nó làm chủ, bốn phía đều là rừng rậm, lấy hình thể của nó di chuyển trong rừng hiển nhiên không thể nào thoát khỏi đám người Địch Áo truy đuổi được.
Mấy người bất đắc dĩ lần lượt ngừng công kích, cứ tiếp tục như vậy cho dù bọn họ hao hết nguyên lực cũng không có tác dụng chút nào. Đầu Thiên Ngưu Trùng tám cánh cảm thấy không khí có vẻ khác thường, lớp vỏ giáp xác bao trùm lấy đầu rụt trở về để lộ ra hai con ngươi màu xanh lục loạn chuyển bốn phía, hiển nhiên là đang kiếm cách thoát thân.
"Nếu không chúng ta giả bộ rời đi? Đợi đến lúc tên gia hỏa này bay lên trời sẽ ra tay đánh lén, hẳn là sẽ có kết quả ?" Ca Đốn đề nghị.
Những người khác liếc nhau hội ý, chỉ có nước như vậy mà thôi, bọn họ thật sự nghĩ không ra phương pháp xử lý nào tốt hơn. Cho nên mọi người giả bộ rời đi, trên thực tế là núp vào khu rừng bên cạnh, từ trong khe hở cây cối quan sát Thiên Ngưu Trùng tám cánh ở phía ngoài.
Sau khi mọi người rời đi một lúc lâu, Thiên Ngưu Trùng tám cánh vẫn nằm im không nhúc nhích, đám người Địch Áo dần dần mất đi kiên nhẫn.
"Được rồi, ta nhận thấy hình như biện pháp này không có kết quả." Ca Đốn cả giận nói: "Không bằng chúng ta vứt bỏ nhiệm vụ này cho rồi. Ta thấy dù là học viên bộ cực hạn đến cũng chưa chắc có thể đối phó nổi con gia hỏa quái dị này."
Tác Phỉ Á suy nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra ta cảm giác Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo mới có thể xúc phạm tới nó, các ngươi không có phát hiện sao? Chỉ khi nào Địch Áo phát động công kích, nó mới có ý chạy trốn."
Ca Đốn buông tay ra: "Điểm này ai cũng nhìn ra, nhưng vấn đề là Địch Áo không thể đi tới Thiên Ngưu Trùng tám cánh quá gần, làm như vậy sẽ tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm."
Lúc này Địch Áo bỗng nhiên nói: "Các ngươi có chú ý tới không, Thiên Ngưu Trùng dùng gai xương công kích, trước sau trái phải đều có thể buông thả, nhưng phía trên thì không có."
"Chưa chắc, đến tột cùng chưa có ai trong chúng ta đến gần Thiên Ngưu Trùng tám cánh, Địch Áo, không phải là muốn công kích nó từ trên trời đó chứ? Không thể, quá nguy hiểm." Ca Đốn lắc đầu nói.
Những người khác cũng không dám quyết định, Địch Áo lại im lặng suy nghĩ, hồi lâu sau đưa ánh mắt về phía Lôi Mông: "Nếu có thể hấp dẫn Thiên Ngưu Trùng tám cánh chú ý, đại khái có thể kiên trì bao lâu?"
Lôi Mông âm thầm tính toán trong lòng, nói: "Mười mấy phút hẳn là không có vấn đề."
Địch Áo cười nói: "Vậy là đủ rồi."
Tác Phỉ Á lo lắng nhìn tới Địch Áo: "Đã xác định làm như vậy sao? Ca Đốn nói rất có lý, vứt bỏ nhiệm vụ này đi, tối đa chỉ bỏ một ít học phần mà thôi, không cần phải liều mạng như vậy."
Địch Áo cười cười: "Nếu như tất cả mọi người cảm giác nguy hiểm là vứt bỏ, vậy thì học viện ban bố nhiệm vụ cũng mất đi ý nghĩa, an tâm đi, nếu như thật sự nguy hiểm, ta sẽ biết cách né tránh. Huống chi không phải là ta muốn một mình đánh gục nó, chỉ cần làm cho nó chịu di chuyển là thành công rồi."
Nếu Địch Áo đã nói như vậy, những người khác cũng không có ý kiến, ngay cả Ca Đốn trước đó đề nghị bỏ qua nhiệm vụ, từ sâu trong nội tâm hắn cũng không đành lòng. Lần này có thể bỏ qua nhưng lần sau thì sao? Một khi hành vi trốn tránh hình thành thói quen, trong nội tâm người võ sĩ dần dần sẽ mất đi dũng khí khiêu chiến.
Thế nhưng vì gia tăng cơ hội thành công, Tác Phỉ Á yêu cầu Địch Áo mang Lao Lạp theo, Lao Lạp có màn hào quang hộ thân nên an toàn hơn Địch Áo rất nhiều. Hơn nữa Lao Lạp có lực công kích mạnh đáng sợ, nếu tính đơn giản từ góc độ lực bạo phá, sợ rằng không hề thua kém Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo.
Lao Lạp hiển nhiên không có ý kiến, vô cùng hưng phấn đeo quyền sáo vào tay, từ khi tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện, Lao Lạp rất ít khi xuất thủ. Lần này có cơ hội tốt như vậy, nàng thật sự vui vẻ không nhịn được nữa, chỉ muốn lập tức xông lên đập cho con gia hỏa kia vài quyền.
Địch Áo không có phản đối ý kiến của Tác Phỉ Á, trên thực tế Địch Áo đã cẩn thận quan sát rất lâu. Trên lưng con Thiên Ngưu Trùng tám cánh có một khối giáp xác bóng loáng hình lục giác, chỉ cần có thể thành công hạ xuống chỗ đó sẽ không thể bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Không đợi đến lúc đám người Địch Áo rời khỏi rừng rậm, Thiên Ngưu Trùng tám cánh vốn nằm trên bãi đất trống đã chớp chớp đôi mắt, lớp vỏ giáp xác lại hiện ra bao trùm toàn bộ phần đầu lại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, xem ra tên gia hỏa này đã sớm biết bọn họ núp ở trong rừng, khó trách vẫn nằm im không có ý định thay đổi vị trí.
Lôi Mông dẫn đầu xông ra ngoài, trong quá trình chạy tới thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ bao phủ toàn thân, khi tới gần Thiên Ngưu Trùng tám cánh khoảng chục thước mới giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, luồng kình khí vô hình mạnh mẽ đánh lên trên người Thiên Ngưu Trùng tám cánh phát ra thanh âm như kim loại chạm vào nhau.