Bi đát nhất là trong khi giãy chết, đối thủ của hắn không chỉ là một mình Á Nhĩ Duy Tư. Khi đang đau khổ ngăn cản Xà Thương tiến công, đồng thời hắn còn phải để dành một phần lực chú ý tùy thời chuẩn bị ứng phó kẻ khác đánh lén.
Thật ra người trung niên đã quá xem trọng bản thân, giờ phút này hắn đã bị giam cầm không có cách nào di động. Cổ Lạp Gia Tư có đầy đủ thời gian chuẩn bị nên không cần phải đánh lén làm gì. Chỉ chốc lát sau, từ trong tay Cổ Lạp Gia Tư tuôn ra một đoàn thanh mang, ngay sau đó từ từ mở rộng ra, cuối cùng tạo thành một vòng tròn đường kính chừng năm thước, bên ngoài lóe ra ánh sáng nguyên lực chói mắt. Nhìn qua đúng là rất chân thật, lớp ngoài cùng của vòng tròn là một dãy răng cưa sắc bén, tạo hình cực kỳ kinh khủng.
Nhìn vòng tròn dần dần thành hình rõ ràng hơn, Cổ Lạp Gia Tư lộ ra thần sắc hài lòng, không phải lần nào chiến đấu cũng có thời gian để hắn sử dụng bí kỹ này. Tình hình hiện tại hiển nhiên thỏa mãn điều kiện thi triển, cũng phù hợp với tâm ý của hắn.
Viên Hoàn do nguyên lực tạo thành xoay tròn nhanh chóng rồi bất ngờ bay về phía người trung niên, nhận thấy phía sau có một cổ nguyên lực dao động mãnh liệt ập tới. Người trung niên nhất thời sinh ra cảm giác tuyệt vọng, cho dù là Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư, hay là công kích đến từ phía sau kia. Cái nào hắn cũng phải dốc toàn lực ứng phó, hai cái cùng lúc tấn công thì uy lực không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai mà thôi.
Đúng lúc này Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư đã nghe thấy tiếng bước chân vang dội như sấm ở nơi xa truyền đến, vẻ mặt hai người cực kỳ ngưng trọng. Sau đó Á Nhĩ Duy Tư quát lớn một tiếng, thân thương đen tuyền trong nháy mắt bộc phát ra luồng ánh sáng xanh ngọc, cùng lúc đó Viên Hoàn cũng đánh trúng phần lưng người trung niên.
Người trung niên hét lên thê lương, trước và sau thân thể đồng thời hiện ra vô số tấm chắn màu xanh chất chồng dày đặc. Hắn đã đem ra tất cả lực lượng để kích thích lĩnh vực của mình, nhưng hắn đối mặt là hai vị Thánh giả công kích, nhất là Thánh khí Xà Thương nằm trong tay Á Nhĩ Duy Tư đúng là nguy hiểm đến cực độ.
Sau khi Á Nhĩ Duy Tư dốc toàn lực xuất thủ, rốt cuộc Xà Thương đã phát hủy một tấm chắn cuối cùng, tiện đà xuyên thủng nguyên lực chiến giáp của người trung niên.
Hậu quả lĩnh vực bị phá hủy là tính liên hệ, ngay sau đó Viên Hoàn tới sau một chút nhẹ nhàng hóa giải lớp lĩnh vực yếu ớt kia rồi chém vào thân thể hắn, một vòi máu đỏ tươi phun thẳng lên trời, ở dưới ánh trời chiều chiếu rọi phát ra ánh sáng mờ ảo đẹp lạnh người.
Đây là lần đầu tiên có Thánh giả chết trận từ khi hai phe giao chiến tới nay. Từ trong quân trận Sư Tâm đế quốc nhất thời truyền ra tiếng hoan hô như sấm động.
Gã đầu lĩnh bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc sắc mặt xanh mét, mặc dù Phong hệ Thánh giả kia là do bị Cổ Lạp Gia Tư đánh lén mới dẫn đến kết quả như vậy. Nhưng mệnh lệnh là hắn tự mình truyền đạt, trách nhiệm tự nhiên là do hắn phải gánh chịu.
Cuối cùng là vì hắn không nghĩ tới Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư phản ứng nhanh đến trình độ này. Dưới tình huống bình thường, từ khi cảm ứng được nguyên lực dao động do Thánh giả thả ra, đến lúc xác nhận mục tiêu, quá trình này cần phải hao phí một đoạn thời gian nhất định. Trong khoảng thời gian này đủ để gã Phong hệ Thánh giả của hắn đánh chết hai tên Võ Tôn kia rồi toàn thân trở lui rồi.
Trên thực tế, Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư lúc mới bắt đầu cũng không thể xác định Địch Áo sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, bọn họ chỉ dự đoán là có khả năng mà thôi. Nhưng cho dù tỷ lệ nhỏ đến mức nào, hai người vẫn đồng thời cho ra phản ứng, căn nguyên là do thân phận của Địch Áo. Nếu trên người Địch Áo không chảy xuôi huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, có lẽ Á Nhĩ Duy Tư cũng lười liếc hắn một cái. Nhờ có duyên phận gặp gỡ vài lần ở Tử Vong Chi Ca, sau đó dần dần đàm luận hợp ý, Cổ Lạp Gia Tư cũng không thể nào tùy tiện xuất thủ.
Chỉ có thể nói là do gã Thánh giả kia lựa chọn mục tiêu sai lầm mà thôi. Nếu đổi thành bất kỳ một gã Võ Tôn nào ở trên chiến trường cũng không thể được hai Phong hệ Thánh giả đồng thời xuất thủ cứu viện.
Dĩ nhiên tốc độ Miêu Tử cũng có tác dụng rất lớn. Nếu không, sợ rằng không kịp đợi Á Nhĩ Duy Tư chạy tới, Địch Áo và Lao Lạp đã bị đánh chết rồi.
Gã đầu lĩnh bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc bước đi càng thêm trầm trọng, tiếng đại địa rung động như thiết chùy đánh vào lồng ngực mỗi người. Các võ sĩ Sư Tâm đế quốc ở gần đó lập tức bị chấn động choáng váng đầu óc, người nào thực lực hơi yếu thậm chí trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Gã đầu lĩnh biết rõ lúc này lập tức lựa chọn rút lui là hợp lý nhất. Chẳng những bên hắn xuất động Thánh giả trước, hơn nữa còn bị đối phương đánh giết ngay tại chỗ, từ trên góc độ đó mà tính thì kế hoạch bao vây tiêu diệt này đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Nhưng hắn gánh không nổi trách nhiệm này, nếu như chỉ đơn thuần là kế hoạch thất bại còn không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn. Tội danh đơn giản là chỉ huy bất lực, ít nhất hắn còn có thể được sống sót. Vấn đề là do hắn suy nghĩ không cẩn thận tạo thành sai lầm không thể vãn hồi sai lầm. Mỗi một Thánh giả đều là tài nguyên trân quý vô cùng, dõi mắt khắp tòa đại lục số lượng Thánh giả chỉ có vài trăm người mà thôi. Không cần phí sức suy đoán, hắn cũng biết sau khi trở lại đế đô bản thân mình sẽ gặp kết quả như thế nào.
Hiện tại lựa chọn của hắn còn lại không nhiều, cứ như vậy trở về không thể nghi ngờ chính là tất cả quyền thế và danh vọng đều tan thành mây khói. Cho nên hắn chuẩn bị liều một lần, chỉ cần có thể thành công đánh chết một gã Thánh giả của đối phương, bản thân hắn gánh chịu trách nhiệm sẽ giảm bớt phân nửa, vận khí tốt còn có thể lấy khí thế tiêu diệt Liệt Diễm quân đoàn, hoàn thành kế hoạch lúc trước.
Làm như vậy sẽ dẫn đến kết quả là Thánh giả song phương bị liên lụy vào rất nhiều, nhưng hắn chẳng thể nào quan tâm nhiều như vậy nữa.
Hai người Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư đứng bất động ở không trung, lẳng lặng nhìn nam tử kia chạy tới, mỗi một bước vang rền như sấm. Vẻ mặt hai người lộ vẻ không vui, Cổ Lạp Gia Tư tới đây mục đích chủ yếu là bảo vệ Lôi Mông, Á Nhĩ Duy Tư là vì Địch Áo, còn cái gã đang lao tới kia rõ ràng là muốn liều mạng với bọn họ rồi. Thánh giả chiến đấu với nhau dưới tình huống nhân số đông đảo, chỉ cần không cẩn thận trong chốc lát thôi là có thể đầu thân đôi ngã rồi.
Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư không úy kỵ chiến đấu, vấn đề là có người trọng yếu cần bọn họ đi bảo vệ. Thế nhưng ở tình hình hiện tại bọn họ hiển nhiên không thể nào mặc kệ rời đi.
Nhưng sau khi Á Nhĩ Duy Tư thấy rõ dung mạo người nọ, trong mắt bỗng nhiên bốc lên chiến hỏa hừng hực, tâm thần kích động khiến cho thân thương trong nháy mắt bao trùm một tầng thanh mang quỷ dị.
Nhận thấy Á Nhĩ Duy Tư có phản ứng khác thường, Cổ Lạp Gia Tư kinh ngạc nhìn sang Á Nhĩ Duy Tư: "Ngươi biết hắn?"
"Làm sao không nhận ra được? Năm đó chính là hắn đánh nát Bất Hủ Chi Môn (cửa lớn dùng để tiến vào nội bộ Thần Vực).” Thanh âm Á Nhĩ Duy Tư bộc lộ sát ý nồng đậm.
Cổ Lạp Gia Tư bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Á Nhĩ Duy Tư xúc động như vậy, đối với tất cả thành viên Thần Vực đó là một đoạn ký ức sỉ nhục không thể nào xóa được. Cổ Lạp Gia Tư lấy làm kỳ quái nói: "Ngươi xác định là tên này? Ta thấy thực lực của hắn không có gì đặc biệt mà?"
Ở trong nhận thức của Cổ Lạp Gia Tư, những hành động không có ý nghĩa như dẫn phát mặt đất run rẩy không phải là việc một vị Thánh giả nên làm. Nhất là đã qua nhiều năm như vậy, đối phương vẫn là một Thánh giả, nhiêu đó đã nói rõ thực lực đối phương chẳng ra gì. Dĩ nhiên, có lẽ là Quân Đồ Minh muốn dùng phương thức này cố ý nhục mạ Thần Vực.
Á Nhĩ Duy Tư không trực tiếp trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Cho nên hắn không xứng sống ở trên cõi đời này."
Cổ Lạp Gia Tư nghe mà câm lặng, đây là nói kiểu gì vậy? Có ăn nhập gì với nhau không? Chẳng lẽ nhất định phải để một vị Thần Vũ Giả làm chuyện như vậy, các ngươi mới cảm thấy có mặt mũi?
Lúc này người nọ đang chạy đi, thân hình bỗng nhiên xuất hiện tình trạng ngừng lại ngắn ngủi. Sau một cái nháy mắt, mặt đất dưới chân hai người Á Nhĩ Duy Tư sôi trào lên, vô số mũi chông đá bén nhọn phá vỡ bùn đất đâm thẳng lên không trung.
Thân hình Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư chợt lóe, tất cả đều biến mất vào trong không khí, cứng rắn ngạnh kháng với một vị Địa hệ cường giả là hành động không có lý trí. Huống chi phía sau lưng người nọ còn có mấy vị Thánh giả đi theo.
Mặc dù bây giờ không ai rõ ràng lắm đối phương đến tột cùng chuẩn bị xuất ra bao nhiêu vị Thánh giả, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn là bên phía Sư Tâm đế quốc chiếm cứ ưu thế. Bởi vì Á Nhĩ Duy Tư và Cổ Lạp Gia Tư không phải tự tiện một mình đi trước, bọn họ không hề thuộc về quân đoàn nào cả, nay cộng thêm ở chung một chỗ chẳng khác nào bên phía Sư Tâm đế quốc bỗng nhiên được tăng thêm hai vị Thánh giả. Thánh giả dưới trướng Thi Lạc Tư là lực lượng phòng ngự tình huống bất ngờ ở trên chiến trường, trừ phi là nhất quyết tử chiến, nếu không bất luận là Quân Đồ Minh hay là Hoắc Phu Mạn, không ai dám đưa toàn bộ Thánh giả trong tay đi lên chiến trường. Phải biết rằng Thánh giả cũng cần phải tu luyện, huống chi nếu quả thật dốc toàn bộ lực lượng ra ngoài sẽ gây động tĩnh quá lớn, làm thế khó bảo đảm dấu giếm được tai mắt đối phương.