Thần Điển

Chương 76: Chương 76: Thích khách đại đạo.






"Ta nghĩ rằng ngươi đã đủ điên cuồng rồi. Không nghĩ tới Địch Áo còn điên cuồng hơn cả ngươi." Lôi Mông lẩm bẩm: "Thì ra ta đây kết bằng hữu với hai kẻ điên." Ở trong vùng hoang dã, phương pháp thích hợp nhất chính là chơi luật rừng. Vì thế Lôi Mông không sợ giết người ở nơi đó, nhưng ở trong thành thị lại là một chuyện khác. Nơi này có quy tắc riêng, nếu ai dám tùy ý làm bậy chắc chắn xúc phạm đến người soạn ra quy tắc và người chấp hành. Rất dễ dàng bị mọi người chỉ trích, mặc dù Thủy Tinh thành không tính là lớn, nhưng sau khi sự tình lan truyền ra, bọn họ sẽ trở thành tội phạm truy nã của Bá tước lĩnh, Hầu tước lĩnh thậm chí là Công tước lĩnh.

"Ngươi sợ?" Ca Đốn mỉm cười nói, hắn không có nhìn Lôi Mông, tầm mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Địch Áo, trong mắt tràn đầy tán thưởng, đây mới là võ sĩ. Hắn trước kia đã coi thường Địch Áo.

"Sợ? Ta bây giờ sợ có ý nghĩa gì không?" Lôi Mông hít sâu một hơi tâm tình ổn định lại rất nhanh, toàn bộ là do Ca Đốn ban tặng, lần lượt chịu đựng khảo nghiệm ngoài ý muốn làm cho tâm lý của hắn có năng lực khôi phục vô cùng cường hãn.

"Vì sao ngươi cười khó coi như vậy nhỉ?" Lôi Mông để hai tay ra sau lưng, hai chân bước tiêu sái đi đến bên cạnh tên mập, nói: “Ngươi tên gì? Ngải Phất Lí?"

"Đại nhân có trí nhớ thật tốt." tên mập cúi đầu khom lưng mỉm cười nịnh nọt, thế nhưng mồ hôi trên trán càng ngày càng dày đặc.

"Ta biến thành ‘đại nhân’ từ lúc nào vậy?" Lôi Mông làm bộ kinh ngạc nói: “Ta chỉ là võ sĩ được Tác Luân chiêu mộ mà thôi, ngươi không cần khách khí đối với ta như vậy."

"Không dám, không dám." Tên mập khẩn trương đến mức không biết nên nói gì cho phải, mặc dù bản thân hắn không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng chỉ dám tác uy tác phúc giới hạn ở trong phạm vi Thủy Tinh thành mà thôi, người bị hắn ức hiếp là một vài lương dân yếu đuối, làm sao mà thấy qua cảnh tượng máu chảy thành sông như thế này.

"Nhìn ngươi kìa, lão tử là người dễ giận như vậy sao?" Lôi Mông cười lên ha hả, đưa tay khoác lên vai tên mập, nhẹ vừa dùng lực một chút, nửa người tên mập nhất thời mất đi tri giác, thiếu chút nữa co quắp té ngã xuống mặt đất. Lôi Mông bĩu môi khinh thường, mặc dù đã sớm nhìn ra tên này thực lực không đủ, nhưng không nghĩ tới thậm chí còn không bằng võ sĩ bình thường.

Địch Áo thấy Ca Đốn giết chết gã võ sĩ tên Hạ Phổ, từ từ đi tới bên cạnh Lôi Mông, cuộc nói chuyện lúc nãy tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch. Hiển nhiên tên mập này có quan hệ với thành chủ Hào Uy Nhĩ không cạn, bằng không những võ sĩ kia sẽ không ra mặt dùm hắn.

Tên mập thấy ‘sát thần’ Địch Áo đi tới cạnh mình nhất thời sắc mặt trắng bệch, thần sắc khẩn trương tới cực điểm. Lôi Mông có thể cảm giác được thân thể hắn đang run rẩy với tần số cực cao.

Không đợi Địch Áo đi tới gần, hai chân tên mập đã mềm nhũn ra, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Tha mạng !"

Địch Áo nhìn tới tên mập không biết nên khóc hay cười nữa, vì sao luôn luôn có người như thế xuất hiện nhỉ? Bình thời khi dễ người khác thì vênh váo tự đắc, uy phong lẫm lẫm, chỉ khi nào gặp phải cường giả không thể nào địch nổi lập tức hiện ra bộ mặt khác hẳn, sớm biết như thế cần gì phải giả bộ chứ.

"Đổi lại một địa phương khác đi, tên này sắp bị ngươi hù chết rồi." Lôi Mông cười hì hì giơ tay xách tên mập lôi đi, xoay người tiến vào trong hẻm nhỏ.

Địch Áo và Ca Đốn cũng theo vào hẻm nhỏ, Tác Luân nhìn bóng lưng Ca Đốn chỉ biết cười khổ, âm thầm thở dài não ruột, trận chiến mà hắn không tình nguyện cuối cùng cũng tới.

Đi tới điểm cuối ngõ hẻm, Lôi Mông tiện tay ném tên mập xuống mặt đất, tên mập bị té nặng nề đau đớn nhất thời nhe răng trợn mắt hét thảm, Lôi Mông tiến tới dẫm lên ngực hắn quát: “Câm miệng cho ta."

Có lẽ là Lôi Mông dùng khí lực hơi lớn, tên mập chẳng những không có im lặng, ngược lại la hét càng thêm thê thảm.

Địch Áo nhíu mày, cảm thấy tên này phản ứng hơi quá. Không phải chỉ bị té ngã, rồi bị đá một cước thôi sao, có cần phải la hét thảm như vậy không?

Hơn nữa, một chuyện làm cho người ta chán ghét chính là thanh âm tên này thật sự khó nghe, y như là heo nái bị thọc tiết vậy.

Địch Áo nhìn tên mập lăn lộn dưới đất, mũi chân chợt điểm ra đúng ngay vị trí trái tim, tên mập đang kêu rên thảm thiết đột nhiên ngừng lại, phảng phất như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng vậy. Cả người co rút lại như con tôm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi hột từ trên trán lăn xuống, há mồm không ngừng nôn khan.

Lôi Mông sợ hết hồn: “Không bị ngươi đá chết chứ?"

"Không thể, ta căn bản không có dùng lực." Địch Áo nói thật nhưng Lôi Mông và Ca Đốn lại không tin. Trong nhận thức của bọn hắn, muốn tạo thành bao nhiêu thương tổn thì phải phát ra bất nhiêu lực lượng, mắt thấy tên mập bị đau muốn ngất đi tại chỗ, Địch Áo lại nói không có dùng lực?

Qua một hồi lâu tên mập mới yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Địch Áo tràn đầy sợ hãi, tựa hồ giờ phút này Địch Áo ở trong mắt hắn đã tiến cấp lên thành ác ma.

"Nói đi, ngươi có quan hệ gì với Hào Uy Nhĩ?" Lôi Mông cũng học bộ dạng Địch Áo, nhẹ nhàng đá một cước lên ngực tên mập, nhưng đòn này đối với tên mập mới vừa trải qua đau đớn kinh khủng thì chỉ như gãi ngứa mà thôi, có thể không cần để ý đến.

Thấy tên mập không có một chút phản ứng, Lôi Mông liếc mắt nhìn về phía Địch Áo, ý tứ rất rõ ràng, không phải ngươi mới nói ngươi là dùng lực mà?

Địch Áo chỉ biết cười khổ, chẳng lẽ phải giải thích cho Lôi Mông cái gì gọi là sức bật, cái gì gọi là lực bạo phát, khi dạ dày bị đả kích sẽ xuất hiện phản ứng ra sao?

"Không có, không có quan hệ gì hết." Tên mập nói lắp bắp.

Lôi Mông thở dài: “Ngươi là khờ hay là ngu? Đã đến mức này rồi còn dám không nói thật?" Sau đó nhìn về phía Địch Áo nói: “Ngươi tới đi, hạ thủ nhẹ một chút, đừng giết chết hắn."

Quả nhiên không nằm ngoài Lôi Mông dự đoán, không đợi Địch Áo cho ra động tác, mặt mày tên mập đã tái mét không còn chút máu kêu lên: “Ta nói, ta nói, ta và Hào Uy Nhĩ có chút ít quan hệ!”

Tựa hồ là sợ mình nói chậm sẽ chịu khổ bị Địch Áo hạ độc thủ. Dưới tình thế cấp bách như thế này, tên mập nói năng rất nhanh nhưng hoàn toàn không có mạch lạc. Mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng chân tướng, thì ra tên mập này trước kia Bái Tác Tư còn tại vị chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ỷ vào trong nhà có chút tiền mới ra ngoài làm xằng làm bậy.

Sau khi Hào Uy Nhĩ lên làm thành chủ, tên mập biết được sở thích của Hào Uy Nhĩ, không biết từ nơi nào chuẩn bị được hai cô bé sinh đôi tướng mạo thanh thuần dâng lên. Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hào Uy Nhĩ nhận lấy hai tỷ muội như hoa như ngọc liền tán thưởng tên mập. Sau này nhờ có thành chủ Hào Uy Nhĩ làm chỗ dựa, địa vị tên mập ở trong Thủy Tinh thành nhất thời gia tăng lên nhanh chóng, mơ hồ trở thành bá chủ một phương.

Nếu như là một tháng trước, tên mập nhìn thấy nhân vật như Tác Luân sợ rằng không dám thở mạnh, nhưng bây giờ lại dám nhục nhã Tác Luân ngay tại chỗ, sự đời biến ảo làm cho người ta phải cảm thán ngậm ngùi.

Dĩ nhiên, trèo càng cao rơi càng thảm, đây là một thực tế không cần phải bàn cãi. Trước đó không lâu tên mập còn đang diễu võ dương oai, nhưng bây giờ lại nằm gục trên mặt đất, ngay cả dũng khí đứng lên cũng không có, so sánh trước sau quả thực khác nhau như trời với đất.

"Nói như vậy, ngươi và Hào Uy Nhĩ rất quen thuộc?" Lôi Mông sờ sờ cằm, làm như đang suy nghĩ gì đó.

Tên mập vô thức gật đầu, ngay sau đó tỉnh ngộ những người này hẳn là đồng bọn của Tác Luân, rất có thể tới gây phiền toái cho Hào Uy Nhĩ, vì thế hắn bắt đầu gấp gáp lắc đầu lia lịa.

"Hiện tại Hào Uy Nhĩ mới vừa rời giường đúng không?" Địch Áo chậm rãi hỏi: "Có biết hắn đang ở chỗ nào không?"

Tên mập hơi do dự, mặc dù mấy người Địch Áo chính là hiện thân của hung thần ác sát làm cho hắn vạn phần sợ hãi. Nhưng trong quãng thời gian sinh hoạt lâu dài ở nơi này đã để lại trong lòng hắn một bóng ma. Nói cách khác, bất kể đám người Địch Áo đáng sợ đến cỡ nào, lợi hại ra sao, sớm muộn gì cũng phải cút đi, bọn họ không thể nào đại biểu cho quy luật chính thống. Mà chính thống ở đây là gì? Là Hào Uy Nhĩ thành chủ, là Lặc Tư Bá tước, kể cả Hầu tước đại nhân tôn quý. Vì thế việc hắn phải làm bây giờ tìm cách chơi trò lá mặt lá trái, tận lực bảo vệ mình.

"Không cần phải gấp gáp trả lời." Địch Áo nói: "Thế nhưng ta phải cảnh báo với ngươi, ngươi chỉ có cơ hội trả lời một lần, nếu như Hào Uy Nhĩ không có ở chỗ ngươi nói, ngươi sẽ chết."

"Nếu như ta không biết?" Tên mập run rẩy hỏi.

"Vậy ngươi sẽ chết ngay lập tức." Sắc mặt Địch Áo chuyển sang lạnh lẽo.

Hai con ngươi của tên mập loạn chuyển vòng vòng, không biết hắn đang suy nghĩ gì ở trong lòng.

"Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội thôi." Lôi Mông cười ha hả bồi thêm một câu.

Thời gian trôi qua chừng một phút, rốt cuộc tên mập ngập ngừng nói: "Hình như là ở tại Dạ Lai Hương."

"Tác Luân, ngươi biết chỗ đó không?" Ca Đốn xoay người lại hỏi.

"Biết." Tác Luân gật đầu.

"Địch Áo, ngươi nghĩ thế nào?" Lôi Mông hỏi.

"Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Hào Uy Nhĩ thân là thành chủ bắt buộc phải có hành động." Địch Áo nói: "Đoạn đường từ Dạ Lai Hương tới đây, chúng ta có thể tùy ý tìm một chỗ phục kích hắn. Thế nhưng, tốt nhất là ở gần Dạ Lai Hương, đường càng dài đội hộ vệ của Hào Uy Nhĩ cảnh giới sẽ càng nghiêm mật."

"Phục kích hắn?" Ca Đốn trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó cười lên thật to nói: "Tốt, thật là quá tốt."

Địch Áo kinh ngạc ngẩn người, có cần phải kích động đến thế không?

"Lý tưởng của tên này là trở thành thích khách xuất sắc nhất đại lục." Lôi Mông đứng ở một bên bĩu môi: "Ngươi đã quên rồi hả?"

Địch Áo bỗng nhiên nhớ tới lúc bọn họ mới vừa quen biết, Lôi Mông từng thuật lại một vài sự tình, đó là các lĩnh chủ dùng bàn tay chính trị điều khiển phong vân trên đại lục, các triết nhân dùng ngòi bút hành văn phê phán sử sách. Thích khách dùng lực lượng của mình hoàn thành một lần biến chuyển lịch sử kinh thiên, lưu lại trong ký ức mọi người một đoạn sử thi tanh máu.

"Đó không phải là thích khách, Ca Đốn." Địch Áo mỉm cười nói: "Thích khách chân chính phải lấy tự nhiên làm chủ. Vào mùa xuân, ngươi là một buội cỏ xanh, vào mùa thu, ngươi chính là lá rụng, vào mùa hạ, ngươi sẽ là một giọt mưa sa, vào mùa đông, ngươi sẽ biến thành bông tuyết lạnh lẽo. Ca Đốn, bộ mặt suốt ngày nhăn nhó như ngươi, đôi khi còn đằng đằng sát khí, lúc ngươi cách địch nhân vài dặm, người ta đã biết ngươi tới đòi mạng rồi, còn có thể gọi là thích khách được sao?"

Ca Đốn ngơ ngác nhìn sang Địch Áo, Lôi Mông ở một bên cất tiếng cười to, chỉ cười được mấy tiếng, hắn lại lộ ra thần sắc do dự: "Ai dà, ta nói này Địch Áo, nghề nghiệp trước kia của ngươi là gì ?"

Vấn đề trị an trong thành là đại sự, bất kỳ tòa thành thị nào cũng phải coi trọng. Mặc dù Hào Uy Nhĩ không thích xử lý chính sự, nhưng dù thế nào đi nữa chuyện lần này không thể nào tránh khỏi. Bởi vì tâm tình không tốt, từ khi hắn nhận được tin tức đã biểu hiện bộ dạng hùng hùng hổ hổ, đêm qua hắn đang hăng hái ‘phụng bồi’ hai kỹ nữ, nghe thấy tin tức kia đã bạt tai tên lính liên lạc một phát té lăn ra đất.

Hào Uy Nhĩ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, đám võ sĩ thủ hạ một mực câm như hến. Mặc dù bất cứ người nào trong bọn họ ra mặt, tùy tiện vươn một ngón tay là có thể bóp chết Hào Uy Nhĩ, nhưng chênh lệch địa vị còn tại đó, không có một ai dám hành động càn rỡ, nhiều nhất là âm thần chửi rủa trong bụng mà thôi.

Trên thực tế, mỗi một quý tộc ra đời cần phải có võ lực cường đại chống đỡ, chỗ tốt nhận được từ đó không chỉ là một người. Nếu nói một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời, đủ loại thân thích sẽ theo đó trở thành quý nhân. Vì thế quý tộc ra đời cần phải có võ lực, nhưng không phải tất cả quý nhân đều có quyền nắm giữ võ lực.

Dưới tình huống bình thường, quý tộc đời thứ nhất sẽ có lực lượng và thế lực mạnh nhất, lại còn có được đầu óc phi phàm. Nếu không như thế, sẽ không có cách nào sáng lập gia tộc, cũng không có cách nào được xã hội thượng lưu thừa nhận. Thế nhưng, đời thứ hai, đời thứ ba v…v thừa kế sẽ không thể so được với đời trước. Có lẽ, quả thật trên đời có thứ gọi là số mệnh, có lẽ, là cuộc sống vô cùng ưu việt đã tiêu diệt dã tính của bọn họ dần dần, chuyện hổ phụ sinh khuyển tử, dẫn chứng xuất hiện ùn ùn…

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.