"Đại nhân, người phái ra điều tra đã trở về hết rồi, không tìm được Lan Đức Nhĩ." Một gã võ sĩ xuôi tay đứng ở trước mặt Mạc Lâm.
Từ lúc Địch Áo được cứu về, trong những ngày sau đó Mạc Lâm lập tức phái người tìm kiếm tung tích Lan Đức Nhĩ. Mặc dù Mạc Lâm biết rõ hi vọng không lớn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn không làm gì.
Nghe đáp án như thế, Mạc Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thản nhiên nói: "Vậy thì không cần tìm nữa, an bài người điều tra tình hình thê tử và nữ nhi Lan Đức Nhĩ gần đây có gì khác thường hay không."
"Vâng." Gã võ sĩ thối lui ra khỏi phòng.
"Thật ra cho dù tìm được Lan Đức Nhĩ, Dĩ Tát cũng sẽ không thừa nhận." Á Nhĩ Duy Tư ngồi ở một bên nhàn nhạt nói.
"Ta biết." Mạc Lâm gật đầu: "Ta chỉ cảm thấy nếu có căn cứ chính xác sẽ tốt hơn, có lẽ làm như vậy số người chết sẽ bớt đi một chút."
"Hạng người như thế có chết cũng không đáng tiếc." Á Nhĩ Duy Tư thản nhiên nói: "Nếu bọn họ không bỏ được, coi như đã không thể quay đầu lại nữa rồi. Nếu Lan Bác Tư Bản đại nhân không bày ra thủ đoạn lôi đình quét sạch lực cản, những chuyện tương tự sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh."
"Cho nên sau này phải dựa vào các vị." Mạc Lâm nhìn một vòng qua mấy người Á Nhĩ Duy Tư: "Bất kể thế nào đi nữa, Địch Áo cũng không thể xảy ra chuyện, đại chiến sắp tới, những chuyện cần phải phối hợp đã quá nhiều. Ta không thể nào luôn luôn ở lại đế đô, vì thế đành phải làm phiền các vị."
"Chưa nói tới cực khổ, chỉ cần là thành viên Thần Vực chân chính sẽ rất thích làm chuyện này." Á Nhĩ Duy Tư nói tới đây thì hơi do dự một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Thật ra có một vấn đề ta rất muốn hỏi."
"Là chuyện gì?"
"Tại sao không đem Địch Áo đến sa mạc Hỏa Diễm? Nơi đó mới là chỗ an toàn nhất, lá gan đám người Dĩ Tát lớn hơn nữa cũng không dám động thủ chỗ đó."
Mạc Lâm cười khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn? Ban đầu Lan Bác Tư Bản đại nhân tự mình ra mặt cũng không thể thay đổi ý nghĩ của Địch Áo, ngươi cảm thấy còn có ai thuyết phục được hắn?"
Mấy người Á Nhĩ Duy Tư đồng thời lộ ra thần sắc khiếp sợ, bọn họ biết chuyện Lan Bác Tư Bản bí mật đi tới Đại công lĩnh. Còn tưởng rằng Địch Áo đi lịch lãm chung quanh đại lục là vì Lan Bác Tư Bản chỉ thị, hoàn toàn không nghĩ tới lại xuất hiện cục diện như thế này. Lấy năng lực Lan Bác Tư Bản đại nhân cũng không khống chế được người trẻ tuổi này?
"Đây là chuyện không có khả năng mà?" Một gã võ sĩ đồng hành với Á Nhĩ Duy Tư không nhịn được nói ra nghi vấn, thật ra hắn nghĩ rất đúng. Nếu như Địch Áo hoàn toàn không bị Thần Vực khống chế, vậy thì Bất Hủ truyền thừa chẳng phải là mất đi ý nghĩa vốn có của nó?
Á Nhĩ Duy Tư cũng có đồng dạng nghi ngờ, chỉ có điều hắn nói trực tiếp hơn: "Lan Bác Tư Bản đại nhân sẽ để tình huống này tiếp tục phát triển xuống?"
Mạc Lâm nhẹ nhàng cười cười: "Sự tình không có hỏng bét như các ngươi nghĩ, tại sao không thể thay đổi góc độ suy nghĩ? Thật ra lúc mới bắt đầu ta cũng không hiểu nổi thái độ dung túng của Lan Bác Tư Bản đại nhân. Nhưng tiếp xúc với Địch Áo trong quãng thời gian dài, bây giờ ta cảm thấy đây là một lựa chọn vô cùng sáng suốt."
"Nếu như nói Bất Hủ truyền thừa thật sự thức tỉnh, các ngươi cảm thấy nên phát sinh trên hạng người gì đây? Là một người ngu xuẩn chỉ biết liều mạng, là một lãng khách độc hành, hay là người có tín niệm kiên định?" Mạc Lâm liếc nhìn mấy người Á Nhĩ Duy Tư: "Đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết, hơn nữa những năm này chúng ta đã làm gì cho Địch Áo? Lúc cha mẹ hắn chết thảm thì chúng ta không có xuất hiện, khi Địch Áo còn nhỏ bị ám sát nhưng chúng ta cũng không hay biết gì cả. Châm chọc nhất chính là Phong Ngân mà chúng ta vẫn luôn coi là thù địch ra tay cứu vớt Địch Áo. Dưới tình huống như thế, chúng ta có tư cách gì yêu cầu Địch Áo giao ra?"
Địch Áo là đệ tử Phong Ngân không tính là bí mật đối với nhóm cao tầng Thần Vực, cũng may Ngõa Tây Lý đã sớm công khai phản bội Nguyệt Ảnh đế quốc, cho nên phần lớn người quan niệm rằng chuyện này có thể biến chuyển. Dĩ nhiên, đây không phải là chuyện một ngày hai ngày, song phương cần phải trải qua nỗ lực trong thời gian dài mới có khả năng hàn hắn vết thương quá khứ.
Á Nhĩ Duy Tư lâm vào trầm mặc, qua một lúc sau mới mở miệng nói: "Mạc Lâm đại nhân nhất định phải bỏ ra rất nhiều.”
Địch Áo từng trải qua đoạn ký ức khó khăn, nhất định hắn sẽ không dễ dàng tiếp nhận thiện ý của người xa lạ. Căn cứ Á Nhĩ Duy Tư quan sát, quan hệ giữa Địch Áo và Mạc Lâm mặc dù không đạt tới trình độ thân mật, nhưng ít ra nhìn qua có vẻ tương đối hòa hợp. Muốn để cho người nha Địch Áo cởi mở cái tâm phòng bị không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng Mạc Lâm đã thật sự làm được.
Mạc Lâm cười nói: "So sánh với thành quả thu hoạch thì cái giá ta giao ra quả thực là quá tầm thường. Nói thật, ban đầu ta chỉ kích động là vì Bất Hủ truyền thừa có khả năng kéo dài, nhưng mà bây giờ ta thật sự tin tưởng huyết mạch Bất Hủ truyền thừa sẽ thức tỉnh ở trên người Địch Áo."
Mấy người Á Nhĩ Duy Tư đều động dung, Lan Bác Tư Bản để lộ ra tin tức như thế có lẽ là vì mở rộng lực ảnh hưởng của Địch Áo mà khuyếch đại sự thực, nhưng Mạc Lâm hoàn toàn không cần thiết nói dối trước mặt bọn họ.
Á Nhĩ Duy Tư nhíu mày nói: "Ta thừa nhận Địch Áo là một thiên tài, nhưng chỉ nhiêu đó còn không đáng để mạc Lâm đại nhân xác định kia mà? Dĩ nhiên, tâm trí Địch Áo cũng vượt qua nhóm bạn cùng lứa tuổi, nhưng so sánh với Bất Hủ Vương An Đức Sâm vẫn còn thua kém không ít."
Mạc Lâm mỉm cười lắc đầu: "Ta cảm thấy hai chữ thiên tài đã không đủ để hình dung Địch Áo, ít nhất từ tốc độ lên cấp thì Địch Áo đã vượt qua An Đức Sâm đại nhân. Các ngươi có mười mấy ngày trước, lúc ta gặp Địch Áo thì hắn là Cực Hạn võ sĩ mấy giai không?"
Mấy người Á Nhĩ Duy Tư hai mặt nhìn nhau, mười mấy ngày trước? Nói đùa gì vậy, nếu như nói có người dùng mười mấy ngày là có thể lên cấp, sợ rằng ngay cả binh sĩ tầng dưới chót trong quân đội cũng có hi vọng tấn thăng đến Thánh giả. Dĩ nhiên là không bài trừ Địch Áo vừa vặn lên cấp trong khoảng thời gian này, nhưng đây chỉ có thể coi như là trùng hợp mà thôi, cũng không thể chứng minh được cái gì.
"Khi đó Địch Áo chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp sáu." Mạc Lâm chậm rãi nói: "Bây giờ các ngươi đã rõ ràng ý nghĩa của Địch Áo đối với Thần Vực chưa?"
Mặc dù nói cường giả Thánh cấp muốn khống chế vẻ mặt là một chuyện rất dễ dàng, nhưng mấy người Á Nhĩ Duy Tư vẫn không nhịn được lộ ra thần sắc cực kỳ khiếp sợ, tốc độ lên cấp cỡ này đúng là trước nay chưa từng có.
"Ngài xác định lúc ấy không có nhìn lầm?" Nếu như đổi thành một trường hợp khác, Á Nhĩ Duy Tư tuyệt đối không dám trực tiếp chất vấn Mạc Lâm, nhưng mà Mạc Lâm để lộ ra tin tức thật sự là kinh người, Á Nhĩ Duy Tư hoàn toàn không thể nào tin nổi.
"Hoàn toàn chính xác, ta đã thông báo tin tức này cho Lan Bác Tư Bản đại nhân."
Mấy người Á Nhĩ Duy Tư liếc nhìn nhau chốc lát, bọn họ thấy được trong mắt đối phương vẻ kích động khó diễn tả bằng lời: "Hiểu rồi, Mạc Lâm đại nhân, chúng ta đã biết nên làm gì."
Mạc Lâm gật đầu cười, cái hắn muốn chính là hiệu quả này. Phải biết rằng đám người Á Nhĩ Duy Tư cũng là một phần tử của Lan Bác Tư Bản, bọn họ sẽ thi hành mọi mệnh lệnh của Lan Bác Tư Bản. Nhưng hơn phân nửa chỉ xem chuyện bảo vệ Địch Áo là chức trách của mình mà thôi, hiện tại thì khác hẳn. Huyền thoại Bất Hủ truyền thừa và Bất Hủ truyền thừa sắp giác tỉnh hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, cái trước cần những người Á Nhĩ Duy Tư bảo vệ, nhưng cái sau đáng giá bọn họ phải thủ hộ, thậm chí trả giá bằng tính mạng của mình.
Địch Áo đâu biết rằng bản thân mình gặp phải lần ám sát này nhân họa được phúc, ngoài ý muốn đạt được đám cường giả như Á Nhĩ Duy Tư chấp nhận từ nội tâm. Nhóm người Á Nhĩ Duy Tư thuộc về lực lượng trung thành của Thần Vực, Á Nhĩ Duy Tư lại là người nổi bật trong đó. Nếu không hắn cũng không thể được tin tưởng giao cho giữ Thánh khí vô cùng hiếm hoi. Sau này nếu có người muốn gây bất lợi đối với Địch Áo, căn bản không cần Lan Bác Tư Bản và Mạc Lâm lên tiếng, những người này sẽ trực tiếp xuất thủ, mặc kệ đối phương là ai.
Mấy ngày sau ở vùng trung tâm sa mạc Hỏa Diễm, Lan Bác Tư Bản rốt cuộc nhận được tin tức từ đế đô truyền đến, nghe nói lúc đó Lan Bác Tư Bản phản ứng rất kỳ quái, làm như không có chuyện gì phát sinh vậy, thần sắc vô cùng bình tĩnh tuyên bố mở hội nghị Nguyên lão hội.
Trên thực tế, trong cùng một lúc có vài người của Thần Vực đồng thời nhận được tin tức này, chỉ có điều đám bọn hắn nhận được tin tức từ con đường khác truyền tới, nội dung cũng hoàn toàn không giống nhau.
Một tòa mật thất ẩn sâu trong lòng đất có mấy người đang ngồi quanh một cái bàn tròn, một người mập mạp trong đó tức giận nói: "Cái tên Dĩ Tát tên kia định giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy sẽ hại chết tất cả mọi người sao?"