Thần Điển

Chương 237: Chương 237: Toàn lực ứng phó






Cho dù ba gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ xông tới từ góc độ nào, lấy phương thức gì bao vây Địch Áo. Chung quy Địch Áo luôn có thể thoát ly bọn họ trong nháy mắt, hơn nữa Địch Áo dốc toàn lực buông thả Phong Ưu Nhã còn nhanh hơn cả Phong Nhận do bọn hắn thả ra.

Chốc lát sau, ba gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, các võ sĩ bộ lạc giải phóng bí kỹ về phía Địch Áo chỉ có thể gây phiền toái cho đồng bọn của mình. Nếu bọn hắn đuổi chậm, Địch Áo sẽ dứt khoát dừng lại, thản nhiên chờ đời các võ sĩ bộ lạc lao đến gần mới tiếp tục lướt đi.

Ở trong kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua đối thủ khó dây dưa như thế, cũng chưa từng gặp qua trận chiến đấu chán nản đến mức này.

Ở một góc khác trên chiến trường, Lâm Tái theo Tây Cách Thụy Na quay trở về cứu viện, cộng thêm A Cách Lý Tân và Khố Ni Nhĩ xuất thủ nên thế cục đã nhanh chóng ổn định lại. Bốn vị Võ Tôn đứng ở bốn phía tùy ý tàn sát từng nhóm võ sĩ bộ lạc tràn tới, đám kỵ sĩ triển khai xung phong thành công cũng chậm rãi lui về thủ vững trận thế.

Tái Nhân Hầu tước và liên quân Thánh Đế Tư thành đã biến thành một cái cối xay thịt khổng lồ không ngừng đoạt đi tính mạng các võ sĩ bộ lạc, chiến tranh và tỷ thí là hai việc hoàn toàn không giống nhau. Ở trong chiến tranh, mỗi một võ sĩ đều là một thanh vũ khí sắc bén, từng gã võ sĩ đều là tấm chắn hữu dụng, đánh xa, đánh gần đều có tác dụng riêng biệt. Bốn vị Võ Tôn chỉ có tác dụng kiềm chế chứ không thể vãn hồi kết quả cuối cùng của trận chiến.

Các võ sĩ bộ lạc vừa tiếp cận liên quân chừng trăm thước liền vội vã buông thả bí kỹ, bọn hắn không thể tiến tới gần hơn nữa, bởi vì trước mặt là bốn vị Võ Tôn chặn đánh. Nói cách khác, sau khi bọn hắn tiến vào phạm vi đám người Tây Cách Thụy Na công kích sẽ phải tiếp tục xông về phía trước vài chục thước mới là khoảng cách công kích hữu hiệu nhất. Nhưng khoảng cách vài chục thước này lại ngã xuống không biết bao nhiêu tính mạng võ sĩ bộ lạc.

Nếu muốn tập trung bí kỹ công kích mạnh mẽ hơn thì phải ngăn chặn bốn vị Võ Tôn công kích, chiến thuật này rất khó lấy được hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn. Võ Tôn là thanh vũ khí cường hãn cực kỳ hữu dụng trên chiến trường, nếu chỉ dựa vào chiến thuật biển người là có thể đánh chết một vị Võ Tôn, vậy thì Võ Tôn cũng không có giá trị gì nữa rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, các võ sĩ bộ lạc thương vong từ từ gia tăng, so sánh hai bên với nhau thì liên quân Tái Nhân Hầu tước và Thánh Đế Tư thương vong không đáng kể.

"Bản Văn? Ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Y Cách Nạp quát lên.

"Tây Cách Thụy Na !" Lúc này sắc mặt Bản Văn trở nên xanh mét, thật ra dụng ý của hắn chính là bức bách cường giả sau lưng liên quân phải lộ diện. Sau đó hắn sẽ xem xét tình thế, nếu có thể tiếp tục đánh hắn sẽ đưa tất cả võ sĩ tinh nhuệ lên chiến trường, nếu như không thể chống lại, hắn sẽ lập tức rút lui, làm như vậy sẽ có thể giữ lại một ít nguyên khí cho các bộ lạc. Ít nhất cũng không để cho liên quân bộ lạc gặp thảm cảnh diệt vong, nhưng bây giờ hắn đã không thể kiên trì được nữa, không có cường giả trợ giúp thì những võ sĩ bộ lạc chỉ có thể chịu chết vô ích mà thôi.

Một cảm giác không tốt cứ vờn quanh trong lòng, không biết tại sao Bản Văn rất hi vọng suy đoán của mình có thể được chứng thật, nếu như vậy hắn có thể công khai suất lĩnh các tộc nhân rút lui.

Nhưng Tây Cách Thụy Na lại không cho hắn cơ hội này, cho tới bây giờ Bản Văn vẫn không thể dò ra lá bài tẩy chân chính của Tây Cách Thụy Na là cái gì.

Không thể chờ đợi thêm nữa, cho dù tâm hắn cứng rắn như đá tảng, mặc dù hắn có thể lấy ánh mắt thuần túy của thống soái nhìn trận chiến tranh này, nhưng tốc độ tộc nhân thương vong kinh người cỡ này thì hắn không nhẫn nhịn nổi.

Bản Văn đư tay cầm lấy kèn lệnh trong tay gã võ sĩ bên cạnh đặt lên khóe miệng, hít sâu một hơi rồi thổi mạnh.

Tiếng kèn bi tráng vang lên, phảng phất mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị trong nháy mắt tràn ngập khắp chiến trường.

Các võ sĩ bộ lạc lập tức chấn động toàn thân, sau đó hô lớn một tiếng xông về phía chiến trận liên quân Thánh Đế Tư thành càng thêm hung mãnh, đàn sói trên khắp núi đồi cũng ngẩng đầu hú dài thê lương, bầy chim ưng trên bầu trời cùng nhau cắm đầu lao xuống.

Trong lúc nhất thời, các võ sĩ bộ lạc, cự lang, chim ưng trên trời dưới đất tràn tới y như một cơn thủy triều mãnh liệt.

Tây Cách Thụy Na ngừng động tác nhìn về phía tiếng kèn vang lên, Bản Văn, rốt cuộc ngươi đã quyết định rồi sao?

Nhưng ngươi làm sao biết được đây là một trận chiến ngươi nhất định không thể nào giành được thắng lợi.

Mấy trăm đầu Cự Lang toàn thân đen thui, hình thể khổng lồ xuất hiện ở giữa bầy sói, theo sát phía sau là một đám võ sĩ cao cấp, lúc này đám người Tây Cách Thụy Na nhất thời cảm thấy áp lực đại tăng.

Đám Cự Lang có bộ lông màu đen này có năng lực phòng ngự mạnh hơn đồng loại rất nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn nhiều lắm, đáng sợ nhất chính là chúng nó còn hiểu được cách thức phối hợp tác chiến. Cả đàn phân ra vài con chịu trách nhiệm hấp dẫn đám người Tây Cách Thụy Na công kích, những con khác lại vòng qua cố gắng xông vào giữa chiến trận của đối phương.

Khi Địch Áo vừa tránh thoát một đầu Cự Lang tấn công, thả ra Phong Ưu Nhã lướt sang ngang để cho mấy đạo Liệt Diễm Trảm rơi vào khoảng không, trong lòng đột nhiên nảy lên cảm giác báo động. Nhưng lúc này đã không còn thời gian biến hướng, thời điểm này chính là lúc Địch Áo vừa hết lực cũ, lực mới chưa kịp sinh ra. Dưới tình thế cấp bách, Địch Áo hét lớn một tiếng dứt khoát định trụ thân hình, lực phản chấn tác dụng ngược làm cho cả bàn chân Địch Áo cắm sâu vào trong đất bùn.

“Xẹt xẹt !”

Một trận thanh âm nhàn nhạt vang lên, mười mấy đạo Phong Nhận lướt qua người Địch Áo cắm thẳng xuống mặt đất, hất văng một đống bùn lầy lên mặt hắn. Nếu như Địch Áo không kịp quyết đoán định trụ thân hình, sợ rằng bây giờ đã bị Phong Nhận chém thủng mấy lỗ trên người rồi.

Địch Áo nhìn xuống mặt đất liền kinh hãi phát hiện mặt đất bị Phong Nhận đào ra mấy cái hố sâu không thấy đáy. Hạng người gì mới có thể sử dụng Phong Nhận tạo thành lực phá hoại khổng lồ như thế?

Địch Áo không dám suy nghĩ nhiều về đáp án, trong nháy mắt phát động Phong Ưu Nhã phóng thẳng lên bầu trời, sau đó vội vã lộn một vòng bay về phía liên quân Thánh Đế Tư thành. Đối thủ như vậy không phải là người lấy thực lực bản thân hắn có thể địch nổi.

Vô số bí kỹ đánh tới Địch Áo như mưa rơi bão tố, nhưng tất cả đều bị hắn bỏ rơi lại phía sau, ngược lại còn thương tổn mấy gã võ sĩ bộ lạc đang cố gắng truy đuổi. Đến lúc này Địch Áo cũng không dám giữ lại thực lực nữa, hắn thúc dục tốc độ lên đến cực hạn, xuyên qua đám người nhanh như chớp. Các võ sĩ bộ lạc và đàn sói đông nghìn nhịt ngược lại biến thành công sự che chở cho Địch Áo. Y Cách Nạp suất lĩnh nhóm thủ hạ sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám tùy ý công kích Địch Áo.

"Muốn chạy?" Y Cách Nạp cười lạnh nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

Trong thời gian một cái nháy mắt, hai cặp cánh màu xanh nhạt mở rộng ra ở sau lưng Y Cách Nạp, nâng hắn bay vút lên không trung truy kích Địch Áo.

Địch Áo xuyên qua chiến trận nhìn có vẻ chạy trốn tán loạn nhưng thật sự mục tiêu của hắn chỉ có một. Hắn biết rõ Phong hệ võ sĩ cấp bậc Võ Tôn ở trên chiến trường là tồn tại cường đại đến mức nào. Sợ rằng mấy người Tây Cách Thụy Na hiện diện ở chỗ này cũng rất khó lưu lại đối phương. Cũng may còn có Ngõa Tây Lý nên Địch Áo giả bộ cắm đầu chạy trốn, thật ra hắn muốn dẫn dụ đối phương tới chỗ Ngõa Tây Lý.

Nhưng Địch Áo đã đánh giá thấp Y Cách Nạp, uy năng Phong hệ Võ Tôn không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, bởi vì hắn vẫn chưa từng chân chính chứng kiến bí kỹ Phong Dực nghịch thiên đến mức độ nào.

Tốc độ Y Cách Nạp quá nhanh, thân hình hắn bay vút trên không trung mang theo tiếng xé gió buốt tai, nơi hắn đi qua lưu lại một dãy tàn ảnh mơ hồ.

Địch Áo hoảng sợ quay đầu nhìn lại thì thấy Y Cách Nạp đang vọt thẳng tới chỗ mình, lấy tầm mắt Địch Áo thế mà chỉ có thể thấy được một thân hình mờ mờ ảo ảo, từ đó có thể thấy được tốc độ Y Cách Nạp nhanh đến cỡ nào.

Thực lực khủng bố như vậy sợ rằng đã là Võ Tôn cao cấp rồi, Địch Áo căn bản không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này còn muốn lợi dụng đám người chung quanh che chở chính là muốn chết. Vì thế Địch Áo nhảy lên vội vã buông thả Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh, hai bí kỹ thay phiên nhau liên tiếp phóng đi, chuyển hướng. Trong lúc nhất thời tốc độ Địch Áo đột ngột gia tăng không chậm hơn Y Cách Nạp bao nhiêu, nếu như Địch Áo có thể giữ vững tốc độ cao như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn Y Cách Nạp đúng là không có biện pháp chạm vào hắn.

Đáng tiếc là Địch Áo đang rất bị động, giờ phút này hắn còn cách đội ngũ liên quân Thánh Đế Tư thành một khoảng khá xa, lấy tốc độ Y Cách Nạp hoàn toàn có thể đuổi kịp Địch Áo trước khi hắn bay tới đích


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.