Thần Điển

Chương 463: Chương 463: Toàn thắng






Ánh mắt Tư Tát Nhĩ Đạt đọng lại, hắn cảm thấy kinh ngạc vì Địch Áo làm sao còn dư lực buông thả Diễn Sinh bí kỹ? Thế nhưng, đồng thời hắn cũng vui mừng phát hiện thân thể Địch Áo đã rời khỏi lôi đài. Phong hệ Cực Hạn võ sĩ không thể nào ngừng lại trên không trung trong thời gian dài, chuyện này có ý nghĩa chỉ cần hắn có thể ngăn cản Địch Áo biến hướng thì thắng lợi đã nằm trong tầm tay rồi.

Tư Tát Nhĩ Đạt cho ra quyết định trong nháy mắt, làm như không thấy cơn mưa Phong Nhận đang ập tới, chỉ đứng thẳng trợn mắt ngó chừng Địch Áo.

Không nằm ngoài Tư Tát Nhĩ Đạt dự liệu, sau khi Địch Áo thả ra Diễn Sinh Phong Nhận thì thân thể hắn bay tà tà về phía bên trái, xem bộ dáng là muốn đi lên lôi đài từ hướng đó.

Mưa Phong Nhận đánh lên trên Bàn Thạch Thủ Hộ, màn hào quang run rẩy kịch liệt, Tư Tát Nhĩ Đạt vẫn không thèm lo lắng, mà là giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất, “ầm” một tiếng, từng đạo kình khí lạnh thấu xương phá vỡ không khí lao về phía Địch Áo.

Tư Tát Nhĩ Đạt nhìn thấy rất rõ ràng Địch Áo đang nhanh chóng lui về phía sau, trong lúc đó đã thả ra Phong Ưu Nhã và sử dụng Tật Phong Tấn Ảnh biến hướng. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn Địch Áo không thể nào thay đổi phương hướng lần nữa, đây là thường thức bất kỳ ai cũng biết, Liệt Địa Kích của hắn tất nhiên sẽ đánh trúng đối phương.

Nhưng mà ở trong ánh mắt mong đợi của mọi người, thân hình Địch Áo bay thẳng lên trời giống như quỷ mị, đồng thời thanh quang trong tay hiện ra, lại là một đạo Diễn Sinh Phong Nhận.

Đạo Diễn Sinh Phong Nhận này không có nổ tung thành lưu quang giống như trước, mà là ngưng tụ thành một tia Cực Quang không ngừng lóe sáng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào Bàn Thạch Thủ Hộ của Tư Tát Nhĩ Đạt.

Tia Cực Quang đâm thẳng vào Bàn Thạch Thủ Hộ, năng lượng của cả hai không ngừng diệt vong rồi lại va chạm. Vòng bảo hộ Bàn Thạch Thủ Hộ của Tư Tát Nhĩ Đạt vốn đã không còn vững chắc bắt đầu không chịu nổi va chạm liên tục, chốc lát sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng, mau đến mức khiến cho Tư Tát Nhĩ Đạt không kịp ứng phó. Trước khi hắn theo bản năng thả ra Địa Long Thủ Hộ cường hãn nhất, mười mấy đạo Phong Nhận ngưng tụ thành Cực Quang đã đánh trúng thân thể hắn.

Đám đạo sư ở trên khán đài mở to hai mắt nhìn xuống, có khả năng buông thả Diễn Sinh bí kỹ là rất bình thường, nhưng mà ngay cả bọn họ cũng không có cách nào khống chế lưu quang bay loạn sinh ra từ nguyên lực Phong Nhận nổ tung. Địch Áo có thể ngưng tụ mười mấy đạo lưu quang thành một tia sáng hợp nhất có ý nghĩa là kỹ xảo khống chế nguyên lực đã vượt qua bọn họ một mảng lớn.

Địch Áo từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống lôi đài, nhìn thấy rốt cuộc mình đã thành công ép bức Tư Tát Nhĩ Đạt phải thả ra Địa Long Thủ Hộ. Lúc này mới thở phào một hơi, năng lực phòng ngự của Tư Tát Nhĩ Đạt quả thật rất xuất sắc, nếu phải so đấu theo cách bình thường, cuộc tranh tài này không biết sẽ phải đánh tới khi nào nữa.

Địa Long Thủ Hộ là bí kỹ phòng ngự mạnh nhất của Địa hệ võ sĩ, bình thường chỉ dùng trong trường hợp đoàn đội tác chiến. Một khi sử dụng trong thi đấu cá nhân có nghĩa là người thi triển đã rơi vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối.

Địch Áo không có tiếp tục phát động công kích, thần thái nhàn nhã như đi dạo chơi nhìn Tư Tát Nhĩ Đạt núp trong màn hào quang, đã đánh tới trình độ này, nếu Tư Tát Nhĩ Đạt thức thời hiển nhiên phải cho ra lựa chọn đúng đắn.

Màn hào quang Địa Long Thủ Hộ quanh người Tư Tát Nhĩ Đạt đột nhiên biến mất, chỉ có điều hắn không lập tức thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, mà Địch Áo cũng không thừa dịp này công kích đối phương.

"Ngươi còn có bao nhiêu nguyên lực?" Tư Tát Nhĩ Đạt chợt mở miệng hỏi vấn đề nghi ngờ đã lâu vẫn không có cách nào lý giải.

Địch Áo suy nghĩ một lát, miễn cưỡng nói ra một đáp án mà người ta có thể tiếp nhận: "Còn có thể kiên trì mấy phút." Trên thực tế chiến đấu cường độ như lúc nãy, ít nhất Địch Áo vẫn có thể kiên trì mấy ngày mấy đêm.

Tư Tát Nhĩ Đạt thở dài: "Ta rất khó tin tưởng ngươi chỉ là một Cực Hạn võ sĩ cấp ba, xem ra ta lực chọn đánh hao tổn chiến với ngươi chính là một sai lầm."

Địch Áo cười cười nói: "Nếu ngươi có thể cẩn thận hơn một chút, đoán chừng sẽ không có kết quả này."

"Ta đã đủ cẩn thận rồi." Tư Tát Nhĩ Đạt lắc đầu cười khổ, không tiếp tục nói nữa, mà chuyển hướng lên trên khán đài, cao giọng hô lớn: "Ta nhận thua."

Cái gì? Các học viên ở bộ cao cấp quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, ở trong mắt bọn họ, từ đầu tới cuối Địch Áo ngoại trừ sử dụng hai đạo Diễn Sinh bí kỹ có thể tính là có lực uy hiếp ra, những đạo Phong Nhận khác căn bản không có nửa điểm uy lực. Tại sao Tư Tát Nhĩ Đạt có thể nhận thua vào lúc này?

Mặc dù Tư Tát Nhĩ Đạt bị thương, trước ngực có mười mấy miệng vết thương nhuốm máu. Nhưng Diễn Sinh Phong Nhận có lực sát thương không lớn, hoặc có thể nói là Địch Áo hạ thủ lưu tình. Bởi vì vết thương trước ngực Tư Tát Nhĩ Đạt rất cạn, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu. Từ bộ sơ cấp lên tới bộ cao cấp, các học viên đã hoàn thành không biết bao nhiêu lần nhiệm vụ nguy hiểm, có ai chưa từng bị thương? Thân là võ sĩ phải xem cảm giác đau đớn chính là thói quen thường ngày mới đúng.

Chỉ có số rất ít học viên và đám đạo sư trên khán đài mới nhận ra đầu mối trong đó, lượng nguyên lực Tư Tát Nhĩ Đạt còn thừa đã không đủ để chống đỡ chiến đấu tiếp, vốn là ôm tâm tư hao hết nguyên lực của Địch Áo. Kết quả lại là nguyên lực của mình không thể tiếp tục được nữa, kết quả này đúng là nằm ngoài Tư Tát Nhĩ Đạt dự liệu.

Bất kể nói thế nào, kinh ngạc cũng tốt, không tin cũng tốt, dù sao Địch Áo đã thắng cuộc tranh tài này.

Lẫn vào trong đám người quan sát, ánh mắt San Đóa Lạp ảm đạm xuống rất nhanh. Ngay cả Tư Tát Nhĩ Đạt có năng lực phòng ngự xếp hạng trước mười cũng không phải là đối thủ Địch Áo. Nàng thật sự nghĩ không ra mình nên đi tìm ai mới có thể đối phó được Địch Áo. Chẳng lẽ mình thật sự không có năng lực báo thù cho đệ đệ sao? San Đóa Lạp cắn môi dưới của mình, hoàn toàn không nhận ra có một tia máu từ trên mép chảy xuống, không, tuyệt đối không thể … chắc chắn phải tìm được biện pháp.

Địch Áo đánh trận đấu thứ nhất chưa tính là đặc sắc, ít nhất ở trong mắt phần lớn người xem chính là như vậy. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu được tại sao Tư Tát Nhĩ Đạt đột nhiên nhận thua, nhưng chỉ có Tư Tát Nhĩ Đạt mới rõ ràng Địch Áo buông thả đạo Phong Nhận ngưng tụ nguyên lực kia nhìn qua không có lực sát thương chút nào, nhưng nó lại mang đến cho người ta áp lực cực lớn.

Mấy cuộc tranh tài kế tiếp, Địch Áo không bao giờ gặp Địa hệ võ sĩ nữa, vì thế đánh nhau dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc đối phó những võ sĩ hệ khác, Địch Áo hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế tốc độ và năng lực né tránh xuất sắc để giành lấy thắng lợi, một đường chiến thắng như chẻ tre xông vào vòng bán kết. Lúc trước cũng có người suy đoán rất có thể Địch Áo sẽ biểu hiện không tầm thường khi thi đấu ở bộ cao cấp, nhưng không ai nghĩ tới hắn có thể xông vào vòng bán kết đơn giản như thế.

"Địch Áo, không phải là ngươi định chiếm luôn cái ghế cao nhất ở bộ cao cấp đó chứ?" Ca Đốn nói giỡn.

"Có học phần tại sao không kiếm?" Địch Áo cười cười: "Huống chi nếu thật sự chiếm được vị trí đệ nhất, học phần cho ngươi và Lôi Mông đi xin phụ đạo xem như là đủ. Bây giờ còn thiếu chỉ hai người các ngươi."

Ca Đốn nhức đầu nói: "Nhưng nếu sự thật là như vậy, có phải là quá rêu rao không?"

"Đây cần phải nhìn xem từ góc độ nào, ngươi không nghĩ là tỷ tỷ Đạt Nhĩ Sâm sẽ từ bỏ ý đồ chứ? Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi chơi trò báo thù với nàng. Còn không bằng dứt khoát đoạn tuyệt ý nghĩ kia luôn, chờ ta chiếm được vị trí đệ nhất, để ta xem nàng có thể tìm ai đối phó ta."

"Nàng hẳn là không có lực uy hiếp đối với ngươi mà?" Ca Đốn nhìn sang Địch Áo, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi cảm thấy có phiền toái, tại sao không hành động trực tiếp một chút?"

Địch Áo cười khổ đáp: "Ta không thể không suy nghĩ cẩn thận, vấn đề là bây giờ đang có nhiều người chú ý chúng ta lắm, ta có thể giấu diếm được nhóm học viên. Nhưng đạo sư thì không có nắm chắc, bản thân nàng không đáng giá để ta mạo hiểm."

Ca Đốn cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: "Cũng đúng, quả thật không cần thiết làm thế."

Lúc này Thương Nam từ trên sườn núi đi tới, nhìn chăm chú vào hai người Địch Áo: "Đang nói chuyện gì đấy?" Mấy ngày này Thương Nam đều tới chơi, đối với biểu hiện của Địch Áo ở trận thi đấu cá nhân bộ cao cấp, Thương Nam xem như là triệt để bái phục rồi. Địch Áo tới đây không đủ thời gian một năm đã tiến thẳng vào vòng bán kết, còn hắn tu luyện ở Tử Vong Chi Ca học viện nhiều năm vẫn không thể làm được điều đó. So sánh xuống đúng là chuyện này khiến cho Thương Nam hơi thương tâm.

"Chúng ta đang dự đoán San Đóa Lạp có thể trả thù hay không." Địch Áo ra hiệu cho Thương Nam cùng nhau ngồi xuống, sau đó hỏi: "Đúng rồi, bộ cao cấp ra nhiệm vụ chủ yếu nhằm vào là mục tiêu gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.