Thần Điển

Chương 523: Chương 523: Truy kích (1,2)




Người trung niên kia lập tức nhận ra Địch Áo và An Đông Ny, hung hăng phun một bãi nước miếng xuống đất: "Con mẹ nó, các ngươi đã muốn chết thì đừng trách lão tử ác độc, ta đi đối phó con đàn bà kia."

Người trung niên chạy ra khỏi đội ngũ nghênh đón nhóm người Địch Áo, từ phía sau hắn còn có một gã đại hán lao ra, hiển nhiên mục tiêu chính là Địch Áo.

Khi khoảng cách song phương chỉ còn lại mười mấy thước xa, người trung niên và đại hán đồng thời xuất thủ, vô số ngọn lửa hiện ra bao phủ bốn phía. Địch Áo và An Đông Ny nhất thời phân ra hai hướng lao đi, né tránh luồng hỏa diễm ngập trời kia. Sau đó làm như đã chuẩn bị kỹ chiến thuật trước đó, cả hai cùng một lúc bay lên không trung, phát động công kích ba gã đối thủ đang phá hủy đoàn xe lương thảo.

Các võ sĩ chịu trách nhiệm thủ hộ đoàn xe lương thảo nhìn thấy có người trợ giúp, lúc này tinh thần đại chấn, mười mấy thân ảnh từ trong trận thế lao ra, trên người bọn họ lóe lên màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ. Một gã chạy ở trước nhất phát ra nguyên lực chiến giáp chói mắt, thì ra bên kia cũng có cường giả Võ Tôn.

Cứ như vậy, bên phía Địch Áo phần thắng càng lớn hơn một chút, Địch Áo vừa né tránh người khác vây công, vừa liên tục phất tay phóng ra hàng loạt Phong Nhận, bao phủ ba tên võ sĩ kia ở bên trong.

An Đông Ny dùng tay vẽ ra một đường vòng cung nho nhỏ, một đạo thanh mang dài chừng hai thước phá vỡ không khí, gào thét bay ra. Sau đó An Đông Ny vừa chuyển thân hình, tránh ra khỏi phạm vi đối phương công kích, nàng không thể nhẹ nhàng né tránh hỏa diễm đầy trời giống như Địch Áo. Mặc dù có nguyên lực chiến giáp bảo vệ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lâm vào nguy hiểm, nhưng chiến đấu chỉ mới bắt đầu, An Đông Ny không thể lãng phí nguyên lực như thế được.

Ba gã Hỏa hệ Võ Tôn vốn là chỉ có năng lực dừng lại trên không trung ngắn ngủi, trong lúc nhất thời bị Địch Áo và An Đông Ny liên thủ công kích hung mãnh nên không thể trụ nổi thân hình, vội vã hạ xuống mặt đất. Nhưng ngay sau đó lại có ba người bay lên trời, nhìn bộ dáng bọn họ là bất chấp giá nào cũng phải hủy diệt đoàn xe lương thảo.

Bởi vì Địch Áo và An Đông Ny xuất hiện làm rối loạn tiết tấu công kích của bọn hắn, đến bây giờ chỉ có bốn cỗ xe lương thực bốc cháy hừng hực, mấy gã Thủy hệ võ sĩ vội vàng thả ra sương mù dập tắt hỏa diễm. Những võ sĩ khác thấy phe đối diện lại có ba người nhảy lên không trung, lập tức dốc toàn lực đóng băng tất cả đoàn xe lương thảo, làm như vậy sẽ có thể kiên trì thêm thời gian vài giây quý giá chờ đợi đồng bạn hỗ trợ.

An Đông Ny vừa lui, Địch Áo bên này áp lực chợt mạnh thêm, như thế dày đặc công kích căn bản không có có thể cung cấp tránh né dư âm, ngọn lửa quật tại Địch Áo nguyên lực chiến giáp phía trên, nổ lên một bồng bồng thanh mang, Địch Áo không có lựa chọn tiếp tục ngạnh kháng đi xuống, vừa thả ra một vòng hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp phong nhận sau, thân hình liền về phía sau tung bay.

Thế nhưng, gã đại hán kia đã đã chạy ra phía sau Địch Áo, mắt thấy Địch Áo bay ngược lại, gã đại hán cười lên dữ tợn, dậm chân phóng thẳng lên trời. Vô số ngọn lửa lượn quanh người hắn xoắn thành một con Hỏa long hung tợn, nhanh chóng lao về phía Địch Áo.

Bí kỹ có lực sát thương cường hãn nhất của Hỏa hệ Võ Tôn, Viêm Long Kích. Dĩ nhiên gã đại hán thi triển ra Viêm Long Kích vẫn có chênh lệch với Tái Nhân Hầu tước. Nhưng nếu một kích kia quả thật có thể đánh trúng Địch Áo, mặc dù có nguyên lực chiến giáp bảo vệ, Địch Áo chưa chắc có thể chống đỡ nổi, nguyên lực chiến giáp không phải là vạn năng, vượt ra khỏi cực hạn cũng sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.

Cùng lúc đó người trung niên kia bỏ qua An Đông Ny, xoay người lao về phía Địch Áo, trong lúc di chuyển bàn tay nắm chặc lại. Ở trên đỉnh đầu Địch Áo bị một luồng Ám Diễm bao phủ, hắn không có ý định dùng bí kỹ này gây thương tổn Địch Áo. Sau khi lên đến cấp bậc Võ Tôn đã có thể cảm nhận thấy được nguyên lực dao động bốn phía, mục đích của hắn là ép Địch Áo hạ xuống đất, chiến đấu với Phong hệ võ sĩ trên không trung, bọn họ không chiếm được nửa điểm ưu thế. Dĩ nhiên, nếu Địch Áo sơ ý để Ám Diễm chạm vào, vậy thì lại càng đơn giản. Ám Diễm có lực công kích vô cùng cường hãn, dùng để tước nhược lực phòng ngự của nguyên lực chiến giáp rất tốt. Một khi tình huống như vậy xảy ra, Địch Áo rất khó đỡ nổi đợt công kích kế tiếp.

Mười mấy người này hiển nhiên đã phối hợp tác chiến với nhau rất nhiều lần, lui tới công thủ vô cùng ăn ý. Trong lúc gã đại hán và người trung niên xuất thủ công kích Địch Áo, lại có hai người khác chạy ra hai bên sườn Địch Áo. Sau đó ánh lửa nhanh chóng lan tràn ra ngoài, tạo thành hai đợt sóng lửa bao phủ kín kẽ.

Bày ở trước mặt Địch Áo chỉ có một con đường thoát, nếu như không hạ xuống đất chỉ có thể cứng rắn thừa nhận công kích của đối phương, ở trong ngọn lửa ngất trời có thể thấy Địch Áo đang do dự. Sau đó mới bất đắc dĩ từ từ hạ xuống mặt đất.

Gã đại hán và mấy người đồng bạn đều vui mừng trong lòng, nếu Địch Áo liều mạng ngạnh kháng với Ám Diễm, bọn họ nhiều lắm là có thể đánh cho Địch Áo bị thương mà thôi. Nhưng không ngờ tên này lại lựa chọn hạ xuống đất, ở trong mắt bọn hắn không thể nghi ngờ là một cơ hội tuyệt hảo để đánh chết đối phương.

Gã đại hán quát lớn một tiếng, ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ bị hắn thúc dục lên đến cực hạn, sóng lửa ngập trời nhanh chóng cuốn tới Địch Áo. Ba người kia đồng thời xuất thủ công kích, bốn người tạo thành tấm lưới hỏa diễm bao phủ Địch Áo ở bên trong, cho dù là nguyên lực chiến giáp của Địa hệ võ sĩ cũng không thể chịu nổi bốn Hỏa hệ Võ Tôn liên thủ giáp công. Huống chi Địch Áo chỉ là một Phong hệ võ sĩ, mấy người này thậm thậm chí đã có thể tưởng tượng ra thảm trạng Địch Áo bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.

Địch Áo hít sâu một hơi thả ra nguyên lực áp súc trong cơ thể, một đạo Phong Tường hình cung xuất hiện ở trước người hắn. Tiếp theo Địch Áo giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng xông về phía gã đại hán cách đó không xa, Địch Áo vừa phát động, đợt công kích hai bên sườn nhất thời rơi vào khoảng không, chỉ có hỏa diễm của người trung niên là đuổi sát Địch Áo không tha.

Gã đại hán không dám tin tưởng nhìn ngọn lửa Chân Hồng Vũ chưa kịp chạm vào Địch Áo đã bị trợt sang một bên, hắn không có cách nào hiểu được tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy. Thế nhưng tình huống hiện tại không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt Địch Áo đã vọt tới rất gần, sắc mặt gã đại hán vặn vẹo dữ tợn, hai tay cùng lúc vung lên, hai con Hỏa long bay ra nghênh đón trước mặt Địch Áo.

Địch Áo làm như không thấy Hỏa long lao tới, động tác duy nhất chính là thả ra một đạo Phong Nhận nho nhỏ, điểm khác biệt là trên đạo Phong Nhận đó đang lập lòe lôi điện.

Gã đại hán tự nhiên thấy được đạo Phong Nhận do Địch Áo thả ra, nhưng ở trong mắt hắn, đòn công kích này nhỏ bé đến mức đáng thương, căn bản không đáng giá cho hắn coi trọng.

Toàn bộ lực chú ý của hắn đặt ở trên người Địch Áo, bởi vì hắn nghĩ không ra vì sao Chân Hồng Vũ của mình không thể chạm vào đối phương.

“Ầm !”

Một tiếng nổ rung trời, ngay khi hai con Hỏa long chạm vào nhau rồi nổ tung. Địch Áo thả ra Phong Tường không thể chịu nổi áp lực lớn như thế lập tức hỏng mất. Trong cùng một lúc, đạo Lôi Quang Phong Nhận đã bay đến trước người đại hán.

Gã đại hán ỷ có nguyên lực chiến giáp bảo vệ nên không đặt Lôi Quang Phong Nhận vào trong mắt, giờ phút này đang hết sức chuyên chú khống chế Hỏa long cố gắng đánh chết Địch Áo. Nhưng sau chốc lát, gã đại hán hoảng sợ phát hiện nguyên lực chiến giáp của mình không thể ngăn cản đạo Phong Nhận nho nhỏ kia, hắn cảm thấy bụng mình tê rần rồi từ từ mất cảm giác. Thì ra đạo Phong Nhận đã chụi vào trong người hắn.

Tại sao miệng vết thương lại không truyền đến cảm giác đau đớn? Gã đại hán không còn kịp suy nghĩ vấn đề này nữa, bởi vì Địch Áo đã vọt tới trước mặt nhanh như tia chớp, đụng thẳng vào người của hắn. Gã đại hán bị tông bay thẳng lên trời, còn Địch Áo vốn đang vọt tới trước cũng bị dừng lại trong khoảnh khắc.

Vào lúc này người trung niên kia công kích đã đuổi kịp, hung hăng đánh vào lưng Địch Áo, quang mang nguyên lực chiến giáp trên người Địch Áo không ngừng chớp động. Hiển nhiên đã đến cực hạn có thể thừa nhận, Địch Áo chẳng khác gì một mình ngạnh kháng hai gã Hỏa hệ Võ Tôn toàn lực công kích, có kết quả như bây giờ đã tốt lắm rồi.

Tuy nguyên lực chiến giáp không có hỏng mất, nhưng chấn động mãnh liệt làm cho Địch Áo khí huyết sôi trào. Hắn cố nén thân thể khó chịu, mượn lực xung kích lao tới bám sát thân hình gã đại hán.

Bởi vì thân thể bị tê dại nên gã đại hán phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, đây là một việc làm cho người khác vô cùng sợ hãi. Ánh mắt thấy được nguy hiểm đang tới gần nhưng đại não cũng có thể phản ứng, nhưng tứ chi hết lần này tới lần khác lại chậm nửa nhịp, rõ ràng còn có dư lực phản kháng nhưng y như cá nằm trên thớt. Hắn đành phải trơ mắt nhìn Địch Áo vươn ra một ngón tay đâm thẳng vào trán của mình.

Nguyên lực chiến giáp trên người gã đại hán không có một chút tác dụng. Vào giờ phút này đại hán hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, ở trước mặt người trẻ tuổi này, nguyên lực chiến giáp không có cách nào bảo vệ mình nổi.

Trên đầu ngón tay của Địch Áo chợt lóe thanh mang, ‘phập’ một tiếng, vị trí mi tâm gã đại hán xuất hiện một lỗ máu to bằng ngón cái, cái đầu bị lực lượng chấn động quá mạnh bật ngửa ra sau, từ miệng vết thương phun ra vòi máu tươi đỏ lòm cực kỳ kinh khủng.

Địch Áo đạp lên thân thể gã đại hán lấy đà bay lên trời, cho đến lúc này thi thể gã đại hán mới ngã nhào xuống đất, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời đêm. Trước khi chết hắn cũng không thể nào hiểu nổi, tại sao Địch Áo có thể đột phá đạo phòng ngự của nguyên lực chiến giáp dễ dàng như thế.

Từ lúc Địch Áo lui về phía sau đến lúc thành công đánh chết gã đại hán, toàn bộ quá trình không quá mười giây. Những người khác thậm chí không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thi thể đại hán nằm trên mặt đất cho thấy kết quả của trận chiến ngắn ngủi đó.

Trong lúc Địch Áo lui về sau, đồng thời An Đông Ny cũng nhảy lùi mấy bước, liên tiếp thả ra mấy đạo Phá Không Trảm ép ba gã võ sĩ vừa nhảy lên không trung hạ xuống. Sau đó An Đông Ny không hề tham chiến, vừa mới đạt được mục đích liền nhanh chóng rút lui, chỉ cần đối phương không thể tiếp tục công kích đoàn xe lương thực là tốt rồi. Bây giờ chỉ cần đợi các nàng Tác Phỉ Á chạy tới mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Đây là ưu thế của Phong hệ võ sĩ ở trên chiến trường, muốn thành công ngăn cản một Phong hệ võ sĩ cấp bậc Võ Tôn, ít nhất phải xuất động hai, ba võ sĩ cùng giai mới có hiệu quả.

Người của Nguyệt Ảnh đế quốc cũng hiểu đạo lý này, cho nên bọn họ tạm thời bỏ qua truy kích An Đông Ny, chuyển sang lựa chọn vây công Địch Áo. Dĩ nhiên, tình thế này là do Địch Áo cố ý tạo nên.

Sở dĩ hắn không rời khỏi chiến đoàn như An Đông Ny, một bên là do Địch Áo có lòng tin đối với bản thân mình, một phương diện khác là hắn cố ý dẫn dụ đối phương vây công. Như vậy hắn mới có khả năng quang minh chính đại tiếp cận đối phương để buông thả Lôi Quang Phong Nhận. Nếu không, một gã Phong hệ võ sĩ bỗng nhiên nổi điên vọt tới gần đối phương cận thân tác chiến, đúng là quá khác thường rồi, một khi làm thế sẽ khiến cho đối phương cảnh giác.

Đối phương phân ra mấy người đối phó An Đông Ny, bên này ba người vây công Địch Áo chưa kịp rút về, những người còn lại trong lúc nhất thời bất chấp tất cả, không ra tay công kích đoàn xe lương thực nữa, mà tập trung lại tấn công đội ngũ mười mấy võ sĩ vừa mới lao ra. Dù sao hai người Địch Áo và An Đông Ny là Phong hệ Võ Tôn rất khó đả thương trong thời gian ngắn, mặc dù nhân số võ sĩ từ trong quân trận chạy ra khá nhiều nhưng lại dễ đối phó hơn.

Vào lúc này đám người Tác Phỉ Á đã kịp thời chạy tới, ở ngoài phạm vi trăm thước đã bắt đầu phát động công kích, trong nhóm thì Y Toa Bối Nhĩ là người thi triển bí kỹ làm cho người ta chú ý nhất. Cây băng trùy do nàng tạo thành to hơn ba thước, lại xoay tròn rất nhanh mang theo tiếng rít chói tai bắn tới đối phương.

Phe đối diện nhất thời biến sắc, băng trùy lớn như vậy chỉ dựa vào sức nặng đã có thể tạo thành thương tổn rồi. Không có ai có đần độn dùng thân thể của mình ngạnh kháng, nhất thời cả đám vội vàng tản ra hai bên, đồng thời buông thả bí kỹ ngăn cản thế công của những người khác.

Mấy người Tác Phỉ Á vừa xuất hiện đã làm cho thế cục biến chuyển thuận lợi, tính cả số người ở trong quân trận, bên phía Địch Áo tổng cộng có bảy cường giả Võ Tôn. Cho dù không tính Lao Lạp thì đội hình như vậy hoàn toàn có thể chống đỡ đối phương một đoạn thời gian rồi.

Tên mập mặc trang phục thương nhân oán hận nhìn chằm chằm mấy người Địch Áo, nguyên bản là một nhiệm vụ rất dễ hoàn thành, là bởi vì những người này xuất hiện mà gặp phải kết cục nan giải. Thân ở trong lãnh địa Sư Tâm đế quốc, bọn họ dĩ nhiên không dám tham chiến, nếu không có Địch Áo và An Đông Ny, có lẽ bọn họ sẽ lựa chọn mạnh mẽ xông vào quân trận hủy diệt đoàn xe lương thực.

Nhưng tình hình trước mắt không có một chút hi vọng, bọn họ mau hơn nữa cũng không thể nhanh bằng Phong hệ võ sĩ cùng giai, lấy thực lực của bọn họ cũng không làm gì được đoàn xe lương thực do mấy trăm Cực Hạn võ sĩ thủ hộ.

Tên mập giận dữ hét lớn: "Chúng ta đi !" Đoàn người đối phương không thèm quản thi thể đồng bọn, trực tiếp chạy gấp về phía tây bắc.

Địch Áo cười cười, nói với theo: "Muốn đi? Đâu có dễ dàng như vậy." Hai người hắn và An Đông Ny phân ra một trái một phải bám theo nhóm người tên mập, vừa chạy vừa phóng thích bí kỹ ngăn cản đối phương. Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể tạo thành thương tổn thức chất, nhưng đòn công kích vẫn có thể làm cho đối phương chạy chậm lại.

Bắt được thời gian trì hoãn này, đám người Tác Phỉ Á cũng vọt lên, từ từ rút ngắn khoảng cách với đối phương. Gã Võ Tôn thủ lĩnh ở trong quân trận vung tay lên, từ trong đội ngũ chạy ra mấy chục võ sĩ, dựa vào tốc độ cực nhanh cho thấy tất cả đều là Phong hệ võ sĩ. Hiển nhiên bọn họ cũng có ý định giống với mấy người Địch Áo, đó là không cho bất kỳ một tên Nguyệt Ảnh đế quốc nào chạy thoát.

Chạy không được bao xa, tên mập liền tỉnh ngộ nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại xông về phía các nàng Tác Phỉ Á. Mấy nữ tử bên kia thấy thế lập tức lui về phía sau, Tuyết Ny thả ra mấy đạo tường băng liên tiếp, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ dùng khí lạnh biến mặt đất thành tầng băng trơn trợt. Hơn nữa, nhờ có Địch Áo và An Đông Ny ở một bên kiềm chế, tốc độ di chuyển của song phương chênh lệch quá rõ ràng, mấy người Tác Phỉ Á nhẹ nhàng thoát khỏi phe bên kia phản kích.

Cho nên đoàn người tên mập bỏ qua ý định này, tiếp tục chạy về phía tây bắc, nhưng tốc độ của bọn họ như thế nào cũng không mau nổi. Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, bọn họ lâm vào đường cùng đành phải phát động phản kích lần nữa. Nhưng mấy người Tác Phỉ Á quyết tâm không liều mạng với bọn chúng, chỉ cần đoàn người tên mập quay đầu lại là các nàng lui gấp về sau. Lặp lại như thế vài lần, tâm tình tên mập không khỏi chìm xuống đáy cốc, bây giờ coi như là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được, đám người Địch Áo đang muốn kéo chết bọn họ, nhưng bọn họ lại không có biện pháp nào khả thi.

Địch Áo đang chơi trò hao tổn thời gian, nhưng tên mập mặc kệ như thế nào cũng không dám trì hoãn. Bởi vì nơi này là bên trong Sư Tâm đế quốc, một lúc sau sẽ có cường giả Sư Tâm đế quốc chạy tới, đến khi đó sợ rằng một người cũng trốn không thoát.

"Tất cả các ngươi đi trước, bốn tên này theo ta cản hậu." Tên mập cho ra lựa chọn cuối cùng, thay vì mọi người cùng nhau chết ở chỗ này, vậy thì hy sinh vài người còn tốt hơn. Dĩ nhiên, nếu như bên phía Địch Áo tham công, muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ sẽ phải phân ra một nhóm người truy kích những người chạy trốn. Đó không thể nghi ngờ là kết quả có lợi nhất đối với bọn họ, nếu cương quyết liều mạng có lẽ còn có cơ hội sống sót.

"Đại nhân, để chúng ta lưu lại cản hậu." Mấy người khác gấp gáp nói.

"Bớt nói nhảm, thực lực mấy người các ngươi có thể ngăn cản bọn họ không?" Tên mập giận dữ quát lớn.

Mấy người kia liếc nhau một cái, do dự còn định nói gì đó lại bị tên mập mắng ngược trở về: “Cút hết cho lão tử, các ngươi phải biết rõ một điều, nhớ kỹ, đừng để cho nhóm lão tử chết vô ích."

Nói xong, tên mập liền dẫn bốn người khác ngừng lại, xoay người nghênh đón đám người Tác Phỉ Á theo sát không buông. Những người kia có thể sống sót hay không, mấu chốt là bọn họ có thể ngăn cản đối phương bao lâu.

Nhìn thấy đối phương an bài như vậy, Địch Áo lập tức dừng bước không có tiếp tục đuổi theo. An Đông Ny bay đến bên cạnh Địch Áo, thấp giọng hỏi: "Ngươi đi hay là ta đi?" Hiển nhiên là An Đông Ny đang hỏi người nào sẽ truy đuổi mấy tên chạy trốn

Địch Áo cười lắc đầu: "Không cần ai đi cả, yên tâm, bọn họ chạy không thoát."

Lúc này đám người Tác Phỉ Á và gã Võ Tôn thủ lĩnh cũng chạy tới, vừa vặn nghe được lời Địch Áo. Gã Võ Tôn thủ lĩnh nhíu mày, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ nghĩ không ra Địch Áo lấy lòng tin từ đâu.

Địch Áo không cần nói nhiều, chậm rãi dùng ngón tay chỉ sang Lôi Mông. Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, Hoắc Phu Mạn nhất định sẽ phái người âm thầm bảo vệ Lôi Mông, nói vậy chuyện bên này đã sớm lọt vào trong mắt những người đó. Xem ra, phe địch đúng là không thể chạy thoát một người nào rồi.

Đoàn người xếp thành hình quạt từ từ tiến lên, khóe miệng tên mập hiện lên nụ cười khổ. Một tia hi vọng cuối cùng đã tan vỡ, tình hình ở trước mặt hắn bây giờ chỉ có một con đường cuối cùng.

Đó chính là liều mạng, không chết không thôi.

Sau một lát, hỏa diễm ngất trời nhiễm đỏ đường chân trời, đủ loại bí kỹ liên tiếp bộc phát tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tiếng nguyên lực va chạm nổ tung vang rền như sấm nổ rung động khắp bầu trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.