Thần Điển

Chương 114: Chương 114: Từ biệt (1)






Lúc nãy hắn và địch nhân còn cách nhau hơn năm mươi thước, điều này làm cho uy lực Chân Hồng Chi Vũ yếu đi. Hiện tại hắn muốn tiến tới gần đối phương, dùng phương pháp cứng đối cứng va chạm nhìn xem Chân Hồng Chi Vũ rốt cuộc có thể đột phá đạo phòng ngự của đối phương hay không.

Lôi Mông buồn bực cắm đầu xông tới trước, y như một con trâu rừng đấu đá lung tung, toàn bộ tượng băng cản đường bị hắn tông vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, thân người ở trong khối băng phun máu tung toé thành vòi bay ra xa xa. Đến khi hắn tiếp cận Đặng Khẳng thì tốc độ theo quán tính có sẵn tăng nhanh gấp đôi, húc vai vào bức tường băng cản đường.

Thế nhưng bí kỹ Băng Phong tạo ra tường băng bền chắc hơn tầng băng bình thường rất nhiều, Lôi Mông dùng toàn lực va chạm chỉ làm cho nó xuất hiện vài vết nứt nho nhỏ. Còn bản thân Lôi Mông lại bị lực chấn động đẩy lùi bảy, tám bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Lôi Mông hít sâu một hơi, cúi người lấy đà vọt tới lần nữa.

“Ầm...” Lần này bức tường băng không thể tiếp tục thừa nhận lực va chạm nữa, vết nứt trên bề mặt bắt đầu mở rộng, vụn băng bay loạn ra chung quanh. Thế nhưng chỉnh thể bức tường băng vẫn chưa sụp đổ, nếu muốn cứu Đặng Khẳng ra ngoài, Lôi Mông sẽ phải tăng thêm một phần lực.

Lôi Mông nhíu mày xoay động tròng mắt, lập tức chạy lùi ra mấy bước lấy đà tông vào tường băng, thanh âm ầm ầm vang lên liên tiếp.

Qua hồi lâu, Lôi Mông đột nhiên nhảy lên cao bổ một cước vào bức tường băng, mượn lực phản chấn bay về phía Tác Phỉ Á ở tiền tuyến.

Tác Phỉ Á cười cười, nàng đã hiểu dụng ý của Lôi Mông, lập tức phối hợp chạy tới phát ra một đạo Băng trùy đánh lên vết nứt trên bức tường băng.

Tường băng phát ra tiếng ma sát trầm muộn, từ từ bị đẩy lùi khỏi phạm vi mặt băng. Nhóm võ sĩ thuộc Nam tước lĩnh ùa lên che chở tượng băng kia, hai mắt Đặng Khẳng bị vây khốn ở trong vẫn trừng to nhìn chằm chằm tới trước, không biết hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài hay không, nếu thấy thì cảm tưởng lúc này của hắn sẽ ra sao?

Trong nháy mắt, thế cục đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, các võ sĩ mới vừa rồi liều mạng xông tới trước ngây ngốc đứng im tại chỗ như tượng gỗ, thiếu chút nữa bọn họ đã có thể thành công, nhưng thực tế vô tình đã đánh cho bọn hắn một cái bạt tai nặng nề.

Lôi Mông nhổ ra một bãi nước miếng, giờ phút này hắn bắt đầu đồng tình với cách nhìn của Địch Áo, mấy lần kịch chiến khuya hôm nay đều lấy Đặng Khẳng làm trung tâm. Để cho hắn cực kỳ bất đắc dĩ là năng lực xử lý của Đặng Khẳng quá kém, phản xạ chiến đấu lại càng kém hơn nữa. Nhưng đây không phải là lỗi của Đặng Khẳng, thiên phú mỗi người luôn luôn không giống nhau, bởi vì có người cả đời không thể giác tỉnh. Thế nhưng biết rõ làm không được lại còn chạy loạn ra ngoài đưa cơ hội cho địch nhân, đây chính là lỗi Đặng Khẳng.

Đúng lúc này từ phương xa đột nhiên xuất hiện ánh lửa, Phí Đức Sĩ hóa thân thành sao băng đâm thẳng tới chỗ thủ lĩnh quân địch, đây là một lần tỷ thí không có một chút kỹ xảo. Bức tường băng bị đánh nát bấy trong nháy mắt, hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt mười mấy võ sĩ chung quanh. Có hai Địa hệ võ sĩ lập tức buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, nhưng ở trước mặt Chân Hồng Chi Vũ của Phí Đức Sĩ, trình độ chống cự thế này không có bất kỳ ý nghĩa nào, quang mang hoàng kim chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó thân thể bọn hắn bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Gã thủ lĩnh Thủy hệ Cực Hạn võ sĩ không chịu nổi lực va chạm kịch liệt, thân hình bay thẳng về phía sau. Hắn cũng rất quyết đoán, nhận thấy mình không phải là đối thủ Phí Đức Sĩ, lại không có bắt giữ hi vọng Đặng Khẳng, không cần suy nghĩ gì thêm, vừa định trụ thân hình lại liền xoay người chạy lùi về phía hậu phương, hẳn là không còn có ý định lo lắng cho đám võ sĩ thủ hạ nữa rồi.

Lôi Mông ngừng bước ngẩng đầu quan sát tình thế, ánh lửa hừng hực ở xa xa tỏa sáng rực rỡ làm cho Lôi Mông có mấy phần hâm mộ, cũng có mấy phần mong đợi. Hắn còn trẻ, tin tưởng rằng bản thân hắn sẽ có một ngày nắm giữ được loại lực lượng mạnh mẽ kinh thiên động địa như thế này.

Địch Áo không ngừng biến ảo, trong lòng hắn có một nghi vấn, cường giả như vậy tại sao cam nguyện đi theo Tác Phỉ Á? Nếu nói không có ích lợi không mời nổi đại thần, Phí Đức Sĩ bỏ qua Bá tước lĩnh, tìm sang nương tựa Tác Phỉ Á, hắn nhận được gì từ Tác Phỉ Á?

Khối băng vây khốn An Đông Ny lại bể tan tành, sau một cái nháy mắt, thân hình An Đông Ny đã bắn ra nhanh như chớp, gương mặt nàng ửng đỏ, đôi mi thanh tú nhíu chặt bộc lộ cơn giận đang gào thét trong lòng.

Giờ phút này An Đông Ny đã tức đến mức sùi bọt mép rồi, từ lúc khai chiến đến giờ nàng luôn bị địch nhân khống chế bó tay bó chân, đây là một loại trêu chọc không thể nào chịu đựng nổi.

Theo từng bước chân An Đông Ny lao tới, mười mấy đạo Phong Nhận trắng nhạt từ trong tay nàng bắn ra vẽ thành một dãy tàn ảnh mắt thường rất khó nhìn thấy. Những gã võ sĩ ở chung quanh chưa kịp phản ứng đã bị trúng đòn liên tiếp ngã quỵ.

Phí Đức Sĩ làm sao để cho thủ lĩnh quân địch dễ dàng chạy trốn như thế, ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ lại bắt đầu bốc cháy mạnh mẽ, không ngừng tỏa ra nhiệt lực cuồn cuộn. Thế nhưng, mỗi một lần ngọn lửa lao tới gần, gã võ sĩ thủ lĩnh sẽ lập tức quay đầu lại thả ra Băng Chi Chướng Bích ngăn cản Phí Đức Sĩ truy kích.

Phí Đức Sĩ cười lạnh, chậm rãi đưa tay ra thi triển Ám Diễm

Có lẽ là cảm ứng được nguy cơ tới gần, hoặc là nghe được tiếng gió do An Đông Ny phát ra, gã võ sĩ thủ lĩnh bỗng nhiên ngừng bước quay người lại, vừa rống giận vừa đẩy hai tay ra.

Một tầng băng cứng nhanh chóng ngưng kết lại lan tràn ra bốn phía, gã võ sĩ thủ lĩnh tạo ra Băng Phong với hi vọng kìm hãm được địch nhân.

Đáng tiếc Phí Đức Sĩ và An Đông Ny đã có chuẩn bị. Sau khi thả ra Ám Diễm, thân hình Phí Đức Sĩ bay lên cao như diều gặp gió, vô số đạo hỏa diễm quanh quẩn triệt tiêu luồng khí lạnh công kích, còn An Đông Ny bỗng nhiên bắn lên trời cao, lộn vòng một cái phóng thẳng tới chỗ gã võ sĩ kia.

Không gian chung quanh Gã võ sĩ thủ lĩnh dần dần ngưng tụ một tầng băng dày đặc sương mù bốc hơi cực kỳ lạnh lẽo, lúc này khuôn mặt hắn đã vặn vẹo rất khó coi, dần dần biến thành màu đen u ám. An Đông Ny biết rõ Phí Đức Sĩ đã phóng ra Ám Diễm, trong lúc xông về trước tạo ra một màn khiến cho Phí Đức Sĩ kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Sau một cái chớp mắt, ở trên nguyên lực chiến giáp màu xanh nhạt của An Đông Ny lóe ra từng đạo lưu quang điên cuồng, Ám Diễm có lực sát thương rất đáng sợ nhưng không thể nào tạo thành thương tổn đối với An Đông Ny trong khoảng thời gian ngắn. Chỉ thấy bóng nàng xẹt qua thân thể gã võ sĩ thủ lĩnh, một cái đầu vẫn còn giữ tình trạng kinh sợ văng lên không trung.

Đối với Nam tước lĩnh, trận chiến tối nay chính là một lần khảo nghiệm nguy hiểm nhất, hai đoàn võ sĩ chủ chiến của Sơn Đế Hầu tước lặng lẽ đột nhập vào cảnh nội, lại còn xúi giục đoàn võ sĩ Bụi Gai tạo phản. Điểm mấu chốt chính là Uy Liêm Bá tước cũng phản bội Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, bố trí bẫy rập trí mạng cho An Đông Ny. Nếu như không có đám người Tác Phỉ Á tồn tại, chỉ một trận chiến tối nay Nam tước lĩnh đã sớm bị người ta phá hủy tan tành rồi.

Bây giờ chuyện còn lại chính là quét dọn chiến trường, mặc dù đoàn võ sĩ thứ sáu, thứ bảy cùng với đoàn võ sĩ Bụi Gai phản bội đã thành tàn quân, nhưng thực lực vẫn còn tại đó. Nhóm võ sĩ Nam tước lĩnh không có tư cách truy kích, đủ tư cách đuổi giết chỉ có lác đác vài người, An Đông Ny duy trì vận chuyển nguyên lực chiến giáp trong thời gian dài đã rất mệt mỏi rồi. Còn Phí Đức Sĩ chịu xuất thủ hỗ trợ là vì đám võ sĩ Sơn Đế đã uy hiếp bọn hắn, mặt khác là bởi vì hắn đồng tình với An Đông Ny. Hiện tại chiến đấu đã kết thúc, hắn không cần phải lãng phí tinh lực ở trên người những gã võ sĩ chạy trốn.

Về phần đám người Tác Phỉ Á và Địch Áo lại càng không cần phải nói, dù sao đây không phải là chuyện của bọn hắn, thấy đơn giản thì làm, còn không thì thôi. Chỉ có Ngả Lực Khắc của đoàn võ sĩ Song Đầu Xà kiên quyết yêu cầu truy kích tàn quân, nhưng thấy không có người hưởng ứng, cuối cùng đành phải phẫn nộ bỏ đi ý niệm trong đầu.

Các võ sĩ Nam tước lĩnh chịu trách nhiệm quét dọn chiến trường, đám người Địch Áo thì lui về trong thành. Phí Đức Sĩ nói mình hơi mệt, trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi. Còn đám người Địch Áo lại ngủ không được, người trẻ tuổi vốn dư thừa tinh lực, lại dễ dàng phát sinh đủ loại cảm xúc, Lôi Mông đi tìm Ca Đốn khoe khoang miệng lưỡi, Địch Áo và Tác Phỉ Á tán gẫu với nhau đến giữa khuya.

Ngày thứ hai, Địch Áo rời giường thật sớm đi tìm Tác Phỉ Á, ngày hôm qua hắn và Tác Phỉ Á nói tới Diễn Sinh bí kỹ, nhưng bởi vì thời gian quá muộn nên chưa có nói rõ vấn đề.

Địch Áo đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Phí Đức Sĩ đang thấp giọng nói chuyện với Tác Phỉ Á. Địch Áo đưa tay gõ cửa hai cái, cười nói: "Không có quấy rầy các ngươi chứ?"

Tác Phỉ Á ngẩng đầu, thấy là Địch Áo thì dịu dàng đứng lên, nói: "Ngươi tới đúng lúc, Phí Đức Sĩ mới vừa rồi đang nói tới ngươi đó, hì hì."

"Nói tới ta?" Địch Áo sửng sốt.

"Là khen ngươi !" Tác Phỉ Á mỉm cười nói: "Phí Đức Sĩ nói ngươi thông minh, cơ trí, có cái nhìn đại cục, thành tựu trong tương lai nhất định không thể đo lường.i

"Ha ha, ngươi còn muốn nghe cái gì?" Tác Phỉ Á bật cười nói.

"Nàng muốn nói cái gì thì ta nghe cái đó !" Địch Áo nói.

"..." Tác Phỉ Á dĩ nhiên hiểu điểm tâm tư này của Địch Áo, nàng không nhịn được liếc sang Địch Áo, rồi lại liếc qua Phí Đức Sĩ, ý tứ rất rõ ràng, Phí Đức Sĩ đang ở chỗ này, không nên làm chuyện không đứng đắn.

Phí Đức Sĩ mỉm cười nhìn Địch Áo và Tác Phỉ Á, tiếp xúc thời gian dài như vậy, hắn đã nhận địa vị Địch Áo trong lòng Tác Phỉ Á. Mới vừa nói mấy câu kia đúng là lời xuất phát từ trong lòng hắn. Lần đầu tiên xuất thủ, hắn và Tác Phỉ Á không có bao nhiêu lòng tin vãn hồi cục diện, nhưng Địch Áo trực tiếp xử lý vấn đề Đặng Khẳng giúp cho tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt. Lần thứ hai xuất thủ, vốn hắn đã dặn dò Địch Áo ở lại trong thành bảo vệ Tác Phỉ Á, nhưng Địch Áo không có làm theo lời hắn. Mặc dù các võ sĩ đối phương vây khốn Đặng Khẳng không phải là do Địch Áo giết chết, nhưng là bởi vì nơi đó đã có Tác Phỉ Á và Lôi Mông ra tay, Địch Áo chạy ra tiền tuyến đầu tiên hoàn toàn có năng lực bảo vệ Đặng Khẳng.

"Đúng rồi, Địch Áo !" Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Chỗ này không nên ở lâu, Phí Đức Sĩ tiên sinh mới vừa nói, Sơn Đế Hầu tước là một người có thù tất báo. Hai đoàn võ sĩ chủ chiến của hắn đã bị đánh cho tàn phế rồi, hắn tuyệt đối sẽ không ẩn nhẫn, thậm chí có thể điều võ sĩ từ tiền tuyến trở về. Địch Áo, ngươi thấy nên làm thế nào?"

"Ta nghe các ngươi." Địch Áo nói: "Thế nhưng, tốt nhất là làm theo phán đoán của Phí Đức Sĩ tiên sinh, cũng nên nói cho An Đông Ny biết, nàng..."

"Ta nhìn ra được, ngươi rất có hảo cảm với nàng." Tác Phỉ Á nói.

"Nàng là võ sĩ chân chính." Địch Áo nói.

"Được rồi, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nàng." Tác Phỉ Á suy nghĩ một chút rồi nói: "Ca Đốn mới vừa bị thương, ít nhất chúng ta phải lưu lại ở chỗ này hai ngày. Sơn Đế Hầu tước không thể nào phản ứng nhanh như vậy, cho nên tạm thời không có gặp nguy hiểm."

"Tốt." Địch Áo gật đầu nói.

Đúng lúc này phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tác Phỉ Á nói: "Mời vào."

Cửa phòng mở ra, An Đông Ny ngồi ở trên xe lăn được thị nữ đẩy đi vào, nàng quét mắt một vòng mỉm cười nói: "Các ngươi đều ở đây !"

"An Đông Ny phu nhân, có chuyện gì không?" Tác Phỉ Á hỏi.

An Đông Ny hơi do dự, mở miệng nói: "Ngả Lực Khắc đã phái võ sĩ chạy tới Hầu tước lĩnh hồi báo đại thắng lần này rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều lắm là ba, năm ngày sau, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sẽ phái sứ giả tới đây. Hơn nữa, Ngả Lực Khắc cũng viết ở trong thơ tên của các ngươi, hắn rất sùng bái các ngươi, ha hả, các ngươi ở lại chỗ này mấy ngày nữa?"

Địch Áo và Tác Phỉ Á liếc nhìn nhau, mở miệng hỏi: "Tại sao hắn lại viết tên của chúng ta vào đó?"

Thần sắc An Đông Ny càng thêm do dự, qua thật lâu mới cười khổ nói: "Ngày hôm qua các ngươi cũng ở đó mà, không nhìn thấy gì sao? Đặng Khẳng hoài nghi đoàn võ sĩ Song Đầu Xà làm phản nên cự tuyệt bọn họ tiến vào tòa thành. Kết quả làm cho đoàn võ sĩ Song Đầu Xà tổn thất quá lớn, Ngả Lực Khắc lòng mang oán hận nhất định sẽ bất mãn đối với Đặng Khẳng. Không muốn để cho Đặng Khẳng độc chiếm công lao này."

"Uy Liêm Bá tước phản bội bị giết, nhưng cũng nhượng xuất ra một vị trí rất tốt." Địch Áo nói: "Cho dù Ngả Lực Khắc cố tình quấy rối Đặng Khẳng cũng không thể ngăn cản Đặng Khẳng lên chức mà?"

"Đúng là như vậy." An Đông Ny thở dài một hơi dằng dặc.

"Vậy thì sau này nên gọi là Đặng Khẳng Bá tước rồi?" Tác Phỉ Á cười nói: "Ta trước tiên chúc mừng hai vị, nếu như dựa theo tình huống bình thường, Đặng Khẳng nên thăng làm Tử tước trước, sau đó giữ vững đất phong hiện tại, cuối cùng mới bước tiếp lên Bá tước. Đây đúng là một kỳ ngộ vô cùng tốt. Hơn nữa, nếu như là lúc trước nhất định sẽ có người đứng ra phản đối một vị Nam tước trực tiếp đề thăng lên làm Bá tước, bây giờ sẽ không có người nào phản đối. Bởi vì vị trí này quá nguy hiểm, Uy Liêm Bá tước làm phản, còn những Bá tước khác thì sao đây? Sẽ kề vai chiến đấu với Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước?" Tác Phỉ Á đưa ám chỉ cho An Đông Ny, nhóm Bá tước lựa chọn phản bội Tát Mỗ Nhĩ là bởi vì Tát Mỗ Nhĩ bị Sơn Đế áp chế không thở nổi, hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh xấu. Trận chiến này thắng lợi cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc, cho nên cái ghế Bá tước này không có bất kỳ ý nghĩa.

"Cảm ơn ngươi, Tác Phỉ Á." An Đông Ny mỉm cười rất miễn cưỡng, Tác Phỉ Á đã uổng phí tâm cơ rồi. Giờ phút này vẻ mặt An Đông Ny không có một tia hoảng hốt, căn bản không nghe hiểu hàm ý trong đó.

"Đặng Khẳng bây giờ nhất định đang rất hưng phấn?" Địch Áo hỏi.

"Ừ, đêm hôm qua hắn không có nghỉ ngơi, một mực vội vội vàng vàng." An Đông Ny nhìn sang Địch Áo, nói: “Hai chữ ‘hưng phấn’ này tựa hồ mang nghĩa xấu thì phải?” Nàng không hiểu ý tứ Địch Áo nên hỏi lại.

"An Đông Ny, nói cho rõ đi." Địch Áo nói: "Không thể để cho Đặng Khẳng tiếp tục lộn xộn, lúc nãy Phí Đức Sĩ tiên sinh đã nói Sơn Đế nhất định sẽ trả thù, hiện tại các ngươi lựa chọn tốt nhất chính là rời khỏi Nam tước lĩnh "

"Không thể !" An Đông Ny lắc đầu nói: "Đặng Khẳng chờ đợi một ngày này đã lâu lắm rồi, hắn làm sao có thể buông tha lãnh địa này chứ."

Tác Phỉ Á và Địch Áo đồng thời ngạc nhiên, chốc lát sau Địch Áo không nhịn được hỏi một câu: "Nếu như ngay cả tính mạng cũng mất, lãnh địa sẽ có ý nghĩa gì đây?"

"Không phải là ta không muốn..." An Đông Ny cười nói, chỉ có điều nụ cười của nàng buồn bã ỉu xìu, hoàn toàn khác hẳn với khí thế bức người tối hôm qua.

"Thủ hạ Sơn Đế tổng cộng có ba vị Võ Tôn." Phí Đức Sĩ giơ ba ngón tay lên, thản nhiên nói: "Là ba Võ Tôn đó!"

An Đông Ny trầm mặc chốc lát, sau đó nàng cố ý chuyển sang đề tài khác: "Lúc nãy ta hỏi các ngươi ở chỗ này thêm vài ngày là có dụng ý. Thực lực các ngươi cao hơn Ngả Lực Khắc một chút, thủ hạ Tát Mỗ Nhĩ đã sớm điêu linh, hắn nghe được có mấy Mạo hiểm giả cường đại như các ngươi nhất định sẽ phái sứ giả chạy tới mời gia nhập."

"Chúng ta không có thói quen bán mạng cho người khác." Địch Áo nói.

"Ta chỉ sợ tình thế lúc đó không phải do các ngươi làm chủ." An Đông Ny cười khổ nói: "Nếu như các ngươi muốn đầu nhập vào Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, coi như ta không nói gì là được. Nếu như các ngươi không muốn gia nhập, tốt nhất nên rời khỏi đây cho sớm, chiến cuộc càng ngày càng khó khăn, tính tình Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước càng ngày càng táo bạo. Hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp lưu các ngươi lại, thậm chí sẽ không tiếc sử dụng bạo lực."

"Người như vậy, ngươi còn có lòng tin đối với hắn?" Địch Áo nói.

"Nếu không thì có thể làm gì được?" An Đông Ny hỏi ngược lại: "Tòa thành này là ta và Đặng Khẳng đích thân xây lên, ta không chiến đấu vì Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, mà là thủ hộ ngôi nhà của ta và Đặng Khẳng."

Địch Áo và Tác Phỉ Á cũng không biết nên nói gì nữa, hắn đã nhìn ra không phải là An Đông Ny không muốn buông tha, mà nguyên nhân nằm ở chỗ Đặng Khẳng.

"Các ngươi đã quyết định chưa?" An Đông Ny chậm rãi hỏi: "Thế nhưng ta có một khuyến cáo, Tát Mỗ Nhĩ không phải là một người thống trị tốt, nhưng Sơn Đế cũng không phải. Cuộc chiến tranh này không liên quan tới các ngươi, các ngươi không cần thiết phải lưu lại."

"Chúng ta sẽ ở lại hai ngày." Tác Phỉ Á nói.

"Vậy thì tốt." An Đông Ny thở phào nhẹ nhỏm: "Đúng rồi, Tác Phỉ Á, đoàn xe của ngươi có mấy chiếc vận chuyển thủy tinh khoáng thạch phải không? Bán cho ta đi."

"Ngươi muốn mua thủy tinh làm gì?" Tác Phỉ Á ngạc nhiên nói.

"Dù sao cũng là chúng ta đánh thắng, tóm lại sẽ phải tổ chức ăn mừng. Dùng thủy tinh trang trí tòa thành sẽ mang lại không khí ngày lễ." An Đông Ny cười cười.

Tác Phỉ Á quan sát An Đông Ny trong chốc lát, đột nhiên hiểu ra dụng ý của An Đông Ny. Đoàn xe vốn đã chạy chậm, nay lại kéo theo mấy xe khoáng thạch thủy tinh lại càng chậm chạp hơn nữa. An Đông Ny muốn giúp cho bọn họ có thể nhẹ nhàng lên đường, sớm ngày rời khỏi cái nơi thị phi này.

"Được rồi." Tác Phỉ Á gật đầu nói: "Trên giá tiền ta sẽ ưu đãi cho các ngươi."

"Quyết định như vậy đi!" An Đông Ny phất phất tay, ý bảo thị nữ đưa nàng trở về, ngay khi nàng ra khỏi cửa phòng, đột nhiên quay đầu lại chậm rãi nói: "Cảm ơn các ngươi, bằng hữu của ta, nếu như có thể, ta thật sự hi vọng các ngươi ở lại tòa thành của ta để làm khách. Ta sẽ tận sức khoản đãi các ngươi, chỉ có điều hiện tại không đủ thời gian."

"Đáng tiếc !" Tác Phỉ Á nói: "Chúng ta cũng định ở lại thêm vài ngày."

"Đúng vậy, thật là đáng tiếc." An Đông Ny cười cười, tầm mắt của nàng quét qua đám người Địch Áo, rồi nhanh chóng quay đầu ra hiệu cho thị nữ đẩy nàng ra hành lang.

"Đã nhìn ra chưa?" Tác Phỉ Á thấp giọng nói: "Trong ánh mắt của nàng có một loại đau thương."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.