Thần Điển

Chương 350: Chương 350: Vô tình lên cấp






"Chỉ có Thủy hệ võ sĩ mới có thể nhận ra rét lạnh đáng sợ đến mức nào." Tuyết Ny cười cười nói: "Khí trời bây giờ nếu không giữ cho đủ ấm, một khi nằm ngủ rất có thể không bao giờ tỉnh lại. Vì thế chúng ta nên tiếp tục đi tới , mặc dù điều kiện gian khổ nhưng thử nghĩ đến Địch Áo thì chúng ta thoải mái hơn rất nhiều.

"Không biết hắn có thể tìm ra chúng ta hay không?" Lôi Mông đứng ở một bên lầm bầm một câu.

"Yên tâm đi, nếu Địch Áo đã nói như vậy thì khẳng định là có thể." Tác Phỉ Á nhẹ giọng hồi đáp, trên thực tế trong lòng mỗi người đều hi vọng Địch Áo không có lừa gạt bọn họ. Ít nhất lần này là vậy, nhưng lòng tin của mọi người thật sự không đủ, bởi vì bọn họ nghĩ không ra Địch Áo sẽ dùng biện pháp gì để tìm được bọn họ khi thời tiết khắc nghiệt như thế này.

Sau khi nhìn thấy ấn ký đầu tiên, tốc độ Địch Áo rõ ràng tăng lên rất nhiều, mỗi ấn ký cách nhau cũng không xa lắm, vì thế hắn vừa chạy vừa nhìn giữ vững phương hướng tiến tới.

Cho đến sáng sớm ngày thứ hai tuyết mới dần dần ngừng rơi, dõi mắt nhìn lại một mảnh đất trắng xóa, khu rừng rậm cũng bị tuyết bao phủ hoàn toàn. Địch Áo rốt cuộc đi tới chỗ ấn ký gần nhất, chính là từ nơi này hắn tách khỏi đám người Tác Phỉ Á.

Thời gian xem như không có quá lâu, Địch Áo khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nhìn bộ dạng hẳn là trước buổi trưa ẽ có thể đuổi kịp đám người Tác Phỉ Á. Dĩ nhiên chuyện này còn phải có điều kiện tiên quyết là các nàng không lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều. Người đi trong lúc tuyết rơi rất dễ dàng bị lạc phương hướng, điểm này không có cách nào tránh khỏi. Nhất là đối với đám người Tác Phỉ Á thiếu hụt kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại.

Địch Áo một đường đuổi gấp, vào này bên kia rừng rậm chợt vang lên một trận hoan hô.

"Đại nhân, tuyết ngừng rơi rồi." Một gã võ sĩ vui mừng la lớn, chạy một đêm không có ngừng lại nghỉ ngơi, bây giờ bọn họ vừa lạnh vừa đói, ánh mắt cũng cảm thấy đau xót. Tuy thế các gã võ sĩ không có đặt những chuyện nhỏ nhặt này vào trong lòng.

Tên mập gật đầu thở dài một hơi, trong lòng nổi lên cảm giác thoải mái. Thời tiết chết tiệt kia cuối cùng đã ngừng, bọn họ liều mạng lên đường cả đêm y như những con thiêu thân, cũng không ai biết phương hướng đúng hay sai, cho tới ở hiện tại đang đứng ở nơi nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Tên mập ngẩng đầu phân biệt phương hướng và quan sát sắc trời, xuyên thấu qua khe hở từ tán cây mơ hồ có thể thấy mặt trời ẩn sau tầng mây. Sau khi ăn một ít khôi phục thể lực, tên mập liền dẫn thủ hạ chạy về phía nam.

Mặc dù cảnh sắc chung quanh nhìn thoáng qua đều giống nhau như đúc, nhưng không biết tại sao trong lòng tên mập không khỏi có cảm giác quen thuộc, tựa hồ con đường này bản thân mình từng đi qua rồi thì phải? Điều này hiển nhiên không phải là điềm tốt, tên mập âm thầm an ủi bản thân hẳn là ảo giác của mình mà thôi, đêm ngày lên đường vôi vã xuất hiện tình huống như thế là rất bình thường.

Đi thêm một đoạn đường, một gã võ sĩ bỗng nhiên giật mình ngơ ngác: “Đại… đại nhân, đây là cái gì?” Tên mập nhìn theo ánh mắt thủ hạ, trong rừng xuất hiện một mảnh sương mù bốc hơi trắng đục, vẻ mặt hắn nhất thời cứng ngắc. Không thể nào trùng hợp như thế, tên mập bắt đầu an ủi mình, rừng rậm khổng lồ như thế vì sao có thể đi tới một chỗ hai lần?

Đã có suối nước nóng đầu tiên thì có cái thứ hai cũng không kỳ quái, ừ, không sai, chính là như vậy. Tên mập lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Đi qua xem một chút!"

Mặt đất dưới chân cũng không có chỗ nào dị thường, hoàn toàn giống như những địa phương khác, nhưng càng đi về phía trước dự cảm trong lòng tên mập lại càng mãnh liệt. Chẳng những đồng dạng là một dòng suối nước nóng, hơn nữa kích thước cũng y như bọn họ nhìn thấy lúc trước. Tên mập không cam lòng bảo thủ hạ võ sĩ dọn dẹp tuyết đọng chung quanh xem thế nào, chốc lát sau sắc mặt tên mập biến thành xanh mét. Cảnh tượng hắn không muốn gặp nhất đã xuất hiện, phía dưới tuyết đọng là vô số thi thể báo rừng đã bị đông cứng ngắc.

Hai tên võ sĩ đờ người ra không biết nghĩ gì, cực khổ đi cả một đêm lại tới địa phương từng đi qua, chuyện này đúng là quá buồn cười rồi.

"Đại nhân còn đuổi theo hay không ?" Một gã võ sĩ chần chờ hỏi, hành hạ cực khổ lâu như vậy nhưng hoàn toàn vô ích, lúc này đối phương đã sớm chạy xa rồi.

"Đuổi theo." Tên mập nặn ra từng chữ từ kẽ răng. Nếu như không bắt được đám người Địch Áo, hắn quả thực không dám tưởng tượng đến kết quả sau khi trở về, gương mặt Hắc Sơn Đại công mỉm cười ‘nhu hòa’ kia ẩn tàng thủ đoạn vô cùng tàn khốc. Hắn tình nguyện chết ở trong rừng rậm cũng không dám không công quay trở về.

Hai tên võ sĩ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, sắc mặt buồn bã ỉu xìu đi theo phía sau tên mập. Bọn họ bây giờ đang suy nghĩ không phải là vấn đề có thể đuổi kịp Địch Áo hay không, mà là có thể còn sống rời khỏi khu rừng này hay không. Nếu như có thể lựa chọn, bọn họ thật sự muốn lập tức quay đầu lại, nhưng bọn hắn chỉ là thuộc hạ nên không có quyền lợi lựa chọn vận mệnh của chính mình, chỉ có thể mờ mịt đi theo tên mập, bước từng bước trên lữ trình vô vọng.

Trên thực tế tên mập cũng là không có lựa chọn nào khác, nếu muốn tiếp tục sống sót hắn chỉ có một con đường duy nhất. Đó chính là bắt được đám người Địch Áo, bởi vì hết thảy mọi thứ không chỉ thuộc về một mình hắn.

Địch Áo vốn tưởng rằng đến buổi trưa là có thể tìm tới chỗ đám người Tác Phỉ Á, nhưng sự thật gian khó hơn hắn dự đoán rất nhiều. Mãi đến lúc hoàng hôn, Địch Áo xuyên qua một khe núi nhỏ mới phát hiện thân ảnhLôi Mông .

Nhanh chóng đến gần ngọn núi, Địch Áo phát hiện ra thân ảnh những người khác, mặt đất nơi đó đã được quét dọn tuyết đọng quét sạch sẽ, bên trong có vài cái giường làm từ cành cây khô và lá cây phủ lên, đám người Tác Phỉ Á đang nằm ngủ trên đó.

Lôi Mông canh giữ ở khe núi, thoạt nhìn hẳn là đảm nhiệm vai trò canh gác. Nhưng hắn rõ ràng làm ăn quá bê bối, Địch Áo chậm rãi đến gần mà hắn lại không biết chút nào, ngồi yên ở chỗ đó, cái đầu gục lên gục xuống y như con gà mổ thóc, hai mắt khép hờ, buồn cười nhất chính là khóe miệng còn dính một bãi nước miếng.

Địch Áo dừng ở trước người Lôi Mông, quan sát chung quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng đá một cước vào đùi Lôi Mông.

Lôi Mông lập tức mở to hai mắt, vừa thấy người tới là Địch Áo liền té xuống đất tựa như thoát lực vậy, miệng lẩm bẩm tự nói : "Trời ạ, Địch Áo. Ngươi cuối cùng đã trở lại, ta bất kể… ngủ cái đã.”

"Vì sao lại nghỉ ngơi ở chỗ này?" Địch Áo nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó cúi người cầm một nắm tuyết nhét vào cổ áo Lôi Mông.

"Ai da, mọi người không được, đừng làm rộn." Kích thích mãnh liệt như thế nhưng không đủ làm cho Lôi Mông thanh tĩnh, hắn vô lực lắc lắc mấy cái hình như muốn xua đuổi Địch Áo, hai mắt từ từ khép lại.

Địch Áo rất rõ ràng kể từ khi tiến vào đầm lầy Hắc Ám , mọi người chưa từng nghỉ ngơi được ngày nào, sau đó ngày đêm chạy trốn ở trong rừng rậm khiến cho thể lực và tinh lực của mọi người hao tổn rất lớn, đã sớm vượt qua cực hạn, bây giờ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.

Địch Áo nắm lấy cổ Lôi Mông kéo hắn vào trong khe núi, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn nằm bên cạnh, ánh mắt quét qua mọi người ngủ say y như bất tỉnh. Khi nhìn thấy Y Toa Bối Nhĩ, ánh mắt của hắn cũng phải đọng lại, nói thật ra trong đám người chỉ có Y Toa Bối Nhĩ biểu hiện khiến cho hắn giật mình nhất. Tác Phỉ Á tính cách rất bền bỉ, hắn tin tưởng nàng có thể chịu được hoàn cảnh gian khổ, nhưng hắn không thể nào nghĩ tới Y Toa Bối Nhĩ cũng có thể kiên trì đến lúc này, không hề hô lên một tiếng khổ cực hay mệt mỏi.

Thật ra đừng bảo là người khác, ngay cả chính hắn cũng gần như chịu không nổi, chỉ ngồi xuống vài giây Địch Áo đã cảm giác mi mắt càng lúc càng nặng, cố gắng chống đỡ được chốc lát rồi vô lực nằm vật xuống nền đất.

Toàn bộ mọi người đều ngủ thiếp đi, nếu lúc này tên mập dẫn người xuất hiện ở nơi này thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Thế nhưng tên mập chỉ là một Võ Tôn mà thôi, ngoại trừ nguyên lực vượt xa Địch Áo, những phương diện khác chưa chắc chiếm cứ ưu thế. Địch Áo chịu không nổi thì hắn cũng vậy, giờ phút này hắn đang núp ở trong một hang động ngáy vang như sấm.

Khi Địch Áo mở mắt ra lần nữa là lúc sắc trời đã sáng, hắn chần chờ chốc lát rồi mới phản ứng, chẳng lẽ mình đã ngủ suốt một đêm? Chuyện này làm hắn không thể tin được, hơn nữa Ca Đốn và Lôi Mông đang đứng gần đó trò chuyện, nơi xa truyền đến tiếng cười đùa của Tuyết Ny, Y Toa Bối Nhĩ và Lao Lạp. Hắn lại có thể ngủ say đến mức đó? Chẳng lẽ không nghe được gì hết? Xem ra mấy ngày qua hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Địch Áo đứng lên hoạt động thân thể một lát rồi đi ra ngoài khe núi , Lôi Mông và Ca Đốn thấy Địch Áo đi tới liền cười ha hả nói: "Địch Áo, tỉnh rồi hả?"

"Ừ." Địch Áo gật đầu, nhìn về phía rừng cây, nơi đó đang có mấy nữ nhân chơi đùa vui vẻ, nhất là Y Toa Bối Nhĩ, nói líu ríu mãi không ngừng, Địch Áo kỳ quái hỏi: "Tại sao Y Toa Bối Nhĩ cao hứng như thế?"

"Bởi vì nàng rốt cuộc đã đột phá cửa ải khó nhất." Tác Phỉ Á từ một khe núi khác đi ra, mỉm cười nói : "Ban đầu chúng ta đồng thời trở thành Quang Mang võ sĩ, Tuyết Ny càng chạy càng cao, càng xa hất nàng ở phía sau. Còn nàng tiến cảnh cũng rất chậm chạp, sau đó dừng bước ở cấp năm mãi không tấn cấp. Đoán chừng trong lòng nhất định là có chút tâm tình xuất, ha hả, ta thậm chí hoài nghi nàng cự tuyệt sử dụng thời gian trên việc tu luyện là cố ý, bởi vì có cố gắng tu luyện cũng không đuổi kịp Tuyết Ny, còn không bằng tự cấp cho mình một bậc thang lưu lại thể diện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.