Địch Áo vốn ẩn núp ở một địa phương cách Lao Lạp không xa, nghe thấy Miêu Tử phát ra thanh âm báo động kia nhất thời không ẩn dấu thân hình nữa, vội vàng thả ra Phong Dực lao thẳng tới chỗ Lao Lạp.
Trên đài cao, ánh mắt Tạp Tư Đặc La ngưng tụ lại một điểm, giọng nói tràn đầy vui mừng: "Hắn xuất hiện !"
Khải Mạn ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, hỏi gấp: "Xác định là hắn?"
Tạp Tư Đặc La gật đầu, thân hình Khải Mạn thoáng cái lao xuống đài cao, sải bước tiến về phía chiến trận. Đám người ngăn cản trước mặt Khải Mạn phảng phất như bị lực lượng vô hình tách ra hai bên, đám người Tạp Tư Đặc La lập tức đi theo sau Khải Mạn.
Nhưng mà so sánh xuống, bên phía Tư Ngũ Đức phản ứng vẫn nhanh hơn một chút. Trong nháy mắt Địch Áo vừa bay lên, Bố Long Phỉ Nhĩ và Tư Ngũ Đức đã dẫn đầu xông ra ngoài.
Chiến trường bộc phát một tiếng nổ vang dội, Lao Lạp tung ra quyền thứ hai trực tiếp đánh nát khối băng bao phủ gã Thủy hệ Võ Tôn. Nhưng đúng lúc này mấy gã Phong hệ Võ Tôn của đối phương đã chạy tới gần, từng đạo thanh mang lập tức hiện ra chém về phía Lao Lạp.
Miêu Tử giận dữ gầm thét điên cuồng, một màn hào quang trong suốt lập tức xuất hiện bao phủ Lao Lạp vào trong.
Lao Lạp hoàn toàn không thèm để ý tới mấy luồng thanh mang kia, lại tung ra thêm một quyền đánh tới gã Thủy hệ Võ Tôn, tên kia nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán. Hắn làm gì nghĩ đến Lao Lạp không có ý định chạy trốn, ngược lại bộ dạng y như muốn đồng quy vu tận với mình vậ, bàn tay tận lực phóng thích khí lạnh nhưng không hề có bao nhiêu tác dụng, đang định đổi thành buông thả tường băng nhưng không còn đủ thời gian. Vì thế hắn đành phải kiên trì sử dụng khí lạnh đóng băng mặt đất, cố gắng hạn chế tốc độ tiến lên của Lao Lạp. Chỉ cần chống qua đợt công kích này là hắn có hi vọng sống sót.
Khí lạnh xâm nhập ngưng kết thành một tầng băng mỏng trên quyền sáo Lao Lạp, nhưng trong nháy mắt băng tuyết hóa thành vô số điểm băng tinh bay tán loạn. Quả đấm của Lao Lạp phá vỡ nguyên lực chiến giáp không chút trở ngại, sau đó đánh thẳng vào ngực gã Thủy hệ Võ Tôn.
Gã Thủy hệ Võ Tôn có thể nghe thấy tiếng xương ngực mình nứt gãy, tiện đà hắn cảm giác hai mắt mờ đi, dần dần mất đi tất cả tri giác.
Lúc này vô số thanh mang bay tới đánh vào màn hào quang bao phủ quanh người Lao Lạp, nhưng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nàng. Sau khi Miêu Tử hoàn thành tiến hóa lần hai thì thực lực đã có sự biến hóa về chất, công kích trình độ này căn bản không thể tạo ra một chút tác dụng.
Mấy tên Phong hệ Võ Tôn xông về phía Lao Lạp nhất thời kinh hãi, gia tăng thế công càng thêm mãnh liệt.
Mấy người liên thủ vẫn bị Lao Lạp đánh chết một gã đồng bọn, đối với bọn họ chính là nỗi nhục nhã quá lớn.
Lao Lạp một kích đắc thủ lập tức bay ngược ra sau, nhưng do lúc trước trì hoãn một chút thời gian nên khoảng cách hai bên khá gần, đối phương vẫn có khả năng đuổi kịp nàng.
Từng đạo thanh mang đánh lên màn hào quang hộ thân của Lao Lạp tạo ra chấn động liên hồi.
Đúng lúc này, Địch Áo bay tới thả ra Chân Không kết giới giam cầm một gã Phong hệ Võ Tôn gần nhất, đồng thời đầu ngón tay tụ lực bắn ra một quang cầu. Kèm theo tiếng nổ vang trời, thân ảnh gã Phong hệ Võ Tôn bị quang mang chói mắt thôn phệ ngay lập tức.
Những gã Phong hệ Võ Tôn khác chuyển hướng công kích sangĐịch Áo, vây công Lao Lạp chỉ là ngụy trang, mục tiêu chân chính của bọn họ là Địch Áo. Mấy gã Phong hệ Võ Tôn công kích vị trí sau lưng Địch Áo, hiển nhiên là muốn chặt đứt đường lui Địch Áo có thể chạy trốn.
Lao Lạp lợi dụng khe hở từ trong vòng vây vọt ra, thân hình Địch Áo xoay một vòng ngạnh kháng công kích của đối phương, rồi bay theo Lao Lạp lùi về quân trận.
Khải Mạn vốn đang chạy tới nhíu mày suy nghĩ, hắn đã nhận ra có chỗ bất ổn. Địch Áo để lộ thực lực hình như vượt ra khỏi phạm vi Võ Tôn. Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Khải Mạn rồi biến mất, Võ Tôn cũng tốt, Thánh giả cũng được, đối với Khải Mạn cũng không khác nhau gì mấy.
Thấy Phong hệ Võ Tôn không trói được Địch Áo, Khải Mạn không che dấu thân hình nữa, dậm mạnh chân xuống đất phóng người phóng lên cao, giơ một ngón tay chỉ hướng Địch Áo.
Địch Áo đang lui nhanh về phía sau bỗng nhiên cảm giác nguyên lực bốn phía dao động quỷ dị, nhất thời trong lòng kinh hãi thất sắc. Không ngờ đối phương có thể phát động công kích từ khoảng cách xa như thế, Địch Áo không kịp suy nghĩ nhiều, một chưởng đẩy Lao Lạp ra, hét lớn: "Ngươi đi trước."
"Không !" Lao Lạp còn chưa dứt lời đã cảm giác phía sau lưng có một cỗ lực lượng mạnh mẽ ập tới, nhất thời gia tăng tốc độ lên gấp đôi. Lao Lạp cũng không có năng lực thay đổi phương hướng như Địch Áo, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Địch Áo.
Nhưng mà thân ảnh Địch Áo đã biến mất trong tầm mắt Lao Lạp, vị trí nàng vừa đứng lúc nãy đã biến thành một biển lửa nóng rực.
Lao Lạp thét lên thê lương, bàn chân phát lực bay thẳng lên trời cao. Miêu Tử đồng tâm hợp ý với Lao Lạp lướt tới bên dưới, thân hình nàng đang ở trên không trung dậm lên lưng Miêu Tử lấy đà, sau đó lao thẳng xuống biển lửa dưới đất.
Lao Lạp mới vừa khởi động liền cảm giác được không khí bốn phía bỗng nhiên sềnh sệch đặc quánh, sau đó thân hình mất tự chủ bay ngược lại. Vì thế nàng nhất thời gấp đến độ nước mắt rơi xuông như mưa.
Miêu Tử gầm thét định xông qua tiếp Lao Lạp, nhưng quanh người Lao Lạp tựa hồ tồn tại một bức tường vô hình ngăn trở, bất luận Miêu Tử cố gắng thế nào cũng không thể tiếp cận chủ nhân của mình.
Khi Lao Lạp sắp rơi xuống đất, một bàn tay vững vàng tiếp lấy nàng, thì ra là Đạt Tư Ngũ Đức.
"Yên tâm, hắn không có chuyện gì." Đạt Tư Ngũ Đức nhẹ giọng nói, sau đó vung tay ném Lao Lạp về phía quân trận. Lao Lạp muốn giãy dụa phản kháng nhưng căn bản không có đủ khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách biển lửa càng lúc càng xa.
Lúc này Khải Mạn ở giữa không trung đã hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ nhanh chóng lao tới chỗ Địch Áo. Khải Mạn có thể cảm giác được Địch Áo đang cố gắng đột phá biển lửa. Khải Mạn lập tức ý thức được thực lực Địch Áo hiển nhiên không đúng như trong tài liệu. Một Võ Tôn nho nhỏ không thể nào kiên trì trong biển lửa cho đến bây giờ, mà phải biến thành tro bụi trong nháy mắt mới đúng.
Dĩ nhiên đối với Khải Mạn đây không tính là vấn đề lớn, đơn giản chỉ hao phí thêm một chút khí lực mà thôi. Khải Mạn còn không thèm quản đám người Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư đang vội vàng bay tới, đầu ngón tay gảy nhẹ một cái, một chuỗi hoa lửa xuất hiện từ trong đó hạ xuống biển lửa.
Ánh mắt Đạt Tư Ngũ Đức chuyển sang lăng lệ, quát lớn: "Động thủ !"
Theo tiếng nói Đạt Tư Ngũ Đức vừa truyền ra, thế cục hai bên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong phương viên vài trăm thước đột ngột xuất hiện băng tuyết bay đây trời, nhiệt độ lập tức giảm xuống dưới không độ, máu tươi thấm ướt đại địa nhanh chóng cứng lại, tan vỡ, vô số cột đá, lưu sa cùng nhau ập tới Khải Mạn đang lơ lửng giữa không trung.
Cùng lúc đó một màn hào quang trong suốt xuất hiện quanh người Khải Mạn, bao phủ hắn vào bên trong.
Trong nháy mắt màn hào quang xuất hiện, Khải Mạn đã ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Không Gian Nhược Thủy của Thánh giả không thể nào khóa chặt hắn. Theo suy nghĩ của hắn chợt lóe vì nguy hiểm đến gần, hỏa diễm quanh người lập tức bừng lên mạnh mẽ phá vỡ vòng ánh sáng Không Gian Nhược Thủy.
Nhưng mà bị trì hoãn trong giây lát này, đất đá phun trào đã bay tới dưới chân Khải Mạn, giống như thủy triều mãnh liệt bao trùm lên thôn phệ toàn thân hắn.
Đám người Tạp Tư Đặc La quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, bọn họ nhìn thấy gì? Băng tuyết lóe ra hàn quang bay khắp trời đất, mặt đất dâng trào vô số cát đá lơ lửng giữa chừng không, còn có nguyên lực dao động đến mức không thể thở nổi. Bất cứ tình cảnh nào cũng chứng tỏ một sự thật, đó là ở trong trận doanh của đối phương cũng có Thần Vũ Giả tồn tại. Mấu chốt hơn nữa chính là … hình như… bên đó … không chỉ có một Thần Vũ Giả?
Đám người Tạp Tư Đặc lại không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, bởi vì Mạc Lâm đã dẫn theo một đám Thánh giả vọt tới phụ cận. Nhiệm vụ của Mạc Lâm rất đơn giản, đó là ngăn cản nhóm người Tạp Tư Đặc La trợ giúp Khải Mạn.
Á Nhĩ Duy Tư không có vội vàng gia nhập chiến đấu, mà đứng ở phía trên biển lửa vây khốn Địch Áo, Xà Thương vũ động thành một dãy hư ảnh, mỗi một lần huy động sẽ tạo ra gió lốc mạnh liệt từ từ chia cắt biển lửa thành từng mảnh.
Nếu như biển lửa vẫn còn bị Khải Mạn khống chế, mặc dù Á Nhĩ Duy Tư cầm thánh khí Xà Thương trong tay cũng không thể phá giải dễ dàng như vậy. Nhưng Khải Mạn bây giờ làm gì còn tâm tư đối phó Địch Áo. Đối mặt với hai Thần Vũ Giả dốc toàn lực công kích, ý niệm trong đầu của Khải Mạn lúc này chính là chạy trốn, chạy đi càng xa càng tốt.
Đáng tiếc đây chỉ là ý nghĩ của bản thân Khải Mạn, Đạt Tư Ngũ Đức và Bố Long Phỉ Nhĩ bố trí kế hoạch lâu như vậy làm sao để cho Khải Mạn chạy thoát được. Hai người công kích nối liền không dứt, căn bản không cho Khải Mạn có cơ hội thở dốc.
Bố Long Phỉ Nhĩ thả ra cát đá hỗn loạn không thể vây khốn Khải Mạn bao lâu, từ bên trong màn cát đá ngất trời kia bỗng nhiên tuôn trào hỏa diễm, bất kỳ thứ gì lọt vào trong đó đều bốc cháy lên cho đến khi hóa thành hư vô. Hỏa diễm quanh người Khải Mạn hiển nhiên mang theo nhiệt độ cực nóng chảy vàng tan sắt.