Qua một lát, các võ sĩ chịu trách nhiệm thủ vệ cửa lớn trang viên ùa ra như ong vỡ tổ, sắp hàng cung kính đứng ở hai bên. Thật ra bọn họ có thể đối diện Tác Phỉ Á rất tùy ý, bởi vì nàng không phải là người quá hà khắc, nhưng hôm nay không giống với ngày thường, Tác Phỉ Á rời khỏi trang viên quá lâu, hơn nữa quyền lực bên trong Nam tước lĩnh đang ở trong giai đoạn gay cấn, không có một thuộc hạ tâm phúc nào biết được chừng nào Tác Phỉ Á mới có thể trở về, vì thế mấy ngày nay lòng người rất hoang mang.
Tác Phỉ Á trở về chính là một liều thuốc trợ tim vô cùng tốt, nói ra thì thật đơn giản, bởi vì bọn họ cần có một chỗ dựa và có một hi vọng ở tương lai để phấn đấu.
"Địch Áo thiếu gia, Địch Áo thiếu gia." Một người trung niên vừa kêu to vừa chạy ra, nhưng lại nhìn thấy các võ sĩ thủ hạ Tác Phỉ Á một mực cung kính đứng ở hai bên, hắn không dám đi về phía trước, làm như vậy tựa hồ quá lỗ mãng.
Địch Áo mỉm cười đi tới, nói: "La Y, mấy ngày này sống tốt không?"
"Tốt, tốt !" La Y lộ vẻ kích động dị thường, liên tục gật đầu. Sau đó hắn định nói điều gì, lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho Địch Áo, tựa như là muốn tìm một địa phương nói chuyện.
"Nói ở chỗ này là được rồi, La Y, có chuyện gì?" Địch Áo nói.
"A? Nơi này…" Vẻ mặt La Y cực kỳ đau khổ, hắn muốn nói cho Địch Áo biết, “Đại thiếu gia à, nơi này đều là võ sĩ Nam tước lĩnh mà…”
"Người kia là ai vậy? Hình như Địch Áo rất coi trọng hắn." Lôi Mông ở phía sau tò mò hỏi.
"Hắn gọi là La Y." Tác Phỉ Á cười nói: "Là thân tín duy nhất của Địch Áo."
"Ở trong trang viên hẳn là có vài trăm người chứ? Địch Áo chỉ có mỗi một gã tùy tùng?" Ca Đốn nói.
"Đúng vậy." Tác Phỉ Á cảm giác Ca Đốn nói có điểm không ổn, nàng vội vàng giải thích: "Nhưng Địch Áo trước kia..."
"Còn lại đều là người của ngươi?" Lôi Mông há to miệng kinh ngạc, nói: "Ta cuối cùng coi như hiểu được tại sao Địch Áo lại chạy ra ngoài đi chơi rồi. Hắn ở chỗ này nắm tay bất kỳ thị nữ nào, hoặc nói nhiều mấy câu là ngươi lập tức biết ngay?"
"Ta không có rảnh rỗi và nhàm chán đến mức đó." Tác Phỉ Á liếc sang Lôi Mông hâm họa.
"Ngươi u mê hả? Cho dù Địch Áo muốn làm chuyện gì, những thị nữ kia dám để cho Địch Áo đụng không? Trừ phi các nàng không muốn sống." Ca Đốn nói: "Địa phương Địch Áo trưởng thành, thật là quá..."
"…kinh khủng!" Lôi Mông nói tiếp.
"Còn rất đáng buồn !" Ca Đốn thở dài một hơi u oán.
"Các ngươi…" Tác Phỉ Á vừa tức vừa vội, nàng không rõ hai người này vì sao nổi điên, bỗng dưng biến nàng trở thành mục tiêu công kích: "Địch Áo không phải là loại người như các ngươi nói."
Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau dò ý, rồi nhanh chóng trăm miệng một lời cùng nhau nói: "Không nhất định ~!"
Thật ra đây chỉ là một lần suy tư dẫn phát cảm khái mà thôi, thử tưởng tượng nơi bản thân kết hôn, cư ngụ ở một tòa thành, mà tất cả mọi người bên trong thành đều là thân tín của thê tử, nhất cử nhất động của hắn sẽ lập tức chuyển tới tai vợ, vậy thì có khác gì với ngục tù?
"La Y, rốt cuộc có chuyện gì?" Địch Áo đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Hai người các ngươi có thể an phận một lát hay không?"
"Không thành vấn đề." Ca Đốn nói, sau đó hắn và Lôi Mông trao đổi ánh mắt dạt dào đắc ý.
"Thiếu gia, Hoắc Hoa Đức thiếu gia đang ở trong trang viên." La Y ấp a ấp úng nói.
"Hắn đến nơi này làm gì?" Tác Phỉ Á sửng sốt, sau đó chặn ngang lời La Y, hỏi ngược lại.
"Hắn..." La Y không dám nhìn thẳng vào mắt Tác Phỉ Á: "Hắn ở trong phòng Bích Cơ."
"Vô liêm sỉ!" Tác Phỉ Á giận dữ nói: "Các ngươi làm gì vậy? Để cho hắn giương oai trong trang viên của ta như vậy sao?"
Các võ sĩ đứng hai bên đều xấu hổ vội vàng cúi đầu, chỉ có một gã võ sĩ bạo dạn nói: "Hoắc Hoa Đức thiếu gia ra lệnh cho võ sĩ ngăn cản ở hậu viện, chúng ta… chúng ta không vào được."
Tác Phỉ Á vừa định lớn tiếng quát mắng, nhưng nàng nghĩ lại rất nhanh, các võ sĩ của nàng tuyệt đối không dám xung đột với Hoắc Hoa Đức. Nếu như muốn trách chỉ có thể trách nàng rời đi quá vội vàng, không có an bài thích đáng bên này.
Nhưng trang viên này thuộc về nàng và Địch Áo, nàng xây dựng cho gia đình tương lai của mình một căn nhà. Hoắc Hoa Đức cả gan tới nơi này giương oai, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục được. Nếu quả thật xảy ra điều gì, nàng nhất định sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Tác Phỉ Á hung hăng quét mắt sang nhóm này võ sĩ một vòng, sau đó bước nhanh vào trong trang viên.
"Cẩn thận nha, Tác Phỉ Á đang rất tức giận!" Lôi Mông nói.
"Sắp có đánh nhau? Hắc hắc..." Hai mắt Ca Đốn rực sáng, nói: "Địch Áo, gã Hoắc Hoa Đức kia là ai?"
"Hắn là một người theo đuổi Tác Phỉ Á." Địch Áo hạ giọng nói.
"Khốn nạn, hắn điên rồi sao?" Lôi Mông kêu to lên: "Vậy còn khách khí làm gì? Các huynh đệ, đi theo ta!"
Khuôn mặt Phí Đức Sĩ lập tức cứng ngắc lại, quả thực là đang nói hưu nói vượn mà? Hoắc Hoa Đức và Tác Phỉ Á là thân huynh muội cùng cha khác mẹ, vì sao trong miệng Địch Áo lại biến thành người theo đuổi rồi?
Thế nhưng, nhìn thấy tròng mắt Địch Áo chớp động hàn quang, Phí Đức Sĩ có cảm giác Địch Áo muốn chuyện này náo lớn? Quên đi, cứ để người trẻ tuổi tự xử lý với nhau, lấy thực lực Địch Áo Ca Đốn và Lôi Mông, ở bên trong Nam tước lĩnh nho nhỏ này còn có ai đủ sức chèn ép bọn họ? Trải qua khổ tu trong khoảng thời gian này, Lôi Mông đã trở thành Quang Mang võ sĩ cấp tám, Ca Đốn đã đến cấp chín bình cảnh, Địch Áo lại càng không cần phải nói, nơi này còn có ai có thể làm đối thủ của bọn họ?
Tác Phỉ Á đi trước, Ca Đốn và Lôi Mông theo sát phía sau, một đường trực tiếp lao tới hậu viện, chẳng qua là bọn họ mới vừa xuyên qua phòng giữa đã bị mấy võ sĩ chặn lại.
Thấy Tác Phỉ Á đột nhiên xuất hiện, sắc mặt mấy gã võ sĩ thật sự rất khó coi, một người trong đó cười nói: "Tác Phỉ Á tiểu thư, ngài về lúc nào?"
"Tránh ra!" Tác Phỉ Á lạnh lùng cắt đứt lời của đối phương.
"Tiểu thư, Nhị thiếu gia ở phía sau." Gã võ sĩ nói: "Phiền ngài chờ một lát, ta đi..."
"Đi mụ nội ngươi ~!" Lôi Mông luôn luôn cẩn thận cũng bị chọc giận đến mức trừng to hai mắt, hiện tại phải trực tiếp xử lý kẻ địch nhanh và gọn, hẳn là không thành vấn đề. Ai bảo Tác Phỉ Á xinh đẹp như thế, bây giờ tình địch lại còn chạy tới nhà tác uy tác phúc.
Hắn âm thầm suy nghĩ trong lòng: “Quá khi dễ người rồi, quá mức khi dễ người rồi !”
"Ngươi…" Gã võ sĩ thấy Lôi Mông vừa mở miệng là mắng người, lập tức giận tái mặt quát lớn: "Các hạ, lập tức xin lỗi !"
Lôi Mông vừa định chửi ầm lên thì Ca Đốn đã vươn tay lôi hắn trở lại, sau đó Ca Đốn xoay người nhìn về phía Địch Áo.
Địch Áo chậm rãi gật đầu, hắn đang ra quyết định thay cho Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á đều có thể xử lý mọi chuyện tốt, chỉ có một điểm yếu là quá mềm lòng, có lẽ là vì không muốn lưng dính vết nhơ. Mặc dù thường xuyên phát sinh tranh chấp với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, thậm chí là xung đột, nhưng nếu đến trình độ đánh nhau chảy máu, Tác Phỉ Á thường sẽ nhượng bộ lui binh.
Nếu hắn đã quay trở lại, nếu hắn đã chấp nhận cùng Tác Phỉ Á nắm giữ vận mệnh, vậy thì có một số việc nhất định phải làm theo phong cách của hắn.
Nếu bị uy hiếp, tự nhiên là phải triệt để thanh trừ, trừ phi là thực lực hắn không đủ mới tạm lánh chờ đợi thời cơ. Địch Áo không sợ chảy máu, bất kể là máu của mình hay là địch nhân.
Hai vị thiếu gia Nam tước lĩnh chỉ là mục tiêu thứ nhất, hắn sẽ dùng tất cả cố gắng làm theo lời Ngõa Tây Lý, kiên quyết tiến phía trước, vĩnh viễn không lùi.
Thấy Địch Áo gật đầu, Ca Đốn không cố kỵ gì nữa, nếu đây không phải là nhà Địch Áo, sợ rằng Ca Đốn căn bản không cần trưng cầu ý kiến Địch Áo. Hắn đã sớm xông lên xuất thủ, làm gì còn để cho Lôi Mông có cơ hội nói chuyện.
Một đạo hỏa diễm xuất hiện từ trong tay Ca Đốn, nhanh chóng bay qua chỗ Tác Phỉ Á và gã võ sĩ.
Gã võ sĩ kinh ngạc biến đổi sắc mặt, ngay sau đó lại nhe răng cười cợt, trong nháy mắt thân thể hắn được bao phủ trong một tầng quang mang màu hoàng kim. Không lùi mà tiến tới nghênh đón Ca Đốn, hắn đang lo lắng làm sao mới có thể ngăn cản Tác Phỉ Á, Ca Đốn xuất thủ đúng lúc cho hắn một cái cớ. Mặc dù hắn không dám động thủ với Tác Phỉ Á, không có nghĩa là hắn sẽ đứng yên nhìn Ca Đốn khiêu khích, sau này dù có nói lại chuyện này, cho dù là Nam tước đại nhân cũng không thể nào trách cứ hắn.
Võ sĩ này áp dụng chiến thuật không sai, một khi bị hắn cận thân tác chiến, kẻ xui xẻo nhất định là Ca Đốn. Trừ phi Ca Đốn có thể công phá Bàn Thạch Thủ Hộ của hắn trong nháy mắt, nhưng chuyện này là không thể nào xảy ra.
Đạo hỏa diễm hình trăng rằm ở trên không trung bỗng nhiên nổ tung, hóa thành mấy đạo lưu quang lao vọt tới, những võ sĩ khác nhất thời không kịp đề phòng liền bị ngọn lửa chém trúng, toàn bộ kêu thảm bay ngược ra sau.
“Diễn Sinh bí kỹ ?”
Trong ánh mắt gã võ sĩ lộ ra một tia sợ hãi, nhưng tình thế lúc này tên đã lắp vào cung, không phát không được, trong cái chớp mắt đó, gã võ sĩ đã bị trúng đòn nhưng Liệt Hỏa Trảm chỉ khiến cho quang mang trên người hắn chấn động mấy cái rồi phục hồi nguyên trạng. Sau đó gã võ sĩ đột nhiên giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất, một tiếng nổ ầm vang, một làn sóng xung kích xuất hiện từ dưới chân hắn nhanh chóng ập tới Ca Đốn, sàn nhà bằng đá xanh cứng rắn ở dưới chân hắn lại biến thành cực kỳ mỏng manh như đậu hũ.
“Liệt Địa Kích? Tên này dĩ nhiên là Quang Mang võ sĩ cao cấp!”
Ca Đốn ánh mắt lạnh lẽo lập tức nhảy ra sau, gã võ sĩ mượn lực phi thân lên, tăng nhanh tốc độ áp tới Ca Đốn. Nếu như lần này bị va chạm, sợ rằng Ca Đốn không chết cũng phải tàn phế.
Vốn khoảng cách hai bên rất gần nhau, trong thời gian nháy mắt gã võ sĩ đã tiến tới gần Ca Đốn. Thế nhưng hắn lại cực kỳ kinh ngạc là Ca Đốn không hề kinh hoảng, ngược lại trên khóe miệng còn đang cười cười chế nhạo.
Đúng lúc này, một thân ảnh tản mát ra ánh sáng màu vàng kim tiến lên nghênh đón, chính là Lôi Mông
Lôi Mông nhập trận vô cùng xảo diệu, ngay thời điểm gã võ sĩ chuẩn bị va chạm với Ca Đốn, đột nhiên lao ra ngăn cản, căn bản không chừa cho đối thủ có cơ hội biến chiêu.
“Ầm ~!”
Lôi Mông và gã võ sĩ tông thẳng vào nhau, hai người đồng thời bay ngược ra phía sau, chỉ khác nhau ở chỗ gã võ sĩ kia hơi cau lông mày lại, còn Lôi Mông lại có chút thống khổ, quang mang trên người ảm đạm rất nhiều.
Mặc dù Lôi Mông đã đạt đến cấp tám nhưng nhìn thấy gã võ sĩ kia buông thả Liệt Địa Kích tốc độ rất nhanh, hẳn là đạt tới Quang Mang võ sĩ cấp mười rồi. Cả hai chênh lệch thực lực tương đối lớn, nếu Lôi không phải Mông thừa dịp gã võ sĩ kia không kịp đề phòng đột nhiên phát động tập kích, bây giờ rất có thể đã bị trọng thương.
Gã võ sĩ bị lực phản kích đẩy lùi ra sau, miệng không ngừng rống lên giận dữ: "Muốn chết ~!"
Nếu như chỉ đối mặt Ca Đốn và Lôi Mông, hắn hoàn toàn có tư cách nói như vậy. Lôi Mông mới vừa tấn chức cấp tám, Ca Đốn bị vây ở giai đoạn cấp tám đỉnh phong, nhưng hai người ở chung một chỗ chưa chắc có thể đấu thắng một vị Quang Mang võ sĩ đỉnh phong.
Thế nhưng, hiện tại trong đội ngũ có thêm Địch Áo, kết cục tự nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc nãy đụng nhau, Lôi Mông đã xuất ra lực lượng rất lớn, mặc dù không thể tạo thành thương tổn cho võ sĩ, nhưng cũng thành công làm cho Bàn Thạch Thủ Hộ trên người võ sĩ chấn động kịch liệt, lâm vào trạng thái không ổn định.
Không đợi đến lúc hai chân gã võ sĩ đụng đất, Ca Đốn canh đúng điểm gã võ sĩ rơi xuống giơ tay lên thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm khác. Sau khi hắn nắm giữ Diễn Sinh bí kỹ, Viêm Bạo đã biến thành bí kỹ yếu ớt, lại tốn hao nguyên lực quá nhiều, hơn nữa phạm vi công kích cũng khó khống chế, dễ dàng ngộ thương người phe mình, thời gian buông thả Viêm Bạo cũng chậm hơn. Vì thế hắn khó lòng nắm bắt kịp thời cơ chiến đấu.
Ngoại trừ Phong hệ võ sĩ ra, cho dù là Quang Mang võ sĩ cấp mười cũng không thể biến hướng khi ở trên không trung, cho nên gã võ sĩ kia nhìn thấy rõ ràng Ca Đốn công kích, nhưng không có cách nào xuất ra động tác ứng phó.
Chân gã võ sĩ vừa chạm đất liền nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời thả ra một đạo Bàn Thạch Thủ Hộ khác. Nhưng Ca Đốn công kích hắn quá gấp, quang mang màu hoàng kim mới vừa bao phủ thân thể hắn thì Liệt Diễm Trảm đã ập tới chém thẳng vào người.
Thanh âm ầm ầm nổ vang liên tiếp, gã võ sĩ đáng thương có thực lực cường đại nhưng đầu tiên bị Lôi Mông đánh bay, sau đó lại bị Ca Đốn tấn công tiếp tục lui ra sau thêm mấy thước.
Bàn Thạch Thủ Hộ chưa được buông thả hoàn toàn rõ ràng không chịu đựng nổi chấn động kịch liệt như thế, vừa va chạm đã tuyên cáo hỏng mất. Thế nhưng gã võ sĩ không hề lo lắng, bởi vì hắn một mực bước lui, hắn mượn lực lượng Liệt Diễm Trảm đẩy nhanh tốc độ của mình. Điều này có ý nghĩa rằng cho dù là Lôi Mông hay là Ca Đốn cũng không thể tiếp tục đuổi theo hắn, chỉ chống đỡ thêm một lát, chỉ cần hắn lại thành công thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, như vậy không có điều gì có thể xúc phạm tới hắn nữa.
Tiếc nuối chính là nãy giờ Địch Áo không có xuất thủ là vì chờ đợi đúng thời khắc này, hắn lui một bước tay cầm trường kiếm bên hông, sau đó tiếng xé gió bén nhọn bỗng nhiên rít lên, Địch Áo nhảy lên không trung bắn tới nhanh như tia chớp, lưu lại sau lưng một dãy tàn ảnh mơ hồ khiến cho mấy gã võ sĩ kinh hãi ngây người tại đương trường.
Vào lúc này, hai chân gã võ sĩ kia còn chưa kịp đặt lên mặt đất, thấy Địch Áo vọt thẳng tới chỗ mình liền tung ra một quyền. Trong lòng hắn rất rõ ràng, công kích như vậy căn bản không thể nào tạo thành thương tổn đối với Địch Áo, hắn chỉ hy vọng có thể trì hoãn Địch Áo một lát, tranh thủ thời gian thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ.
Địch Áo không trốn không tránh, phảng phất như không nhìn thấy gì cả, trực tiếp lao thẳng tới nghênh đón đầu quyền kia. Gã võ sĩ lộ ra sắc mặt vui mừng, lực phòng ngự của Phong hệ võ sĩ luôn luôn yếu nhất, nếu như một quyền này đánh trúng đối phương thế cục sẽ lập tức đảo ngược.
Khi Địch Áo còn cách đầu quyền gã võ sĩ có mấy tấc, thân hình Địch Áo đột nhiên lệch sang một bên không có chút dấu hiệu báo trước, né tránh công kích chỉ trong gang tấc.
Gã võ sĩ có thể cảm ứng được hô hấp của Địch Áo ngay cạnh nắm đấm, nhưng chỉ như thế không hơn, mắt thấy một quyền tất trúng lại bị đối phương tránh thoát, hắn sợ hãi ngây người chốc lát, không đợi hắn cho ra phản ứng, Địch Áo đã xẹt qua bên cạnh hắn.
Một đạo quang mang trắng noãn chợt lóe rồi biến mất, Địch Áo thậm chí không dùng đến bao nhiêu khí lực, chỉ nhanh chóng chạy nước rút lấy đà rồi tùy tiện vung trường kiếm chém vào ngực đối phương.
Máu me bay tán loạn, phần bụng gã võ sĩ bị một kiếm cắt ngang.
Thân hình Địch Áo dừng một chút rồi bỗng dưng lách sang hướng khác, một lượt vừa tiến vừa lui, chẳng những động tác lưu loát tới cực điểm, hơn nữa tốc độ lại càng nhanh kinh khủng.
Địch Áo đang ở trên không trung xoay người lại, trường kiếm trong tay lạnh lùng vung lên, gã võ sĩ vẫn còn đang nhìn bụng của mình đến ngẩn người thì trường kiếm Địch Áo đã chém về phía đầu hắn.
Có câu nói người trong nghề mới thấy đạo, người bên ngoài chỉ xem náo nhiệt. Nhóm Thiên Phú võ sĩ kinh hãi vì tốc độ đến gần cực hạn của Địch Áo, nhóm võ sĩ chân chính lại bị khí thế Địch Áo biểu hiện ra hấp dẫn.
Chỉ là một chiêu chém ngang cực kỳ đơn giản lại được Địch Áo sử dụng phát ra sát khí ngất trời.
Trong một cái chớp mắt, một cái đầu lâu đã bay lên giữa không trung, Địch Áo dặm chân xuống đất tiếp tục lao tới, phía sau là hình ảnh máu tanh nở rộ tràn ngập không gian.
Ánh mắt Phí Đức Sĩ lóe lên một tia kinh ngạc, lúc nãy hắn đã chuẩn bị xuất thủ, bởi vì gã võ sĩ kia có thể thả ra Liệt Địa Kích rất nhẹ nhàng có ý nghĩa bằng vào mấy người Địch Áo rất khó lòng công phá Bàn Thạch Thủ Hộ của đối phương. Nhưng Phí Đức Sĩ không thể nào ngờ tới, một gã Địa hệ Quang Mang võ sĩ đỉnh phong như vậy lại bị mấy người Địch Áo liên thủ đánh gục trong nháy mắt. Phải biết rằng cho dù là Phí Đức Sĩ xuất thủ, đối mặt Địa hệ võ sĩ có lực phòng ngự siêu cường phải hao phí một chút thời gian.
Không có Lôi Mông va chạm, Bàn Thạch Thủ Hộ của gã võ sĩ sẽ không xuất hiện tình trạng chấn động, Ca Đốn chém ra một đòn Liệt Diễm Trảm đầu tiên quá đúng lúc, chỉ sợ chậm vài giây là gã võ sĩ đã có thể giải phóng hoàn toàn Bàn Thạch Thủ Hộ. Vậy thì hắn sẽ có năng lực phòng ngự cường hãn, ít nhất Địch Áo chỉ dựa vào trường kiếm sẽ rất khó giết chết hắn.
Có Lôi Mông và Ca Đốn phối hợp, Địch Áo mới có khả năng một kích đắc thủ, một võ sĩ Địa hệ không có Bàn Thạch Thủ Hộ ở trước mặt Địch Áo chẳng khác gì người bình thường.
Trong lòng Phí Đức Sĩ không khỏi dâng lên một tia lạnh lẽo, trước kia hắn chưa từng có nghĩ đến mấy Quang Mang võ sĩ liên thủ lại có thể phát huy ra lực sát thương lớn như vậy. Nhìn thấy mấy người Địch Áo phối hợp tác chiến tựa như lưới trời không một lỗ hổng này, cho dù là người đã bước chân vào hàng ngũ Cực Hạn võ sĩ cũng phải lạnh người.
Trên thực tế mấy người Địch Áo có thể làm được như vậy hoàn toàn là nhờ tích lũy trong quá trình chiến đấu trước đây. Trải qua nhiều lần diễn luyện, mỗi người đều rõ ràng vị trí chiến đấu của mình, bao gồm cả Tác Phỉ Á ở trong đó. Nếu như lúc nãy Địch Áo không có đắc thủ, Tác Phỉ Á sẽ lập tức phóng ra Đông Khí Ba ập tới, căn bản không để cho đối thủ có cơ hội lật bàn.
"Xảy ra chuyện gì?" Theo sau một thanh âm tức giận vang lên, trong sân chợt có mấy gã võ sĩ khác chạy ra, vừa nhìn thấy thi thể không đầu trên mặt đất cùng với đồng bạn nằm đầy đất thế kia thì không khỏi tái mặt.
"Cút ~!" Địch Áo lạnh lùng quát, nhưng động tác của hắn lại không có ý định cấp cho đối phương cơ hội ‘cút’, hắn vừa dứt lời đã trực tiếp phóng ra một đạo Phong Nhận.
Dù sao cũng đã động thủ, Địch Áo làm gì còn có tâm tư chơi đùa với bọn chúng, cứ một đường giết vào là được.
Có lẽ là do rất lâu rồi chưa bao giờ gặp phải người nào dám khiêu khích, nhóm võ sĩ kia giận dữ gầm lên thả ra mấy đạo Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận cơ hồ phong kín góc độ Địch Áo có thể tránh né.
Địch Áo lạnh lùng cười cười chế nhạo, không thấy hắn có động tác gì nhưng đạo Phong Nhận ở giữa không trung đột nhiên nổ tung hóa thành mười mấy tia sáng màu xanh nhạt lao thẳng về phía mấy gã võ sĩ.
Ánh mắt mấy gã võ sĩ kia mở to ra, dù sao đi nữa bọn hắn cũng không nghĩ ra ở nơi này lại xuất hiện tình hình như thế, nhưng vào lúc này bọn hắn đã không còn cơ hội né tránh. Cả đám lập tức phát ra mấy đạo bí kỹ yếu ớt đến đáng thương, trong nháy mắt đã bị luồng sáng xanh nhạt kia bao phủ.
Khi Phong Nhận xuyên qua cơ thể mấy gã võ sĩ kia, hình ảnh tràn đầy tanh máu lại xuất hiện, bọn hắn thân thủ không tệ, trong lúc vội vã có thể tránh thoát vị trí yếu hại. Thế nhưng phần tay và chân bọn hắn đều bị Phong Nhận đục thủng, có một người trong đó bị Phong Nhận chặt đứt cả cánh tay, máu tươi từ chỗ cụt tay tuôn trào ra xối xả.