Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 18: Chương 18




Tiểu Long Nữ ôm thân thể Tôn bà bà lên, xoay người đi ra cửa phòng. Võ Tu Văn dẫn Dương Quá đi theo sau nàng, quẹo trái quẹo phải một lúc lâu mới thấy một cánh cửa bằng đá, nàng đẩy cánh cửa đá nặng nề đó ra, bên trong đại sảnh trống trơn, chính giữa đặt năm cỗ quan tài bằng đá nằm song song nhau. Trong đó có hai cái đã được đóng nắp, ba cái khác chỉ đóng một nửa. Tiểu Long Nữ đi đến trước quan tài đá thứ ba, đẩy nắp quan tài ra, đặt Tôn bà bà vào, đưa tay kéo nắp quan tài lại, ‘ầm’ một cái, nắp quan khép kín.

Tiểu Long Nữ cũng không thèm nhìn bọn họ, xoay người nói: “Đi thôi.”

Dương Quá và Võ Tu Văn đi theo Tiểu Long Nữ thẳng về phía trước, phát hiện Tiểu Long Nữ không mang hai người tới phòng luyện tập như thường ngày, mà dẫn đến một thạch thất khác. Hình dạng thạch thất này có chút kỳ quái, đầu hẹp đuôi rộng, trông như hình thang, phía đông có hình nửa vòng tròn, phía tây có hình tam giác.

Tiểu Long Nữ xoay người lại, nhìn hai người nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta bắt đầu học võ công của Toàn Chân giáo.” Nói xong, nàng cũng không nhìn biểu tình của hai người, chỉ lên phía trên thạch thất nói: “Tất cả tinh hoa võ công của Vương Trùng Dương đều ở đây.”

Võ Tu Văn và Dương Quá ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh phòng được khắc đầy hình vẽ, sâu có cạn có, không theo bất kỳ quy tắc nào, nhìn một hồi làm người ta có cảm giác hoa mắt.

“Đó là võ công của Toàn Chân giáo, năm đó sư phụ ta cũng không hiểu hết, ta càng không lĩnh ngộ được bao nhiêu, cho nên bây giờ chúng ta cùng nhau bắt đầu luyện tập.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói.

“Cô cô, lúc trước tụi con ở Toàn Chân giáo mặc dù không được học võ công gì, nhưng học được rất nhiều khẩu quyết tâm pháp, người xem thử nó có hữu dụng không?” Võ Tu Văn nhớ trong nguyên tác khẩu quyết tâm pháp này có tác dụng rất lớn, cho nên mở miệng nói.

Tiểu Long Nữ gật đầu, ý bảo Võ Tu Văn bắt đầu đọc. Võ Tu Văn đọc từng câu tâm pháp cùng khẩu quyết đã ghi nhớ lúc còn ở Toàn Chân giáo, bởi vì lúc trước y ghi nhớ nó là có mục đích, lại xem thêm rất nhiều sách ở Toàn Chân giáo, cho nên so với nguyên tác mà nói, y nhớ gần hết toàn bộ khẩu quyết tâm pháp này.

Tiểu Long Nữ tỉ mỉ nghe khẩu quyết, gật đầu nói: “Đây quả thật là yếu quyết võ công của Toàn Chân giáo, có nó, ta tin là chúng ta có thể nhanh chóng hiểu rõ võ công này.”

Từ ngày đó trở đi, ba người liền bắt đầu luyện tập võ công của Toàn Chân giáo. Mỗi lần nhớ tới Tôn bà bà, Võ Tu Văn vẫn cảm thấy bi thương, tuy mỗi ngày đều bận rộn sẽ làm người ta không có nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng cảm giác thiếu vắng một người, chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy trống vắng. Mỗi lần như vậy, sẽ luôn có một cánh tay ấm áp và hữu lực ôm lấy y, cảm giác ấm áp và quen thuộc này làm cho y an tâm trở lại.

Buổi tối, hai người vẫn kiên trì luyện tập, Võ Tu Văn cũng thế, tuy nội lực tiến triển chậm lại, nhưng Võ Tu Văn phát hiện giường băng đối với tình trạng thân thể với mình rất có lợi, hơn nữa, cũng do đã quen, cho nên y vẫn kiên trì ngủ trên đó. Có điều, Võ Tu Văn phát hiện nhiệt độ cơ thể của mình càng ngày càng thấp, điều này làm y có chút lo lắng.

Trừ bỏ chuyện đó ra, còn có một thay đổi nữa, chính là mỗi tối trước khi luyện công, Võ Tu Văn đều giảng giải một ít chuyện ở bên ngoài cho Dương Quá nghe. Bởi vì bọn họ còn phải ở đây hai năm nữa, nếu Dương Quá vẫn cái gì cũng không hiểu, vậy đến lúc ra ngoài vẫn sẽ là một thiếu niên nhanh nhẹn như trẻ con y như trong nguyên tác. Con người luôn phải học cách trưởng thành, mà tiếp xúc với nhiều người sẽ giúp chúng ta chậm rãi trưởng thành, nhưng hiện tại trong Cổ Mộ chỉ có ba người, bản thân Tiểu Long Nữ là người không biết thế sự, hiển nhiên Võ Tu Văn không hy vọng hai năm sau Dương Quá vẫn giống như hiện tại. Nếu đã quyết định tiếp nhận Dương Quá, như vậy ít nhất cũng phải làm cho hắn trở nên vĩ đại và có trách nhiệm hơn một chút.

Cho nên, mỗi ngày Võ Tu Văn đều kể một ít chuyện đã xem qua ở kiếp trước cho hắn nghe, đầu tiên là kể về tứ đại danh tác nổi tiếng, kỳ thật y cũng không nhớ hết toàn bộ, vì dù sao y cũng không phải học khoa Văn, cho nên có thể kể bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Về sau, thậm chí bắt đầu kể một ít chuyện trên TV. Dương Quá luôn nghe rất say mê, mỗi lần Võ Tu Văn kể xong, sẽ bảo Dương Quá phân tích cách xử sự cùng tính cách của nhân vật, sau đó lại nói ra cách nhìn bản thân cho hắn nghe. Cứ như vậy, từ từ dẫn dắt cho Dương Quá hiểu biết thế giới bên ngoài nhiều hơn, nhưng ở trước mặt y, Dương Quá vẫn là một bộ dạng cợt nhả kia, không có gì thay đổi.

Mãi đến ngày hôm đó…

Hôm đó, Dương Quá một mình đi vào rừng săn thú, từ sau khi Tôn bà bà mất, bình thường thức ăn đều do Võ Tu Văn và Dương Quá phụ trách, đương nhiên, đa số thời điểm, Dương Quá sẽ chuẩn bị tốt hết mọi thứ, không cho Võ Tu Văn phải động thủ. Bình thường bọn họ đều ăn chay, ngẫu nhiên hai người sẽ vào rừng săn một ít con mồi về ăn.

Giữa trưa, Dương Quá tạm biệt Võ Tu Văn xong liền đi vào rừng, Võ Tu Văn cũng không quá lo lắng, với thân thủ bây giờ của Dương Quá, đối phó với đám động vật đó là chuyện hết sức dễ dàng, hơn nữa bọn họ đối với nơi này cũng đã quen thuộc, đi qua mấy lần rồi.

Đợi khá lâu vẫn không thấy Dương Quá trở về, Võ Tu Văn kiềm không được lo lắng mà chạy vào rừng, theo dấu vết của Dương Quá lưu lại tiến về phía trước, không bao lâu liền nghe phía trước truyền đến tiếng nói. Võ Tu Văn thật cẩn thận đi tới, núp sau đại thụ nhìn, thấy Dương Quá lộ ra khí chất lạnh nhạt, thiếu niên đứng ở đằng xa đó, trông rất quen thuộc nhưng cũng có phần xa lạ, Võ Tu Văn không dám tin vào mắt mình. Nhưng rất nhanh, Dương Quá cảm giác được sự hiện hữu của y, trên mặt nháy mắt liền hiện ra nụ cười quen thuộc, vừa có chút cưng chiều lại vừa có phần vô lại, sau đó nhào về phía Võ Tu Văn, hôn lên má trái y một cái.

Võ Tu Văn bị hôn một lúc sau mới kịp phản ứng, nhìn gương mặt trước mắt, chú ý thấy trong mắt của hắn có một tia khủng hoảng, trong lòng đột nhiên bình thường trở lại, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ở trước mặt mình, hắn vẫn là Dương Quá mình quen biết là được, vậy thì cần gì để ý hắn ở trước mặt người khác biểu lộ như thế nào.

Võ Tu Văn đẩy hắn ra, vẻ mặt người bên cạnh liền có chút ảm đạm nhưng sau khi Võ Tu Văn nắm lấy tay hắn, ánh mắt kia lập tức sáng lên, cao hứng nhìn Võ Tu Văn. Võ Tu Văn thấy bộ dạng hắn như vậy, khóe miệng cũng nhịn không được mà nhếch lên, nhìn về phía giữa sân, vừa rồi chỉ lo nhìn Dương Quá, bây giờ mới phát hiện ra trên mặt đất trừ bỏ một con heo rừng ra, còn có một đạo nhân mặc trang phục Toàn Chân giáo nằm ở đó, giờ phút này mới từ từ đứng lên.

Võ Tu Văn nhìn kỹ lại, kinh ngạc phát hiện ra đó là Doãn Chí Bình. Nghi hoặc nhìn qua Dương Quá, Dương Quá liền lạnh lùng liếc người trong sân, khi nhìn về phía Võ Tu Văn lại vui cười nói: “Vừa rồi khi giết heo rừng, phát hiện hắn ở cạnh rừng cấm, lén lút nhìn vào bên này.”

Dương Quá chưa nói hết nhưng Võ Tu Văn cũng đoán được, Dương Quá đối với Toàn Chân giáo không có chút hảo cảm nào, bây giờ lại nhìn thấy Doãn Chí Bình, vừa vặn lấy đó làm cớ. Cho nên hắn nhân cơ hội này chà đạp Doãn Chí Bình một chút, bởi vì giết gã rồi sẽ có rất nhiều phiền toái, cho nên Dương Quá cũng không có giết gã, chỉ hung hăng đánh cho một trận. Thuần túy xem gã là vật thay thế cho tên Triệu Chí Kính kia.

Võ Tu Văn nghĩ một chút là biết mưu đồ của Doãn Chí Bình, nhớ đến ánh mắt ngày ấy gã nhìn cô cô, nụ cười trên mặt y biến mất. Đi tới phía trước, nhìn người kia chật vật đứng lên, y lạnh lùng nói: “Doãn Chí Bình, làm người phải hiểu lấy mình, người tu đạo tốt nhất nên bảo vệ đạo tâm bản thân, nếu còn dám nghĩ vớ vẩn, chớ trách bọn ta không khách khí.”

Doãn Chí Bình nhìn cặp mắt đen trong suốt kia, cảm thấy tâm tư dơ bẩn của mình như bị bại lộ dưới ánh mặt trời, nhất thời không dám đối diện tầm mắt của y, ánh mắt lảng sang nơi khác. Võ Tu Văn nhíu mày, y ghét nhất loại người này, ý chí không kiên định không nói, còn không bao giờ chịu trách nhiệm.

Ra hiệu cho Dương Quá xách con heo rừng lên, y không thèm nhìn Doãn Chí Bình thêm một cái, xoay người rời đi. Dương Quá một tay xách heo, một tay nắm lấy tay Võ Tu Văn, lạnh lùng liếc nhìn Doãn Chí Bình, tuy hắn không biết vì sao Võ Tu Văn phải nói như vậy, nhưng nhìn phản ứng của Doãn Chí Bình, cũng biết là gã bị Văn nhi nói trúng tim đen rồi, quả nhiên là không có hảo ý. Dương Quá khinh thường nghĩ, quả nhiên Toàn Chân giáo không có ai tốt!

Hai người cũng không trực tiếp quay về Cổ Mộ, bởi vì Tiểu Long Nữ ăn chay, cho nên hai người chưa bao giờ đem thứ này vào Cổ Mộ, chỉ ăn ở ngoài căn nhà trước kia Tôn bà bà dựng cho, cách một đoạn thời gian, Dương Quá sẽ tu sửa một lần. Sau khi về nhà, Dương Quá bắt đầu thuần thục nhóm lửa và chặt heo. Mấy thứ này hắn chưa bao giờ để Võ Tu Văn phải động thủ, mỗi lần như vậy chỉ cho Võ Tu Văn ở bên cạnh chờ, Võ Tu Văn muốn giúp hắn đều không cho. Sau đó Võ Tu Văn cũng quen dần với việc này, y biết Dương Quá muốn tốt với y, muốn cưng chiều y.

Cầm thịt nướng còn bốc hơi nóng trên tay, chậm rãi cắn một cái, Võ Tu Văn híp híp mắt cảm thán, tay nghề của Dương Quá quả nhiên là càng ngày càng tốt! Dương Quá vừa lòng nhìn vẻ mặt của Võ Tu Văn, từng ngụm từng ngụm cắn thịt nướng trong tay, hương vị quả nhiên không tệ. Một bên nhìn vẻ mặt Võ Tu Văn, vừa ăn thịt nướng, Dương Quá từ từ bị đôi môi của Võ Tu Văn hấp dẫn. Đôi môi hồng nhạt kia bởi vì ăn thịt nướng còn hơi nóng mà đỏ lên, trở nên sáng bóng, vì ăn thịt nướng mà khép mở, dường như còn có thể nhìn thấy hàm răng trắng nõn cùng cái lưỡi phấn nộn. Dương Quá quay đầu không dám nhìn nữa, hầu kết khẽ trượt cao thấp, không biết làm sao lại cảm thấy hơi nóng.

Một trận gió thổi tới, thổi bay vài sợi tóc của Võ Tu Văn, mang theo hương thơm thoang thoảng thổi vào hai má Dương Quá, tâm Dương Quá rung động. Nghiêng người qua, chôn đầu vào cổ Võ Tu Văn, tham lam ngửi hương vị trên người y. Võ Tu Văn vẫn cầm thịt nướng trên tay, tay có chút trơn, thấy người trong lòng thở hổn hển, trong một năm gần đây, Dương Quá thường xuyên nhào tới người y, Võ Tu Văn cũng không có ngăn cản, dù sao hai người vẫn còn nhỏ, Dương Quá cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận. Chỉ có chút kỳ quái là hôm nay hô hấp của Dương Quá hình như có chút gấp rút, ăn xong thịt nướng trong tay, phát hiện người trong lòng vẫn không có động tĩnh, Võ Tu Văn có chút lo âu hỏi: “Dương Quá, ngươi không sao chứ?”

Dương Quá ngửi thấy hơi thở quen thuộc, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt xông về phía bụng, loại cảm giác xa lạ này làm cho hắn có chút luống cuống. Nghe phía trên truyền đến âm thanh của y, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên. Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Dương Quá có thể nhìn thấy lông tơ tinh tế trên thái dương của Võ Tu Văn. Võ Tu Văn nhìn ra sự dị thường trong mắt Dương Quá, nhíu nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Có phải vừa rồi bị thương không?”

Nói xong, thấy Dương Quá vẫn không nói gì, sốt ruột xoa khắp người hắn. Dương Quá hô lớn một tiếng, Võ Tu Văn sốt ruột nhìn mặt hắn hơi ửng hồng, có hơi tức giận nói: “Tại sao ngươi lại không nói gì?”

Khi tay của mình bị Dương Quá cầm lấy, lần xuống phía dưới cầm một cái vật thể kỳ quái, cứng ngắc, Võ Tu Văn theo bản năng nhéo nhéo một chút. Bên tai lại nghe tiếng Dương Quá thở hổn hển. Võ Tu Văn nhìn xuống phía dưới, thấy phía dưới quần áo của Dương Quá nhô lên một túp lều nhỏ. Võ Tu Văn đỏ mặt, vội buông tay ra.

Vừa buông ra, tay y đã bị Dương Quá bắt lấy một lần nữa cầm trở về, người cũng bị Dương Quá ôm vào trong ngực. Võ Tu Văn đang muốn giãy dụa, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kêu có phần khổ sở của Dương Quá.

“Văn nhi…”

Võ Tu Văn thở dài, dừng giãy dụa, Dương Quá mừng rỡ, đưa tay Võ Tu Văn đến quần của mình, bàn tay mềm mại lại có phần lạnh lẽo vây quanh thứ nóng rực của hắn, Dương Quá thoải mái thở ra một hơi, cầm tay Văn nhi trượt lên xuống. Võ Tu Văn xoay mặt sang một bên, không dám chú ý đến cảm giác dưới tay và hô hấp nóng rực bên gáy. Không biết qua bao lâu, cảm thấy bàn tay to đang bao trùm lấy tay mình dùng sức một cái, vật thể trong tay rung rung vài cái rồi sau đó mềm nhũn.

Võ Tu Văn rút tay về, có chút phức tạp nhìn chất lỏng màu trắng trong tay, đã trải qua một đời nên y đương nhiên biết đây là cái gì, nhưng giúp người khác vẫn là lần đầu tiên. Dương Quá ở bên cạnh vội vàng cầm lấy một tấm vải, thật cẩn thận lau sạch cho Võ Tu Văn, sau đó nhìn gương mặt không chút thay đổi của Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn cũng không biết nên nói cái gì, đứng lên đi về Cổ Mộ, bỏ lại một câu.

“Trở về thôi.”

Dương Quá có chút không yên đi theo sau, Võ Tu Văn cảm thấy động tác của hắn, cước bộ chậm dần, ánh mắt Dương Quá sáng lên, tiến lên vài bước, thử cầm tay của người nọ, thấy người nọ không giãy ra, lại được nước làm tới, cúi đầu hôn lên gò má của người nọ một cái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.