Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 24: Chương 24




Mấy ngày sau, hai người bắt đầu luyện võ trước nhà, có khi luyện nội công, có khi thì luyện tập kiếm pháp. Không quá nửa năm, nội và ngoại công của cả hai đều có tiến bộ, về phương diện phối hợp chiêu thức cũng trở nên thuần thục không ít. Buổi tối ngủ chung, hôn môi cũng đã trở thành điều rất bình thường rồi, cứ khoảng vài ngày thì y lại giúp Dương Quá giải quyết vấn đề một lần, nhưng đừng hiểu nhầm, giúp hắn giải quyết chính là năm anh em (a.k.a bàn tay =]]) của Võ Tu Văn. Về những phương diện khác, hai người cũng không có sự thay đổi nào. Ngày cứ bình thản trôi qua, không có xuất hiện phiền toái nào, Lý Mạc Sầu không có xuất hiện, cũng không biết Tiểu Long Nữ đã dùng phương pháp gì để giải quyết ả, chớp mắt, thời hạn nửa năm sắp trôi qua.

Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, hiện tại đã là tháng ba mùa xuân, cành lá trên cây đều tươi tốt, mặt đất cũng khôi phục lại màu xanh non mơn mởn. Căn nhà vẫn như trước, cỏ dại phía trước cửa đã bị dọn sạch, trông rất trống trải, đều là do hai người luyện võ mà tạo thành.

“Ưm. . . .” Võ Tu Văn đẩy Dương Quá ra, hơi thở có chút dồn dập.

“Văn nhi. . . . . .” Giọng nói vì nhiễm tình dục mà có phần khàn khàn vang lên bên tai, Dương Quá cúi đầu gọi tên Võ Tu Văn, một tiếng lại một tiếng, hắn không ngừng nhẹ nhàng chạm vào cái cổ trắng ngần kia.

Hơi thở Võ Tu Văn dần yên ổn trở lại, y đẩy đầu Dương Quá đang chôn ở cổ mình ra, lấy y phục một bên mặc vào. Nửa năm qua, cứ hai ba ngày là phát sinh tình huống như thế một lần, mỗi lần như thế đều bị Dương Quá hôn đến không thở nổi. Y lắc lắc đầu, thật sự là quá mất thể diện mà. . . . . .

Dương Quá cũng nhanh chóng mặc lại y phục cho tử tế, hôn lên hai má Võ Tu Văn thêm một cái, sau đó cười hì hì chạy ra ngoài. Võ Tu Văn nhịn không nở nụ cười, kỳ thật, cuộc sống bình thản như vậy không có gì không tốt. Nhưng y biết, điều này là không có khả năng, không thể cứ sống ở đây mãi được, y còn có đại ca, thân nhân duy nhất của mình, không biết hiện tại hắn có khỏe không?

Nói thật, chính Võ Tu Văn cũng muốn đi ra ngoài, từ khi đến thế giới này, lúc đầu y sống yên ổn suốt mười năm tại sơn thôn kia, sau đó mẹ mất, cùng Quách bá bá tới Đào Hoa Đảo, rồi theo Dương Quá tới Toàn Chân giáo, Cổ Mộ. Tính ra đã mười tám năm rồi, thừa dịp còn trẻ, nên ra ngoài một chút. Nhân sinh, phải có chút trở ngại mới tốt.

Đi đến một gian phòng khác, Dương Quá đang làm điểm tâm, Võ Tu Văn cầm lấy cốc nước súc miệng. Điểm tâm rất đơn giản, cháo trắng và dưa cải. Bữa sáng đều là Dương Quá làm cho y, nếu hỏi những nguyên liệu này từ đâu mà tới, đương nhiên không phải là trồng rồi. Đều là do người dân dưới chân núi chuyển lên, đừng hỏi vì sao những người đó lại chuyển thực phẩm lên đây, đó là do hồi Tôn bà bà còn sống, nhờ mọi người đưa đến. Tuy Tôn bà bà đã mất, nhưng vẫn sẽ có người đúng hạn mang đồ tới, nhưng không phải cùng là một người nữa, mỗi lần như thế đều đặt thực phẩm ở một chỗ nhất định rồi đi.

Dùng xong điểm tâm, hai người cùng nhau mang bữa sáng tới trước Cổ Mộ, đây là chuyện mỗi ngày phải làm, tuy hai người đã ra ở riêng, nhưng cơm nước mỗi ngày ba bữa vẫn sẽ đưa tới cho Tiểu Long Nữ, thuận tiện hỏi một ít vấn đề võ học.

“Cô cô.” Hai người đem điểm tâm để trên bàn, đứng bên cạnh.

Tiểu Long Nữ vẫn không thay đổi, một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt trần, Võ Tu Văn có đôi khi cảm thán, một cô gái xinh đẹp như vậy, là nam tử như thế nào mới có thể xứng với nàng đây? Nhớ tới trong nguyên tác, Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình chiếm tiện nghi, Võ Tu Văn luôn cảm thấy đáng tiếc. Nhưng hiện tại Dương Quá đã ở cùng mình, không biết về sau vận mệnh của Tiểu Long Nữ sẽ như thế nào, chẳng lẽ cứ sống suốt quãng đời còn lại trong Cổ Mộ?

Tiểu Long Nữ buông đũa, Võ Tu Văn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, tiến lên một bước nói: “Cô cô, ta cùng Dương Quá chuẩn bị ngày mai xuống núi, người đi với tụi con không?”

“Không, các ngươi cứ đi đi. Ta sẽ không rời khỏi Cổ Mộ.” Tiểu Long Nữ lắc lắc đầu, thản nhiên nói.

Võ Tu Văn cũng không mong đợi Tiểu Long Nữ sẽ đồng ý đi ra bên ngoài, trong nguyên tác, nàng vốn không muốn xuống núi, sau đó vì Dương Quá nên mới xuống núi, bởi vậy dẫn tới một loạt chuyện tình sau này. Hiện tại nàng và Dương Quá không có loại tình cảm đó, dĩ nhiên sẽ không có nguyên nhân đi ra ngoài.

“Sáng mai tụi con sẽ rời đi, cô cô hãy bảo trọng!” Võ Tu Văn và Dương Quá khom người trước mặt Tiểu Long Nữ, thu thập xong bát đũa liền đi ra ngoài.

Tiểu Long Nữ nhìn hai đứa nhỏ ở cạnh mình năm năm qua sóng vai đi ra ngoài, tâm tình chưa từng dao động trước đó không biết vì cái gì mà khẽ rung động, bầu không khí giữa bọn họ rất nhu hòa, giống như đã hợp làm một vậy. Cái loại cảm giác này đối với nàng mà nói, nó phi thường xa lạ, nhưng lại làm cho nàng có chút hâm mộ. Cảm thấy trong lòng có chút dao động, Tiểu Long Nữ cả kinh, lập tức thầm niệm tâm pháp khôi phục bình tĩnh, xoay người ngồi xếp bằng trên giường băng, đoạn nhạc đệm này rất nhanh liền biến mất trong đầu nàng.

Cả ngày hôm nay, hai người đều không luyện công, chỉ đi quanh nơi họ sống năm năm qua rồi nằm lên bãi cỏ, sau đó đơn giản thu thập vài thứ. Suốt cả ngày, tâm tình Dương Quá vui vẻ liền đè lên người Võ Tu Văn, Võ Tu Văn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, nghĩ, quả nhiên Dương Quá vẫn rất muốn đi ra bên ngoài. Điều này cũng khó trách, người trẻ tuổi luôn muốn đi ra bên ngoài nhìn xem mọi thứ, y lập tức lại lắc đầu, bây giờ mình cũng còn trẻ mà. Đã bao lâu không nhớ về chuyện đời trước rồi, giống như đây là chuyện hiển nhiên vậy, hình ảnh người thân, bạn bè đang dần dần trở nên mơ hồ, ngược lại, rõ rệt nhất là những người trong kiếp này, đặc biệt là. . . người bên cạnh.

Dương Quá chú ý tới ánh mắt Võ Tu Văn, trộm hôn lên khóe miệng y một cái, trong ánh mắt đen nhánh kia đều là bóng dáng y, cười nói: “Văn nhi.”

Trên mặt Võ Tu Văn vẫn là nụ cười dịu dàng, trong ánh mắt kinh hỉ của Dương Quá, y từ từ tiếp cận hắn, cũng ấn lên khoé miệng hắn một cái hôn. Khi Dương Quá còn chưa kịp phản ứng liền đứng lên đi thẳng về phía trước. Đợi Dương Quá kịp phản ứng, hắn liền xông lên trước, ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia, trong tiếng kêu sợ hãi của Võ Tu Văn, ôm y lên xoay mấy vòng. Chờ khi được buông ra, Võ Tu Văn đã có chút choáng váng, y tựa vào trên người Dương Quá, thật vất vả để thanh tỉnh lại, lúc này mới thấy có chút buồn cười.

Dương Quá ôm chặt lấy Võ Tu Văn, chống cằm mình lên đỉnh đầu y, thấp giọng lẩm bẩm: “Văn nhi, ngày mai chúng ta ra ngoài rồi, ta thực sự rất vui.” Nhưng ta cũng rất lo lắng, Văn nhi, khi đã ra đến bên ngoài rồi thì sẽ không chỉ có ta và ngươi. Ngươi có thể hay không đi thích một người khác? Nửa đoạn sau Dương Quá không có nói ra, đây là chuyện hắn lo lắng nhất. Hắn sợ hãi Văn nhi chỉ vì lâu ngày ở cạnh hắn nên mới có thể đồng ý sống cùng hắn. Dù sao chuyện hai nam tử sống với nhau, trong thế giới này là chuyện không bình thường, mặc dù cũng có mấy người dưỡng một ít thiếu niên xinh đẹp, nhưng đấy chỉ là chơi đùa. Nam tử và nam tử, trong mắt thế nhân, việc hai người sống chung với nhau căn bản là chuyện không bình thường. Văn nhi, nếu ngươi gặp được cô nương xinh đẹp nào đó, có phải ngươi sẽ bỏ rơi ta?

Dương Quá chôn mặt vào trong tóc Võ Tu Văn, dùng tay ôm chặt người này, đến khi Võ Tu Văn có chút đau mà ngọ ngoạy mới buông ra.

“Dương Quá, ngươi làm sao vậy?” Võ Tu Văn ngẩng đầu nhìn Dương Quá, nhìn thấy trong mắt hắn mơ hồ có một tia hồ ưu thương, lo lắng hỏi. Không phải vừa còn đang rất vui vẻ sao?

Dương Quá nhìn Võ Tu Văn ở trước mặt, đột nhiên cúi đầu hôn y, môi chậm rãi ngậm lấy cánh môi phấn nộn của Võ Tu Văn, cảm thụ được ấm áp bên trên, mang theo cẩn thận cùng quyến luyến sâu đậm. Trên mặt Võ Tu Văn chậm rãi ửng hồng, y nhắm mắt lại. Dương Quá nhìn hàng mi khẽ run rẩy của y, ánh mắt tối sầm lại, một tay đỡ lấy ót y, đầu lưỡi trượt vào, có chút vội vàng, có chút thô lỗ cuốn lấy đầu lưỡi của y. Võ Tu Văn mặc cho hắn tàn sát bừa bãi trong khoang miệng mình, môi lưỡi đều vì thế mà tê dại, trong đầu hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi.

Đến khi Võ Tu Văn sắp hít thở không thông mà mở mắt ra, đang chuẩn bị đẩy Dương Quá ra. Thì, thân thể y liền cứng đờ, ông lão lôi thôi kế bên là ai vậy?

Dương Quá cảm giác được Võ Tu Văn khác thường, cũng bị ông lão ngồi xổm một bên nhìn hai người làm cho hoảng, liền kéo Võ Tu Văn lui ra sau vài bước. Quái nhân kia có cái mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, tóc và chòm râu đều rối tung và nhuộm màu tuyết, dáng người to cao, đang trừng lớn mắt nhìn hai người.

“Hai nhóc, có thấy con ta đâu không? Nó ở đâu rồi?” Ông lão thấy hai người dừng lại, lớn tiếng hỏi.

Võ Tu Văn sửng sốt, Dương Quá kinh hỉ nhìn ông, vui mừng lớn tiếng gọi: “Cha, con là Quá nhi đây, là con của cha đây.”

Đúng vậy, ông lão có phần lôi thôi này chính là nghĩa phụ Âu Dương Phong của Dương Quá, mấy năm nay ông luôn đi tìm Dương Quá, từ Đào Hoa Đảo đến Toàn Chân giáo, tìm đủ mọi cách hỏi thăm, nhưng lại không có nửa điểm tin tức. Tìm kiếm xung quanh Chung Nam sơn, hôm nay đúng dịp đi ngang qua Cổ Mộ, liền nhìn thấy hai nam tử này. Võ công của ông thâm hậu, nên dù đã ở bên cạnh nhìn một được một lúc, Võ Tu Văn và Dương Quá cũng không hề phát hiện ra.

Thần trí Âu Dương Phong có chút không rõ ràng, nghe Dương Quá nói vậy, ngẩn ra một chút rồi kéo tay hắn qua, cẩn thận nhìn mặt hắn. Tuy mấy năm nay vóc dáng của Dương Quá đã cao to hơn nhiều, nhưng vẫn nhìn ra bộ dạng năm đó của hắn. Âu Dương Phong ôm lấy Dương Quá, kêu to: “Con à, cha tìm con rất vất vả.”

Dương Quá và Âu Dương Phong thân thiết ôm nhau, hai người đều kích động rơi nước mắt. Hai người đều tự thuật chuyện của mình từ sau khi ly biệt đến nay. Thần trí Âu Dương Phong nửa tỉnh nửa mê, cho nên nói chuyện có phần lộn xộn, đối với lời của Dương Quá cũng không nghĩ gì nhiều. Nhìn Võ Tu Văn bên cạnh một chút, ông nhảy qua nhìn chằm chằm Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn biết Âu Dương Phong thật sự rất tốt với Dương Quá, vừa rồi thấy hai người kích động, trong lòng cũng có phần xúc động, hiện tại thấy Âu Dương Phong nhìn mình chằm chằm, y cũng mỉm cười nhẹ nhìn ông. Nhưng ngay lập tức đã bị lời của Âu Dương Phong làm ngây dại.

“Con là con dâu của ta phải không?” Âu Dương Phong nhìn chằm chằm Võ Tu Văn, lớn tiếng hỏi.

Nụ cười trên mặt Võ Tu Văn cứng đờ, Âu Dương Phong tiếp tục mở miệng nói: “Vừa rồi ta thấy con hôn con của ta rồi, con nhất định là con dâu của ta. Con dâu à, ta là cha của Dương Quá, con cũng phải gọi ta là cha đó.” Nói xong chờ mong nhìn y.

Võ Tu Văn cười khổ, bất quá nghĩ lại, dù sao mình cũng đã ở cùng Dương Quá rồi, kêu một tiếng “cha” cũng không sao. Dương Quá sợ Võ Tu Văn giận, vội ôm hông y, đang muốn nói gì đó, chợt giọng Võ Tu Văn vang lên.

“Cha.” Võ Tu Văn khẽ mỉm cười, nhìn Âu Dương Phong.

“Tốt, tốt lắm!” Âu Dương Phong bắt lấy bàn tay y, vui vẻ cười ha ha.

Dương Quá vui sướng nhìn Võ Tu Văn, trông thấy ánh mắt ấm áp của y, vui sướng trong lòng quả thực không thể dùng lời để hình dung được, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoả mãn, những người quan trọng đều ở cạnh bên, giờ khắc này, hắn thực thỏa mãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.