Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 48: Chương 48




Bên kia, Chu Bá Thông ngồi xổm cạnh cửa kêu lớn, “Đánh hắn mạnh vô, mau đánh đê!” Vừa nói vừa nhảy nhót, trên mặt đều là vẻ hưng phấn. Trong mắt Võ Tu Văn hiện lên ý cười, cùng Dương Quá chống lại vũ khí của Kim Luân Pháp Vương. Có kiếm tốt tương trợ, cũng không còn e ngại Công Tôn Chỉ nữa, rất nhanh chiếm được thế thượng phong. Kiếm pháp của cả hai vô cùng tiêu sái, thân pháp phiêu dật, nhất chiêu nhất kiếm đều vừa tấn công vừa phòng thủ cho nhau, uy lực của song kiếm càng lúc càng dâng cao, hai mắt nhìn nhau, không khí nhu hòa như nước.

Tiểu Long Nữ tựa vào trong lòng Dương Quá, thấy uy lực song kiếm của hai người, trong lòng phức tạp, đột nhiên trong lòng hiện lên gương mặt luôn cười đùa cợt nhả của người kia, lồng ngực giống như bị đại thiết chùy đập mạnh một cái, nhịn không được thét lớn thành tiếng. Tay Dương Quá căng thẳng, cùng Võ Tu Văn đẩy nhanh thế công, rất nhanh liền khiến cho Công Tôn cốc chủ liên tiếp lui về phía sau, binh khí trong tay cũng bị Võ Tu Văn và Dương Quá chém gãy một đoạn.

Kiếm phong vang lên một tiếng “Keng”, một thanh kiếm đặt ngay cổ Công Tôn cốc chủ, sát khí và hàn ý xuyên qua thân kiếm, truyền đến cổ của gã, băng hàn lành lạnh, Dương Quá dùng ánh mắt hàn băng không chút gợn sóng nhìn Công Tôn Chỉ, “Nếu còn ngăn cản, ta sẽ giết ngươi.”

Thân thể Công Tôn Chỉ cứng ngắc, chỉ có thể đứng nhìn ba người Dương Quá đi ra ngoài cửa, trong mắt gã hiện lên hận ý, Võ Tu Văn quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn gã một cái, tia sáng từ trong tay chợt lóe, một Ngọc Phong Châm được bắn ra, vừa vặn cắm vào trước ngực Công Tôn Chỉ, Công Tôn Chỉ thấy thế liền biến sắc. Võ Tu Văn thản nhiên lưu lại một câu, “Đừng làm chuyện điên rồ, bằng không, ta sẽ không lưu tình.”

Chu Bá Thông khoát tay, “Cái này hay đó, phóng vào người hắn thêm mấy châm bữa đi.” Nói xong lại nhảy đến trước mặt Võ Tu Văn, mở to mắt nhìn y, “Tiểu tử, cho ta mấy cây châm chơi đi.”

“Con là Võ Tu Văn, hắn là Dương Quá, còn đây là cô cô của tụi con, Tiểu Long Nữ.” Võ Tu Văn mỉm cười nhìn Lão Ngoan Đồng trước mặt đang nôn nóng đưa tay gãi gãi mái tóc của mình.

“Ờ, à… Vũ tiểu tử, cái châm ngươi vừa sử dụng đó, lấy cho ta vài cái chơi đi.” Chu Bá Thông gãi gãi đầu, mở to mắt nhìn Võ Tu Văn, vẻ mặt đầy mong chờ.

“Không được, châm này có độc, lỡ như ông đem đi bắn người khác, không có giải dược thì làm sao bây giờ?” Võ Tu Văn lắc đầu.

Chu Bá Thông vừa nghe đến đây, nụ cười trên mặt liền biến mất không còn dấu vết, thất vọng nhìn Võ Tu Văn. Trong mắt Võ Tu Văn hiện lên ý cười, “Nhưng mà, con có thể cho ông một ít châm không có độc, lấy không?”

“Lấy, lấy chứ.” Chu Bá Thông ngẩng đầu, cao hứng gật đầu lia lịa.

Võ Tu Văn căn cứ vào phương hướng Tiểu Long Nữ chỉ dẫn, đi quanh co một hồi, lại vòng qua mấy dãy hành lang dài, cuối cùng đi vào trong một gian thạch thất, những người ngăn cản trên đường đi đều được bọn họ thuận tiện dọn sang một bên ‘nằm nghỉ’, nhìn vào cửa sổ phía trên thạch thất, bên trong đều là tình hoa, đủ loại màu sắc, chất đầy toàn bộ thạch thất. Dưới bụi hoa ẩn hiện một ít vạt áo, mắt Tiểu Long Nữ ngập nước, theo gương mặt lăn xuống, Võ Tu Văn biết, đây chính là Trịnh Việt.

Theo nguyên tác, khi bị tình hoa này đâm trúng một chút, trong một thời gian ngắn vẫn sẽ vô sự, nhưng nếu toàn thân đều bị đâm trúng giống như vậy, cơn đau đớn đó đúng là khó nhịn, lâu ngày sẽ giống như là sống không bằng chết. Nhìn người nọ không có nhúc nhích, hẳn là tạm thời bị ngất đi thôi. Võ Tu Văn đỡ lấy Tiểu Long Nữ, Dương Quá rút kiếm ra, chặt đứt xích khóa, cửa mở ra, mọi người liền đi vào.

Chu Bá Thông đối với người phía dưới kia vô cùng tò mò, liền tiến lên phía trước, đẩy tầng tầng lớp lớp tình hoa ra, Dương Quá thấy thế tiến lên giữ chặt ông, “Đừng chạm vào, bên trên có độc.” Từ khi Võ Tu Văn nói cho hắn biết sự thật, sau khi đi tới nơi Tuyệt Tình Cốc này, suốt đường đi cả hai đều tránh tiếp xúc tình hoa. Chu Bá Thông ‘oa’ một tiếng, nhảy lui ra sau.

Võ Tu Văn để Tiểu Long Nữ ở một bên, nhìn nhìn chung quanh, nhìn thấy bên chân thủ vệ là đệ tử lục sam vừa bị đánh ngất kia có một ít da trâu, trong lòng liền động, cầm nó lên. Dương Quá đưa tay qua ngăn cản, đem nó lại trên tay mình, thần sắc trong mắt rõ ràng là không cho y động vào.

Khoéo mắt Võ Tu Văn cong lên, khóe miệng cũng khẽ nhếch, “Cẩn thận đó!”

Dương Quá gật đầu, cẩn thận dời tình hoa sang hai bên, phía trong dần lộ ra thân thể một người, Võ Tu Văn liền cảm thấy giật mình, người nọ, trên đầu là mái tóc ngắn màu vàng, kiểu tóc kia… nhìn thế nào cũng giống một ít người theo trào lưu ‘quái dị’ xuất hiện trên đường ở kiếp trước. Chu Bá Thông nhìn kiểu tóc người nọ, vô cùng hứng thú, đợi Dương Quá đem người lôi ra, ông liền cảm thấy hiếu kỳ mà khều khều mái tóc màu vàng của người nọ, sợ hãi kêu: “Ai, thật đáng thương, rốt cuộc là dinh dưỡng không đầy đủ đến cỡ nào mới có thể tạo thành một cái đầu màu vàng thế này nha!” Lại chọc chọc tay của người kia, ngạc nhiên nói: “Nhưng cánh tay này rất rắn chắc a, thật sự là kỳ quái mà!” Lại điểm điểm lên người đối phương một chút, “Ai u!” Bỗng ông nhảy dựng lên, kêu to một tiếng.

“Cái gì đâm ta?” Chu Bá Thông giơ ngón tay lên, bên trên rõ ràng vẫn còn một cái gai.

“Đừng chạm vào, trên người hắn còn gai của tình hoa, mấy cái gai này có độc.” Võ Tu Văn nhíu mày, đem Chu Bá Thông kéo qua một bên.

Tiểu Long Nữ ngồi xuống, vuốt gương mặt tái nhợt của người nọ, còn có máu tươi nơi khóe miệng kia, ngón tay không ngừng run rẩy, nước mắt tí tách rơi xuống gương mặt người nọ. Hàng lông mi của người nọ khẽ run rẩy, rồi chậm rãi mở ra, lộ ra nụ cười xấu xa, “Mỹ nữ, đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng đó!”

Võ Tu Văn co rút khóe miệng, không nói gì, chỉ nhìn nam nhân cợt nhả trước mắt, hiện tại y có thể vô cùng xác định, người này nhất định cũng là người xuyên việt, nhưng có chút khác với mình, người này là xuyên cả thân thể tới đây.

Chu Bá Thông nghe được người nọ nói chuyện, trừng mắt suy nghĩ nhìn hắn, lại thấy người nọ quay sang nhìn mình, trong miệng thốt ra ba chữ, “Chu Bá Thông?”

Chu Bá Thông tiến lên ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Ngươi biết ta sao?” Người nọ cười một chút, “Rất nhiều người biết đến ông!” Chu Bá Thông hưng phấn sáp tới, “Thật vậy sao? Thì ra Lão Ngoan Đồng như ta cũng nổi danh như vậy!” Khuôn mặt Lão Ngoan Đồng đầy vẻ đắc ý.

“Trịnh Việt, ngươi có khỏe không?” Tiểu Long Nữ lo lắng nhìn người nọ.

Trịnh Việt vừa quay sang nhìn Tiểu Long Nữ, máu tươi nơi khóe miệng lại chậm rãi chảy xuống, hắn cười khổ nói, “Mỹ nữ, vừa nhìn thấy em, anh liền có chuyện.” Võ Tu Văn dần có chút bội phục người này rồi, bị tình hoa đâm trúng hẳn là rất đau, nhưng hắn lại có thể thong dong cười như vậy, lúc nãy cùng Chu Bá Thông nói chuyện cũng là muốn phân tán lực chú ý của bản thân, hiện tại vừa nhìn thấy cô cô, khóe miệng liền chảy máu, xem ra, hắn đối với cô cô cũng là tình cảm sâu đậm rồi.

“Cô cô, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Võ Tu Văn nâng Tiểu Long Nữ dậy, ý bảo Dương Quá nâng nam tử kia dậy.

“Ngươi là Dương Quá?” Nam tử kia nhìn Võ Tu Văn kêu lên tiếng.

“Ta là Võ Tu Văn, hắn mới là Dương Quá.” Võ Tu Văn giới thiệu.

“Võ Tu Văn? Từ khi nào mà… sao y cũng gọi Tiểu Long Nữ là cô cô?” Nam tử kia lẩm bẩm. Ở đây, mọi người đều có nội lực thâm hậu, tất nhiên nghe rất rõ lời lẩm bẩm của hắn.

Sắc mặt Dương Quá trầm xuống, không chút khách khí xách nam tử kia đi ra ngoài. Trịnh Việt kia càng oa oa kêu to, “Chậm một chút, chậm một chút!” Dương Quá không hề để ý, bước nhanh đi ra ngoài, ra đến bên ngoài liền đem người kia ‘ném’ dưới gốc một đại thụ, hai tay ôm ngực nhìn hắn. Trên mặt nam tử kia vẫn là vẻ vui cười như trước, hỏi: “Này, ngươi là Dương Quá hả? Ngươi cũng gọi Tiểu Long Nữ là cô cô sao? Này, sao ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta đắc tội gì với ngươi sao?”

Mặt Dương Quá càng lạnh xuống, Võ Tu Văn buồn cười đi tới, kéo tay hắn, nhìn về phía Tiểu Long Nữ nói: “Cô cô, người bị thương sao? Võ công của người đâu hết rồi?”

“Võ công của em đâu? Có phải em bị lão già chết tiệt kia uy hiếp không?” Trịnh Việt nghe tin tức này, thái độ liền trở nên khác thường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cầm lấy tay Tiểu Long Nữ lo lắng hỏi.

“Ngươi bị trúng tình độc, nên hắn uy hiếp ta phải ăn một viên thuốc, như vậy đó.” Tiểu Long Nữ đã bình tĩnh trở lại, cầm lấy tay Trịnh Việt, thản nhiên nói.

“Là tên chết tiệt nào, ta muốn giết hắn…” Trịnh Việt cực kỳ tức giận, lại thét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra. Xem ra là tức giận quá độ mà kích thích tình độc rồi.

“Cô cô, độc trong người hắn không thể trễ nãi, chúng ta nhanh chóng đi tìm Công Tôn Chỉ lấy giải dược mới được.” Võ Tu Văn nhìn Tiểu Long Nữ ôm Trịnh Việt nói.

Tiểu Long Nữ gật đầu, đứng lên, cố gắng nâng Trịnh Việt dậy, nhưng bản thân nàng cũng đang suy yếu, cho nên đỡ đến một nửa liền khuỵ xuống. Võ Tu Văn đi tới, nâng Tiểu Long Nữ dậy, Dương Quá tiến lên xách Trịnh Việt kia lên, đoàn người liền đi tới đại đường.

Trở lại đại đường, bọn họ phát hiện đám người của Kim Luân Pháp Vương đã ly khai, chỉ còn Công Tôn Chỉ kia đang sầm mặt ngồi ở thủ tọa, chúng đệ tử lục sam đều cung kính đứng ở phía dưới. Nhìn thấy bọn họ quay lại, Công Tôn Chỉ chỉ giương mắt nhìn nhìn, không nói gì.

“Giải dược.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng mở miệng, bên kia Trịnh Việt đã không còn khí lực mà dựa hẳn vào người Dương Quá.

Công Tôn Chỉ không mở miệng, chăm chú nhìn bọn họ, Võ Tu Văn nhíu mày, “Ngươi giao giải dược của tình độc, ta sẽ đưa cho ngươi giải dược của Ngọc Phong Châm.”

Công Tôn Chỉ vẫn không nói chuyện, Dương Quá có chút không kiên nhẫn, liền đặt Trịnh Việt sang một bên, tiến lên, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, kèm theo hàn khí lành lạnh, đặt nó lên trên cổ Công Tôn Chỉ, mở miệng: “Giao giải dược ra đây, nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Công Tôn Chỉ trúng Ngọc Phong Châm, thân thể đã bắt đầu xuất hiện cảm giác tê dại, không còn sức phản kháng để đấu với Dương Quá, nhưng đến giờ phút này gã vẫn không lên tiếng, Dương Quá dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, đúng lúc này, phía dưới liền có một lục sam nữ tử đứng ra, nói thật nhỏ: “Công tử, mong ngài buông tha cho cha ta, ta dẫn bọn ngươi đi lấy giải dược.”

Võ Tu Văn nhìn sang, đây đúng là Công Tôn Lục Ngạc lúc trước đã giúp mình với Dương Quá, Võ Tu Văn mỉm cười, “Chỉ cần cô nương giao giải dược ra đây, bọn ta sẽ lập tức thả người, cả giải dược cho cha ngươi nữa.”

Công Tôn Lục Ngạc khom người, đi ra ngoài, Công Tôn Chỉ vẫn im lặng, phía dưới, lục sam đệ tử đều không nói gì, Phàn Nhất Ông, người lúc trước bị Chu Bá Thông cột râu, từ sau khi mọi người tiến vào đều nhất nhất trừng mắt nhìn Chu Bá Thông, xem ra là hận không thể tiến lên đập Chu Bá Thông một phát rồi.

Chu Bá Thông cười hì hì, nhảy tới nhảy lui ở trong hành lang, sờ sờ nơi này một chút, lại chọc chọc chỗ kia một hồi, thỉnh thoảng lại nháy mắt mấy cái với Phiền Nhất Ông, làm hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai, thở hồng hộc.

Rất nhanh, Công Tôn Lục Ngạc từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Võ Tu Văn, đưa một bình ngọc bích cho y, nói thật nhỏ: “Đây là giải dược.”

Võ Tu Văn mở nắp, nghiêng bình, từ trong bình lăn ra một viên dược, viêm dược này giống như xúc xắc, có màu đen, tanh hôi gay mũi. Lão Ngoan Đồng trốn ở một góc thật xa, bịt miệng bịt mũi, kêu lên: “Thối quá, thối muốn chết!”

Võ Tu Văn nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Công Tôn Lục Ngạc, “Nếu giải dược không đúng, cẩn thận tính mạng của cha ngươi!” Thân mình Công Tôn Lục Ngạc run lên, bối rối ngẩng đầu, vội vàng nói: “Công tử, đây thật sự là giải dược.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.