Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 57: Chương 57




Sáng sớm hôm sau.

Ở phía sau sơn động cách đó vài dặm, có một cái khe núi, một dòng thác từ trên núi đổ xuống thông qua khe núi này, chảy vào dòng suối phía dưới, âm thanh vang lên ầm ầm bên tai không dứt, nước chảy rất xiết. Nhưng phía dưới thác nước lại có một bóng người đang đứng ở đó, ánh mặt trời lúc sáng sớm chiếu xuống khiến cho người khác không thể không quay lại nhìn.

Nhìn kỹ liền có thể phát hiện người này đang đứng trên một tảng đá lớn ở trung tâm dòng thác, nước từ trên đỉnh thác chảy mạnh xuống, dội thẳng vào người, nếu là người bình thường chỉ sợ là đã bị dòng nước cuốn đi, nhưng người này lại đứng vững vàng như núi, sừng sững bất động trong nước. Còn Thần Điêu thì ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở một bên, mặc dù tướng mạo dữ tợn, nhưng lại toát lên sự oai phong lẫm liệt.

Lúc này, ở đầu bên kia của dòng suối, một thanh niên mặc bạch y từ từ đi tới, thanh niên này có dung mạo nho nhã, làn da trắng nõn, trên mặt là nụ cười hoà nhã khiến cho y càng thêm vài phần hấp dẫn, trong tay cầm một cái giỏ bằng trúc, thong thả đi về phía bên này.

Thần Điêu nhìn thấy thanh niên kia, kêu to vài tiếng, rồi đi về một hướng khác. Thanh niên dưới dòng nước giật giật thân thể, lắc mình một cái liền xuất hiện ở trên bờ, làn da màu đồng cổ được ánh mặt trời chiếu rọi tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ rất đẹp mắt, đường cong cơ thể rõ ràng, những giọt nước đọng trên người chậm rãi chảy xuống dọc theo đường cong của cơ thể, mang theo vẻ mê hoặc khác biệt.

“Văn nhi.” Thanh niên dừng ở phía trước mặt người mới đến nghênh đón, hôn một cái lên khóe miệng của Võ Tu Văn, thuận tay tiếp nhận giỏ trúc trong tay y, rồi cả hai cùng đi đến dưới một gốc cây ngồi xuống.

Hai người này chính là Võ Tu Văn và Dương Quá, họ quyết định định cư luôn trong khu rừng này, từ khi đến đây ở, Dương Quá liền bắt đầu luyện tập với Thần Điêu hàng ngày, mỗi buổi sáng đều chạy tới dưới thác nước này rèn luyện vài động tác đơn giản, hàng ngày Dương Quá và Thần Điêu dậy rất đúng giờ. Thần Điêu và vị Độc Cô đại hiệp kia đã ở với nhau nhiều năm như vậy, cho nên từng chiêu từng thức đánh ra đều mang theo phong thái của võ học danh gia, rất có ích cho việc luyện công của Dương Quá.

Vẫn theo như trong nguyên tác, Thần Điêu bắt Dương Quá dùng trọng kiếm để luyện tập, lúc đầu Dương Quá sử dụng không quen, thường bị Thần Điêu đánh bại, nếu bị hôn mê, Thần Điêu sẽ lấy mật rắn đút cho Dương Quá uống. Cứ như vậy, dần dần Dương Quá cũng đã có thể chống đỡ vài chiêu của Thần Điêu.

Thời gian từ trưa đến tối là thời gian tự do của Dương Quá, có đôi khi hắn sẽ đi ra ngoài mua về một ít đồ dùng sinh hoạt, cũng có đôi lúc sẽ cùng Võ Tu Văn luyện kiếm một chút, hoặc là cả hai cùng đi dạo ở trong rừng, hoặc là chạy ra ngoài thành trấn dạo phố, nghe ngóng một ít tin tức mới trên giang hồ.

Võ công của cả hai đều có phần hơi pha tạp, đặc biệt là Dương Quá, trước kia ở bên ngoài không có thời gian yên tĩnh để đả thông bọn chúng với nhau, hiện tại ở nơi này, không gian yên tĩnh không ai có thể quấy rầy, Dương Quá trừ bỏ bồi bên cạnh Võ Tu Văn ra, chính là tĩnh tâm luyện công, thời gian trôi qua, các loại võ công trong người cũng dần dần dung hợp lại, các phương diện về võ học đều được nâng cao.

Còn về phần Võ Tu Văn, y vốn không có nỗ lực như vậy, hiện tại đối với võ công y cũng không còn ham thích lắm, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian là ngủ, đương nhiên nguyên nhân trong chuyện này cũng có liên quan tới người nào đó rồi, bởi vì không có người quấy rầy, mỗi khi trời tối đều gây sức ép quá mức với y, ngươi nghĩ dưới tình huống như vậy, y còn có thể dư thừa tinh lực đi luyện công sao? Nhưng mà thân thể của y không phụ sự mong đợi của Dương Quá, dần dần có da có thịt, khiến cho Dương Quá vô cùng hài lòng.

Buổi sáng, nhiệt độ bên cạnh biến mất, Võ Tu Văn luôn không quen nổi, đành thức dậy tùy tiện chuẩn bị một chút điểm tâm đem tới bên này, sau đó lấy từ phía sau gốc cây quen thuộc ra một tấm đệm, cái này là do Dương Quá mang đến vào buổi sáng, bởi vì mỗi sáng Võ Tu Văn đều sẽ chạy qua bên này ngồi hoặc nằm đợi tới trưa, lâu ngày Dương Quá liền chuẩn bị cái này cho y.

Tán cây che bớt ánh mặt trời chói mắt, nhiệt độ ấm áp, gió nhẹ thổi qua, Võ Tu Văn khẽ ngáp một cái, híp híp mắt, thật là… Rất thích hợp để ngủ! Trước khi ngủ một ý nghĩ liền hiện ra trong đầu, y thật sự là, hình như càng ngày càng lười rồi…

Dương Quá nhìn bộ dáng như thế của Võ Tu Văn, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, cúi đầu hôn lên trán y. Nhìn về phía đại điêu cách đó không xa đang nhìn về bên này… Hắn đứng dậy, cầm thanh trọng kiếm lên, đi qua bên đó.

“Điêu huynh, chúng ta bắt đầu đi.” Dương Quá dừng lại cách Thần Điêu mấy bước, trầm giọng nói.

Thần Điêu bước lên một bước, đập đập hai cánh, trong rất uy mãnh, Dương Quá không dám tiếp chiêu một cách trực diện, lắc mình né qua, một kiếm phóng tới chỗ Thần Điêu, Thần Điêu đầu trọc nhanh chóng lui ra sau, chiếc mỏ vừa nhọn vừa cong không chút lưu tình mổ xuống ngực Dương Quá, cánh phải chấm đất, quét ngang, đánh về hướng mắt cá chân Dương Quá.

Dương Quá nhún người nhảy lên, lướt qua đỉnh đầu của Thần Điêu, nhẹ nhàng xoay người xuất kiếm, ‘keng’ một tiếng, Thần Điêu dùng chiếc mỏ nhọn của mình đỡ lấy. Khí lực của Thần Điêu rất lớn, Dương Quá chỉ cảm thấy cánh tay chấn động mạnh, trọng kiếm trong tay thiếu chút nữa liền văng khỏi tay. Cứ như vậy, một người một điêu không ngừng giao thủ, mệt thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục luyện tập, cứ như vậy, buổi sáng cũng rất nhanh trôi qua.

Võ Tu Văn sớm đã bị âm thanh giao chiến của hai bên đánh thức, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, y ngồi dậy, tựa lưng vào gốc đại thụ phía sau, lấy trái cây trong giỏ trúc ra, từ từ ăn, nhìn động tác của một người một điêu trước mặt, thật sự không thấy buồn chán chút nào.

Thần Điêu khẽ kêu hai tiếng, giương cánh bay vào rừng. Trừ bỏ mỗi ngày đến đây luyện công với Dương Quá ra, Thần Điêu đều vô ảnh vô tung, ngẫu nhiên sẽ bắt cho hai người một ít con mồi, trong đó còn có cả mật rắn mà trong nguyên tác có đề cập tới, nhưng Võ Tu Văn không có ăn, bởi vì thật sự rất đắng, cho nên cuối cùng đều chui vào bụng Dương Quá. Mà hiệu quả cũng rất rõ ràng, nội lực và thể lực đều nâng cao rõ rệt.

Dương Quá đi tới, Võ Tu Văn rút khăn mặt ra, lau lau mồ hôi trên mặt của hắn, Dương Quá kéo Võ Tu Văn đi về phía căn nhà gỗ của bọn họ. Ngày qua ngày trôi qua thật bình thường, nhưng cũng vô cùng ấm áp, hai người đối với cuộc sống hiện tại đều rất hài lòng. Cứ như vậy, sáu năm trôi qua, cuộc sống yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.

Chiều hôm đó, Võ Tu Văn nằm ở trên chiếc ghế dài trước nhà, trên người đắp một cái chăn mỏng, nắng thu ấm áp chiếu vào người, khiến y nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, hệt như lúc trước. Hôm nay Dương Quá phải đi ra ngoài trấn mua đồ, Võ Tu Văn lười đi theo, cho nên nằm một mình ở trong này nghỉ ngơi. Một mùi thơm xa lạ theo gió nhẹ thổi đến, rất dễ chịu, Võ Tu Văn không tự chủ hít một hơi, nhưng tiếp theo sau đó là một trận mê muội đầu óc, trong lòng Võ Tu Văn lập tức nổi lên cảnh giác, đang định xoay người lại, thì cả thân thể đã mềm nhũn, sau đó liền lâm vào bóng tối.

Khi Võ Tu Văn tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong phòng chỉ có một chiếc đèn dầu, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, gian phòng không có một khe hở này để có thể nhìn ra bên ngoài. Võ Tu Văn ngồi dậy, quan sát bốn phía, căn phòng này thật trống trải, chỉ có một cái giường đá, cùng một bộ bàn đá với bốn ghế cũng bằng đá nốt, y cười khổ một tiếng, xem ra thời gian sáu năm ở trong rừng này, ý thức cảnh giác của y đã không còn bao nhiêu, thật là cảm giác có chút thất bại…

Nhưng mà, rốt cuộc là ai đã bắt mình đến đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.