Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 73: Chương 73




Thời điểm Võ Tu Văn tỉnh lại, đầu vẫn còn chút choáng váng, mí mắt nặng nề vô cùng, y đấu tranh thật lâu mới có thể từ từ mở mắt ra, yết hầu khô khốc, khiến y rất muốn uống nước. Dùng tay chống đỡ thân thể, cả người y đột nhiên sững sờ tại chỗ, đối diện là nam tử mặc bạch y đang nằm rên giường Hàn Ngọc, khiến cho hai mắt Võ Tu Văn đau nhói.

Bởi vì rơi lệ quá nhiều, cho nên đôi mắt của y đã trở nên sưng đỏ đau rát, nhưng trong nháy mắt, hốc mắt lại ngập nước, Võ Tu Văn hít sâu một hơi, dụi hơi nước đọng lại ở khóe mắt, sau đó đứng dậy, trên người đã được thay một bộ áo lót sạch sẽ khác, tìm không thấy áo khoác của mình, Võ Tu Văn dứt khoát dùng chăn bọc cơ thể lại rồi đi về phía bên kia.

Thân thể Võ Tu Văn có chút vô lực, chân vừa chạm mặt đất, liền suýt chút nữa ngã sấp xuống, y dùng tay vịn lấy mép giường, chậm rãi đi về phía trước. Võ Tu Văn đi chân không trên mặt đất, tuy sàn nhà được lát gỗ, nhưng vào mùa đông rét lạnh này vẫn làm người ta có cảm giác lạnh lẽo, sau khi đi được mấy bước, xương đùi của y lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nam tử nằm trên giường Hàn Ngọc, thân thể Võ Tu Văn bắt đầu run rẩy, nước mắt không thể kiềm lại được, theo gương mặt chảy xuống. Hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử vô cùng quen thuộc mà xa lạ này, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy vô tận bi thương, khiến cho y sắp không thở nổi.

Cửa bị đẩy ra, Dương Quá bước đến gần, trong tay bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, hắn liền nhíu mày, sau đó đặt chén sang một bên, bước tới ôm lấy Võ Tu Văn và chăn bông thả lại trên giường, thuận tay giúp y lau lau chân, bàn chân lạnh như băng khiến cho lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.

Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, tầm mắt một khắc cũng không rời đi, tham lam mà nhìn hắn. Dương Quá bưng chén thuốc trên bàn lên đặt ở bên môi Võ Tu Văn, Võ Tu Văn liền mở miệng, vị thuốc đắng chát chảy vào miệng, tâm cũng giống như vậy mà trở nên đắng chát, dường như sắp không hít thở nổi nữa rồi, cuối cùng bị một ngụm thuốc nồng làm cho sặc, Võ Tu Văn mãnh liệt ho, nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống, bộ dáng chật vật đến cực điểm.

Dương Quá vội vàng đặt chén thuốc sang một bên, vỗ nhẹ lên lưng Võ Tu Văn, Võ Tu Văn bổ nhào vào lồng ngực của hắn, rốt cuộc không thể kiềm nén tiếp mà khóc to, trong lòng đau đớn vô cùng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Thực… xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Tay Dương Quá hơi dừng lại, sau đó tiếp tục vỗ y lưng để trấn an, ánh mắt đen láy như màn đêm rũ xuống, hai tay vòng qua lưng Võ Tu Văn, đem người gắt gao ôm vào ngực, hắn vùi đầu vào cổ Võ Tu Văn, có chút tham lam cảm thụ hơi thở của y.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được người trong lòng không còn phát ra âm thanh nữa, Dương Quá mới nhẹ nhàng buông Võ Tu Văn ra, phát hiện khuôn mặt y đầy nước mắt, hai mắt thì nhắm chặt, hắn liền cả kinh trong lòng, lập tức bắt lấy cổ tay của y dò xét, phát hiện y chỉ hôn mê do mệt mỏi, mới nhẹ nhàng thở ra. Đặt người nằm xuống giường, hắn lấy khăn mặt ra lau nước mắt trên mặt Võ Tu Văn, nhìn đôi mắt sưng đỏ của y, trong lòng hắn cảm thấy đau xót không thôi, hắn đi đến chỗ ngăn tủ lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh đậm ra, sau đó quay lại ngồi bên giường, từ trong bình đổ ra chất lỏng màu xanh nhạt, rồi chậm rãi thoa lên mắt Võ Tu Văn.

Nhìn người trên giường cau mày, Dương Quá vươn tay vỗ nhẹ vùng giữa lông mày của y, thẳng đến người nọ giãn mày ra, hắn mới đứng dậy đi đến bên giường Hàn Ngọc mà ngồi xuống, nhìn thanh niên bạch y trên giường, hắn chỉ lẳng lặng nhìn, không có bất kỳ động tác gì.

Lúc Võ Tu Văn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối đi, ước chừng cũng sắp qua hoàng hôn rồi. Y bởi vì đói mà tỉnh lại, đã lâu chưa được ăn, thân thể đã muốn lên tiếng kháng nghị rồi, y quay đầu lại, nhìn thấy Dương Quá ngồi bên cạnh giường Hàn Ngọc ở phía đối diện, đưa lưng về phía mình mà nhìn người đang nằm trên giường kia. Võ Tu Văn mấp máy môi, mở miệng gọi: “Dương Quá.” Âm thanh có chút khàn, trong cổ họng ngứa ngứa khiến cho người ta có cảm giác muốn ho khan.

Người ở phía đối diện xoay người lại, nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, bên trong không có bất kỳ tình cảm gì, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, Võ Tu Văn cũng không biết Dương Quá có nhận ra mình hay không, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, thấy hắn cứ như vậy nhìn mình, trong mắt không khỏi chua xót. Y cúi đầu có chút tự giễu cười cười, cả ngày hôm nay y chảy nước mắt còn nhiều hơn nửa đời trước của mình nữa.

Một bàn tay nắm lấy cằm y, đầu cũng bị nâng lên, lúc này Võ Tu Văn mới phát hiện Dương Quá đã ngồi xuống bên giường, trong mắt tràn đầy cưng chiều và nhu tình quen thuộc, Võ Tu Văn ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhìn đôi môi mỏng phun ra hai chữ mà đêm nào mình cũng nằm mộng cũng mơ thấy kia.

“Văn nhi…”

Ngữ khí sủng nịch, dường như đã lâu rồi không nghe thấy, vì hai chữ này, y có thể không để ý người nhà phản đối mà đi đến thế giới này, vì phần tình cảm này mà y có thể vứt bỏ hết thảy. Y biết mình có lỗi với người nhà, nhưng tình cảm này đã quá sâu nặng, suốt mười mấy năm, từ lúc thiếu niên đến lúc trưởng thành, vốn tưởng rằng có thể ở cùng nhau cả đời, làm sao y có thể buông tay được đây? Lúc trước nhìn gương mặt đã già đi của cha mẹ, y cho rằng mình có thể cứ như thế mà ở bên cạnh họ, y cũng thật sự đã thử qua, nhưng lúc đi trên đường nhìn thấy một màn kia, kích thích thật sâu vào tim y. Trong những giấc mộng của mình, y đều nhìn thấy bóng dáng bi thương kia, nước mắt không tự chủ mà chảy ra. Cho nên y không thể, cũng không được phép khiến người mà y yêu sâu đậm nhất cô độc cả đời như vậy.

Võ Tu Văn vòng tay qua cổ Dương Quá rồi ôm chặt lấy hắn, y liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói: “Ta là Văn nhi, là Văn nhi của ngươi đây…”

Dương Quá nâng đầu của y lên, hôn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Võ Tu Văn, thật cẩn thận cảm thụ ấm áp phía trên, ánh mắt chăm chú nhìn y, sau đó ngậm lấy đôi môi mềm mại của y rồi liếm nhẹ. Võ Tu Văn không nhắm mắt lại, mang theo nước mắt ngước nhìn người trước mặt, y vươn lưỡi ra, chủ động liếm môi Dương Quá. Hai tay Dương Quá trở nên căng thẳng, ôm Võ Tu Văn càng chặt hơn, đầu lưỡi nhiệt tình không chút khách khí cuốn lấy đầu lưỡi chủ động của Võ Tu Văn, mút vào rồi day dưa trêu đùa làm cho đầu lưỡi của Võ Tu Văn đều tê rần.

“Ưm…” Võ Tu Văn dùng mũi phát ra một tiếng rên nhẹ.

Dương Quá nghe thấy âm thanh của y, đồng tử liền co rút lại, con ngươi thâm thúy trầm xuống, nguyên bản động tác vốn mềm nhẹ cũng trở nên mãnh liệt hơn, đầu lưỡi nóng ướt càn quét ở trong miệng Võ Tu Văn, không chừa bất kỳ ngóc ngách nào, mút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng y, càng hôn càng sâu, dường như muốn thăm dò vào tận bên trong cổ họng của y, phảng phất như muốn đem cả người y nuốt vào trong bụng mình.

Võ Tu Văn cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, nhưng y vẫn không đẩy Dương Quá ra, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tầm mắt một khắc cũng không rời, cho dù ngay sau đó có chết đi, y cũng nguyện ý.

Cuối cùng, do bụng Võ Tu Văn phát ra âm thanh kháng nghị, Dương Quá mới ngừng lại, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khi của Võ Tu Văn, còn có bộ dạng thở gấp của y, cùng đôi môi ướt sũng có chút sưng đỏ kia, ánh mắt liền tối lại, hắn lại tiến đến gần bên người y, ở trên môi nhẹ nhàng hôn vài cái, rồi mới thả người nằm lại trên giường, đắp kín chăn lại, nhìn thấy Võ Tu Văn vẫn chăm chú nhìn mình, hắn liền nói: “Ta đi nấu cơm, ngươi chờ một lát, rất nhanh sẽ chín.”

“Ta cũng đi.” Võ Tu Văn giữ chặt tay hắn, kiên định nói. Một khắc y cũng không muốn rời khỏi người này, hơn nữa nằm ở trên giường ngủ đã lâu, thân thể cũng có chút không thoải mái, xuống giường đi qua lại một chút thì hơn.

Dương Quá nhìn y, cuối cùng vẫn sủng nịch gật đầu, hắn đi qua chỗ rương gỗ đặt ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra bộ quần áo giữ ấm, sau đó quay lại bên giường giúp Võ Tu Văn mặc vào, mang thêm cả giày. Bộ quần áo và đôi giày này đều là của Võ Tu Văn lúc trước, hiện mặc vào thân thể này cũng rất vừa người.

Võ Tu Văn vốn định xuống giường tự mình bước đi, nhưng lại bị Dương Quá một phen ôm lấy đi ra ngoài. Đi đến phòng bếp, Dương Quá đặt Võ Tu Văn ngồi lên một chiếc ghế làm bằng thân cây, sau đó mới bắt đầu công việc của mình.

Võ Tu Văn nâng cằm lên, nhìn Dương Quá đi qua đi lại, nhóm lửa, rồi vo gạo, xắt rau, mỗi một bộ dáng của hắn, trước kia mình đều nhìn qua vô số lần, nhưng hiện tại nhìn thấy trong lòng liền dâng lên một cỗ vui sướng, rốt cuộc mình đã quay về bên người này rồi.

Dương Quá cảm giác được Võ Tu Văn mỗi một khắc đều không dời tầm mắt khỏi mình, thấy tầm mắt của y theo động tác đi lại của mình mà không dừng chuyển động, trong lòng liền trở nên mềm mại, hắn bước đến gần, ôm lấy người nọ đến ngồi trước bếp, nhìn lửa cháy bập bùng, thoảng còn phát ra âm thanh ‘bốp bốp’, cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí chung quanh vô cùng ấm áp.

Đến khi nước sôi, Dương Quá buông Võ Tu Văn ra, bắt đầu xào rau, rất nhanh mùi thơm liền lan tỏa khắp phòng bếp. Ánh mắt của cả hai ngẫu nhiên giao nhau, hương vị hạnh phúc chậm rãi tràn ngập trong lòng, rất nhanh đồ ăn liền được làm xong, đều là những món Võ Tu Văn thích ăn, cùng với cơm trắng thơm ngát, càng làm tăng thêm khẩu vị.

Võ Tu Văn ăn một chén đầy, y còn muốn ăn tiếp, thì bị Dương Quá cản lại, Võ Tu Văn bất mãn nhìn hắn, Dương Quá xoa xoa mái tóc ngắn ngủn kia của y, giải thích: “Ngươi đã lâu chưa ăn, lại bệnh nặng mới khỏi, không thể ăn quá nhiều, lát nữa còn phải uống thuốc, ăn nhiều liền không uống nổi thuốc.”

Võ Tu Văn lúc này mới từ bỏ, tiếc nuối nhìn thoáng qua mấy món ăn trên bàn, bất quá nghĩ đến về sau còn rất nhiều cơ hội để ăn tiếp, trên mặt lại lần nữa hiện lên nét tươi cười. Dương Quá nhanh chóng dọn dẹp đồ ăn trên bàn, rồi bưng một chén thuốc đặt ở trước mặt Võ Tu Văn, chén thuốc nâu vừa đặt xuống trước mặt, một mùi hương đắng chát liền xông vào mũi y, khiến cho Võ Tu Văn nhíu mày, nhưng y vẫn bưng chén thuốc lên uống một ngụm đến hết, y vừa buông bát, bên miệng liền xuất hiện một quả gì đó nho nhỏ, hình tròn, có màu đỏ.

Loại quả này là mọc ở phía đông khu rừng, đến mùa đông mới kết trái, có vị rất ngọt, trước kia Võ Tu Văn cũng rất thích ăn chúng. Y vội nhận lấy cắn một cái, nước quả ngọt lành nhất thời làm cho vị đắng trong miệng lui bớt không ít. Võ Tu Văn vừa ăn trái cây, vừa nhìn Dương Quá rửa bát đũa, sau đó mang vào một cái thùng gỗ lớn, bắt đầu đổ nước ấm vào bên trong.

Võ Tu Văn vừa ăn xong, Dương Quá liền tới gần ôm lấy người, sau đó trong lúc Võ Tu Văn còn chưa kịp phản ứng đã lưu loáy cởi sạch quần áo của y, đem cả người trần trụi thả vào trong nước ấm. Làn nước ấm áp tiếp xúc với da, Võ Tu Văn lúc này mới kịp phản ứng, hai chân gập lại, sắc mặt ửng hồng nhìn Dương Quá.

Trong mắt Dương Quá hiện lên một chút ám chìm, nói: “Ngươi chậm rãi tắm, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Võ Tu Văn nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ẩn ẩn lại có chút thất vọng, y cầm khăn vải trắng treo ở bên cạnh thùng tắm lên, bắt đầu tẩy trừ thân thể của mình, từ khi y bước vào thế giới này, luôn gấp rút lên đường, cho dù lúc ở khách điếm cũng chỉ tùy tiện tẩy rửa đơn sơ, hiện tại chà xát trên người ra một tầng chất bẩn, khiến cho Võ Tu Văn đen mặt, lại ra sức chà xát tiếp. Đến cuối cùng, khi làn da trên người đều bị cọ mà trở nên hồng hồng, ngoài cửa lại vang lên âm thanh của Dương Quá.

“Văn nhi, đứng lên đi, nước sắp lạnh rồi.”

Lúc này Võ Tu Văn mới cảm giác được nước đúng là có chút lạnh rồi, nên vội đáp ứng, từ trong thùng nước đứng lên, bước ra, lại không nghĩ ngâm nước lâu, thân thể có chút choáng, bàn chân ẩm ướt vừa đặt ở trên ván gỗ, liền trượt ngã, y cuống quýt bắt lấy thùng tắm, nhưng vẫn bị té lăn trên đất, cái mông đập xuống rất đau, khiến Võ Tu Văn nhịn không được hô ra tiếng.

Một giây sau, cửa liền bị đẩy ra, Dương Quá nhìn thấy tình cảnh trong phòng, có chút bối rối chạy tới ôm người lên, lấy khăn sạch ở bên cạnh ra lau khô nước trên người của Võ Tu Văn. Đợi đến lúc nhìn thấy trên cặp mông cong tròn trắng nõn là khối xanh tím chói mắt, ánh mắt hắn tối lại, động tác trở nên nhanh hơn, giúp Võ Tu Văn mặc áo lót, rồi dùng áo khoác ở bên cạnh bọc Võ Tu Văn lại, sau đó ôm người quay về trong phòng, phóng lên giường, lại lột áo khoác ra ném sang một bên, dùng chăn đắp Võ Tu Văn lại.

Hắn lấy cái bình nhỏ màu xanh đậm lúc trước ra, rồi vén chăn lên, kéo quần Võ Tu Văn xuống, đem chất lỏng màu xanh nhạt đổ lên vết thương, chất lỏng lạnh lẽo tiếp xúc với da làm cho Võ Tu Văn hơi co người lại, sau đó cảm giác được bàn tay rắn chắc của Dương Quá nhẹ nhàng xoa nắn ở nơi đó, rất nhanh cỗ đau đớn kia liền biến mất, thay vào đó là cảm giác tê dại do bị xoa nắn.

Võ Tu Văn cắn môi kiềm chế âm thanh rên rỉ sắp bật ra, thân thể hướng sang bên cạnh trốn, sau đó kéo chăn qua trùm lại, núp ở trong chăn kéo quần lên, rồi cúi đầu nói: “Đã không sao rồi.”

Ánh mắt sâu thẫm của Dương Quá nhìn chằm chằm người đang núp ở trong chăn, tận sâu trong mắt xuất hiện một tia cực nóng chớp động, hắn giúp người nọ chỉnh chăn lại cho tốt, mới xoay người đi ra ngoài. Còn người trên giường, nghe thấy tiếng bước chân biến mất mới từ trong chăn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

Võ Tu Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mùa đông tắm nước nóng, cả người đều ấm áp hơn rất nhiều, mí mắt cũng dần dần nặng trĩu, tuy muốn đợi Dương Quá trở về cùng nhau ngủ, nhưng y vẫn không nhịn được, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Sau khi y ngủ không bao lâu, Dương Quá liền đi vào, nhìn thấy người trên giường đã ngủ, hắn cũng cỡi quần áo ra, nằm xuống bên cạnh y, trong mắt mang theo cưng chiều mà nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Võ Tu Văn một cái, sau đó mới ôm lấy người vào lòng, một tay đặt ở trên lưng y, còn tay kia xuyên qua mái tóc của Võ Tu Văn, dùng lực vuốt ve. Nhìn thấy người trong ngực tự điều chỉnh tư thế thoải mái để nằm, khóe miệng Dương Quá khẽ cong lên thành nụ cười, suốt mười năm qua, hôm nay là lần đầu tiên hắn an tâm tiến nhập mộng đẹp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.