Thần Đồng Diêm La

Chương 8: Chương 8: Trùng xuất giang hồ




Con người ta ăn một thứ gạo, nhưng tánh tình thì có tới hàng trăm, hàng ngàn thứ.

Tần Bửu Bửu bên ngoài là kết hợp giữa hai người là Vạn Tà Thánh Y Tần Anh và đương đại võ lâm đệ nhất mỹ nhân Phùng Hương Điệp. Bình thường hồn nhanh vô tư là di truyền từ mẫu thân, còn tinh quái lí lắc là giống phụ thân, cũng di truyền tánh trốn tránh trách nhiệm của phụ thân.

Lúc bấy giờ, Phùng Hương Điệp sau khi sanh nở bị tử vong. Tần Anh không dám đương đầu với sự thật để rồi lẩn tránh lên Thiếu Thất sơn. Hôm nay Tần Bửu Bửu không dám xác định sau khi suy nghĩ ra lời nói của Vệ Tử Y, có thể đem đến đau khổ. Trong tâm trạng trốn tránh trách nhiệm phút nào hay phút nấy, chần chừ không dám mạnh dạng bước tới.

Phải tốn công uốn lưỡi thuyết phục để khuyên Tiểu Bằng ở lại Kim Long Xã, đem các vấn đề nhức đầu dẹp qua một bên, Tần Bửu Bửu như chim xổ lồng bay tung tăng bên ngoài.

Trên đường đi, Bửu Bửu luôn nghĩ đến một vấn đề.

“Về hay không về Thiếu Lâm tự? Đại ca nói tạm thời không về thì hay hơn, thế thì về Kim Long Xã sẽ tốt vậy. Nhưng đã ra đi rồi lại trở lại thì mất mặt quá đi? Ta cứ ngẫm nghĩ nhiều ngày chưa hiểu ra, về Thiếu Lâm tự có ích lợi chi, hay là để đợi ta lớn lên chút nữa đại ca sẽ nói cho ta nghe, giảm đi sự phiền toái hôm nay”.

Nghĩ đến lý do không đối mặt với sự việc, Bửu Bửu thấy vui vui, nói thầm :

“Dù sao đại ca cũng nói cho ta nghe, hà tất bây giờ phải động não? Nhưng mà không nên lập tức về ngay, đi chơi một, hai tháng rồi lại về. Đại ca thương ta lưu lạc giang hồ, tự nhiên không trách ta”.

Tần Bửu Bửu mừng rỡ suýt chút nhảy bổng lên trời. Hai tháng nay chỉ vì trong lòng còn một việc vướng mắc nên muốn đùa giởn cũng chẳng có tinh thần. Bây giờ đem cái phiền não vứt bỏ, sao không thừa cơ đại náo thiên hạ?

Nghĩ đến Ngộ Tâm đại sư và thư của Vệ Tử Y, sự bồng bột lại lắng xuống :

“Không về tận nơi thăm đại hòa thượng thúc thúc cũng không được. Còn thư của đại ca nữa. Ậy! Lỡ mất một dịp vui. Ý! Bọn họ đâu có xuống núi, trời hỡi giúp ta nào!”.

Tần Bửu Bửu bỗng sáng mắt lên, nhanh chân lao vào con hẻm nhỏ.

Lúc này có ba tiểu hòa thượng tuổi khoảng mười bảy, mười tám đi ngược lại về phía Bửu Bửu. Nhìn rõ mặt mày bọn họ, thì ra là Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt, bạn của Bửu Bửu vui đùa hồi nhỏ.

Bửu Bửu ngắm bọn họ nói thầm :

“Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt đều lớn lên thành thục rồi, chỉ có ta không thay đổi”.

Minh Trí, Minh Lý có cốt cách khôi ngô của người phương bắc. Minh Nguyệt thì có hơi văn vẻ, nhưng cũng cao hơn Bửu Bửu nhiều. Nhìn lại mình thấy cái bộ dáng vừa ốm vừa nhỏ, Tần Bửu Bửu bất chợt cảm thấy hơi hổ thẹn.

Tần Bửu Bửu có dung mạo tuyệt tục, đủ sức để làm cho người ta quên đi cái khuyết điểm của hắn. Rất tiếc là hắn rất ít chú ý đến dung nhan của chính mình, trái lại còn trách móc Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt :

“Hứ! Lớn lên như vậy cũng chẳng thông báo cho ta biết. Đợi chút nữa rồi ta sẽ chọc phá sơ sơ bọn mi”.

Ba vị hòa thượng không biết “nguy hiểm” đang chờ đón, trên đường đi cười nói vui vẻ, bước đi lẹ làng.

Minh Trí vô cùng phấn khởi nói :

- Lần này nếu Long Vân thúc thúc không mừng tuổi thọ, sư phụ cũng chẳng cho bọn ta xuống núi.

Minh Lý thì một mực chất phác :

- Long Vân thúc thúc danh tiếng lẫy lừng chốn giang hồ, được danh xưng là Nhiệm Hổ, chủ trì Long Môn tiêu cục, cũng là một trong những tiêu cục lớn nhất ở Bắc Kinh. Lần này đi bái thọ nhất định đông đúc ghê lắm!

Minh Nguyệt xưa nay thật thà nói :

- Minh Trí, Minh Lý hai vị sư huynh thật không sửa đổi tục tâm, ham thích đông đúc.

Minh Trí nói :

- Minh Nguyệt chua chát lắm. Ngươi nên cùng Bửu Bửu hòa nhập là vừa.

Tần Bửu Bửu núp vào chỗ tối, thầm cười :

“Thế cũng nhắc đến ta rồi đấy. Để xem ngươi có nói xấu ta hay không?”.

Nhưng nhớ lại thấy mình không đúng, tự hỏi :

“Hòa nhập là ý nghĩa gì?”

Minh Nguyệt đã hỏi thay cho hắn rồi :

- Hòa nhập là ý nghĩa gì?

Minh Lý buột miệng cười nói :

- Minh Nguyệt bình nhật quá cần cù, rất ít chú ý những lời nói của các vị thí chủ đến chùa. Hòa nhập là đem cái người chua chát của ngươi trộn chung cho đều với cái lí lắc của Bửu Bửu, xong hoàn trả lại cho bọn ngươi. Làm như thế cái chua chát của ngươi sẽ bị Bửu Bửu đánh nhạt đi. Bửu Bửu cũng không tác quái mãi được. đúng là mỗi người đều được chia phần”.

Minh Nguyệt nói :

- Ta cảm thấy bản thân rất tốt, ngược lại bọn mi khôn ngoan như Bửu Bửu vậy.

Thấy Minh Trí, Minh Lý trợn mắt với hắn, Minh Nguyệt nói thêm một câu :

- Sư phụ đã nói như vậy!

Minh Trí biết hắn nói không sai, cãi rằng :

- Sống chung với Bửu Bửu mười mấy năm, cho dù có thánh hiền tái thế cũng bị hắn làm ảnh hưởng.

Minh Lý cũng biện hộ cho mình, nói :

- Sức mạnh và sức hấp dẫn của Bửu Bửu ngươi cũng nhận thức qua, ngươi thì không chút thay đổi ư?

Thấy Minh Nguyệt cứng họng, Minh Trí làm tới :

- Minh Lý nói đúng. Minh Nguyệt ngươi thay đổi nhiều hơn bọn ta.

Minh Lý nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ, cười nói :

- Ngươi lúc sáu tuổi bị đưa vào Thiếu Lâm tự. Trẻ con nhỏ xíu mở miệng ra là A di đà phật. Lúc đó Bửu Bửu còn đai trên túi yếm cũng phải nhai nhải học theo ngươi A di đà phật, làm cho toàn chùa lớn nhỏ đều thấy phát cười. Từ đó ngươi không còn mở miệng thì Khổng tử, ngậm miệng thì Mạnh tử, đó là chứng minh tốt nhất.

Minh Trí bổ sung nói :

- Từ sáu tuổi ngươi đã bị ảnh hưởng của Bửu Bửu, nếu không thì bây giờ càng chua chát ghê gớm.

Minh Nguyệt lời lẽ không như bọn họ, không đối chọi nổi ngón đòn miệng, dứt khoát không nói nữa.

Sư huynh đệ cùng đồng môn, Minh Trí, Minh Lý không đi quá đà, nên chuyển sang câu chuyện khác, cười cười nói nói cho vui vẻ.

Đợi ba tiểu hòa thượng đi xa rồi, Tần Bửu Bửu mới chạy ra hẻm, khoái chí cười.

Sau đó khôn khéo theo sát bên mình của ba người Minh Trí đi vào kinh thành.

Đêm đến, sư huynh đệ Minh Trí vào Phổ Tế tự tỉnh Hà Nam ngủ nhờ. Tần Bửu Bửu sau vài giờ cũng mò vào.

Tần Bửu Bửu viện cớ không được khỏe, nhờ sa di đưa thức ăn đến tận phòng, tránh gặp mặt sư huynh đệ Minh Trí. Có tiền tiêu thì có thể sai người làm, chủ trì chùa này làm vừa lòng đủ điều.

Ở trong chùa, sau khi ăn cơm no, chuyện duy nhất phải làm là đi ngủ. Khi trời vào đêm, sư huynh đệ Minh Trí đều về phòng nằm nghĩ, vì sáng s1ơm phải thức dậy để lên đường tiếp.

Dùng tiền thuê phòng kế bên bọn họ, Tần Bửu Bửu trong lòng có chuyện nên không ngủ được. Đang tìm người giỡn chơi với hắn, đùa vui đến mệt mới ngủ ngon.

Mục tiêu tốt nhất là ba vị hòa thượng kế bên vách.

Nghĩ ra mười bảy, mười tám trò chơi nhưng vì không hợo hoàn cảnh nên đều loại bỏ, nghĩ thầm :

“Ở đây là chùa Nam mô A di đà phật, cái mà họ không có được là gì?

Đúng, đúng, đúng! Kiền thê mỹ thiếp, là nữ nhân! Trong chùa xuất hiện nữ nhân thì tình hình sẽ ra sao?

Không được! ta đường đường là nam tử giả nữ nhân thì xui xẻo, giả vờ giọng nói thì được”.

Trẻ con tiếng nói trong trẻo, Tần Bửu Bửu giả giọng thì tuyệt :

- Tiểu đại sư, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Hãy mau thả ta về đi.

Có giọng nam, tiếng nói của kẻ đạo tặc khà khà nói :

- Tiểu nương hãy yên, đừng có vòi. Đêm nay ta nhất định không thả ngươi về đâu.

Tiếng người con gái sợ hãi nói :

- Sư phụ này thật quá vô lễ, không sợ ta đi thưa quan phủ ư?

Tiếng người nam tỏ ra tự đắc :

- Thưa ra quan phủ, danh tiết nương tử cũng không giữ được. Về sau thì làm soa sống với thiên hạ?

Có tiếng khóc của người con gái :

- Tiên ý muốn gì đây? Mau mau thả ta về nhà!

Tiếng người nam cười kha kha :

- Nương tử đến đây làm gì?

Người con gái nói to lên :

- Tiên sư gạt nói con ta ở trong chùa, bây giờ người đem con ta giấu ở đâu?

Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt đã thức giấc từ lâu. Cho rằng trong chùa lại có loại hòa thượng bất pháp như vậy, đâu ngờ toàn là do Bửu Bửu một mình tác yêu tác quái, không biết có nên cứu người hay không?

Minh Lý tức giận nói :

- Cái loại ác tăng không giữ thanh qui, chúng ta không thể bỏ qua được.

Minh Trí nói :

- Nghe tiếng thì ở kế bên vách. Chúng ta mau đi, bảo toàn danh tiết cho người con gái ấy.

Minh Nguyệt tuổi nhỏ nhất, song thật thà nhất, nói :

- Sư huynh không nên lỗ mãng. Ở chùa này chứ không phải Thiếu Lâm tự...

Minh Trí cắt ngang không vui nói :

- Cứu người còn phải chọn địa điểm ư?

Minh Nguyệt vội khoát tay nói :

- Sư huynh ngộ nhận rồi, ý của tiểu đệ là bọn mình đứng ra mặt, đến tiền phòng nói với chủ trì, để họ tự giải quyết chuyện xấu trong chùa. Còn hơn chúng ta ra mặt tranh luận có phải quá phiền phức đi thôi.

Minh Lý ngang nhiên không giữ ý nói :

- Cần gì tranh luận với hắn. Đánh hắn một trận có phải đơn giản hơn không?

Minh Nguyệt cười nói :

- Tăng sư phụ đã căn dặn chúng ta không được gây sự, nếu không sư đệ cũng muốn ra tay thử ngón nghề của mình.

Nhớ đến sư phụ và luật giới của Thiếu Lâm, Minh Trí đành bó tay :

- Chỉ có cách đó thôi. Minh Lý sư đệ, ngươi đi đến tiền phòng xem sao?

Minh Nguyệt rất sợ Minh Lý không nhẫn nại giải thích rồi gây gổ với chủ trì, ngồi dậy nói :

Thôi thì để ta đi một bận xem sao. Hai vị sư huynh ở lại xem chừng gã bại hoại ấy không trốn thoát được. Tần Bửu Bửu chửi thầm trong bụng :

“Minh Nguyệt thật đáng ghét. Nghĩ ra kế sách vô tích sự như vậy, hại ta không đùa được. Hứ! Vốn tính tha cho bọn ngươi một phen, bây giờ thì không trách ta được nữa rồi!”.

Tần Bửu Bửu giả tiếng nữ nhân kêu một tiếng thảm thiết, tung người lên nhảy qua song cửa chạy mất.

- Không được rồi, Minh Lý mau cứu người!

Minh Trí, Minh Lý nhanh như chớp, lao người đến phòng Bửu Bửu nhưng không ngờ Bửu Bửu lại lén vào phòng của bọn họ, núp vào chỗ tối.

Minh Nguyệt dẫn chủ trì đến, khi nghe báo cáo mặt mày giận dữ :

- Minh Trí sư huynh, chuyện gì thế hử?

Minh Lý tức giận nói :

- Khi nãy ta nghe có tiếng kêu thảm thiết của người con gái, vội vã chạy qua tìm nhưng không thấy bóng dáng ai cả.

Minh Trí to giọng nói lớn :

- Ta không tin gã hòa thượng nọ dẫn người chạy thoát được trước khi bọn ta đến.

Kiếm mãi không thấy ai, chỉ có cách giải thích duy nhất là cái chùa này có thiết kế phòng bí mật.

Phổ Tế tự chủ trì đang tức giận có chỗ xì hơi :

- Bần tăng thấy bọn các ngươi là đồng môn đồng đạo nên cho tá túc nhưng lại bị một trận ô nhục này.

Minh Lý khinh thường nói :

- Đó chỉ trách đồ đệ của ngươi không nghiêm!

- Ăn nói bừa bãi.

Chủ trì giận nói :

- Trong chùa tăng lữ đã hoàn toàn đi nghỉ. Vừa rồi điểm danh không thiếu một người.

Minh Trí hoài nghi nhìn Minh Nguyệt. Minh Nguyệt gật đầu nói :

- Đúng vậy, hai mươi bảy người đều ngủ cả.

Minh Lý lúng túng nói :

- Bọn ta vừa mới nghe được có người trêu ghẹo con gái cũng là giả ư? Vậy thì cuối cùng sự việc ra sao?

Minh Nguyệt suy nghĩ giây lát, kêu lên :

- Không được rồi, trúng kế rồi. Mục tiêu của kẻ trộm là lễ vật của chúng ta.

Ba người kêu ồ lên “không xong rồi”, bỏ mặc trụ trì, vội vã về phòng lấy hành lý ra kiểm tra. Nhưng nào còn thấy bóng dáng lễ vật? Ba người lăng xăng tìm, mới tin rằng mình bị đánh cắp rồi. Minh Lý thấy trụ trì chưa đi, đem sự oán giận trút lên người trụ trì :

- Đều là mưu kế của ngươi sắp đặt, muốn mưu đồ lấy ngọc như ý của chúng ta.

Trù trì mới hiểu ra lễ vật là ngọc như ý, bị đổ thừa oan, làm sao không giận dữ :

- Đừng ỷ thế oai danh Thiếu Lâm rồi đổ lỗi oan cho người khác.

Minh Lý kêu lên :

- Đồ vật mất tại chùa của ngươi, ngươi là người đáng hiềm nghi nhất!

Trụ trì liên tiếp bị nhục mạ, trợn mắt nạt nói :

- Ai thấy được bọn ngươi có ngọc như ý? Không chừng bọn ngươi mượn danh của Thiếu Lâm tự mà vu oan giá họa cho ta.

Minh Nguyệt kéo tay áo của Minh Lý nói :

- Minh Lý im mồm. Dùng mồm không giải quyết được vấn đề đâu.

- Trụ trì, tiểu tăng huynh đệ không phải là kẻ lường gạt. Thật sự phụng mệnh lên kinh thành đến nhà Nhiệm Hổ sư bá Long Vân Thiên chúc thọ. Bây giờ lễ vật ngọc như ý đã bị cắp cũng là sự thật. Bọn ta đã trúng mưu kế của kẻ trộm, nên tìm đối sách mới được.

Thiếu Lâm tự là lãnh tụ của võ lâm, trụ trì không dám đắc tội với môn đồ của họ, nói :

- Ngọc như ý bị trộm tại tệ tự, bần tăng không dám thoái thác trách nhiệm. Ta sẵn sàng nghe ý kiến của tiểu sư huynh.

- Không dám! Xin hỏi trụ trì đêm nay bên phòng kia có ai thuê mướn ở không?

Trụ trì không giấu diếm :

- Có một vị trai trẻ đến đây du ngoạn, nhưng không biết lại đi đâu mất rồi?

Minh Trí nghe có manh mối, liền hỏi :

- Trụ trì có nhận ra hình dáng của hắn không?

- Tới chết cũng không quên.

Trụ trì nguôi đi cơn giận, cười nói :

- Phan An tái thế cũng khó đẹp đẽ như hắn. Bần tăng mới đầu tưởng hắn là Kim Đồng xuống phàm vậy.

Minh Nguyệt chợt nhớ đến một người, vội hỏi :

- Trụ trì gặp đứa bé ấy có phải giữa trán có một nốt ruồi son lớn bằng hạt gạo, tóc dài phủ xuống eo, quấn tóc đai xanh lục hình tê giác, màu da trắng như tuyết óng ả, đôi mắt vừa lớn vừa tròn cho người ta có cảm nhận tinh khôn lí lắc, đôi mi dài gần tóc mai, mặc áo vải trắng như nguyệt, có phải không?

Trụ trì lấy làm lạ, gật đầu :

- Tiểu sư huynh hình dung không sai, nhưng còn thiếu một điểm. Trên cổ nhỏ đeo một sợi dây chuyền có chữ thọ xinh đẹp ít thấy. Cổ tay trái còn đeo một chiếc vòng xuyến vàng.

Minh Trí, Minh Lý, Minh Nguyệt đều ngạc nhiên cùng kêu trời nói :

- Bửu Bửu!

Minh Lý kêu lên như quỷ :

- Đúng là hắn rồi! Dây chuyền vàng là do Vệ đại hiệp thiết kế làm cho hắn đeo.

Minh Nguyệt không còn thấy lo âu, tức cười nói :

- Tú tài có đạo không xuất môn, làm sao biết chuyện thiên hạ. Nhị vị sư huynh không tinh bằng hắn.

Minh Lý chớp mắt nói :

- Ngươi khoái chí lắm phải không? Bây giờ giao cho ngươi chịu trách nhiệm đòi ngọc như ý lại từ Bửu Bửu đó.

Minh Nguyệt vội nói :

- Bửu Bửu chỉ tác quái nhất thời vậy thôi. Đến chừng ấy sẽ đem trả lại.

Minh Trí không lạc quan lắm, nói :

- Bửu Bửu làm việc xưa nay không chiếu theo qui luật thông thường. Suy luận của ngươi chưa chắc đã đúng.

Minh Lý không chịu nổi nói :

- Bây giờ nói chuyện ấy có ích lợi gì? Việc quan trọng nhất là tìm cho được Bửu Bửu để đòi lại ngọc như ý. Nếu không về chùa bị phạt nặng là điều khó tránh. Bửu Bửu đến Chưởng môn Phương trượng hoặc Vệ đại hiệp mà trốn khỏi vòng tay của họ thì rồi chuyện, bọn ta đâu có cái may mắn đó.

Minh Nguyệt biện hộ cho Bửu Bửu :

- Bửu Bửu giao hữu thâm hậu với bọn ta, tuyệt nhiên không hãm hại chúng ta.

Minh Trí xưa nay rất tin vào sự phán đoán của Minh Nguyệt, nên hỏi :

- Minh Nguyệt sư đệ có kế sách gì đòi lại ngọc như ý không?

Minh Nguyệt cười khiêm tốn nói :

- Đòi lại ngọc như ý không khó, nhưng cần hai vị sư huynh hợp tác.

Minh Lý nghe nói có kế sách, cười nói :

- Nói mau cho nghe nào!

Minh Nguyệt trong lòng đã có dự tính, nói :

- Tính tình của Bửu Bửu tinh quái, đồng thời rất tùy thích. Nếu như muốn cưỡng chế đòi lại thì hắn nhất định không trả. Phương pháp tốt nhất là khi gặp hắn giả vờ như ngẫu nhiên tương phùng, làm bộ như không biết hắn trộm ngọc như ý. Chỉ lừa hắn đến kinh thành, ngày qua ngày, hắn tự nhiên khó che dấu rồi đem ngọc ra.

Minh Trí, Minh Lý kêu lên “diệu kế, diệu kế” rồi gật đầu hợp tác.

Nằm sấp trên mái ngói nghe trộm, Tần Bửu Bửu lắc đầu lia lịa, trong bụng không vui vẻ nói thầm :

“Minh Nguyệt dám tính kế với ta, làm như thông minh lắm vậy. Ta không bao giờ với các ngươi cạm mặt. Hứ! Ta sẽ tương kế tựu kế, đến chừng đó xem bọn ngươi thu xếp thế nào?”

Nghĩ xong, Tần Bửu Bửu nằm trên ngói yên nghĩ như thường, khỏe hơn ai hết.

Trong nhà tiếng ồn ào không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ mộng vàng của hắn.

Minh Trí nhớ lại Bửu Bửu ưa có cử chỉ làm cho người ta kinh sợ, bất chợt do dự hỏi :

- Ngươi không phải Bửu Bửu, tại sao lại tự tin như vậy?

Minh Nguyệt không để ý, cười nói :

- Minh Trí sư huynh thử nhớ lại ngôn ngữ, hành động của Bửu Bửu lúc ở trên núi coi. Chúng ta nói mặt trời tròn, hắn lại nhận định mặt trời có hình mười hai góc.

Bằng lòng chơi cút bắt với hắn, hắn lại đổi chủ trương chơi trò danh nhân nghinh tân.

Lời nói kỳ lạ, hành động tinh quái làm cho người ta không biết đâu mà đoán. Có lúc cũng rất ngoan ngoãn, tâm tánh như vậy rõ ràng là phản ứng tâm lý của trẻ con ưa thích đối chọi với người lớn. Chúng ta chỉ có cách nhắm thẳng vào bệnh mà cho thuốc, làm cho hắn chịu không nổi, bắt buộc phải lấy ra.

Minh Trí gật đầu tán thưởng, Minh Lý đặt vấn đề nói :

- Nếu như Bửu Bửu nghĩ ra trò chơi mới, cố ý không muốn gặp mặt chúng ta thì sao?

Minh Nguyệt không tin lắm, nói :

- Trẻ nhỏ ai chẳng có tâm hồn khoe khoang. Bửu Bửu lẽ nào cứ nén mãi không nói ra?

Minh Lý lắc đầu, không cho là vậy :

- Điều này ngươi đã tính sai rồi. Bửu Bửu không thích khoe khoang bản năng mình.

Chúng ta chỉ coi hắn như đứa trẻ tinh nghịch, ai ngờ hắn lại học đầy một bụng y học, ám khí và khinh công.

Minh Nguyệt cười nói :

- Bửu Bửu chủ mưu quỉ quái nhiều lắm, nhưng lại không có tâm hại người, chúng ta có thể yên tâm.

Minh Trí không lạc quan như Minh Nguyệt, không yên tâm nói :

- Hại người thì không có, nhưng mà bị hắn đùa cho một trận tơi bời thì xảy ra thường xuyên.

Minh Lý bỗng nhiên la lên :

- Ta đã nghĩ ra tại sao Bửu Bửu giở trò này? Bửu Bửu nhất định theo sát chúng ta, lời nói hành động của chúng ta khó tránh làm phật lòng hắn, cho nên cái vị tiểu tổ tông gia mới đùa với chúng ta một trận để nhớ đời.

Minh Nguyệt không hiểu nói :

- Hắn không phải ở chung với Vệ đại hiệp, tại sao lại xuất hiện ở đây?

- Không ai đoán ra.

Minh Trí thấy trụ trì chưa đi, liền đến trước mặt ông ta niệm Phật nói :

- A di đà phật, tiểu tăng sư huynh đệ đã biết được người đánh cắp ngọc như ý, khi nãy đối với trụ trì có điều chi vô lễ, xin trụ trì tha thứ. Đồng thời đừng nói với ai chuyện làm của đứa bé ấy.

- A di đà phật!

Trụ trì chắp tay nói :

- Tiểu sư huynh có thể nói cho bần tăng biết được đứa bé kỳ dị ấy là ai không?

Minh Trí hơi do dự nói :

- Nói cũng chẳng sao, hắn không phải là người giang hồ, nhưng giới giang hồ đều kinh hoàng bất an trước sự đùa nghịch tác quái của vị tiểu đồ Thiếu Lâm Tần Bửu Bửu, cũng là nghĩa đệ của Vệ Tử Y đại hiệp.

Trụ trì là người trong võ lâm, đương nhiên biết rõ tiếng tăm của Kim Long Xã nên nói :

- Lạ nhỉ! Hắn cả gan dám đánh cắp đồ vật của Thiếu Lâm tự.

Minh Nguyệt liền biện hộ cho Bửu Bửu :

- Trụ trì chắc cũng đã nghe qua con người của hắn. Bình thường chỉ biết hắn dựa vào thế lực của Thiếu Lâm và Kim Long Xã. Nhưng một khi tánh khí của hắn trỗi dậy, tệ phái Chưởng môn cũng kềm chế không được hắn.

Minh Lý nói dứt khoát :

- Đúng vậy! hắn là cấp trên của bọn ta, không cho phép ngươi nói xấu hắn.

Từ khi Bửu Bửu được Tần Anh đưa đến Thiếu Thất sơn, Minh Trí bồng bế hắn chạy rong khắp nơi, xem hắn như bào đệ, thương yêu che chở, càng không để cho ai chế nhạo hắn nên không vui nói :

- Bửu Bửu từ nào tới giờ là hài đồng đáng yêu nhất, nhưng Bửu Bửu không phải như phường thế tục tầm thường.

Phổ Tế tự trụ trì bỗng phát cười :

- Tình cảm của ba vị tiểu sư huynh thật là đặc biệt. Khi nãy ba vị sư huynh đệ đối với hắn thúc thủ vô sách. Bây giờ bần tăng phê bình một câu, ba người không hẹn mà cùng chung biện hộ cho hắn. Có bằng hữu như vậy thật là không uổng phí cuộc đời.

Trụ trì cùng bọn họ đàm đạo vài câu, xong cáo từ về phòng nghỉ ngơi.

Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt sư huynh đệ nằm trên giường, đem khuya rồi ai cũng không có tinh thần nói nhiều. Không bao lâu mạnh ai nấy ngủ không còn bàn bạc nữa.

* * * * *

- Minh Nguyệt, lần này ngươi tính sai rồi. Đi nửa ngày mà chẳng thấy bóng dáng Bửu Bửu đâu?

Minh Lý bắt đầu bực bội cằn nhằn.

Minh Nguyệt cười nói :

- Minh Lý sư huynh không nên nóng vội. Nếu như ngươi là Bửu Bửu, ngươi có muốn xuất hiện ngay trước mắt khổ chủ bị mất cắp chăng? Nếu như vậy không sợ bị người ta hoài nghi sao?

Minh Lý nghe nói có lý, cũng không muốn biện hộ, chắp tay nói :

- Bồ Tát phò hộ Bửu Bửu làm như lời ngươi nói, đừng có lánh mặt luôn.

Minh Trí thấy cái bộ dạng gấp gáp của Minh Lý, bất chợt tức cười. Định nói vài câu xa gần cho hắn vui...

Lúc ấy...

- Hu hu... hu hu...

Có tiếng khóc đầy vẻ oán thán từ xa vọng lại.

Minh Trí liền thay đổi câu chuyện, nói :

- Đang buổi thịnh vượng thái bình mà ai khóc lóc dường như muốn khóc để trút hết nỗi oan ức.

Minh Nguyệt cũng để ý đến tiếng khóc nói :

- Tiếng khóc quả làm cho người ta đau lòng, thật muốn khóc theo hắn quá.

- Nói bậy, hắn không phải là Bửu Bửu.

Minh Trí bỗng sáng mắt nói :

- Ý! Nghe tiếng khóc dường như của trẻ con.

Minh Lý cố lắng nghe tiếng khóc nói :

- Tiếng khóc thật chát tai!

Ba người hướng về phía có tiếng khóc mà đi tới. Âm thanh càng lớn càng trong trẻo làm cho ba người bọn họ chát tai, dường như người huynh đệ trong nhà bị phụ mẫu quở trách rồi khóc để biểu lộ sự không vừa lòng.

Một đứa bé ở bờ sông kêu khóc không nguôi, bờ sông có một số người bao vây lấy hắn.

- Đứa bé này bị lạc đường chứ gì?

- Hắn không biết nhà hắn ở đâu.

- Đúng vậy! Chúng ta hỏi hắn ở đâu, hắn nói không nhớ ra.

- Không nhớ ra? Còn tên còn họ thì sao?

- Bọn ta cũng hỏi rồi, hắn cũng không biết họ gì, tên gì.

- Chắc... chắc hắn đã mất trí nhớ.

- Trông cách ăn mặc và sửa soạn của hắn, nhất định là cậu ấm của con nhà khá giả.

Sư huynh đệ Minh Trí nghe những người chung quanh bàn tán đều cảm thấy không phải là Bửu Bửu, nhưng tiếng khóc thì thật là giống, nên vẹt đám đông chen vào phía trước. Nhìn kỹ tận mắt, trong bụng không khỏi hoảng hốt.

Đứa bé úp mặt vào hai đầu gối khóc sướt mướt, xem không thấy rõ mặt mày, nhưng cuộn tóc dài đen óng ả, phủ tới eo là dấu hiệu đặc biệt của Tần Bửu Bửu.

Thêm vào thắt cái sừng tê giác thì không sao dối được thiên hạ.

Minh Trí đôi tay rung rung bợ cái mặt quả trứng của đứa bé lên nhìn cho rõ ràng, kêu lên :

- Bửu Bửu!

Đứa bé gương mặt đầy vẻ mơ màng và sợ hãi, nghẹn ngào nói :

- Ngươi gọi ta đó ư? Ngươi biết ta ư? Tại sao mọi người đều không quen biết ta?

Thấy Minh Trí không trả lời, thất vọng khóc tiếp :

- Thì ra ngươi cũng không quen biết ta... ta cái gì cũng đều không nhớ ra cả... ta ở đâu... phụ mẫu là ai... tại sao ta ở đây?

Minh Trí không sao nghe thêm được nữa, lục căn thanh tịnh của người xuất gia đều quẳng đi ngoài chín tầng mây rồi. Minh Lý và Minh Nguyệt cũng quì xuống. Ba người cảm động ôm chầm Bửu Bửu khóc thành tiếng nói :

- Bửu Bửu, ai hại ngươi đến nông nổi này?

Đứa bé ngừng khóc, mừng rỡ nói :

- Bọn ngươi nhận ra ta ư? Bửu Bửu là tên của ta ư?

Minh Trí ôm chặt lấy Bửu Bửu, Minh Lý khóc khe khẽ không ngớt. Minh Nguyệt thì có phần hơi kềm chế, quẹt nước mắt nói :

- Ngươi sinh ra không bao lâu thì bọn ta đã biết rồi. Ngươi họ Tần, tên Bửu Bửu.

Từ nhỏ đã ở tại Thiếu Thất sơn, trung tuần năm ngoái xuống núi gặp thủ lãnh Kim Long Xã, cùng Kim Đồng Diêm La Vệ Tử Y kết tình huynh đệ. Cái dây chuyền trên cổ ngươi là lễ vật diện kiến của hắn. Ta là Minh Nguyệt, khi còn nhỏ ngươi thường họi là tiểu toan định. Người bồng ngươi là Minh Trí, còn vị này là Minh Lý. Lúc nhỏ bọn ta bồng ngươi đi khắp nơi, ngươi còn nhớ lại không?

Minh Trí kềm chế tình cảm của mình, buông Bửu Bửu ra, an ủi nói :

- Bửu Bửu đừng sợ nữa, bọn ta sẽ giúp ngươi hồi phục trí nhớ, ngươi có đói không?

Tần Bửu Bửu gật đầu rồi lại lắc đầu nói :

- Ta không quen biết bọn ngươi? Bọn ngươi có phải là kẻ xấu không?

Minh Lý giành với Minh Trí vồ lấy Bửu Bửu, thừa cơ bồng Bửu Bửu đứng lên, cười nói :

- Ngươi nhẹ giống như xưa kia.

Tần Bửu Bửu bị bồng lên, đôi chân đạp lia lịa, kêu to :

- Ngươi thật vô lễ, hãy mau để thiếu gia xuống không?

Minh Lý càng bồng chặc hơn, vẻ bi thương khi nãy tan biến mất :

- Còn tốt, mất trí nhớ, nhưng tánh tình thì không khác khi xưa chút nào.

Tần Bửu Bửu nói :

- Ta khi xưa như thế nào?

Minh Trí giả vờ nói :

- Bây giờ nói những thứ ấy vô dụng, tìm cách làm cho Bửu Bửu phục hồi trí nhớ là quan trọng.

Mất trí nhớ, nhưng tính tình lí lắc không khác khi xưa. Tần Bửu Bửu nói :

- Chúng ta gặp nhau giữa đường, tại sao các ngươi đối với ta tốt như vậy?

Minh Lý để hắn xuống, nói thật tình :

- Từ nhỏ cùng chung sống với nhau ở Thiếu Thất sơn, dĩ nhiên phải đối xử tốt với nhau.

Tần Bửu Bửu thối lui vài bước, nhanh nhẹn nói :

- Ta không nhớ gì hết, đâu biết được các ngươi có phải gạt ta không?

Minh Nguyệt suy nghĩ một chút nói :

- Ngươi xưa nay vốn rất nhạy cảm, gặp bọn ta ngươi có cảm thấy sợ hãi hoặc bất an không?

Tần Bửu Bửu lắc đầu hồn nhiên nói :

- Bọn ngươi cũng là người như ta.

- A di đà phật!

Minh Nguyệt niệm Phật nói :

- Những người dân ở đây cũng là người. Ngươi cảm thấy bọn họ và bọn mình không giống nhau sao?

- Có.

Tần Bửu Bửu hồn nhiên nói :

- Bọn họ trên đầu có tóc, bọn ngươi thì trọc lóc giống quả trứng gà.

- Kha kha kha...

Người dân chung quanh ôm bụng cười, Minh Trí sư huynh đệ thấy Bửu Bửu không bỏ tánh tinh nghịch, khẽ thở dài.

- A di đà phật!

Minh Lý chắp tay nói :

- Bửu Bửu tuy mất trí nhớ, nhưng bản tánh thuần chân, thật có trời phù hộ.

Minh Trí thấy càng kéo càng dài, nên kéo tay trái Bửu Bửu nói :

- Ngươi bụng đói rồi, đi ăn cơm đi!

Tần Bửu Bửu nói :

- Ta không đi theo các ngươi, ai mà biết được các ngươi có phải lừa dối bắt người đi?

Minh Trí ngồi xuống lắc người Bửu Bửu nói nghiêm nghị :

- Bửu Bửu, ngươi xưa nay lanh lợi thông minh, bộ không nhận ra bọn ta là người thân hay sao?

- Không biết! Đầu óc ta quay cuồng, không dám tin ai hết!

Minh Lý thở nhẹ một hơi nói :

- Xem ra Vệ đại hiệp cưng hắn quá biến hư, so với trước càng buông thả.

Minh Nguyệt nói :

- Sư huynh, chúng mình không nên bức bách hắn. Chuyện ngày trước đều quên cả, hắn dĩ nhiên đâu dám tin tưởng ai, thây kệ cứ tùy hắn. Chúng mình theo sau bảo vệ hắn được rồi.

Thấy bọn họ chân thành như vậy, ngươi đá cũng phải cảm động, huống hồ người dân lương thiện thuần chân, chỉ có Bửu Bửu là cái đứa ưa bắt chẹt và gây sự biết moi móc trong lời nói, dậm chân nói :

- Hừ! Ta biết bọn ngươi không yên tâm. Bây giờ xung quanh có người đương nhiên bọn ngươi không dám bức bách ta, nói cho ngọt để cho ta đi theo sau giống như con trùng bám đít bảo vệ ta. Thực sự tính đợi khi không có ai thì thừa cơ bắt ta đem bán. Bọn ba người lớn đầu, ta còn nhỏ dĩ nhiên đánh không lại.

Minh Nguyệt không dè Bửu Bửu so với trước khi mất trí nhớ còn tráo trở hơn.

Tần Bửu Bửu thấy hắn không nói được nên lời, càng đắc ý :

- Ngươi không đoán sai đâu, trông ngươi bị ta nói trúng tim đen trợn mắt cứng họng mà.

Trước mặt Bửu Bửu, Minh Nguyệt luôn luôn cảm thấy khó nói, than rằng :

- Sức tưởng tượng của mg mãi mãi hơn người khác một bậc.

Minh Trí đã hết phương cách, nói :

- Thế thì ngươi tính sao đây?

Tần Bửu Bửu dụi dụi đôi mắt đỏ, cười nói :

- Ta bây giờ lại cảm thấy bọn ngươi không phải kẻ xấu.

Đùn đưa hết nửa ngày mới tin lời bọn họ. Minh Lý mệt mỏi nói :

- Bọn ta vốn là người tốt, chỉ có ngươi một mình suy nghĩ bậy bạ.

Dường như bị bao điều tủi thân, Bửu Bửu mắt đỏ chu miệng nói :

- Ta cái gì cũng chẳng nhớ! Bọn ngươi lại làm khổ ta. Bọn ngươi lại biến thành kẻ xấu rồi.

Dựa vào tường, ngồi phệt xuống đất, mặt úp vào giữa hai đầu gối, đôi vai co giật mãi.

Minh Trí bất chợt trách Minh Lý, nói :

- Bửu Bửu bây giờ tình cảm chưa ổn định, ngươi lại còn kích thích hắn.

Ba sư huynh đệ ngồi xuống, luôn dùng lời an ủi Bửu Bửu. Minh Lý xin lỗi, ba người ai cũng khô môi mòn lưỡi. Bửu Bửu đôi vai lại co rút càng dữ, nhất định không ngẩn mặt lên.

Minh Nguyệt cũng hối tiếc nói :

- Minh Lý sư huynh, thôi giờ vậy nhé. Giao cho ngươi phụ trách khuyên Bửu Bửu.

Tất cả những lời xin lỗi suy nghĩ được đều nói ra cả rồi. Minh Lý lắc đầu nói :

- Ta không có cách, ai mà biết hắn càng lớn càng khó chịu, quyết ý phá chúng ta như thế.

- Khơ khơ... kha kha...

Tần Bửu Bửu ngẩn mạnh đầu lên, cười ra nước mắt nói :

Ta thấy cái đầu quả trứng của bọn ngươi dưới ánh nắng chói chang như phát sáng... kha kha...

Quây quần nửa ngày, chúng dân thấy rằng hắn đang cười chứ không phải khóc.

Minh Trí sư huynh đệ nhìn trân trân, nhưng vì Bửu Bửu mất trí nhớ nên không dám thắc mắc với hắn, chỉ lấy mắt nhìn thôi.

Khó khăn lắm mới cười xong, Bửu Bửu lại nạt :

- Nhìn ta làm gì vậy? Ta nói sai ư?

- Thôi đi!

Minh Nguyệt biết cãi không lại hắn, dứt khoát chịu thua, nói :

- Đồng ngôn vô kỵ, bây giờ ngươi định đi đâu?

Suy nghĩ một lát, Bửu Bửu nói :

- Khi nãy ngươi nói phương pháp đó cũng khả thu, nhưng phải sửa lại một chút.

Minh Nguyệt nói :

- Bọn ta theo sau bảo vệ ngươi không được sao?

Bửu Bửu hơi khó chịu nói :

- Cũng không phải không tốt, có điều ta không biết đi đâu, cho nên sửa lại một chút. Bọn ngươi đi trước, ta theo sau, không chừng khiến ta nhớ lại những chuyện trước đây.

Minh Trí cười nói :

- Như thế tốt lắm. Bọn ta hãy lên kinh thành chúc thọ cho Long sư bá. Xong đến đại ca ngươi Vệ Tử Y thí chủ cũng cách đó không xa. Ngươi đi theo bọn ta, trên đường đi từ từ nhớ đến chuyện năm xưa. Nếu như không nhớ ra, bọn ta sẽ đưa ngươi về Kim Long Xã. Bằng không thì cõng về Thiếu Lâm.

Tần Bửu Bửu vui mừng nói :

- Thì ra ta còn có người thân. Bao lâu nay không có ai đến nhìn ta, ta tưởng bản thân là đứa mồ côi không ai thèm! Kinh thành gần đây lắm.

Minh Trí không muốn làm cho hắn buồn tủi là mồ côi, cười nói :

- Không xa cũng không gần, đi từ từ nửa tháng cũng đến.

Tần Bửu Bửu sinh nghi nói :

- Nhưng tại sao ta lại ở đây?

Minh Trí xoay qua câu chuyện khác nói :

- Khoan nghĩ đến chuyện ấy, ngươi hãy ăn cơm đi.

Kẻ mất trí nhớ dường như đặc biệt có nhiều vấn đề, Bửu Bửu nói :

- Phải đến đâu ăn cơm? Cần đi nửa tháng mới đến nhà, hãy nhẫn nại ư?

Ba người vừa tức cười lại vừa tức giận, dẫn Bửu Bửu đi trên đường. Minh Lý nói :

- Chỉ cần có tiền, không cần về nhà cũng có sơn trân hải vị để ăn.

- Nhớ ra rồi!

Bửu Bửu vui mừng lấy ra một nén bạc trong bao :

- Đây là tiền, có phải không?

- Đây gọi là nguyên bữu, tiệm thông thường không thối được.

Bửu Bửu bỗng đem nguyên bữu nhét vào tay ba người, vô cùng đắc ý nói :

- Đồ vật này nặng quá, để bọn ngươi vác mới đúng. Ta không thèm rồi.

- A di đà phật!

Minh Trí nói thật tình :

- Nguyên bữu đối với người xuất gia như bọn ta không xài. Bửu Bửu ngươi cất đi, đừng để bọn ta phải phạm giới.

Tần Bửu Bửu để tay ngược về phía sau lưng, không nhận nói :

- Nặng quá rồi, ta không đi nổi. Đưa cho bọn ngươi là phải, tại vì bọn ngươi vừa cao vừa lớn.

Minh Nguyệt lại vừa tức cười, vừa kỳ lạ nói :

- Vệ đại hiệp cưng chiều ngươi, hỏng mất. Trẻ con bên người mang theo mấy trăm lạng, không sợ kẻ trộm động lòng?

Tần Bửu Bửu càng nghe càng mơ hồ nói :

- Ta chẳng biết bọn ngươi đang nói gì?

Minh Trí cười nói :

- Những nguyên bữu này bọn ta tạm thời giữ giùm cho ngươi. Đến địa điểm rồi sẽ hoàn lại cho Vệ thí chủ.

Tần Bửu Bửu vô cùng đắc ý đem bao nguyên bữu thảy cho người khác nói :

- Các đồ nặng nề này đại ca nói không thèm. Các ngươi cứ giữ để mà mang đi.

- A di đà phật!

Minh Nguyệt thán phục nói :

- Tài, sắc, tửu, khí là kẻ thù của con người. Bao nhiêu người vì chính nó mà sa và suy sụp, không ngóc đầu nổi. Tiền tài là kẻ địch đáng sợ nhất. Bửu Bửu xem thường nó, đương nhiên đáng mừng, đáng chúc.

- Tìm tiệm cơm cho Bửu Bửu ăn cơm đi!

Người ta thường nói người trong cuộc tối, không ai để ý đến Bửu Bửu có thật là mất trí nhớ hay không? Trên đường đi không ngớt nói những chuyện sinh hoạt đã qua ở Hà Nam cao sơn Thiếu Lâm tự. Bửu Bửu gương mặt có vẻ mơ hồ, giống như đang nghe chuyện đời xưa vậy. Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt biết rõ chuyện này không nên gấp, chỉ có thể dùng lời nói an ủi hắn không nên sợ hãi.

Về sau này, ngược lại Tần Bửu Bửu lại an ủi bọn họ, nói :

- Đừng tối ngày cười chẳng giống cười, khóc chẳng ra khóc, chỉ cần sống được, thế nào cũng có ngày ta sẽ nhớ ra. Bọn ngươi nếu cứ như thế, ta có thể không theo bọn ngươi, để tránh khỏi bị lây nhiễm.

Bửu Bửu xoay người muốn bỏ đi, làm cho Minh Trí ba người sợ điếng lên.

Ba người vội vã níu kéo lại. Minh Trí cười rất vui vẻ :

- Bửu Bửu lạc quan như vậy, bọn ta yên tâm cùng vui đùa với ngươi rồi.

Minh Lý cũng cười trông rất dễ thương :

- Vả lại mới có ba ngày, những ngày về sau còn dài. Bửu Bửu là kiết nhân ắt có thiên tướng phù trợ, dĩ nhiên không mất trí nhớ mãi mãi được. Chỉ cần ngươi cười, chúng ta cũng vui mừng theo.

Minh Nguyệt dùng hành động để biểu lộ :

- Muốn cười chúng mình cùng nhau cười. Một, hai, ba, ha ha ha!

Đoạn ngước lên trời cười khan ba tiếng.

Minh Nguyệt xưa nay rất ngay thật, hôm nay lại khác thường, giả cả vai hề. Tần Bửu Bửu cười cong cả lưng.

- Ý!

Tần Bửu Bửu đang cười bỗng trợn to đôi mắt.

Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn trong một bộ đồ đỏ, đang cúi đầu có vẻ thiểu não, chán chường đi trên đường. Nhìn thấy Bửu Bửu cũng giật mình. Minh Lý chú ý đến hỏi :

- Bửu Bửu, ngươi quen với cô ta?

Vừa gật đầu, vừa lắc đầu, Bửu Bửu mơ màng nói :

- Dường như lúc trước ta gặp cô nương, đối với bộ đồ đỏ của nàng ta rất quen thuộc.

Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn dường như gặp lại người thân vậy, bỗng phấn chấn hẳn lên :

- Tần Bửu Bửu, bọn ta lại gặp nhau rồi!

Tần Bửu Bửu ai oán cười nói :

- Cô nương, chúng ta quen nhau chăng?

Cung Ngọc Mẫn ảm đạm nói :

- Thì ra ngươi đã quên ta!

Lại uể oải đi về phía trước.

- Cô nương!

Tần Bửu Bửu kêu lại nói :

- Ta mất trí nhớ rồi! Thực ra ta không nhớ ngươi là ai?

Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn thất hồn, thất sắc nói :

- Ngươi quên hết tất cả quá khứ? Quên luôn đã từng chọc phá ta?

Tần Bửu Bửu ngại ngùng rờ rờ lỗ mũi nói :

- Ta chỉ cảm thấy cô nương quen quen, cô nương có thể cho biết đã gặp ta ở đâu chăng?

Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn cười buồn nói :

- Thôi đi, về sau chúng ta chưa chắc còn gặp mặt nhau nữa.

Như mất hồn, đi qua trước mặt Tần Bửu Bửu, ngoảnh đầu cười nói :

- Ngươi là nam nhân làm ta động lòng nhất. Nhất là đôi mắt tinh linh làm ta thấy là khó quên được.

Tần Bửu Bửu bốn người lấy mắt tiễn đưa nàng đi xa rồi mới tiếp tục lên đường.

Bỗng Bửu Bửu thối lùi rồi lao nhanh về hướng đi của Cung Ngọc Mẫn. Minh Trí ba người chỉ còn cách ham đuổi theo. Trong khi chạy Minh Lý hỏi :

- Bửu Bửu? Ngươi đuổi theo cô nương ấy để làm gì?

- Không biết!

Minh Lý kinh ngạc, lại hỏi :

- Ngươi nhớ ra cô nương ấy là ai rồi phải không?

Bỗng mặt mày cũng thấy phấn khởi lên.

Tần Bửu Bửu đáp lại càng lạ :

- Không một chút ấn tượng nào cả!

Minh Lý hơi dừng lại, thấy Bửu Bửu không dừng, chỉ còn nước cứ đuổi theo, nói :

- Thế ngươi...

Minh Trí cất lời cười nói :

- Minh Lý, không phải hỏi nữa, Bửu Bửu thật không biết. Hắn chỉ có chút gì mơ hồ ấy thôi.

Tần Bửu Bửu như cởi bớt gánh nặng cười nói :

- Chỉ có Minh Trí hơi hiểu được ta.

Minh Trí khoái lắm, tính tự khoe thêm vài câu thì Minh Nguyệt nói khẽ :

- Cô nương áo đỏ đang ở trước mặt, có nên kêu cô ấy hay không?

Tần Bửu Bửu lắc đầu nói nhỏ :

- Bọn ta ẩn người, nhìn xem nàng làm gì rồi mới quyết định sau.

Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt cũng chẳng muốn gây sự, từ từ ẩn phục vào các tảng đá lớn.

Trước mặt là một dãy thảo nguyên, cây tạp gai góc đan chen mọc tùm lum. Vì xuân vừa đến, trong cây cỏ khô trổ ra những cành lá non mơm mỡn. Bên này Tần Bửu Bửu và bốn người quỳ mọp ở một tảng đá lớn duy nhất.

Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn thì dựa lưng vào một cây bạch dương đơn độc, thân hình thon gầy tựa vào cành cây, làm cho người ta có cảm nghĩ nàng đang trong hoàn cảnh thê lương, không nơi nương tựa.

Khí trời vẫn còn lạnh, mang một luồng gió đi qua. Đã hơn một giờ rồi, Tiểu La Sát Cung Ngọc Mẫn thân người không nhúc nhích, tưởng chừng như đứng như vậy là điều rất thoải mái. Tần Bửu Bửu quỳ phục dưới tảng đá lớn thì cảm thấy không êm ái chút nào, ngươi xuống đất oán trách rằng :

- Nữ nhân thật không sao hiểu nổi. Trời lạnh như vầy tựa thân cây để làm gì?

Không ai đến tìm đứng như khúc gỗ vậy, không một chút biểu hiện gì? Không cựa quậy là ý nghĩa gì?

Minh Trí ba người ngồi quen rồi, không thấy cực khổ, cười nói :

- Ngươi có thể cảm nhận ra có thể xảy ra chuyện gì không?

Tần Bửu Bửu nói :

- Chúng ta không nên ngồi xuống hết, như vậy không thể quan sát được động tịnh.

Minh Nguyệt nói :

- Chân ta chưa mỏi, để ta xung phong.

Minh Lý lẩm bẩm nói :

- Minh Trí sư huynh cũng biết cảm giác của Bửu Bửu rất linh mẫn có phải không?

Minh Trí gật đầu :

- Cảm giác là chuyện hư ảo, không nên dựa vào đó? Phàm mọi việc phải thực tế, dùng tai lắng nghe, dùng mắt nhìn kỹ để tìm ra chứng cứ sự thực, mới tin được người ta.

Minh Lý không chịu thua, cãi nói :

- Cảm giác của Bửu Bửu xưa nay không có sai sót, có phải không?

Minh Trí không thể phủ nhận, chỉ nói :

- Đó chỉ vì hắn còn nhỏ, tâm hồn trong sạch, chưa bị ô nhiễm. Đợi hắn lớn lên, tiếp xúc rộng rãi với con người, sự việc, vật chất thì không còn đơn thuần. Bắt đầu biết hoài nghi kẻ khác, biết đố kỵ, dùng bộ óc phân tích hành vi cử chỉ của người khác có chân thực không, tới chừng đó thì không còn...

Càng nghe càng không thuận tai, Bửu Bửu cắt dứt :

- Ngươi nghĩ gì vậy? Trước mặt ta, đem cái cảm nghĩ của ta xem như đồ vật mà phê bình, nhận xét. Còn bàn đến tương lai của ta nữa! Bất luận bọn ngươi có nhả ý hay không, ta nghe xong thật không vui vẻ chút nào?

Minh Trí nghe vậy cười khẽ nói :

- Thôi mà Bửu Bửu. Ta lâu lắm, khó khăn lắm mới trổ khẩu tài. Ngươi hà tất phải lưu ý làm chi?

Minh Nguyệt không quay đầu lại, xen vào nói :

- Minh Trí sư huynh xưa nay có tánh lâu lâu không quên tìm cơ hội để phát biểu, diễn thuyết. Bửu Bửu ngươi tha cho hắn đi.

Bỗng Bửu Bửu dùng ngón tay đè nơi miệng nói :

- Im lặng, có động tịnh rồi.

Minh Trí, Minh Lý và Minh Nguyệt cùng đồng bộ đứng dậy. Minh Trí nói :

- Có người đi đến hướng cô nương áo đỏ rồi. Một nam một nữ giống như phụ tử.

Minh Lý ngắm nhìn kỹ càng bọn họ, thất vọng nói :

- Đáng tiếc, không biết cô nương áo đỏ ở đâu đến, nếu không cũng có thể biết được manh mối.

Minh Nguyệt bao giờ cũng là người phát ngôn sau cùng, nói :

- Bửu Bửu, ngươi xem bọn hắn...

-...

- Bửu Bửu, ngươi làm sao vậy?

Minh Nguyệt đã quen nói nhỏ, gần như sợ tiếng nói bị đối phương nghe được.

Minh Trí, Minh Lý hoảng hồn, nhìn Tần Bửu Bửu, cùng chạy đến bên người hắn, nói :

- Bửu Bửu, ngươi không khỏe ư?

Thấy Bửu Bửu ngồi bệt xuống đất, cong người, tay trái ôm đầu, tay phải bám vào cổ, mặt quả trứng tái đi, đôi mắt đầy vẻ đau khổ và sợ hã, tiếng rất nhỏ :

- Ta rất khó chịu... ta không thở được... đại ca mau đến cứu ta...

Minh Trí vừa vội vã, vừa kỳ lạ nói :

- Tay bám vào cổ dĩ nhiên là không thở được, mau buông ra!

Tần Bửu Bửu vốn không nghe người khác nói gì, chỉ cố nói :

- Không có không khí... không thở được... mau mở nắp rương ra...

Minh Trí không muốn nghe nữa, đôi tay vội vã gở tay phải của Bửu Bửu ra.

Minh Lý, Minh Nguyệt đang suy nghĩ lời nói của Bửu Bửu là biểu tượng gì?

Minh Trí không cách nào gở ra cái tay mặt vô ý thức của Tần Bửu Bửu, vội vã nói :

- Minh Lý, Minh Nguyệt, mau đến giúp ta!

Ba người hợp sực mới gở được tay phải của Bửu Bửu ra. Minh Trí thuận tay điểm Thùy huyệt của hắn.

Dùng cà sa lau mồ hôi trên trán, Minh Trí giận nói :

- Khi nãy sao hai ngươi đứng chết trân đó vậy? Không biết phải sớm cứu Bửu Bửu hả?

Minh Lý phân trần :

- Sư huynh, ngươi không thấy việc này xảy ra thật kỳ lạ? Lìa xa Thiếu Thất sơn, trong người Bửu Bửu đã xảy ra những chuyện trọng đại như thế nào? Nơi đây bốn bề hoang dã, tại sao bỗng lại không hô hấp được?

Minh Nguyệt dè dặt nói :

- Bửu Bửu nhắc đến “hãy mở nắp rương ra”, đó là tiêu biểu cho cái gì?

Minh Trí trịnh trọng nói :

- Có phải có người đã từng đem Bửu Bửu nhốt vào trong rương, cố ý cho hắn chết ngạt?

Minh Lý nhìn Bửu Bửu đang nằm hôn mê nói :

- Bửu Bửu có Thiếu Lâm tự và Kim Long Xã bảo vệ, ai dám động đến hắn?

Minh Trí tâm tư nặng trĩu, nghiêm túc nói :

- Người này nhất định rất tự tin, trong tình huống làm cho mọi người không hoài nghi đã ám hại Bửu Bửu.

Minh Lý tức tối vô cùng :

- Là ai mà to gan như thế, dám động đến Thiếu Lâm chi bảo?

Minh Nguyệt bỗng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, nói :

- Sư huynh, Bửu Bửu vốn đã mất trí nhớ, những đau khổ đã qua cũng nên quên hết mới phải chứ?

Bấy giờ Minh Nguyệt nhắc nhở đến mọi người mới nhớ ra. Minh Trí nói :

- Đúng thế! Bửu Bửu vẫn nguyên vẹn, tại sao lại đột nhiên bị phản ứng dữ dội như thế?

Minh Lý phân tích nói :

- Bửu Bửu từ nhỏ được mọi người tận tâm chăm sóc lớn khôn. Theo sự quan sát trong ba ngày nay, tin rằng Vệ đại hiệp cũng giống như chúng ta vậy, một mực lo lắng, chiếu cố và nương chiều. Một người chưa từng trải, chịu khổ, khi lần đầu bị hại thì dấu ấn rất sâu đậm. Hôm nay Bửu Bửu quên chuyện đã qua, theo lý thì bao nỗi phiền muộn cũng phải theo đó mà mất đi, trừ phi người hãm hại hắn lại tái xuất hiện trước mặt hắn.

Minh Nguyệt nói nho nhỏ :

- Đúng vậy, Bửu Bửu lúc đầu đâu có chuyện gì, tại vì thấy một nam một nữ kia mới bị như vậy.

Gật đầu đồng ý, Minh Trí đau xót nói :

- Trong hai người một nam một nữ kia, ai là kẻ đã ám hại Bửu Bửu?

Minh Lý hung hăng nói :

- Hai người xem ra như phụ tử, cứ bắt hết đi rồi tính sau.

Minh Trí khoát tay chân lại nói :

- Không được làm càng, bọn ta không có bằng chứng.

Minh Nguyệt cũng thận trọng nói :

- Minh Trí sư huynh nói có lý. Không chừng bọn họ giống như diện mạo của người đã ám hại Bửu Bửu.

Minh Lý nói :

- Hai vị có cao kiến gì? Như vậy là bỏ qua cho bọn họ ư?

Minh Nguyệt lần này giành lấy nói :

- Bửu Bửu không nhớ ra chuyện cũ. Chuyện này chỉ hỏi Vệ thí chủ thôi.

Minh Trí hầm hầm liếc một nam một nữ kia rồi nói :

- Minh Nguyệt ghi nhớ diện mạo của hai người đó để đối chứng với Vệ thí chủ.

- Không cần phiền đến sư huynh, sư đệ biết phải làm thế nào.

Minh Trí cười, hắn biết Minh Nguyệt rất kỹ lưỡng, không bỏ lỡ bất cứ một đầu mối nào, nói :

- Các ngươi nghĩ có nên thông báo cho Chưởng môn Phương trượng đến đây không?

Minh Lý không cần nghĩ ngợi nói :

- Bửu Bửu là sinh mạng của Phương trượng, số là bọn mình mong Bửu Bửu mấy ngày hồi phục được ký ức cho nên không muốn làm kinh động lão gia. Bây giờ xem ra phải phí thêm nhiều thời gian mới có thể làm cho Bửu Bửu nhớ lại chuyện xưa.

Thêm vào câu chuyện hôm nay, nếu không thông báo, lão gia sẽ giận đó.

Minh Nguyệt cũng tán thành, nói thêm :

- Cần thông báo cho Vệ thí chủ đến Long Môn tiêu cục để hỏi rõ mới biết Bửu Bửu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Để hội ý tìm cách giải trừ nỗi ám ảnh trong lòng của Bửu Bửu!

Sư huynh đệ ba người vốn là thuộc hạ trung bình trong Thiếu Lâm, đủ để đại diện cho Thiếu Lâm. Sự việc khinh trọng phân rất rõ ràng, đợi một nam hai nhiêu đi rồi mới dám giải huyệt cho Bửu Bửu. Khi tỉnh dậy, Tần Bửu Bửu dường như đã quên chuyện khi nãy, vội đứng dậy nhìn qua phía bên kia :

- Người đâu rồi? Minh Trí, Minh Lý, Minh Nguyệt, tại sao họ đi đâu mất hết rồi?

Minh Lý nói tỉnh bơ :

- Đi rồi! Tại vì bọn họ có chân!

- Nói đùa!

Tần Bửu Bửu hỏi tiếp :

- Bọn ngươi không nghe họ nói những gì?

Minh Trí tưởng mình đã lập được công, nói :

- Chúng ta bận lo săn sóc ngươi, đâu có rãnh rỗi nghe chuyện của bọn họ?

Tần Bửu Bửu trong bụng dường như hiểu ra điều gì, trợn mắt nói :

- Bộ ngươi điểm Thùy huyệt của ta ư?

Minh Trí mới sực nhớ ra là Bửu Bửu ghét nhất là ai điểm Thùy huyệt của hắn liền biện giải :

- Ta thấy ngươi tình cảm thương ghét phân minh chẳng rõ, mới điểm Thùy huyệt của ngươi cho ngươi yên một giấc.

Tần Bửu Bửu mặt giận hầm hầm nói :

- Ngươi biết ta muốn biết cái cô áo đỏ nọ tính gì. Có thể ta nhờ đó mà nhớ lại câu chuyện lúc trước. Nhưng hoài công cho họ đi luôn, cho tới cái hướng đi cũng chẳng biết.

Minh Trí lúc này cũng nổi nóng :

- Bữa nay ta phí sức mà không ai ưa thích. Bửu Bửu, ngươi có muốn nói chuyện đàng hoàng hay không?

Tần Bửu Bửu đáp càng khéo :

- Ta có bao giờ nói chuyện đàng hoàng đâu?

Minh Trí thôi thúc nói :

- Thôi, lên đường đi. Trên đường Bửu Bửu lắm chuyện nhất. Nếu không đi, mùng ba bọn ta còn ở giữa đường.

Tần Bửu Bửu do dự không chịu đi, nói :

- Mùng ba giờ ngọ đến, miễn kịp chúc thọ là được rồi. Đến sớm bọn ngươi bị chửi nhiều, bụng tốt không được đáp đền.

Minh Trí thầm nghĩ hắn cũng tốt bụng, thăm dò nói :

- Trong người thấy còn không khỏe chăng? Bọn ta nghỉ ngơi thêm chút nữa?

- Không, không, không!

Tần Bửu Bửu cười nói :

- Chúng ta cũng lên đường thôi. Chiếu lệ, ta đi sau cùng.

Minh Trí ba người cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng sợ Bửu Bửu bắt chẹt nữa, thế nào cũng đặt điều kiện mới chịu lên đường, vội vàng đi lên phía trước dẫn đường, không để cho Bửu Bửu có thời gian đổi ý...

* * * * *

- Bửu Bửu?

Cũng là Minh Nguyệt phát hiện Bửu Bửu mất tích.

Minh Trí, Minh Lý, Minh Nguyệt nhớ lại mấy ngày nay Bửu Bửu làm đủ trò tinh quái rắc rối. Thật vừa tức giận lại vừa tức cười. Hiện tại thấy sao lâu quá Bửu Bửu không lên tiếng, mới phát giác ra Bửu Bửu đã đi đâu mất.

- Nguy rồi, mau đến chỗ khi nãy tìm.

Minh Trí kêu ba người triển khai khinh công lao nhanh trên đường, nhưng lại là chuyện của hai giờ sau rồi. Tần Bửu Bửu đã đi hướng nào không sao biết được. Ba người đến chỗ cỏ hoang khi nãy chỉ còn cách dậm chân kêu trời.

Minh Lý tự mình giải sầu nói :

- Cũng may, không phải Bửu Bửu gặp chuyện ngoài ý muốn, mà là mất tích.

Minh Trí tức giận não nề nói :

- Chẳng thà hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn mình có thể cứu hắn. Bây giờ mất tích không biết sống chết ra sao?

- A di đà phật!

Minh Nguyệt chắp tay nói :

- Minh Trí sư huynh đừng nên nóng vội. Bửu Bửu nhất định đã đi về hướng tây rồi, chắc thăm dò chuyện cô nương áo đỏ để thỏa tính tò mò. Sư huynh nếu đồng ý, chúng ta lại đi theo!

- Dĩ nhiên đồng ý!

Minh Trí nói tiếp :

- Nhưng mà ngàysinh nhật của Long sư bá cũng gần đến rồi. chúng ta nên phái một người đi đến đó để giải thích mọi việc.

Minh Lý nói :

- Có việc thì sư đệ phải chịu khó. Minh Nguyệt đến kinh thành, ta và sư huynh cùng đuổi theo Bửu Bửu.

Minh Nguyệt nghẹn lời, thở dài nói :

- Thôi được, hai vị sư huynh lên đường cẩn thận.

Minh Trí cười nói :

- Làm phiền ngươi nhé, Minh Nguyệt. Khi nào trở về bản tự, nhớ thông báo để Phương trượng xử lý việc này.

Minh Nguyệt cung kính nói :

- Sư đệ hiểu rõ. Đến kinh thành ta sẽ thông báo cho Vệ thí chủ lại để hỏi thăm.

Minh Lý than thở nói :

- Mùng ba, nếu chúng ta không đến kịp thì xin bọn họ nán lại vài ngày.

Minh Trí kêu lên rằng :

- Chuyện không chần chờ được nữa, mình đi thôi!

Hai thân hình rắn chắc lao đi như bay về hướng tây, không bao lâu không còn trong tầm nhìn nữa. Minh Nguyệt lấy mắt tiễn đưa bọn họ đi xa rồi khẽ thở dài, tiếp tục đi về hướng Bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.