Tay Tiêu Phong Du vẫn còn đặt dưới mũi Hà Vân Hàm, chưa kịp rút về.
Ảnh hậu cứ thế bình tĩnh nhìn cô.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tiêu Phong Du cười gượng: “Em chỉ là xem thử coi chị...”
Hà Vân Hàm nhướng mày, mắt vẫn còn ươn ướt: “Chết chưa?”
Tiêu Phong Du suýt cắn rớt đầu lưỡi, cô không dám nói thêm gì, nhanh chóng khởi động xe chạy về hướng nhà của Hà Vân Hàm.
Cảnh đêm ở thành phố thật đẹp, giờ này lại vắng người, gió đêm cực kỳ dễ chịu.
Tâm trạng Tiêu Phong Du khá tốt, thi thoảng cô liếc mắt nhìn trộm Hà Vân Hàm, nàng dường như không thoải mái, sắc mặt trắng bệch, lâu lâu lại nhíu mày.
Xuống xe.
Tiêu Phong Du không biết là Hà Vân Hàm cực kỳ ghét người khác chạm vào mình, muốn đỡ nàng liền bị nàng né tránh.
Tiêu Phong Du ngạc nhiên nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm hơi cúi đầu, tay xoa dạ dày, có vẻ rất đau đớn.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều, Tiêu Phong Du nhanh chóng mở cửa: “Chị vào trước đi, em làm chút đồ ăn cho chị.”
Hà Vân Hàm vào nhà, chút sức lực cuối cùng dường như đã tiêu hao hết, nàng không vào nổi phòng ngủ, nằm luôn trên sô pha ở phòng khách.
Tiêu Phong Du rửa sạch tay, buộc tạp dề, pha cho nàng một ly nước chanh mật ong, nấu thêm một phần cháo trắng thịt bằm với trứng vịt Bắc Thảo.
Tiêu Phong Du cũng từng vì xã giao mà uống nhiều, những lúc thế này, cô không muốn ăn những thứ chứa nhiều dầu mỡ, nhưng bao tử lại không thoải mái nên ăn cháo là ấm bụng và bổ dưỡng nhất.
Tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, kỹ thuật xắt rau cũng cực kì đẹp, cháo trứng vịt Bắc Thảo được nấu đặc sệt, mùi thơm toả ra khắp căn nhà.
Chờ Tiêu Phong Du nấu cháo xong đặt lên khay bưng ra, đập vào mắt cô là một cảnh tượng không thể tin nổi.
Hà Vân Hàm ngồi dựa vào sô pha, nàng đang đổ thuốc vào tay, đủ các loại thuốc, thuốc viên, bao con nhộng, cũng không biết nhiều ít, ước chừng đầy nửa nắm tay, suốt quá trình nàng cứ như người máy, không thèm nhìn, cầm ly nước đưa thẳng lên miệng.
Tiêu Phong Du hét một tiếng: “Ngồi yên đó!”
Hà Vân Hàm dừng động tác, quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt u ám không ánh sáng... Ánh mắt trống rỗng...
Nàng lúc này, cực kỳ giống tấm ảnh selfie mà Tiêu Phong Du nhìn thấy trên Weibo.
Tiêu Phong Du cầm khay cẩn thận từng li từng tí đặt xuống, cô lau nước trên tay: “Sao chị uống nhiều thuốc vậy? Liều lượng thuốc quá nhiều sẽ ngộ độc đó.”
Cô cúi đầu nhìn thuốc trên bàn trà.
Các loại thuốc bao tử, thuốc giảm đau, thậm chí còn lẫn thuốc điều trị trầm cảm và thuốc ngủ.
Thanh âm của Hà Vân Hàm hờ hững: “Quen rồi, không uống không ngủ được.”
Tiêu Phong Du nhíu mày: “Chị ăn cháo trước đi, lót dạ rồi hãy uống.”
Đầu Hà Vân Hàm giống như trống rỗng, Tiêu Phong Du bưng cháo đưa qua, nàng cũng không động đậy.
Tiêu Phong Du dỗ dành: “Chị ăn một miếng đi, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”
Hà Vân Hàm giống như không nghe thấy.
Tiêu Phong Du nghĩ: “Hà lão sư, em kể cho chị nghe một câu chuyện kinh dị.”
Hà Vân Hàm nhìn cô, giống như đang xem một đứa ngốc.
Tiêu Phong Du nghiêm túc kể: “Câu chuyện bắt đầu thế này, thuở xưa, có một con cừu con uống say, nó được một con hổ tốt bụng nhặt về nhà, con hổ nấu cho cừu con một chén cháo, nó không ăn, sau đó, cừu con không ngoan ngoãn đã bị con hổ nuốt vào bụng, đầu đều bị cắn thành từng mảnh.”
Sau khi cười một trận, Tiêu Phong Du cầm chén đưa cho Hà Vân Hàm, vui vẻ tươi cười: “Giờ chị ăn hong?”
...
Mười phút sau.
Tiêu Phong Du ngâm nga một đoạn nhạc, thu dọn bát đũa mà Hà Vân Hàm đưa.
Hà Vân Hàm nằm co ro ở sô pha nhìn chằm chằm Tiêu Phong Du.
Con bé lúc nào cũng vui vẻ vậy sao?
Rửa có cái chén mà ẻm cười hoài? Bộ trên chén có vàng ư?
Có đồ ăn vào dạ dày, Hà Vân Hàm dễ chịu hơn một chút, nàng miễn cưỡng đứng lên: “Em về đi, tôi không sao rồi.”
Tiêu Phong Du đứng im bất động.
Bỗng dưng cô cảm thấy Hà Vân Hàm thật đáng thương.
Đây là điển hình cho thói quen kiên cường, rõ ràng rất đau đớn, khó chịu nhưng vẫn không lộ ra vẻ yếu thế.
Hà Vân Hàm: “Hôm nay, cảm ơn em.”
Tiêu Phong Du lắc đầu, cô nhìn thoáng qua nắm thuốc Hà Vân Hàm đặt trên bàn chuẩn bị uống kia: “Người đại diện của em có chút việc, giờ này không thể về trường học được, em đợi một lát rồi đi.”
Theo tính cách của Hà Vân Hàm, nếu như Tiêu Phong Du nói những câu linh tinh như “Em ở lại cùng chị”, nàng nhất định sẽ từ chối.
Lời cô nói thật khéo léo và tinh tế.
Thế nhưng Hà Vân Hàm là ai.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Phong Du, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt: “Chỗ chị có tài xế.”
Mấy năm nay, nàng đã quen cô đơn, ngay cả thân thể đau nhức đều đã quen rồi, nàng cũng không cần sự ấm áp của bất kỳ ai.
Tốt thôi, suy cho cùng cũng không phải quan hệ thân thiết gì.
Tiêu Phong Du không hề nài nỉ, cô chậm rãi đứng dậy, “Vậy, em đi ngay đây, chị... đừng uống nhiều thuốc như thế.”
Một cô bé rất thông minh, còn rất hiểu chuyện.
Dưới ánh mắt chăm chú của Hà Vân Hàm, cô xách theo túi chuẩn bị rời đi, nhưng ngay lúc Tiêu Phong Du vừa kéo cửa ra, thân thể Hà Vân Hàm cạn kiệt sinh lực mềm nhũn ngã xuống sô pha.
Tiêu Phong Du sợ tới đứng tim, cô vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Hà Vân Hàm: “Chị làm sao vậy?”
Sau lưng Hà Vân Hàm đổ mồ hôi, giống như sắp ngất đi, tay còn muốn đẩy Tiêu Phong Du: “Đừng... đừng chạm vào tôi.”
“Đừng nói nữa!” Việc quan trọng bây giờ là cứu người, Tiêu Phong Du không quan tâm ảnh hậu này khác người như thế nào, cô vội đỡ nàng dựa vào trên sô pha.
“Đi khám bác sĩ đi.” Tiêu Phong Du nghĩ có chút sợ nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm yếu ớt lắc đầu: “Không...”
Nếu như theo tính cách trước kia của Tiêu Phong Du, cô chắc chắn sẽ coi chữ “Không” này như gió thoảng bên tai.
Thế nhưng đây lại là chuyện riêng của người ta, còn chưa kể, thân phận của nàng như vậy, liều lĩnh tìm bác sĩ rất có khả năng gây ra “sóng to gió lớn“.
May mà kinh nghiệm sống của Tiêu Phong Du cao, cô lập tức lấy ra thanh sô cô la luôn mang theo bên mình, lột vỏ, nhét thẳng vào miệng Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm:...
Nàng còn chưa kịp phản ứng, mùi vị ngọt ngào từ giữa môi và răng đã khuếch tán ra khắp khoang miệng.
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, cực kỳ sốt ruột: “Trong nhà có máy đo huyết áp không? Để an toàn, đo huyết áp một chút.”
Hà Vân Hàm giống như không cử động, mắt nhìn về phía tủ TV.
Tiêu Phong Du hiểu ý, vội vàng đứng dậy tìm được máy đo huyết áp.
Ảnh hậu đúng là ảnh hậu.
Đồ vật trong nhà đều cực kỳ cao cấp, hình dáng không giống máy đo huyết áp thông thường.
Tiêu Phong Du mò cả nửa ngày, cô nhìn Hà Vân Hàm: “Chị vươn tay ra.”
Hà Vân Hàm chần chừ một lát, nhìn trán Tiêu Phong Du vì bận rộn mà hơi lấm tấm mồ hôi, nàng hít một hơi thật sâu, vén tay áo lên, vươn tay ra.
Tiêu Phong Du nhìn thoáng qua, trong lòng nhịn không được khen ngợi, trắng quá đi.
Cô nghiêm túc quấn vào tay cho Hà Vân Hàm, hết sức chuyên nghiệp dặn dò: “Tay phải ngang với trái tim.”
Lúc này, Hà Vân Hàm nghe lời, ngoan ngoãn nâng tay lên: “Em còn biết cách sử dụng nữa à?”
Tuy là thắc mắc, nhưng lời khen ngợi trong đó khiến Tiêu Phong Du nghe sướng cả tai, cô nhướng mày: “Đương nhiên rồi, trước kia, ở nhà của bọn em, em được xem như thầy thuốc nhỏ cực kỳ nổi tiếng của địa phương, người cùng quê có chuyện gì đều đến tìm em, thường xuyên xếp thành hàng dài, đây là chuyện nhỏ có xá gì.”
Vừa dứt lời.
Đèn đỏ của máy đo huyết áp cao cấp của Hà ảnh hậu bắt đầu nhấp nháy, giọng robot nữ lạnh băng nhắc nhở.
[Xin lỗi, phương pháp hoạt động của bạn bị sai, vui lòng đọc kỹ bản hướng dẫn sử dụng, cảm ơn bạn đã dùng, tạm biệt!]
Hà Vân Hàm:...
Tiêu Phong Du:...
Trên đời còn chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này nữa không?
Bị một phen lăn lộn như vậy, chả biết Hà Vân Hàm đang bực mình hay là sao, nàng đã khoẻ lại, thậm chí có thể xua tay đuổi người: “Em đi đi.”
Nhìn thấy người ta đã khôi phục sức lực.
Tiêu Phong Du tự tìm cho mình lối thoát: “Được thôi, xem ra em chuẩn đoán bệnh không sai, chị chú ý huyết áp và đường máu nha.”
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi.
Ra khỏi nhà của Hà ảnh hậu, đi chưa được bao lâu, Tiêu Phong Du nhận được điện thoại của Lâm Khê Tích.
Lâm Khê Tích đã tỉnh rượu, bỗng dưng nhớ tới mình phó thác sư phụ cho Tiêu Phong Du như vậy, vừa hồi hộp lại vừa áy náy: “Nguyên Bảo, sư phụ của chị sao rồi, em còn ở nhà nàng không?”
Tiêu Phong Du cực kỳ có khí phách cười: “Không sao đâu, chị cứ yên tâm, em ở cùng nàng một lúc, thân thể nàng đỡ nhiều rồi.”
Nghe Tiêu Phong Du nói như vậy, Lâm Khê Tích thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, làm chị sợ muốn chết.”
Tiêu Phong Du vỗ ngực: “Em, Nguyên Bảo mà đã ra tay, thì mọi chuyện sẽ xong ngay. Sao thế, chị không tin em hả?”
Lâm Khê Tích cười, giọng cô dịu dàng: “Tất nhiên là không phải, chị chỉ là hơi ân hận không dặn dò em mấy câu, sư phụ của chị, chị ấy có vài quy tắc đặc biệt, chị sợ em dẫm phải “khu vực nguy hiểm“.”
Tiêu Phong Du nhìn ánh đèn neon ở xa, đá một hòn đá nhỏ, thuận miệng tán gẫu: “Khu vực nguy hiểm.”
Lâm Khê Tích “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy, ví dụ như cực kỳ ghét người khác chạm vào mình.”
Tiêu Phong Du nấc lên một tiếng, đứng lại: “Cái gì...?”
Giọng Lâm Khê Tích hơi trầm xuống, “Chị ấy không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cho dù là cùng giới tính, quan hệ có thân thiết đến mấy cũng không được.”
Tiêu Phong Du:???
Cô... vừa nãy sợ Hà Vân Hàm ngã xuống mà đã lao tới ôm nàng, còn đè tay nàng đo huyết áp nữa.
Lâm Khê Tích: “À, đúng rồi, sư phụ chị cũng rất chú ý vấn đề ẩm thực, người bình thường uống say, đều ăn chút canh giải rượu nè, cháo nè, chị ấy lại ghét ăn mấy thứ đó, đặc biệt là cháo, luôn nói là có mùi vị là lạ.”
Tiêu Phong Du cả người cứng đờ.
Cô... mới ép ảnh hậu uống nước chanh mật ong, còn có... cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo.
Lâm Khê Tích vỗ mặt: “Hửm, nghe lạ lắm đúng không? Nhưng cũng có thể lí giải, có lẽ là cháo hay gì đó đều là tinh bột chả hạn? Sư phụ chị đối với bản thân yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ tàn nhẫn, sau khi debut, chị ấy ngay cả đường cũng không dám ăn.”
Tiêu Phong Du:...
Cô còn tống cho nàng cả thanh sô cô la to tổ chảng...
Đậu...Anh Huấn Rose cứu em!
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập