Thần Giấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 1: Chương 1: Không quen biết




Dạo gần đây, hai bên đường pháo nổ ầm ầm, nhà nhà đều treo đèn hoa đăng và đèn lồng đỏ. Sắp được ăn Tết.

Hà Vân Hàm khoanh tay đứng trong phòng, suy tư nhìn ra bên ngoài.

Trên chiếc bàn làm việc phía sau, di động không ngừng vang lên. Im lặng một chốc, cô xoay người bấm mở Wechat.

“Vân Hàm, chừng nào thì mày mới về? Thằng cha khốn nạn không biết xấu hổ của mày đem hồ ly tinh về nhà đây này, mày còn mặc kệ được hả?”

Hít một hơi thật sâu, Hà Vận Hàm nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu. Sau đó liền mặc áo khoác vào, tắt đèn mà rời đi.

Bởi vì đang ăn Tết nên không có nhiều xe trên đường.

Qua cửa kính ô tô, Hà Vân Hàm nhìn từng tốp năm, tốp ba người qua lại trên phố. Ai nấy đều hạnh phúc cùng nụ cười trên môi. Một trong số họ còn cùng gia đình ra ngoài mua hàng Tết nữa.

Xe chạy được nửa tiếng. Đến nơi rồi, cô mở cửa bước vào.

Trong ánh đèn mờ ảo, làm một kẻ say rượu.

Hà Vân Hàm ở quầy bar làm một kẻ say rượu. Chủ quán bar là một cô gái trẻ tuổi tên Điền Duyệt, với mái tóc gợn sóng, miệng nhai kẹo cao su: “Gì đây, chị gái lại tới mua say hả? Cô bé đáng thương ơi, ba mẹ lại cãi nhau à?”

Hà Vân Hàm nhíu mày: “Đừng bận tâm, cho em rượu đi.”

Chị Duyệt lắc đầu: “Mơ đi cưng, cô nương ơi, cô đã uống bao nhiêu ly rồi? Còn muốn nữa? Mới bây lớn, còn trẻ tuổi, đừng có ủ rũ vậy hoài chứ. Chuyện đời trước tui không quản được nhưng mà cô cũng đừng có đau đầu nghĩ tới. Tại cô chưa yêu nên cô không hiểu, mà cô không hiểu thì khó mà hoà nhập với những người thân thiết bên mình. Khó nói lắm.”

Hà Vân Hàm lắc lắc cái ly, “Trước đây họ có vậy đâu.”

Khi còn nhỏ, cha mẹ rõ ràng rất yêu thương nhau, chưa từng cãi vã. Dù là mâu thuẫn nhỏ, chỉ cần qua một đêm liền biến mất.

Nhưng kể từ sau khi cha cô khởi nghiệp, mọi thứ dần thay đổi.

Điền Duyệt biết cô đang nghĩ gì: “Bình thường mà, con người, lúc nghèo là một dạng, khi có tiền lại là một dạng khác. Hoàn cảnh làm ảnh hưởng đến con người, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của thế giới này. Haiz, sắp ăn Tết rồi, mà cô đã 23 nữa, đến lúc yêu là vừa rồi.”

Giọng Hà Vân Hàm rầu rĩ: “Chị hiểu em mà.”

Điền Duyệt im lặng.

Hà Vân Hàm có một vài nguyên tắc riêng.

Từ nhỏ cô ghét nhất là ai đụng vào cô, ngay cả việc nắm tay giữa người cùng giới cũng đủ khiến cô nổi da gà. Phản kháng từ trong ra ngoài.

Tuổi tác lớn một chút, tuy cảm thấy nắm tay có chút khó chịu nhưng cô vẫn có thể chịu được. Đây cũng là điểm mấu chốt lớn nhất.

Đi khám bác sĩ tâm lý thì được chuẩn đoán là do thói quen sạch sẽ, ngoài ra họ còn bảo đấy là dấu hiệu của bệnh tự kỷ.

Vì không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, Điền Duyệt bèn nói sang chuyện khác: “Chị có quen biết với một cô bé đặc biệt ấm áp và toả nắng. Ẻm nằm trong vòng bạn bè, cũng là người trong giới, em vẫn còn ngây thơ lắm. Vừa hay hôm nay ẻm cũng tới nè, để chị giới thiệu cho em.”

Hà Vân Hàm cười nhạt.

Ngây thơ?

Trên đời này mà vẫn còn người ngây thơ ư?

Nó chỉ là cố che giấu mình đủ sâu thôi.

Nói đoạn, cửa quán bar bỗng bị đẩy ra.

Chị Duyệt ngẩng đầu, thấy người bước vào hai mắt liền sang ngời “Đây nè, Phong Du!”

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Đứng ở cửa là một cô gái khoác áo lông thú, trên đầu còn dính vài bông tuyết, hai má đỏ ửng lên vì lạnh, tay còn cầm theo một cái túi lớn bước nhanh tới: “Chị Duyệt! Chị xem em mang gì tới cho chị nè?”

Hà Vân Hàm có chút men say trong người ngẩng đầu lên, cảm thấy người trước mặt có hơi quen quen.

Em ấy xinh quá.

Tuy cả người bị bọc lại y như cái bánh vừng.

Đôi mắt dài và hẹp, tóc mái trên trán còn hơi ẩm, mắt đen láy như hạt nhãn, dáng mắt rất đặc biệt, khóe mắt hơi nhếch lên, trong nét thanh thuần lại mang chút quyến rũ độc nhất vô nhị của phụ nữ. Cô ấy mỉm cười chào hỏi Điền Duyệt, cả người tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân đương tuổi hoa niên.

Chị Nguyệt vui vẻ nói: “Lại món ngon mang từ quê nhà chứ gì?”

Người trước mặt là Tiêu Phong Du, thực tập sinh của Tần Ý. Tuy chưa ra mắt nhưng em ấy đã có chút tiếng tăm nhờ vào các video và phim ngắn trên Weibo, còn có sự giúp sức từ những người nổi tiếng khác.

Tiêu Phong Du tháo áo choàng cổ xuống: “Mai em phải về nhà rồi.”

Chị Duyệt: “Ha, do bà với chị gái nhớ em đúng không?”

Tiêu Phong Du hơi ngượng ngùng đáp: “Đừng nhắc nữa mà, không chừng đó là mị lực cá nhân đấy? Đã nhiều năm vậy rồi, thế mà hai người ấy vẫn rất yêu quý em, bắt em bay về cho vơi bớt nỗi nhớ nhung.”

Điền Duyệt bị chọc đến bật cười: “Em đó, cái miệng nhỏ này.” Cô nhìn sơ lược Phong Du: “Em có phải lại lớn hơn rồi không?”

Tiêu Phong Du cởi áo lông vũ ra, phủi phủi tuyết trên đầu, em không trả lời, hơn nữa còn ưỡn ưỡn cái ngực: “Chị, chị để ý là có mấy chỗ khác cũng lớn hơn sao?”

Điền Duyệt:......

Cô đang bị một cô nhóc chọc ghẹo.

Phong Du quả thực đang ở tuổi phát triển.

Điền Duyệt cẩn thận quan sát Tiêu Phong Du, dáng người em ấy trổ mã nhấp nhô gợi cảm, không còn giống cô bé trước kia nữa, chiếc cằm tròn trịa một thời nay đã nhọn lại. Có điều......đứa nhóc này hình như lớn hơi nhanh thì phải, mới mười tám thôi mà đã cao 1m7, liệu đây có phải là một siêu mẫu tương lai không?

Tiêu Phong Du nhìn thoáng qua Hà Vân Hàm ở bên cạnh, người này quen ghê, đang là Tết sao không về nhà mà lại tới đây mua say.

Điền Duyệt hớn ha hớn hở bám theo em ấy nói chuyện phiếm, Tiêu Phong Du hình như rất thích cười, lúc tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Hà Vân Hàm vốn dĩ đã khó chịu, Tiêu Phong Du lại còn ở trước mặt cô không ngừng cười nói vui vẻ với Điền Duyệt.

Ánh sang đèn đã chói.

Nụ cười kia còn chói mắt hơn.

Hà Vân Hàm uống hết ly đến ly khác, đến khi mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Điền Duyệt xoay ly rượu: “Phong Du, lát nữa em giúp chị một chuyện được không?”

Tiêu Phong Du cười rồi gật đầu: “Từ khi nào mà chị lại khách sáo dữ vậy?”

Điền Duyệt chỉ chỉ về phía Hà Vân Hàm, “Cổ say rồi, em giúp chị đưa cổ về nhà đi, nhà cổ ở gần đây, chút ra cửa chị sẽ bố trí tài xế cho, chị không ra ngoài được“.

Tiêu Phong Du khựng lại, ghé mắt nhìn người trên bàn, nhỏ giọng: “Cổ là ai vậy?”

Điền Duyệt tươi cười đáp: “Cũng trong vòng bạn bè đấy, mai mốt em sẽ biết thôi.”

Cái con nhỏ này, không lẽ trong đầu nó chỉ nghĩ có ăn không hả ta? Cả Hà Vân Hàm mà nó cũng không biết.

Gió đêm nổi lên, bên ngoài có chút se lạnh.

Xe rất nhanh đã tới nơi, xuống xe, Tiêu Phong Du cẩn thận đỡ lấy Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm cả người bất lực chỉ có thể dựa vào người em ấy.

Cô biết Tiêu Phong Du, mặc dù người này chưa nổi tiếng nhưng được công ty để ý, là một tân binh rất có triển vọng.

Hà Vân Hàm biết em ấy chỉ vừa tròn mười tám tuổi và còn đang học đại học, những thứ khác cô không rõ.

Địa chỉ mà Điền Duyệt đưa là căn nhà mà Hà Vân Hàm mua bên ngoài.

Đến nơi, Tiêu Phong Du nhìn ngôi biệt thự mà sững sờ.

Hay ghê, hoá ra bà chị này là kẻ có tiền.

Trên đường đi, Điền Duyệt cố tình gọi điện thoại dặn dò Tiêu Phong Du nhớ chăm sóc nàng cẩn thận, làm cho nàng ngủ thoải mái một tí.

Cô dìu Hà Vân Hàm vô tới phòng, Tiêu Phong Du đang tính rời đi nhưng thấy nàng cứ nhíu mày không thoải mái, cô đành dừng lại đi rửa tay, vì muốn để Hà Vân Hàm ngủ thoải mái cô đành cởi sạch quần áo nàng.

Đây là yêu cầu của Điền Duyệt, cô chỉ là làm theo thôi.

Hà Vân Hàm cảm thấy choáng váng nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy.

Hà Vân Hàm mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu.

Dần dần......

Cô phát hiện ra có cái gì đó sai sai.

Cúi đầu nhìn thân mình trong chăn, hít một hơi thật sâu.

Quần áo......của cô đâu?

Ngoài trừ nội y, cái gì cũng không còn.

Là ai đã làm???!!

Cô lập tức gọi điện cho Điền Duyệt, Điều Duyệt cười: “Chị bảo Phong Du đưa em về, nhưng còn quần áo thì chắc là do em trong lúc mơ mơ màng màng tự mình cởi ra ấy chứ? Ai dám đụng vào em?”

Cúp máy, Hà Vân Hàm dùng chăn che thân mình lại, ánh mắt sắc bén nhìn một lượt qua phòng ngủ. Cuối cùng, nó dừng lại ở ngăn tủ kế bên, một cái lắc đeo tay.

Chuyện đó Tiêu Phong Du không hề để trong long. Chỉ là sau khi trở về, cô phát hiện cái lắc đeo tay của mình không biết đã quăng đâu mất, tìm hết nửa ngày trời cũng không thấy đành cho là xui xẻo.

Tết Âm Lịch, Tiêu Phong Du về nhà đón một cái Tết sum vầy.

Năm sau, cô vừa trở về công ty đã nhận được một cuộc điện thoại từ Tô tổng.

Tô tổng là bà chủ của công ty giải trí Tần Ý, rất thân thiếu với Tiêu Phong Du, vẫn luôn chăm sóc cô.

Tiêu Phong Du tủm tỉm cười: “Chị Tô Tần, chuyện gì thế?”

Tô Tần bên kia hình như đang xem tài liệu: “Hà Vân Hàm, em biết không?”

Tiêu Phong Du ngẩn người, suy nghĩ một hồi lâu: “Em không biết.”

Tô Tần khựng lại, “Thế thì lạ quá, thôi, cúp máy đây.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Hà Vân Hàm ngồi đối diện sô pha, Tô Tần dụi mắt xấu hổ: “Vân Hàm, cô chắc chắn là Phong Du ư?”

Hà Vân Hàm gật đầu, nàng mở tay ra, trong tay là một cái lắc tay hình con heo, “Đây là phong cách của em ấy.”

Tô Tần nhìn cái mặt heo đang cười kia khẽ nhíu mày: “Chỉ là, em ấy nói...”

Hà Vân Hàm: “Nói gì?”

A, còn không biết xấu hổ?

Im lặng một lát, Tô Tầm chậm rãi nói: “Phong Du bảo em ấy không quen biết cô.”

p/s: éo ngờ nó dài vc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.