Thời gian cùng lắm chỉ mới bảy ngày.
Hà Vân Hàm đã gầy rộc cả người, nàng không xoay người lại, vẫn cứ nhìn ngoài cửa sổ, như thể tất cả những thứ ở sau lưng không có quan hệ gì với nàng.
Tiêu Phong Du chậm rãi đi tới, mỗi lần đi một bước, nước mắt của cô càng rơi dữ dội hơn.
Trước đây, cô chỉ biết rằng mình thích Hà Vân Hàm, ngắm nàng, dù cho chỉ nghĩ về nàng một tí, cô sẽ không tự giác mỉm cười.
Nhưng trằn trọc lo âu bảy ngày nay, ngày nhớ đêm mong, và bây giờ, nước mắt lau cũng không thể lau sạch, khiến Tiêu Phong Du lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị khác của tình yêu.
“Vân, Vân Hàm...”
Tiêu Phong Du lí nhí mà gọi tên nàng, thậm chí cô không dám đi chạm vào nàng, nàng mỏng manh quá, cứ như thể chạm một cái sẽ vỡ tan ngay.
Thân thể của Hà Vân Hàm đột nhiên chấn động, nàng chầm chậm...chầm chậm xoay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Phong Du, mắt của nàng đã có chút tiêu cự, dường như không dám tin tưởng mà nhẹ giọng gọi: “Nguyên Bảo?”
“Em...em đây.” Không kìm chế được đau khổ đang sục sôi trong lòng, Tiêu Phong Du duỗi tay đem Hà Vân Hàm ôm vào trong lòng.
Cô bây giờ không chú ý gì nữa, chỉ muốn ôm thật chặt người này.
Hà Vân Hàm đã căng thẳng bảy ngày bảy đêm, rúc vào trong lòng ngực của Tiêu Phong Du, không khóc, lại càng làm cho người khác đau lòng.
Na Na và Cao Di ở bên cạnh thở phào một hơi, cuối cùng, cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi.
Không chờ cho Tiêu Phong Du kịp nói lời nào, Hà Vân Hàm đã ngất xỉu ở trong lòng ngực của cô, như là bảy ngày này, nàng vẫn luôn đang cưỡng ép mình chống đỡ, không khi nào buông xuống lớp ngụy trang đó, mãi đến khi Nguyên Bảo tới, cả người mới sụp đổ, bị đánh gục.
Cao Di truyền dịch cho Hà Vân Hàm, cô thở than một hơi, “Mấy ngày này hầu như không ăn uống gì, thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nỗi nữa là, chị truyền một xíu đường glu-cô cho cổ, sau khi tỉnh, tốt nhất là để cổ ăn gì đó.”
Đoạn thời gian Hà Vân Hàm ngất xỉu này, Na Na đã đem toàn bộ mọi chuyện, không hề che giấu mà nói với Nguyên Bảo, không chỉ là Hà mẹ, còn bao gồm chuyện của Vân Dạng.
Những gì tận mắt chứng kiến ban nãy, để Na Na và Cao Di hiểu rõ.
Bây giờ, người có thể cứu Vân Hàm chỉ có Nguyên Bảo mà thôi.
Mắt của Tiêu Phong Du đỏ lên, cô cầm tay Hà Vân Hàm, áp vào má, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngày thường, Nguyên Bảo là một người thích nói, giỏi biểu đạt, giờ phút này, cô im lặng khiến cho bầu không khí càng bi thương.
Cao Di thở ra một cái, chỉ vào điện thoại ở phòng ngủ: “Nguyên Bảo, phòng khách phòng ngủ các nơi đều có đặt điện thoại, em chỉ cần quay số 1, chị sẽ lập tức tới ngay, số 2 của Na Na, ngoại trừ phòng ngủ, các nơi khác trong nhà đều có lắp đặt camera, vì phòng ngừa...phòng ngừa...”
- -Phòng ngừa Vân Hàm giẫm lên vết xe đổ của Vân Dạng.
Lời nói thế này, Cao Di chung quy là không dám nói ra.
Tiêu Phong Du lại khẽ nói: “Chị ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Chị ấy sẽ không nỡ để cô lại một mình, chị Hà nhà chúng ta, bất luận xảy ra chuyện gì, vẫn luôn đều cưng chiều cô mà.
Nhớ lại những chuyện trước đây, Tiêu Phong Du lại nhìn con người quá đỗi tiều tụy, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt lại rơi xuống.
Na Na bụm miệng, cũng không kìm được mà rơi lệ.
Cao Di ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà nửa ngày mới ngăn được nước mắt trở vào: “Nguyên Bảo, chị với Na Na về trước nha, có chuyện gì thì gọi bọn chị, dì bên đó thì chị đã nói rồi, em là một người bạn rất quan trọng.”
Hà mẹ nghe xong vẫn là bộ dáng cũ, không động đậy gì.
Dì bên đó ngược lại dễ nói chuyện, có thể tìm hộ công giúp đỡ, bất quá thì Cao Di và Na Na thay phiên nhau tới cũng có thể, chỉ có Hà Vân Hàm bên này, nàng không cho phép người lạ chạm vào mình.
Tiêu Phong Du gật đầu, “Hai chị trở về đi.”
Ánh mắt của cô nhìn Hà Vân Hàm đắm đuối.
Cô đau lòng.
Trái tim, đau như thể ứa máu.
Mấy ngày nay, Vân Hàm rốt cuộc đã chịu đựng những gì?
Ông trời ơi, vì sao lại như vậy chứ???
Vì sao lại phải giày vò một người hiền lành như vậy, chị ấy đã làm gì sai? Hết lần này đến lần khác chứng kiến cảnh đau đớn đó??? Người trong nhà bọn họ...rốt cuộc có ai từng nghĩ cho chị ấy không???
Hà Vân Hàm đã rất lâu chưa ngủ, lần hôn mê ngắn ngủi này cũng là thân thể cưỡng bức phải nghỉ ngơi.
Trong cơn mơ hồ, nàng đã thấy Vân Dạng.
Bộ dáng của Vân Dạng vẫn giống như trong kí ức, một bộ váy đỏ trên người, tóc xõa, cô nhìn chị mình, cười vươn tay: “Chị, nếu mệt quá rồi, hãy đi với em đi, đi đến một nơi không có muộn phiền, một nơi không có đau khổ.”
Không có muộn phiền...không có đau khổ...
Hà Vân Hàm lưu luyến nhìn mặt em gái mình, nàng rất nhớ em ấy...Vân Dạng cười nhạt với chị mình, trong bất tri bất giác, Hà Vân Hàm nhấc tay lên.
“Vân Hàm...”
“Vân Hàm, đừng rời xa em...”
Là ai đang gọi?
Hà Vân Hàm bất giác xoay người, nét buồn bã khổ sở trong giọng nói đó, là Nguyên Bảo...
Cảnh tượng giống như tấm gương bị tan vỡ, ngay lập tức vỡ nát, phân cách thành vô số mảnh nhỏ, Vân Dạng xoay người, “Chị, em vẫn luôn ở đây, khi chị nghĩ thông suốt rồi hãy tới tìm em, em...vẫn luôn đợi chị.”
Tỉnh lại từ trong mộng.
Cả người Hà Vân Hàm đổ hồ môi, hô hấp dồn dập, lồng ngực nhanh chóng phập phồng, vừa mở mắt liền thấy Tiêu Phong Du ở bên cạnh mắt đỏ như mắt thỏ.
Tiêu Phong Du vẫn nắm tay nàng, mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Em ấy đã nghe thấy hết rồi.
Nghe thấy Hà Vân Hàm nói gì mà: “Chờ đã, đừng đi.”
Tuy Nguyên Bảo không hiểu có nghĩa là gì nhưng lại vô cùng sợ hãi.
Nhớ hồi nhỏ, cô từng nghe bà nội nói, con của dì Tống ở khu phía Đông chính là bộ dáng này, nhưng không phải là trong mơ, mà nghiêm trọng hơn Vân Hàm vài phần. Cô gái đó sau khi bệnh trầm cảm, cả ngày đều nói chuyện với không khí, dì Tống hỏi, cô gái đó nói đã thấy bà nội – người thương cô nhất nói là muốn mang cô đi, bà nội ấy rõ ràng đã mất 5 năm, dì Tống sợ hãi vô cùng, nhưng phòng ngừa nhường nào, người vẫn đi rồi.
Ánh mắt của Hà Vân Hàm không trong veo như ngày thường, hiện ra ảm đạm và đau khổ: “Nguyên Bảo.”
Tiêu Phong Du dùng sức mà gật đầu, nắm chặt tay nàng: “Em ở đây.”
Hà Vân Hàm lẩm bẩm: “Nguyên Bảo...Nguyên Bảo...”
Tiêu Phong Du không kiềm được mà nghiêng người về trước ôm lấy nàng.
Tay của Hà Vân Hàm nắm chặt vạt áo của cô, thân mình run rẩy nhè nhẹ, “Có nhiều...có nhiều máu...Nguyên Bảo...Nguyên Bảo...”
Cánh tay của Tiêu Phong Du níu chặt, dùng hết sức lực mà ôm chặt nàng, “Em ở đây, em ở đây mà.”
Không, cô không được khóc, cô cần phải mạnh mẽ.
Mười phút sau, Hà Vân Hàm mới bình tĩnh lại.
Nàng và trước kia không giống nhau, từ ánh mắt là có thể nhìn ra.
Nàng ngồi dựa vào tường, mờ mịt nhìn về trước mặt, không động đậy gì.
Tiêu Phong Du nói gì với nàng, nàng cũng tựa như không nghe thấy, không trả lời không đáp lại.
Nguyên Bảo cũng không nhụt chí, cứ như là không hay biết Hà Vân Hàm không nghe thấy, “Ngày Quốc tế Lao động em không trở về nữa, chị của em phải dẫn chị Tô Tần về quê thăm bà nội, hưởng tuần trăng mật, kêu em cút đi xa một tí.”
“Em sẽ ở đây mấy ngày, cho chị mở mang kiến thức tài nghệ của em.”
“Hôm qua, em đã học cách nấu canh bí đao, chị thích khẩu vị nhẹ mà nhỉ, sảng khoái nữa, lát nữa em nấu cho chị liền.”
Tiêu Phong Du nói lan man về việc thường ngày, Hà Vân Hàm vẫn luôn không trả lời, nụ cười của cô không giảm, xoay người: “Vân Hàm, em đi nấu cơm trước, chị chờ em nhé.”
Tiêu Phong Du hơi không yên tâm, lại nhìn xem, “Chị sẽ chờ em chứ?”
Hà Vân Hàm quay đầu qua, “Em về đi, chị không sao.”
Tiêu Phong Du trong lòng hơi xót xa, cô đi lại, giống như bà nội và chị gái trước kia xoa đầu mình, xoa nhẹ đầu của Hà Vân Hàm.
Thân mình của Hà Vân Hàm cứng đờ, bất động.
Tiêu Phong Du ôm lấy nàng, cưng chiều nói: “Em muốn ở cạnh chị, không muốn rời xa chị, chị đừng đuổi em đi được không, Vân Hàm?”
Bất luận là khi nào.
Nguyên Bảo luôn như thế.
Bao giờ cũng có thể bằng một câu nói mà chọc phá nỗi lòng của nàng.
Hà Vân Hàm cảm thấy lòng mình như đã bện thành một nút chết không thể tháo ra.
Nhớ tới chuyện của Vân Dạng, một phương diện, nàng sợ Nguyên Bảo sẽ giống như bạn trai của em mình, gặp phải một người, đã đau khổ nửa đời, dùng phương pháp cực đoan như thế mà kết thúc sinh mệnh.
Một mặt khác...nàng không muốn Nguyên Bảo rời đi.
Tiêu Phong Du là lưu luyến duy nhất của nàng đối với thế giới này.
Tiêu Phong Du hôn lên tóc nàng, chậm rãi và vô cùng rõ ràng mà nói: “Chị không phải là Vân Dạng, em không phải là anh ta, chúng ta sẽ tốt mà, hết thảy sẽ ổn thôi.”
Sau cùng, Hà Vân Hàm không đuổi cô đi nữa.
Tiêu Phong Du ở trong phòng bếp bận rộn, cô không quá quen thuộc với đồ vật ở trong này, rất nhiều thứ toàn phải tìm tứ phía.
Cô lại còn sốt ruột, sợ khi mình không ở, Hà Vân Hàm sẽ làm chuyện gì.
Chưa tới mười phút, Nguyên Bảo đã bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
Cô không chỉ nấu món ăn ngon miệng phù hợp khẩu vị của Vân Hàm, mà còn nấu một phần cho Hà mẹ.
Trong lòng Nguyên Bảo vẫn luôn không yên ổn, thi thoảng cứ nhìn về phía phòng Hà Vân Hàm, cũng may, nàng vẫn luôn ngồi im bất động.
Nấu cơm xong, Tiêu Phong Du gõ cửa phòng của Hà mẹ, trong phòng không có âm thanh gì.
Cô suy nghĩ, đem mâm đựng thức ăn để dưới sàn nhà, nhẹ thở ra một hơi.
Nên oán giận sao?
Khi vừa biết chuyện này, Tiêu Phong Du quả thực rất oán giận, không chỉ là Hà mẹ, mà là người cả nhà này.
Cô vẫn luôn cho là, tự sát không chỉ là biểu hiện của sự vứt bỏ chính mình, mà càng là thiếu trách nhiệm đối với người thân, người nhà và người thương yêu mình.
Nhưng đặt mình trong trường hợp đó, ai có thể nói ra những điều ấy?
Vân Dạng sai sao? Bạn trai của cô ấy sai sao? Hà mẹ lại càng sai sao?
Chết, là đau khổ rét lạnh nhường nào.
Nỗi lòng phải tuyệt vọng nhường nào thì mới đi tới bước đó?
Tình huống của Hà Vân Hàm có hơi không tốt.
Trước kia, tuy nhu cầu ăn uống của nàng không lớn, nhưng luôn có thể ăn một chút, bây giờ thì làm cách nào nàng cũng không chịu há miệng để ăn.
Tiêu Phong Du không còn cách nào khác đành cầm cái thìa đút từng thìa một, Hà Vân Hàm như một cái máy mà há miệng, ăn mà cứ như là một con rối không có linh hồn, bị người ta kéo dây, như khúc gỗ mà nuốt xuống.
Ăn xong không đến nửa tiếng đồng hồ.
Nàng đã xông vào toilet, nôn thốc nôn tháo hết ra.
Tiêu Phong Du vội vã đi qua theo, Hà Vân Hàm lại đem cửa khóa trái.
Đến tận lúc này, nàng vẫn không muốn cho người khác thấy vẻ nhếch nhác và lúng túng của mình.
Nguyên Bảo nhìn mà lòng cực kỳ khổ sở, đau đớn thương tiếc nắm tay thành một nắm, lại không dám nói gì.
Buổi tối.
Nguyên Bảo suy xét đi sát vách cầm một cái nệm trải trên sàn trong phòng Hà Vân Hàm ngủ một đêm, bây giờ, bộ dạng của nàng tự mình khép kín như vậy, hẳn là không muốn ngủ chung một giường với cô.
Nhưng cô khá là vội vã mà tới, không mang theo đồ dùng tắm rửa, quần áo ngủ gì cả, phải làm sao đây?
Đang khó xử, Tiêu Phong Du nhận được tin nhắn của Viên Ngọc.
- -Em đang ở đâu? Chị đem đồ cho em nè.
Giây phút cảm động này, Tiêu Phong Du cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Viên Ngọc tới rất nhanh, chị ấy cơ hồ là đem theo tất cả những gì có thể đem, xuống xe, cô nhìn chằm chằm vào mắt Nguyên Bảo: “Nè, đồ ngủ, đồ dùng tắm rửa, còn có đồ ăn vặt em thích, sổ nhật ký, ipad...Chị đã gọi điện cho Tô Mẫn sớm, ẻm trái lại nhanh nhẹn, đóng gói hết luôn.”
Mấy ngày nay, sự thay đổi của Nguyên Bảo, Tô Mẫn đều thấy, cô biết đã xảy ra chuyện, chỉ là không dám hỏi, đã sớm lo lắng không yên.
Phong Du cúi đầu không dám nhìn Viên Ngọc, cô sợ nếu nhìn sẽ không kìm được mà rơi nước mắt.
Lúc này, Vân Hàm yếu ớt như vậy, cô nhất định phải kiên cường và lạc quan, có một trái tim đủ mạnh mẽ để kéo nàng ra khỏi vực sâu.
Viên Ngọc nhìn con bé như vầy, liền ôm lấy: “Được rồi, đừng sợ, không cần biết là xảy ra chuyện gì, có chị đây nè? Hửm?”
Tiêu Phong Du súc vào trong ngực của cô, hít sâu một hơi, “Chị Viên Ngọc, đừng nói với chị của em nha.”
Cô hơi sợ.
Tình huống của Vân Hàm bây giờ không tốt.
Cô sợ Phong Khiển biết sẽ không đồng ý...suy cho cùng, đứng ở góc độ của người nhà, ai cũng sẽ để ý thôi.
Viên Ngọc cười, cô xoa đầu Nguyên Bảo: “Em quá xem thường Phong Khiển rồi, đi đi.”
Có câu nói này, cầm đồ của mình, trong lòng Tiêu Phong Du cũng đã yên ổn hơn nhiều.
Buổi tối, Hà Vân Hàm phải tắm rửa, cô muốn đi vào với nàng, “Em...”
Rốt cuộc là có hơi ngượng ngùng, lại thêm không dám nói.
Nhưng cô càng lo lắng, sợ Hà Vân Hàm sẽ làm chuyện ngu ngốc.
Rốt cuộc, Hà mẹ là vết xe đổ.
Hà Vân Hàm nhìn em ấy, hôm nay, lần đầu tiên nói chuyện: “Chị sẽ không đem loại đau khổ này thêm lên trên người em.”
Một câu cắt tim.
Tay của Tiêu Phong Du nắm chặt ống quần, trái tim hung hăng mà nắm chặt.
Người đi lại giết chết trái tim.
Hà Vân Hàm đã chịu đựng quá nhiều.
Có lẽ là sợ Tiêu Phong Du lo lắng, Hà Vân Hàm không bao lâu đã đi ra, tình huống tinh thần của nàng không tốt cho lắm, tắm một cái mà cảm thấy cả người như là mất sức lực.
Chuyện đầu tiên khi đi ra là nàng uống thuốc ngủ ngay.
Tiêu Phong Du ở một bên lén nhìn, lại không dám ngăn cản.
Chị ấy bây giờ, không còn là ỷ lại về tinh thần đối với thuốc, mà là thật sự ỷ lại.
Uống thuốc xong, Tiêu Phong Du nhìn nàng: “Vân Hàm, em sấy tóc cho chị nha?”
Hà Vân Hàm như thể không có quan hệ với hết thảy mọi thứ, không để ý nữa, nàng yên lặng ngồi ở đó, mặc cho Tiêu Phong Du sấy tóc cho mình.
Tiếp xúc thân mật như vầy, là Nguyên Bảo đã từng trông mong, mà giờ đây, thật sự được đến, lại chua xót như thế.
Nhưng...
Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm.
Chỉ cần cô ở cạnh, dù vết thương ra sao, thì theo thời gian cũng sẽ tan biến, hết thảy rồi sẽ tốt lên, đúng không?
Tất cả những đau đớn này, cũng sẽ được thời gian – một liều thuốc tốt chữa khỏi.
Huống hồ, bây giờ, Vân Hàm có mình, chị ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Tắt đèn.
Tiêu Phong Du còn hơi lo lắng, cô cứ nhìn về hướng Hà Vân Hàm mãi, cô biết Hà Vân Hàm hiểu rõ lòng cô, không lâu sau, Hà Vân Hàm trở mình.
Chung quy là người trẻ tuổi, mấy ngày nay vô cùng áp lực và khủng hoảng, cùng với bận rộn cả ngày khiến Nguyên Bảo thức đêm không nổi nữa, sau nửa đêm đã ngủ thiếp đi.
Rạng sáng bốn giờ, cơ hồ là không có dấu hiệu báo trước, Tiêu Phong Du chợt mở to mắt, cô nhìn về phía giường, ngay lập tức cuống cuồng, “Vân Hàm?”
Vân Hàm???!!!
Người đâu rồi???
Tiêu Phong Du giật mình một cái, gấp rút ngồi dậy, cô nhìn trong phòng ngủ một phen cũng không tìm thấy người, vội vàng đi ra ngoài.
“Vân Hàm!!!”
Trái tim treo nơi cổ họng, sự kiên cường của Tiêu Phong Du vỡ nát, tim đập gia tốc, tay toát mồ hôi lạnh.
Chị ấy...Vân Hàm không có thay quần áo, còn mặc đồ ngủ, giày cũng còn ở nhà, chị ấy chắc chắn không có rời đi.
Cuối cùng, Tiêu Phong Du tìm được Hà Vân Hàm ở cửa phòng tắm.
Hà Vân Hàm cứ thế một người ngồi xổm ở đó, hai tay ôm lấy chính mình, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn lom lom vào trong phòng tắm, không động đậy.
Giây phút ấy.
Nước mắt mà Tiêu Phong Du đã nhẫn nhịn cả hôm nay cứ thế trào ra.
Cô biết.
Vân Hàm đây là đang sợ hãi.
Trong lòng chị ấy lặp đi lặp lại trình diễn tình cảnh thê thảm của ngày Hà mẹ cắt cổ tay đó.
Chị ấy ở cửa chờ, là muốn trong thời gian sớm nhất phát hiện và ngăn chặn.
Thì ra, chị ấy rất oán giận, chị ấy đau lòng, chị ấy đem hết thảy những điều đó gán lên người mình.
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập