Hôm sau, Trần Tố sau khi rời giường ăn một chén cháo lại bắt đầu quét
dọn, hôm nay Vương Tuấn ở nhà, cậu cũng không muốn đụng vào nòng súng
của Vương Tuấn.
Chính thức cất giày thể thao vào tủ, mùa xuân
ngắn ngủi kết thúc, mùa hè phương Bắc cứ như vậy liền tới, cái máy giặt
như tủ sắt kia không cần nước vẫn có thể giặt quần áo đối với Trần Tố mà nói thật là bất khả tư nghị (khó tin), quần áo nên dùng nước
để giặt nha, có cái gì càng sạch hơn nước sao? Bất quá có thể không cần
giặt quần áo đối với Trần Tố cũng rất có lực hấp dẫn.
Vương Tuấn chạy bộ trong phòng đơn.
Phòng đơn vẫn luôn không dùng, Trần Tố quen xem bàn cơm thành bàn học, khi có người đến cũng quen tự động tránh vào phòng ngủ, cho nên một gian này
liền để Vương Tuấn thêm vào các loại dụng cụ vận động như máy chạy bộ
máy tập tạ, Trần Tố không vào đây, bởi vì bên trong có một bao cát treo
trên không, mỗi lần Trần Tố nhìn đều hoảng sợ, huống hồ phòng này biến
thành phòng tập thể thao chính là không gian riêng của Vương Tuấn, Trần
Tố tự nhiên càng không vào, nghe từ trong phòng đơn truyền ra tiếng máy
móc, tiếng bước chân rất nặng và tiếng hít thở có qui luật, Trần Tố cảm
thấy người thành phố thật quái, một mình chạy bộ trong nhà còn không
bằng đi chạy bộ buổi sáng, cách ngã rẽ một trăm mét trong tiểu khu có
một công viên nhỏ, mỗi ngày người rèn luyện buổi sáng rất nhiều, vừa
không tốn tiền vừa hô hấp không khí trong lành.
Trần Tố không có
rèn luyện buổi sáng, có thể ngủ nhiều thêm mấy phút đã rất hạnh phúc vì
sao lại tốn tinh lực đi chạy bộ? Đối với người mười mấy năm như một phải dậy sớm ngủ trễ như Trần Tố không thể hiểu cách sống của người thành
thị, có thể không làm việc ngủ nhiều thêm chính là một loại may mắn.
Phơi quần áo ra ngoài, cho dù máy giặt giặt khô Trần Tố cũng phải đem ra
ngoài phơi nắng, không có gì diệt khuẩn tốt hơn ánh mặt trời. Trần Tố
tin tưởng lời người xưa.
Trần Tố không đi trêu chọc Vương Tuấn,
hai ngày nghỉ không tiếng động qua đi, bất quá Trần Tố càng thêm kiêng
kỵ Vương Tuấn, bởi vì Vương Tuấn vẫn luôn không kiếm chuyện bắt đầu khai đao tới lối sống của Trần Tố.
Thấy Trần Tố trước sau cứ bận bận
rộn rộn trên thực tế lại không thật sự làm cái gì, tinh thần của Vương
Tuấn cũng bắt đầu tốt lên, Vương Tuấn quyết định đối tốt với Trần Tố một chút.
Biểu hiện đầu tiên của việc đối tốt một chút với Trần Tố
là về vật chất. Trước nâng cao đãi ngộ cho Trần Tố, chỉ định nhãn hiệu
quần áo cho Trần Tố, để Trần Tố dưới sự chỉ đạo của anh trải qua cuộc
sống tiêu chuẩn cao. Về việc Trần Tố rõ ràng không thích làm việc nhà,
vậy thì tìm một người làm theo giờ, không có gì khó cả.
Vài ngày tiếp theo, Trần Tố cảm thấy suy nghĩ của người có tiền thật sự rất kì quái,
Vương Tuấn cư nhiên đặt ra một đống quy củ cho cậu, thí dụ như, Vương
Tuấn muốn thời khoá biểu của Trần Tố, muốn Trần Tố đi học tan học đúng
giờ. Trần Tố còn thật sự không biết tan học nên đến nơi nào chơi, quần
áo cũng phải mặc cái Vương Tuấn chỉ định, quần áo Trần Tố sớm bị Vương
Tuấn ném ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ quần áo Vương Tuấn cậu làm gì còn
quần áo của chính mình? Ăn cái gì cũng muốn quản, mấy thứ kia đều là
Vương Tuấn viết giấy mua, trong đó lại không có thứ Trần Tố muốn, Trần
Tố lại không dám cầm tiền của anh mua cái gì cho mình, ngoài ra còn
không cho Trần Tố chống khuỷu tay lên mặt bàn một đống lễ nghi các loại, bất quá Trần Tố đối với những thứ này không có ý kiến phản đối.
Đó là do Trần Tố cho tới nay đều không có quyền phản đối.
Cùng Vương Tuấn sống chung có lẽ không phải chuyện dễ dàng, cũng may Trần Tố nội trú trong trường nhiều năm tính cách hướng nội ít lời, cá tính trời sinh không cởi mở, cho nên còn có thể lấy trầm mặc không nói ứng phó
Vương Tuấn soi mói mà kiệm lời.
Mới đầu, Trần Tố có sai lầm gì bị Vương Tuấn tóm được, Vương Tuấn đều luôn lấy hành động giải quyết vấn
đề ném Trần Tố vào phòng để đồ đóng cửa một ngày. Sau khi nếm qua hai
lần đau khổ, Trần Tố liền khắc cốt ghi tâm nhớ kĩ “gia quy”, căn phòng
chứa đồ chỉ gần ba mét vuông không cửa sổ chỉ có một cánh cửa nhỏ hẹp
kia, vừa đóng cửa một điểm sáng cũng không có, cảm giác sợ hãi và cô độc không thể nói nên lời. Vương Tuấn chưa bao giờ nói lời uy hiếp, anh chỉ biết dùng hành động. Vương Tuấn luôn duy trì quyền uy tuyệt đối, Trần
Tố không phát điên là vì Trần Tố nhớ rõ lời khuyên của Cao Viễn nghe
theo chỉ thị của Vương Tuấn sẽ thật sự không có việc gì, chỉ cần không
vượt qua qui định của Vương Tuấn, Vương Tuấn sẽ không hỏi, mà bây giờ
cũng giống vậy, nếu như phải nói có cái gì khác thì chính là tình huống
trước mắt của Trần Tố là làm sao học làm cậu ấm.
Đầu óc kẻ có
tiền đều quái vậy sao? Tổng kết một chút, Vương Tuấn quy định “gia quy”
cho cậu sau khi Trần Tố nghiêm túc tiêu hoá hấp thu xong liền xếp thành
một dòng — học xong thì về nhà, ra ngoài phải được Vương Tuấn phê chuẩn! Cái này Trần Tố không có cảm giác, cậu cũng không có chỗ để đi, học
xong không về nhà còn đi chỗ nào? Nói chẳng khác nào chưa nói.
Cuộc sống tiếp tục, nhân viên làm theo giờ rốt cuộc không tìm, phòng ở không lớn, đồ không nhiều lắm, đặc biệt Vương Tuấn ghét để một người không
quen đi lại trong nhà, việc nhà đương nhiên do Vương Tuấn làm.
Phiếu điểm thi giữa kì phát ra, Trần Tố đứng thứ hai cả lớp, Trần Tố càng có hùng tâm lấy học bổng.
Thi giữa kì qua đi, lại bắt đầu đi học bình thường, Trần Tố ôm sách đến
lớp, xa xa nghe tiếng các bạn nữ cười hi hi ha ha trong nháy mắt Trần Tố tiến vào ngừng một giây rồi lại tiếp tục.
Một giây dừng lại đó
đối với Trần Tố quanh năm ở trường đương nhiên biết nhất định là đang
nói mình, Trần Tố chú ý một chút đám người kia có người lần trước đi Di
Hoà Viên chơi, Trần Tố không cần suy đoán cũng biết các cô ấy nhất định
nói chuyện mình keo kiệt, Trần Tố cũng không thèm để ý, loại chuyện này
đi học trên trấn thường xuyên gặp, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, cứ
nói đi, loại chuyện này nếu làm lớn sẽ khó chịu, trước khi vào học hai
phút Lưu Thiến vào lớp đi qua cạnh Trần Tố lại làm như không nhìn thấy,
Trần Tố đánh giá thấp uy lực khinh miệt của con gái rồi.