Vương Tuấn cũng chính thức tốt nghiệp, nhìn nón cử nhân Vương Tuấn chụp
xong ảnh tốt nghiệp thì ném sang một bên Trần Tố hâm mộ muốn chết.
Vương Tuấn ra ngoài, xem sắc mặt của Vương Tuấn cứ y như lúc người nhà gần
như một năm một lần tìm Vương Tuấn hẹn anh có chuyện, sống cùng Vương
Tuấn một năm rưỡi, bản lĩnh sát ngôn quan sắc của Trần Tố đã thăng cấp,
Vương Tuấn tuy rằng không hỏi tới bài vở Trần Tố, nhưng là rõ ràng không ủng hộ, tính tình Vương Tuấn cũng khó đối phó, Trần Tố vừa hơi cáu kỉnh lên là Vương Tuấn liền lấy chuyện không cho cậu đi học ra uy hiếp, mỗi
tháng cũng phải hai ba lần, nhiều lần rồi lại không để trong lòng.
Nhưng, cũng không phải mỗi lần Trần Tố giả bộ hoà nhã là Vương Tuấn có thể
miễn cưỡng cho qua, có một lần Trần Tố hai lần không có nghe cảnh cáo
của Vương Tuấn sau mười hai giờ còn chưa lên giường đi ngủ, lần thứ ba,
Vương Tuấn trực tiếp xách Trần Tố vào phòng trống nhốt hai ngày không
cho một miếng nước, thả Trần Tố ra lại không cho cậu đi học nữa, lần kia Vương Tuấn đã quyết tâm, Trần Tố thật sự sợ chết khiếp, vừa cầu xin vừa khóc lóc vừa ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) đủ một tháng sau mới có thể được cho phép đi học lại.
Lần này Vương Tuấn ra ngoài sắc mặt thật không tốt, Trần Tố cũng không muốn trêu chọc Vương Tuấn vào lúc này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất,
vào loại thời điểm quan trọng gần kì thi đại học này lấy lòng Vương Tuấn không tính là a dua nịnh hót.
Trần Tố tìm ra bột mì bắt đầu làm sủi cảo.
Có lần Vương Tuấn dẫn cậu đi ăn thử cái gì mà cửa tiệm sủi cảo nổi tiếng, trong tiệm cơm rường cột chạm trổ (ví von nhà cửa hoa lệ) Trần Tố sâu sắc lĩnh hội hàm nghĩa của gian thương, sau khi trở về còn đặc
biệt lãng phí nửa ngày bao sủi cảo nhà mình cho Vương Tuấn, Vương Tuấn
đầy miệng soi mói lại rất thích, ngẫu nhiên ăn một hồi sắc mặt đều rất
ôn hoà. Trần Tố không biết nấu cơm, nhưng thật ra bao sủi cảo lại rất
giỏi, càng giống vằn thắn lớn phương Bắc.
Giống như gió mùa đông
thổi lạnh thấu xương, lòng Vương Tuấn cũng lạnh như băng. Chật vật sa
sút cùng phẫn hận thống khổ không cam lòng xé rách lồng ngực của anh,
hiện tại với anh mà nói nơi có thể nương thân chính là căn lầu cũ thập
niên bảy mươi trong rừng cổ thụ âm u san sát này, cầu thang u ám như là
mê cung, Vương Tuấn dựa vào bản năng theo con đường này đi lên, trước
mắt một mảnh vẩn đục.
Làm sao mở cửa Vương Tuấn không nhớ, thật lâu thật lâu sau này Vương Tuấn vẫn nhớ rõ Trần Tố của khi đó.
“Anh về rồi! Đói chưa? Đi tắm trước đi, sủi cảo sắp xong rồi.” Trần Tố nghe
thấy tiếng Vương Tuấn mở cửa, từ phòng bếp đi ra nghênh đón lấy lòng.
Hai tay dính bột mì giang ra, Trần Tố ở cửa nghênh đón Vương Tuấn.
Nhìn thấy Trần Tố giờ khắc này, Vương Tuấn như nhận được cứu rỗi. Trần Tố
giờ khắc này giống như thánh mẫu từ bi bác ái thánh khiết đến cứu vớt
anh.
Ôm ngang lấy Trần Tố đi vào phòng ngủ, đúng vậy! Đúng vậy!
Trần Tố là xương sườn của anh, là xương sườn không thể tách lìa! Là tình nguyện hay là không tình nguyện đều không phải trọng điểm, Trần Tố là
người nhà anh tự mình tìm, là tự anh chế tạo ra, là thuộc về anh!
“Cả đời này, cả đời này!” Vương Tuấn thì thào muốn có được ấm áp của Trần
Tố chôn thật sâu vào lòng cậu, “Đời này cậu là của tôi, cho dù xuống địa ngục tôi cũng sẽ dẫn cậu theo.”
Cảm thụ được tâm tình mãnh liệt
dậy sóng của Vương Tuấn, Trần Tố vốn là khôn ngoan muốn nhân nhượng cho
êm chuyện mặc Vương Tuấn muốn làm gì thì làm nhưng vừa nghe đến câu
“Xuống địa ngục tôi cũng sẽ dẫn cậu theo.” Trần Tố thoáng cái bối rối,
chẳng lẽ Vương Tuấn làm chuyện gì phạm pháp lại muốn dụ cậu xuống nước
luôn? Trần Tố vội vã đè lòng thấp thỏm bất an xuống nhẹ giọng hỏi: “Đã
xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết được không, nói cho tôi đi, tôi muốn
biết.”
“Vương gia phái luật sư đến tìm tôi, nếu như tôi không kí
giấy tờ pháp luật buông tha quyền kế thừa tài sản liền đem tất cả bất
động sản dưới tên tôi thu hồi hết.”
“Vì cái này?” Trần Tố nhưng
lại thở phào nhẹ nhõm, đẩy Vương Tuấn ra ngồi dậy bò xuống giường, Vương Tuấn bị đẩy ra ánh mắt lộ ra nghiêm khắc băng hàn.
Cùng Vương
Tuấn sống chung một năm rưỡi, Trần Tố hiểu rõ Vương Tuấn không phải
người tham tiền. Rất nhiều thời gian, Trần Tố sớm cho rằng Vương Tuấn là muốn gia đình ấm áp mới trở nên kì quái như thế, Trần Tố không nhìn tới khuôn mặt lạnh lẽo của Vương Tuấn, lần mò tìm được mắt kính rơi xuống
thảm đeo lên rồi nói: “Anh nên biết đủ đi, người nhà anh không thể nói
là đúng, vậy còn anh, anh không phải cũng là có mục đích xấu sao, bọn họ trên đạo đức cơ bản coi như có trách nhiệm, anh đều đã tốt nghiệp đại
học rồi còn muốn sống phóng túng tiền bạc trong nhà? Anh cho rằng một
sinh viên nên có nhà có xe sao? Phản ứng này của anh chính là buồn bực
bọn họ xuống tay trước mà không phải do anh hung hăng cự tuyệt bọn họ
trước, anh đây là điển hình của ‘Chỉ có chính quyền mới được phóng hoả
không cho phép bách tính đốt đèn’, nếu thực sự muốn đòi lại lòng tự
trọng trước hết đem tiền bọn họ cho anh tiêu xài lãng phí trả lại hết
đi, đứng lên! Lấy nước lạnh làm tỉnh táo đầu óc, tôi đi hấp sủi cảo!”
Vương Tuấn nghẹn một hơi ngang ngực, thấy Trần Tố ra khỏi cửa phòng, Vương
Tuấn lại quay về giường, đúng nha, Trần Tố nhìn thấu bản chất của anh,
quên đi, dù sao anh cũng không coi bọn họ là người nhà, “Hấp nhiều một
chút, tôi đói bụng!” Vương Tuấn cao giọng hô, anh nghe thấy Trần Tố cao
giọng đáp lại một tiếng có lỗi giác như tiếng trời, gông cùm trói buộc
anh nhiều năm kết thúc rồi.
Tắm rửa xong đi ra, có thêm mấy người khách tới, có thể đến nơi này cũng chỉ có Lưu Trấn Đông, Cao Viễn, Tống Uy ba người bọn họ.
Trần Tố mở cửa thật cao hứng bọn họ có thể
tới, hiện tại tâm tình Vương Tuấn thật xấu có thể ảnh hưởng tới cuộc thi đại học bốn ngày sau của cậu, bọn họ và Vương Tuấn quan hệ không tệ
cũng có thể khuyên giải anh, Trần Tố cảm thấy Vương Tuấn là đang ở trong phúc mà không biết hưởng, tham lam quá đi, ở đâu có nhiều chuyện tốt
cùng ở trong một nhà nha.
Nhìn Tống Uy đi sau cùng, Trần Tố giật
mình trợn to mắt, quân phục?! Tống Uy mặc chính là quân phục! Tống Uy
trầm mặc ít nói âm u lại là sĩ quan? Đây nhất định là chuyện cười, là
chuyện cười đen tối!
Thấy phản ứng này của Trần Tố Lưu Trấn Đông nhịn cười: “Tống Uy là sinh viên quốc phòng, tốt nghiệp là sĩ quan rồi.”
Liếc nhìn Trần Tố, Tống Uy nói với Vương Tuấn vừa ra khỏi phòng tắm: “Cậu ta suy nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt.” Vương Tuấn nhìn sang Trần Tố,
gương mặt Trần Tố là khiếp sợ và sùng kính, lương đống*!
(*gốc là 栋梁: nghĩa đen là trụ cột, những người có thể gánh vác trách nhiệm lớn, chắc vậy:)))
Cao Viễn cười như không cười, Tống Uy bởi vì quan hệ trong nhà làm sinh
viên quốc phòng là đương nhiên, nhưng nếu muốn không tòng quân, Tống Uy
dựa vào quan hệ trong nhà cũng có thể không đi, nhưng là Trần Tố lộ ra
bộ dạng xem bọn họ thành rường cột nước nhà khiến bọn họ ngứa ngáy, Tống Uy một lòng muốn gây dựng sự nghiệp làm ông chủ lớn kiếm thiệt nhiều
tiền bị ma xui quỷ khiến lại tòng quân nhập ngũ, sau đó, mặt Tống Uy vẫn luôn dài ra y như dưa leo.
Có khách tới, Trần Tố không tiện cho
một mình Vương Tuấn ăn, tách sủi cảo ra bỏ vào hai dĩa bưng lên, mang
thêm vài đôi đũa ý bảo mời bọn họ cùng nếm thử. Lưu Trấn Đông rất là mẫn cảm với tay nghề của Trần Tố, cầm đôi đũa ý tứ là không ôm hy vọng.
“Trần Tố, cái này ăn hết rồi, có còn không?” Lưu Trấn Đông rướn cổ kêu la vào nhà bếp.
Bọn họ là heo! Trần Tố nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh, bọn họ ăn hết sủi
cảo Trần Tố bao mất sáu tiếng, đây là nồi cuối cùng, bản thân Trần Tố
còn chưa ăn một ngụm đó.
“Trần Tố cuối cùng cũng đạt chuẩn rồi.” Lưu
Trấn Đông rất thích ăn sủi cảo, nhưng thứ này không có trong nhà hàng,
trong nhà cũng không có ai rãnh rỗi tốn thời gian bao, da mỏng thịt tươi thế này rất hiếm thấy, đặc biệt là nước chấm đủ tiêu chuẩn kia.
Đối với đánh giá của hắn, Vương Tuấn làm như không nghe thấy, cũng không
thể khoe khoang nước chấm đó là mình làm. Thấy sắc mặt Vương Tuấn, Tống
Uy và Cao Viễn trao đổi một ánh mắt, bọn họ yên tâm rồi.
Bọn họ
ăn xong dời đến phòng khách nói chuyện, Trần Tố chậm rãi dọn dẹp, chính
mình ăn chút canh sườn sót lại trong tủ lạnh là no rồi.
Bọn họ đang lập kế hoạch gì đó, nói rất nghiêm túc, Trần Tố ngủ rồi, bọn họ còn chưa đi.
Sáng sớm, Trần Tố tỉnh, bên người không có dấu vết có người từng ngủ, bên
ngoài có tiếng chén bát, Trần Tố dựa vào cửa phòng bếp, Vương Tuấn đang
nấu bữa sáng, “Lúc nào dọn nhà?”
Vương Tuấn ngẩn ra, quay lại
cười cười: “Phòng này không nằm trong danh sách bị tịch thu, tôi sang
tên cho cậu rồi.” Vương Tuấn có loại vui sướng trả thù nho nhỏ, dưới tên Trần Tố còn có căn phòng cho lão trung y mượn.
Ồ một tiếng, Trần Tố đi rửa mặt, đối với Trần Tố mà nói bình an qua hết bốn ngày chính là thắng lợi.
Chuyện Vương Tuấn Trần Tố không muốn hỏi, người nhà Vương Tuấn có sai, nhưng
Vương Tuấn cũng không tốt, đó là Vương Tuấn không thấy đủ!
Cuộc
thi đại học ba ngày rưỡi kết thúc dưới sự quan tâm khẩn trương của toàn
dân, Trần Tố đem mọi thứ trong đầu lôi ra hết, chính là bài làm văn yêu
cầu trữ tình cũng phí hết tâm huyết viết ra tiếng chim hương hoa, trước
khi có kết quả, Trần Tố hoàn toàn không có tâm tình buông lỏng, ban đầu
điền vào nguyện vọng đại học là Vương Tuấn ghi, cũng chỉ ghi có một
trường — Bắc Đại. Trần Tố cầu xin nửa ngày vô luận như thế nào cũng nên
thêm một trường hạng hai, Vương Tuấn chỉ ném một câu: “Năm nay thi không nổi thì sang năm thi lại.” Trần Tố đã hơn hai mươi không có đường lui,
trước khi có kết quả cậu chịu đựng đủ.
Tống Uy sắp đến quân đội
trình diện, Lưu Trấn Đông muốn tạm thời rời khỏi Bắc Kinh, Cao Viễn cũng muốn gây dựng sự nghiệp rồi. Đêm trước khi chia tay, bọn họ đến biệt
thự của Lưu Trấn Đông tụ họp một lần, Trần Tố tâm tư nặng nề cũng bị
Vương Tuấn áp giải tới.
Đó là vùng ngoại thành u nhã tĩnh mịch,
rừng cây xanh tươi, giấu ở chỗ sâu trong rừng cây loáng thoáng vài nhà
lầu nhỏ, biệt thự của Lưu Trấn Đông ở đó.
Không phải tụ họp thật
sự, bọn họ là có việc cần nói, mấy cửa hàng bọn họ hùn vốn đều có kế
hoạch bán lại, Vương Tuấn đưa cho bọn họ phong thư đựng chi phiếu có tên của mỗi người, chuyện phân chia vốn chung này là do Vương Tuấn làm, về
chuyện tiền bạc bọn họ yên tâm nhất tính cách và năng lực của Vương
Tuấn, vẫn còn các khoản khác phải một tháng sau mới tới tay. Đối với tỉ
lệ phân chia của Vương Tuấn bọn họ không dị nghị, Vương Tuấn đáng giá để tin tưởng.
Biệt thư hai lầu hiện tại càng giống như công trường, công nhân theo thứ tự tháo dỡ vật bài trí, đem từng món đồ trong nhà ra ngoài, bọn họ nói chuyện phiếm trên ban công lầu hai, Trần Tố say xe
nằm ngốc trên ghế nhỏ trong vườn hoa dưới lầu.
“Trần Tố không tệ.” Cao Viễn cầm lon bia tới nhìn xuống dưới lầu một cái.
Vương Tuấn vẫn nhìn bên dưới nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Đúng vậy.” Lưu Trấn Đông hừ hừ hai tiếng, “Có thể tệ sao, nếu không phải cậu ta, bốn người chúng ta đã sớm ra khu duyên hải buôn lậu, đó chính là
việc chúng ta tỉ mỉ lên kế hoạch bốn năm, đường đi đều đã lót xong, lúc
này nói không chừng thùng tiền thứ nhất đã vào hầu bao rồi, hiện tại các cậu xem đây là có chuyện gì, Tống Uy học công nghệ thông tin đi làm
lính, một tháng kiếm một ngàn tiền lương, Cao Viễn học luật pháp đi làm
luật sư thực tập còn không có tiền cơm, tôi và Vương Tuấn học kinh tế và tài chính lại phải đến đất Sơn Tây đào than đá tranh làm nhà giàu mới
nổi, chúng ta có phải đầu úng nước tập thể rồi không, có cần mời cái vị
chuyên gia tâm lý lần trước Vương Tuấn gặp đến khám một chút không?”
Tống Uy đẩy Lưu Trấn Đông làm bộ làm tịch ngất trên người y, “Tôi vẫn còn lo lắng huấn luyện quân sự mấy tháng tới đó.” Tống Uy buồn bực, nhất định
là bị quỷ ám, nhất định! Cái đó và dự định nhân sinh của y chênh lệch
quá nhiều.
Cao Viễn mỉm cười nói: “Đã quyết định thì an phận chút đi.”
“Cao Viễn, cậu thực sự không cùng bọn tôi làm một trận?” Lưu Trấn Đông hỏi:
“Phe phái Cao gia các cậu đông đảo, đủ loạn, cậu hà tất xông vào dòng
nước đục đó?”
“Không đi nữa, vốn là có tính toán đó, dù sao tôi
cũng không phải người chịu nhận thua, nhưng nhìn hiện trạng của Vương
Tuấn liền bỏ qua, không có gia đình tự mình tạo lập một cái là được.”
“Cậu cũng muốn giữ một con thỏ trắng bên người?” Lưu Trấn Đông lại miệng
không cố kị, vừa nói xong lập tức xua tay xin lỗi với Vương Tuấn đang
trừng hắn.
“Không phải, tôi không có phúc khí như Vương Tuấn,”
Cao Viễn mỉm cười: “Tôi là nói cuộc đời tôi tự tôi sáng lập từ trống
rỗng, học luật phải dựa vào pháp luật kiếm tiền chứ, làm thẩm phán cũng
không coi là chí hướng nhỏ đâu, tiền, tự tôi kiếm là được. Thay vì bị
người khác khống chế, còn không bằng chính mình xưng vương xưng bá. Sau
này lại sinh một đám con cái tự lập gia phả của mình không phải cũng rất có tính khiêu chiến sao.”
“Hay lắm, con đường làm người tốt đó
của cậu nhất định sẽ thành công, tôi ủng hộ cậu!” Lưu Trấn Đông đánh
mạnh vào cai Cao Viễn: “Chính là, năng lực của cậu cao như vậy, làm gì
vì một chút của để lại ở Cao gia cụp đuôi? Bọn tôi ba bốn năm sau nhất
định quay về, đến lúc đó chúng ta lại hợp lại làm.”
Cao Viễn đạm
nhiên, đã nghĩ thông suốt rồi, tâm tính cũng liền thăng bằng, “Vương
Tuấn, tiền của cậu toàn bộ trả lại Thượng Hải rồi? Tôi hiện tại cũng
không cần dùng tiền, cậu giữa lại xài đi.”
“Trả xong rồi mới có
cảm giác sống lại.” Vương Tuấn nói: “Bản thân tôi còn có, cậu khẳng định phải đi con đường làm quan, vẫn nên chuẩn bị một chút tài sản trước, về sau có việc cũng có một phương hướng trốn tránh, Tống Uy, cậu cũng
vậy!”
“Phần của cậu đều trả lại hết Thượng Hải rồi, cậu ở đâu có khoản dư?”
“Phòng ở dưới tên Trần Tố tôi lấy làm khoản vay thế chấp cũng có trên dưới một trăm vạn, tôi từng làm cho Trần Tố thẻ tín dụng, mỗi tháng tự động
chuyển vào hai vạn, không phải Trần Tố không cần sao, một năm rưỡi cũng
được bốn mươi vạn, những thứ này đủ rồi! Huống chi sau này còn có một
khoản tiền hẳn là không ít.”
“Vương Tuấn, cậu thật sự bắt được một cô vợ hiền đức.” Tống Uy lành lạnh nói: “Chúc mừng!”