Quang minh chính đại đi vào cổng chính lộng lẫy trang nghiêm, Trần Tố
hưng phấn, mặc dù khu học của tân sinh viên năm nhất bọn cậu ở quận
Xương Bình, điều này cũng không thể dập tắt hưng phấn nhiệt tình của
Trần Tố, thoả thích dạo quanh nơi sau này sẽ học.
Cuộc sống mới
bắt đầu rồi, có thể một lần nữa nhận thức trường đại học tha thiết ước
mơ sẽ học trong bốn năm tới, tâm tình Trần Tố kích động hưng phấn, bản
đồ trường phát có lời chú giải đẹp nhất: “Sân trường đại học Bắc Kinh
còn được mệnh danh là vườn nước Yên, và Viên Minh Viên, Di Hoà Viên tiếp giáp nhau, tại hai đời Minh Thanh từng là khu vườn được hoàng gia ban
thưởng. Hồ Vô Danh Quang Tháp Ảnh, phi các lưu đan, lời tựa khắc bia
khắp nơi đều thấy; khu dạy học Đoan Ninh rộng lớn, đại lộ Lâm Ấm và kiến trúc đầu hồi bám đầy dây thường xuông khiến người khó quên. Có thơ làm
chứng – hạm ngoại sơn quan, song trung vân ảnh, ở đây chính là nơi tốt
đẹp để học tập.” (đoạn này tôi chép lại)
(*trong ngoặc trên
là của tác giả. Đoạn này mình không hiểu gì hết luôn @@ mấy bạn chỉ cần
biết khuôn viên trường Bắc Đại cực kì cực kì đẹp là được. Viên Minh Viên theo từ điển là Cung điện mùa hè cũ, bị quân đội Anh-Pháp phá bỏ năm
1860)
Trần Tố xem kĩ lời giới thiệu trên thủ tục, đại học
Bắc Kinh – tinh thần quê hương vĩnh viễn, khu vườn của các bậc thầy!
Trần Tố vì có thể trở thành một phần tử của ngôi trường danh giá này mà
kích động không thôi.
Trần Tố mang huy hiệu trường mặc áo thun in tên trường đi chung quanh một chút, nhận lấy ánh mắt chú ý của mọi
người. Dù sao Vương Tuấn không ở nhà không quản được cậu, Trần Tố còn
đặc biệt đến dạo mấy vòng quanh phố lớn ngõ nhỏ không thường đi, nếu như Vương Tuấn ở nhà sẽ không để cho cậu mặc loại áo thun thế này ra đường, Trần Tố muốn trước khi mùa thu tới phải mặc cho đủ.
Tâm tình hưng phấn mới lạ không duy trì bao lâu, tất cả cảm giác mới mẻ sau một tuần lễ khai giảng đều gác lại.
Trần Tố có thể đậu được trường này quả thật chỉ là trùng hợp, Vương Tuấn chỉ điền cho cậu một nguyện vọng này, năm ngoái điểm chuẩn quá cao, năm nay người dự thi cũng rất thận trọng, số thí sinh liền tương đối ít, Trần
Tố cũng là lấy điểm số sát biên vào được cánh cửa này, còn rất may mắn
học cái chuyên ngành bất luận thời đại và xã hội nào đều không sàng lọc, không vui được mấy ngày thì không thể không vứt bỏ tâm tình tuỳ tiện.
Chính thức nhập học một tuần, tất cả hiện thực đều bày ra trên mặt bàn.
Áp lực của Trần Tố rất lớn, Trần Tố học hơn cấp ba hơn hai lần, thế nhưng
sự thực chứng minh, chênh lệch giữa Trần Tố và tinh anh là từ trong ra
ngoài.
Tất cả những gì trước đây Trần Tố học đều là để thi lên
đại học, tất cả đều là tri thức trong sách vở, giáo viên dạy là cách
giải các dạng đề có thể ra trong kì thi, không cần nghi ngờ những gì
Trần Tố học mười lăm năm trước đây đối với hiện tại mà nói đều là rỗng
tuếch.
Thật sự lên đại học, khi giáo viên nước ngoài dùng tiếng
Anh lưu loát lên lớp, Trần Tố có thể nghe hiểu cũng chỉ có ba mươi đến
năm mươi phần trăm, khi có bài tập về nhà, vài bạn học còn hoàn thành
trong máy tính in ra rồi mới nộp lên.
Khác biệt thành phố nông
thôn chính là lớn như vậy, sinh viên trong huyện mua một cái máy tính
cũng là mộng tưởng xa xỉ, mà ở thành phố đã là xu hướng phổ cập rồi. Nơi lên mạng trong trường cũng có, bất quá, đa số mọi người đều chơi game
online mới nhất, chơi game là thú vui hiện đại đang lưu hành của thanh
thiếu niên thành phố, Trần Tố lúc này mới lấy máy tính bị cậu thờ phụng
trong tủ quần áo lớn ra, suốt đêm nghiên cứu hướng dẫn sử dụng, trước
đó, Trần Tố thật sự xem thứ này là đồ chơi cao cấp của người có tiền.
Làm bài tập dùng giấy bút là được rồi, Trần Tố vẫn nhận định như vậy.
Khi đó vì không có tâm tình mò mẫn nó, Trần Tố còn tận lực không nghe
phương pháp sử dụng máy tính ngày cuối cùng Vương Tuấn dạy cậu, lúc này
Trần Tố hối hận không kịp.
Trần Tố không kịp hưng phấn cũng không kịp đắc ý, học xong chính là một lượng lớn lớp bổ túc.
Lớp bổ túc máy tính phải học, ngoại trừ khởi động máy Trần Tố ngay cả một
chữ cái cũng không biết đánh nói chi là viết chương trình; tiếng Anh
càng phải bổ túc từ đầu, chương trình học chủ yếu có không ít giáo viên
nước ngoài giảng dạy bằng tiếng Anh, nhằm thúc đẩy tư tưởng phát triển
tân tiến nhất cho các tinh anh đại học hàng đầu.
Trong ngôi
trường như vậy, áp lực của Trần Tố rất lớn. Người bên cạnh tự tin như
vậy, đường hoàng như vậy, bọn họ nói thuật ngữ và một chuỗi tên cùng
truyện nước ngoài Trần Tố nghe không hiểu, Trần Tố dùng tính tình trời
sinh trầm mặc ít nói che giấu đi sự khó xử.
Ở trường học, Trần Tố và bạn học vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Đây có liên quan nhất
định đến Vương Tuấn, còn có nội tâm tự ti của Trần Tố quấy phá, nhưng
không phải trọng điểm, có thể vào học ngôi trường như vật cũng đáng giá
cho Trần Tố tương đối kiêu ngạo. Cũng không phải bởi vì Vương Tuấn, mà
là bản thân Trần Tố rất không giỏi xã giao, hơn nữa lại không được dạy,
đi học ra về đều tách biệt, giữa các bạn cùng lớp thiếu đi rất nhiều
tiếp xúc, hơn nữa rất nhiều chương trình học đều là gộp chung lại học,
hơn trăm bạn học qua lại vội vàng không kết bạn được cũng là bình
thường, huống chi bọn họ về bản chất cùng Trần Tố có chênh lệch nhất
định, đề tài của bọn họ Trần Tố căn bản không hợp, ngoại trừ trong sách
vở, cái gì bọn họ cũng đều có thể đĩnh đạc mà nói, hơn nữa cái gì cao
sâu khó hiểu bọn họ liền nói cái đó. Đối với Trần Tố mà nói, ngoại trừ
kiến thức trong sách, trong đầu Trần Tố không có quá nhiều thứ, kinh
nghiệm xã hội của Trần Tố chính là đụng trúng Vương Tuấn, còn ném luôn
chính mình rồi. Đối với Trần Tố hiện tại, chính cậu giống như con thỏ
nhỏ chạy nhầm vào rừng rậm, loại chán nản này có thể tưởng tượng được.
Chưa kịp hưởng thụ cuộc sống đại học nhàn nhã đã lại lần nữa tiến vào kì
nghĩ xả hơi khẩn trương bận rộn, Trần Tố dứt bỏ chán nản, có thể đậu
được đại học như vật đối với Trần Tố chính là thắng lợi!
Cho tới
bây giờ Trần Tố chưa từng buông lơi chuyện học hành, hơn nữa có thể học
tập trong hoàn cảnh dưới bóng cây ven hồ đối với Trần Tố là một chuyện
vui sướng và cảm kích, điều chỉnh tâm tình, cất áo thun vào trong ngăn
kéo mở cửa phòng, Trần Tố tăng nhanh nhịp bước, sách giáo khoa cần mua
rất nhiều, không thể lãng phí thời gian nữa.
Cuộc sống của Trần Tố trôi qua trong hai điểm một đường, trường và nhà.
Đi học, thư viện, lớp bổ túc, về nhà, đây là toàn bộ sinh hoạt của Trần
Tố, Trần Tố muốn đuổi kịp bạn học cùng khoá phải tốn thời gian và tinh
lực gấp bội, Trần Tố không muốn tuột lại! Chưa từng nằm trong tốp đầu
cũng phải nỗ lực nha, lên đại học thật sự từng là mộng tưởng không với
tới được của cậu!
Vương Tuấn cũng bận rộn, chân không chạm đất
chạy khắp các thành thị lớn và vừa, một tháng gặp một lần đã coi như khó rồi, phần nhiều là liên lạc qua điện thoại, Vương Tuấn chưa mua di động cho Trần Tố, bản thân Vương Tuấn không có hứng thú với điện thoại,
Vương Tuấn từng hình dung điện thoại cầm tay là một cái dây xích vô hình khoá mất tự do của con người.
Điện thoại của Vương Tuấn luôn gọi vào mười giờ đêm.
Trần Tố không thể sắp xếp bài học vào buổi tối, nếu điện thoại của Vương
Tuấn vang năm tiếng mà không tiếp, ngày hôm sau Vương Tuấn nhất định sẽ
phong Trần mệt mỏi gấp gáp trở về cho Trần Tố ăn chút giáo huấn. Trần Tố có một lần quên mất đi dạo phố quá giờ, đêm hôm đó Vương Tuấn liền quay về lôi Trần Tố tới vùng than đá Sơn Tây tối om om ở hai ngày mới được
thả ra, vì thế, Trần Tố không lên lớp hai tiết luyện nói, khi đó lần đầu tiên Trần Tố biết Sơn Tây cách Bắc Kinh rất gần, đủ để Vương Tuấn vừa
cảm giác được có gió thổi cỏ lay là có thể lập tức trở về cùng cậu tính
sổ.
Về cự ly không sản sinh ra cảm giác xa cách mong chờ, tuy
rằng liên lạc ít ngược lại nhiều thêm chút nhân tình, không nói nhiều,
nhưng là trụ cột tinh thần duy nhất của Trần Tố ở xa quê, trong đêm tối, căn nhà lớn chỉ có im lặng, Trần Tố nhiều ít cũng có thể cảm nhận được
nguyên nhân Vương Tuấn mất ngủ từ nhỏ.
Ngoại trừ đến trường, Trần Tố còn có rất nhiều việc cần làm. Dọn dẹp hành lang, quản lý khách trọ, thanh toán tiền điện nước, còn có việc nhà cần làm. Những thứ này trước đây đều là Vương Tuấn phụ trách, hơn nữa Trần Tố coi đó là đương nhiên, làm như không thấy, hiện tại đến phiên Trần Tố dọn dẹp nhà.
Trần Tố rất phiền muộn với căn nhà không dọn dẹp một ngày là đóng bụi, chất
lượng không khí Bắc Kinh thật sự cần nâng cao. Quần áo thay mỗi ngày sẽ
thành phiền toái vào ngày hôm sau, trước đây đều là do Vương Tuấn làm
nên không cảm thấy Vương Tuấn bận bao nhiêu, thường thường là Trần Tố
vừa tỉnh Vương Tuấn đã làm xong nha, thế nào vào tay mình cứ như quấn
lấy thân vậy, việc nhà không dứt. Lại không thể lười biếng không làm,
mỗi tháng Vương Tuấn trở về thấy quá loạn sẽ kiếm cớ tha cậu đi Sơn Tây, chỉ có nỗ lực Vương Tuấn để lại, nhưng việc nhà thật không nằm trong
phạm vi năng lực của Trần Tố, nếu như nói lúc nào Trần Tố nhớ Vương Tuấn nhất, vậy chính là khi Trần Tố giặt quần áo lau bàn lau nhà là biểu
hiện ra mãnh liệt nhất, lúc đó một khi nhận được điện thoại của Vương
Tuấn ngữ khí phá lệ ôn nhu dịu dàng.
Lẳng lặng trải qua năm cuối
cùng thế kỉ hai mươi huy hoàng nhất của Trung Hoa, Hương Cảng Ma Cao trở về với tổ quốc, Tam Hiệp* tạm thời mở cửa cho tàu thủy, kỷ niệm trăm
năm ngày thành lập trường, còn có chuyện đáng chú ý nhất một năm này,
hai quốc gia phương Đông và phương Tây xa cách nhau hơn hai mươi năm lại một lần nữa bắt tay mang tính lịch sử — chuyến viếng thăm tổng thống
nước Mỹ Clinton, Trần Tố lại một lần nữa lĩnh hội sâu sắc nhiệt tình quá mức của người Bắc kinh đối với chính trị, cho dù bác gái đang quét
đường cũng không rời khỏi cái đề tài này.
(*Đập Tam Hiệp -
Trần Tố không quá thấy hứng thú với chính trị, đó là thứ không liên quan đến cuộc sống cậu. Nếu nói thay vì quan tâm ánh hào quang hư vô ấy, Trần Tố càng quan tâm đại hồng thủy vùng tam giác Trường Giang có nhắc tới trên truyền hình hơn, nhân số gặp nạn đến tháng tám đã đạt tới ba trăm triệu người. Các bạn học quan tâm đến là mấy loại đề tài như tiền túi của thị trưởng Trần Hy Đồng (đây là tên người thật) có bao nhiêu cùng
với rốt cuộc ông ta có bao nhiêu tình nhân, cũng mãnh liệt đả kích hiện
tượng cổ hủ và hướng tới quốc gia tự do dân chủ. Lúc này Trần Tố đã
không còn sự tự ti trong tiềm thức nữa, không phải người nào biết nói,
biết la, người đó chính là trụ cột sao, Trần Tố trải qua cuộc sống năm
mỗi ngày đều như ngày lễ tại Bắc Đại tâm tình đã bình phục trở lại.
Đối với người nhà, Trần Tố xem như là đã tốt nghiệp tìm việc rồi, là người
làm việc trong thành phố, tính theo thời gian tốt nghiệp, trong nhà
không gửi tiền cho Trần Tố nữa. Trần Tố giữ lại hết tiền mà trong nhà
gửi lúc trước, cậu muốn giữ làm của hồi môn cho em gái Trần Khiết.
Trần Khiết cũng hơn hai mươi rồi, ở dưới quê chính là lúc con gái lập gia
đình. Có thể cho Trần Khiết thêm chút của hồi môn cũng là một chuyện
Trần Tố muốn làm vì người nhà, mặc dù nói với người ngoài là Trần Khiết
không học hành được, kỳ thực, trên cơ bản mà nói, chính là tư tưởng
trọng nam khinh nữ nghiêm trọng của Trần gia mà ra. Ở nông thôn, đến
trường là con đường duy nhất thay đổi cuộc sống một người, Trần Tố từ đó đến giờ nhiều ít có chút áy náy với Trần Khiết không lên được cấp hai.
Năm ngoái về nhà ăn tết được biết, anh cả Trần Hạo như nguyện vào được văn
phòng xã, xưa nay gã đối nhân xử thế ôn hoà hiền hậu, tiền đồ tất nhiên
rộng lớn.
Trần Khải tốt nghiệp năm ngoái, làm việc cho công ty
nước ngoài ở Tô Châu rất ít về nhà, nghe nói đã quen bạn gái đang trong
tình yêu cuồng nhiệt, vẫn là giai đoạn giữ bí mật.
Sau khi theo
kịp bài vở, lấy được tiền thuê nhà năm thứ hai, Trần Tố nghe theo kiến
nghị của Vương Tuấn bắt đầu chú ý giá thị trường nhà cửa, đắt thì đắt
một chút, nhưng nếu như là đoạn đường tốt cho thuê cũng lấy lời hơn gửi
ngân hàng nhiều lắm, nắm lấy thời cơ mua hai căn, sau chính là một khoản vay thế chấp. Trần Tố rất không hiểu phương thức mua phòng phải trả
mười năm tiền vay, Vương Tuấn cố gắng giải thích một lần liền không nói
nữa, Trần Tố làm sao cũng nghe không hiểu lại ghi danh đi nghe giảng một lớp học quản lí.
Phòng ở cho thuê không tệ, không có gì thay
đổi. Một khách trọ lầu một chuyển đi cũng không chờ Trần Tố dọn dẹp
phòng xong, chưa kịp dán quảng cáo ra thì hắn ta lại dọn trở vào, đã
quen hoàn cảnh an tĩnh không chịu được ồn ào bên ngoài. Khách trọ đều là dạng một tháng chỉ đến ở hai mươi ngày, bình thường ở đâu Trần Tố không hỏi, chỉ là phòng 302 hầu như mỗi đêm về lén lút mở cửa sắt đi vào,
Trần Tố biết nhưng coi như không biết, dù sao mỗi người có một cái chìa
khóa cửa lớn, điều khoản kia coi như vô dụng, mệt Vương Tuấn lúc đó còn
tốn một đêm hao tổn tâm cơ định ra, chỉ cần không quá phận, Trần Tố
không cần phải hỏi đến việc riêng tư của người ta. Đám người khách trọ ở thời gian dài cũng nhìn ra cái cậu chủ nhà tướng mạo lanh lợi không
phải người khó ở chung.
Vào kì nghỉ hè không thể về nhà, Trần Tố
thu dọn một túi xách đến chỗ Vương Tuấn ở mấy ngày, một đoạn thời gian
trước Vương Tuấn công tác ở Quảng Đông, hôm nay có việc chạy về Sơn Tây, Trần Tố phải tới, gần đây Vương Tuấn đang chuẩn bị dời công việc về lại Bắc Kinh rồi.