Trần Tố bất an suy nghĩ thật lâu, Trần Tố thực sự rất khó nói chuyện này với Vương Tuấn.
Vương Tuấn sẽ không tha thứ! Trần Tố có thể tưởng tượng thái độ sau khi Vương Tuấn biết, Trần Tố không quên vào lần đầu tiên cũng là lần duy nhất
Vương Tuấn nói chuyện người nhà với Trần Tố cái ánh mắt đỏ rực tuyệt
vọng và căm hận như dã thú bị thương đó, Trần Tố không thích ngồi trong
căn phòng trống vào tiết trời lạnh lẽo, quá lạnh rồi. Hơn nữa, Vương
Tuấn không có lý do gì đến nhận tình thân cùng người mẹ vừa mới sinh ra
đã muốn bóp chết anh, sau đó còn chưa đầy tháng đã vứt bỏ anh!
Nhưng, vấn đề khiến Trần Tố nhức đầu nhất, bà ta hình như là bệnh không cứu
được, người chết lớn nhất, vào thời gian sau cuối của đời bà không nên
không cho bà ấy cơ hội, như vậy thật sự rất tàn nhẫn, nhưng Trần Tố lại
không muốn chọc Vương Tuấn tức giận, tâm Trần Tố thật sự rất loạn.
Cuối tuần, nửa đêm Vương Tuấn về đến nhà, Trần Tố còn chưa tìm được cái cớ nói chuyện.
Dọn dẹp phòng tắm, Vương Tuấn phong Trần mệt mỏi, tắm nước nóng mới thư
thái một chút, Trần Tố lấy khăn chà lưng cho Vương Tuấn, bờ lưng săn
chắc là thứ Trần Tố sinh ra không có, trên cần cổ tráng kiện là một vài
sợi tóc bạc, năm khoái nhìn chứng minh thư của Vương Tuấn mới biết anh
cũng chỉ lớn hơn mình bốn tháng mà thôi, Trần Tố nhìn mấy sợi tóc bạc lộ ra, Trần Tố bất an, cậu không nói ra chuyện khiến Vương Tuấn buồn bực
này.
Đêm yên tĩnh, Vương Tuấn quấn lấy Trần Tố, câu châm ngôn
tiểu biệt thắng tân hôn này một chút cũng không sai, không phải là kích
tình cuồng nhiệt, càng nhiều hơn chính là ôm ấp dịu dàng, tứ chi dây dưa cùng da thịt dung hòa vào đêm nay phá lệ ấm áp, hôn môi âu yếm làm tình xong Vương Tuấn an an ổn ổn ngủ trong lòng Trần Tố.
Triền miên
một đêm, Trần Tố vẫn không tìm được thời cơ thích hợp nói chuyện với
Vương Tuấn, ngày kế vừa rời giường liền phải vội vàng chuẩn bị quà tặng
cho Tống Uy.
Từ chỗ Vương Tuấn biết được vị hôn thê của Tống Uy
là tiểu thư của một quan lớn chính phủ, du học ở nước ngoài năm năm mới
vừa về, đây coi như là hôn nhân chính trị, nhưng giữa hai người không có bài xích, cô ta là con gái có tiền có tướng mạo có gia thế, Tống Uy
cũng có bối cảnh, bản thân cũng là sĩ quan cao cấp trình độ cao, hai
người đều không phản đối, hai nhà làm thông gia đối với cả hai bên đều
có lợi, huống chi vị hôn thê kia chính là đại mỹ nhân chứ.
Số lần Vương Tuấn mang theo Trần Tố ra đường rất ít, là Trần Tố không muốn
cùng Vương Tuấn đi dạo phố, mỗi lần Vương Tuấn đều sẽ mua mấy thứ rất
đắt rất tốt cho Trần Tố, Trần Tố khuyên vài lần không thấy hiệu quả thì
không nói nữa, ăn, mặc, ở, đi lại của Trần Tố Vương Tuấn chưa bao giờ
mượn tay người khác.
Vương Tuấn mua quà thích hợp cho Tống Uy, Trần Tố nhận được thiệp riêng (ý là 2 người 2 thiệp mời riêng) cũng mua một cái song hỷ kết* phổ biến tại TQ đóng gói lại, thứ đắt tiền, Trần Tố không muốn mua, có tâm ý là được rồi.
(*dây thắt thành chữ ‘hỷ’, cái chữ đám cưới hay dán ấy)
Bên cửa sổ sát đất có thể nhìn được phố xá phồn hoa trong tiệm cafe hạng
sang người đến người đi, hai người nghe nhạc uống nước trái cây, Trần Tố và Vương Tuấn cứ bình yên như vậy trải qua cuối tuần.
Trần Tố còn đang do dự có nên tìm thời điểm thích hợp nói với Vương Tuấn chuyện kia không, lễ đính hôn của Tống Uy đã tới rồi.
Khách không nhiều như dự liệu. Cao Viễn, Lưu Trấn Đông đều tới, Trần Tố còn
thấy cha Lưu Trấn Đông, ông xa xa nhìn Trần Tố gật gật đầu, Trần Tố đáp
lại. Cha Lưu Trấn Đông đang nói chuyện cùng ông lão tóc bạc trăng mặc
quân trang bên cạnh, ánh mắt ông cụ sắc bén dừng lại trên người Trần Tố.
Trần Tố không cùng một chỗ với bọn Vương Tuấn, ra ngoài bước vào xã hội,
Trần Tố vẫn có gánh nặng tinh thần nhất định đối với quan hệ của bọn họ. Vương Tuấn không miễn cưỡng, Vương Tuấn cũng có không thiếu người quen
biết, Lưu Trấn Đông càng như cá gặp nước dường như mỗi người đều là bạn
bè thân thiết mấy chục năm hầu như lượn khắp nơi.
Cô dâu rất đẹp, sáng chói trong vòng vây các nữ quyến, trong toàn bộ các cô gái đã tỉ
mỉ chưng diên cô vẫn đẹp nhất, Trần Tố một mình ngồi một bên nhìn nghi
thức đính hôn xa xỉ không theo kiểu TQ, nghe nói tiết mục chính là lát
nữa chú rể đeo cho hôn thê nhẫn kim cương Nam Mỹ tận vài ca-ra chính
thức tuyên thệ đính hôn thiêng liêng và trang nghiêm, đây chính là công
ty tổ chức hôn lễ nổi tiếng của Bắc Kinh đặc biệt sắp xếp.
Trần
Tố đuổi đi Vương Tuấn cứ muốn theo cậu, Vương Tuấn có chuyện tìm Tống Uy đến một góc nói chuyện, Trần Tố một mình bưng dĩa ăn bánh tart trứng
thơm ngon, các cô gái vây quanh cô dâu tới lấy đồ ăn, đồng thời bàn luận đến chủ đề đồ sứ tinh xảo, Trần Tố không phải cố ý muốn gia nhập, thật
sự là các cô càng nói càng thái quá.“Đồ sứ TQ chính là thứ bày bán vỉa
hè, đồ sứ của Pháp mới thật sự là tác phẩm nghệ thuật.” Cô ta được vây
quanh ở chính giữa ngạo nghễ cho ra kết luận tổng kết đạt được hưởng ứng nhất trí đồng thời cũng khiến Trần Tố phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Tiếng huyên náo khiến cho số người vốn không nhiều trong hội trường đều chú ý tới, tranh cãi đến từ bên bàn buffet, khách và nữ nhân vật chính của
yến hội này to tiếng với nhau! Thanh âm khắc khẩu của giọng nữ bén nhọn
và giọng nam oán giận liên tục không ngừng.
Hội trường vốn có bảo vệ, loại sự tình này rất hiếm thấy, hơn nữa người tuy rằng không nhiều
lắm, nhưng đều là người có thân phận, bọn họ cũng không dám đến kéo
người, Tống Uy và Vương Tuấn ở ngoài hành lang cũng nghe thấy bước nhanh tới, bọn họ đều nghe được có tiếng Trần Tố.
Cô ta hoa dung thất
sắc thấy Tống Uy nước mắt ròng ròng nhào vào trong lòng Tống Uy yểu điệu khóc, “Tống Uy, hắn là tên điên! Hắn mắng em! Hắn làm tổn thương tự tôn của em, anh phải giúp em!” Bởi vì động tĩnh quá lớn, toàn bộ mọi người
đều tụ tập đến.
“Tôi tổn thương tự tôn của cô, nhưng cô làm tổn
thương đến là tổ quốc của tôi, cô tổn thương lòng yêu nước của tôi!”
Trần Tố sắc bén nhìn cô ta.
“Lòng yêu nước? Mi là học sinh tiểu
học sao? Mi điên rồi sao?” Cô ta từ trong lòng Tống Uy đứng thẳng dậy
nhìn Trần Tố cười ha hả, “Mi là tên quê mùa từ đâu tới?”
“Cô ngay cả chính mình là người Trung Quốc đều đã quên, cô mới điên rồi!” Trần
Tố lạnh lùng nhìn cô ta trong nháy mắt đổi sắc mặt, “Học sinh tiểu học
đều biết yêu nước cô vậy mà lại ở đây cười to thái độ khinh thường, kẻ
điên là cô!” Trần Tố xoay người rời khỏi hội trường, người này khiến cậu hít thở không thông.
“Tôi sẽ không xin lỗi.” Trần Tố quay đầu đi không nhìn tới Tống Uy, Trần Tố bước nhanh đi, Vương Tuấn đuổi theo.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Tống gia nhận được tin tức sau cùng chạy tới thì nghe thấy một câu cuối cùng, tranh cãi đã kết thúc, bầu không khí
rất quỷ dị, người chủ trì nhiều kinh nghiệm vội vã bảo đội âm nhạc tấu
lên khúc nhạc vui vẻ được yêu thích để hòa hoãn tẻ nhạt, cô ta mặt mày
ủy khuất được các nữ quyến nhà mình đỡ vào phòng trang điểm lấy cớ chỉnh lại y trang để tạm hoãn bầu không khí.
Trong căn nội thất đơn
độc Tống gia tìm Tống Uy hỏi tình huống, Tống Uy lúc đó cũng không ở
hiện trường nên không rõ lắm, chị gái Tống Uy ở một bên xem hết toàn bộ
quá trình nghiêm túc miêu tả lại tình huống ngay lúc đó, “Ban đầu là nói đến đồ sứ dẫn tới cãi vã. Lộ tiểu thư nói đồ sứ TQ đều là hàng vỉa hè,
vị khách kia nói cô ta sính ngoại châm biếm nói khi người Trung Quốc
đang dùng đồ sứ thì quốc gia Châu Âu chỉ mới trong tình trạng nguyên
thủy của chén Đoan Mộc, sau đó, Lộ tiểu thư lấy bánh kem vị khách kia ăn làm đề tài nháo đến nhà hàng TQ ở nước ngoài đều không thanh nhã sang
trọng, vị khách kia liền lên án mạnh mẽ Lộ tiểu thư ăn cơm TQ, khoác da
người TQ lại lộ ra bản chất lệ thuộc sùng ngoại, Lộ tiểu thư tức giận
dùng ngoại ngữ mắng y, vị tiên sinh kia cũng không khách khí, trực tiếp
nói Lộ tiểu thư du học năm năm căn bản lãng phí ngoại tệ, ngay cả mắng
người còn học không đúng tiêu chuẩn, mất hết mặt mũi học sinh TQ, Lộ
tiểu thư liền tức thành như vậy.”
“Miệng thật lợi hại, đây là con cái nhà ai?” Tống phu nhân căm tức, đây là chỗ nào, bọn họ lại là bối
cảnh như vậy, ai lớn gan như vậy? Bà tức giận, hôm nay mời không ít
khách quý, lần này mất mặt quá rồi, bà quyết không cho phép!
Nghe xong chân tướng sự tình không thể ức chế được cười lớn khiến không khí
hòa hoãn xuống, người cười là Tống Uy và Lưu Trấn Đông đặc biệt vô giúp
vui.
“Cậu ta là Trần Tố?” Cha Tống Uy uy nghiêm nhìn Tống Uy hỏi, thần sắc Tống phu nhân dịu xuống nhìn con trai.
Tống Uy ngưng cười, “Phải! Chính là cậu ta, là người rất thú vị đó, chỉ có
đơn bào như cậu ta mới có thể nói ra lời như vậy, không để ý mặt mũi cãi tới cùng, chuyện này mau giải quyết đi, khách bên ngoài về một nửa
rồi.”
Có nhiều lời có thể nói nhưng thật sự không thể bày ra mặt
ngoài, đặc biệt là gia đình như bọn họ. Không thể nghi ngờ, cô ta phạm
vào tối kỵ của người nhà đi theo con đường chính trị, lời nói của cô ta
không thích đáng nghiêm trọng. Tống gia cũng là nhà trải qua lễ rửa tội
chính trị, sâu sắc hiểu rõ vị con dâu du học nước ngoài này không thích
hợp với gia đình thận trọng bảo thủ như bọn họ, làm hỏng việc xảy ra sự
cố cũng là chuyện sớm hay muộn, nghĩ cách hủy hôn ước, hai vợ chồng (cha mẹ Tống Uy) trao đổi ý kiến nhất trí.
Tống Uy không phản đối, vốn chính là hôn nhân chính trị, ban đầu không phản
đối cũng là bởi vì vẻ ngoài cô ta thật sự không tồi, hiện tại xảy ra
chuyện này, cuộc hôn nhân này căn bản không thể tiếp tục nữa, Tống Uy
cảm thấy khó chịu, nhưng thật ra ngày mai y còn phải gặp Trần Tố nói cảm ơn đấy, kết hôn đối với Tống Uy mà nói còn chưa chuẩn bị tốt.