Nhìn ông biến mất trong thang máy, Trần Tố và Cao Viễn mới chú ý tới kỳ
thực ông còn đi cùng những người khác, nhưng với bọn Trần Tố bởi vì nhìn thấy ông quá giật mình mà không để ý đến sự tồn tại của mấy người đó.
Đó là một nữ nhân khí chất thanh cao y phục lịch sự tao nhã, bà ta không
theo cùng mà là chờ ở dưới lầu, bên người còn có một người phụ nữ trung
niên, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau, đó có thể là tiếng
Thượng Hải Trần Tố một câu cũng nghe không hiểu, chỉ chốc lát sau tới
thêm hai thanh niên, thanh niên cùng Vương Tuấn có vài phần tương tự
nhất định là anh em cùng cha với Vương Tuấn, đường nét có năm phần tương tự, bọn họ cũng không đi lên chỉ đứng cùng hai người kia, khu nội trú
bệnh viện người đến người đi giống bọn Trần Tố chờ người cũng không có
vẻ khác biệt, bọn họ ngắn ngủi trò chuyện với nhau, nhàn tản trò chuyện
rất ung dung chờ ai đó, bởi vì tin chắc không ai nghe hiểu tiếng Thượng
Hải bọn họ tuyệt không cố kỵ người bên cạnh.
Trần Tố từ đầu tới
đuôi một câu cũng nghe không hiểu, nhưng sắc mặt Cao Viễn một bên theo
ngôn ngữ nhẹ nhàng của bọn họ càng ngày càng khó xem, Trần Tố thấy sắc
mặt Cao Viễn liền biết Cao Viễn có thể nghe hiểu được lời của bọn họ,
lúc này có một người đàn ông mặc đồ tây giày da vội vã đi tới nói một
câu liền lên lầu, cô gái kia không cùng người phụ nữ bên cạnh nói chuyện như trước, nhưng từ thần sắc của cô nhìn ra được sự bất an của cô.
Trần Tố nhìn Cao Viễn ý bảo Cao Viễn qua một bên kể cho cậu nghe, Cao Viễn
cũng không phải nghe hiểu hết, nhưng mấy người đó có vài câu nhắc tới
bọn họ đang chờ là một tên luật sư, hình như muốn kí vài văn kiện quan
trọng, là về quyền chuyển nhượng vân vân, bọn họ đang đợi chính là người đàn ông tây trang giày da vừa lên lầu, xem biểu tình những người đó
phần văn kiện này rất có lợi với họ.
Trần Tố thấy biểu tình nặng
nề của Cao Viễn không quá hiểu, Cao Viễn giải thích: Bây giờ văn kiện có lợi cho họ chính là bất lợi với mẹ Vương Tuấn, ngược lại chính là bất
lợi với Vương Tuấn, “Xem ra cha Vương Tuấn tới để cùng bà đàm phán kí
tên! Nhất định có cái gì mờ ám!” Cao Viễn khẳng định!
Trần Tố
nghe xong đã hiểu, không chờ được Vương Tuấn nữa, Cao Viễn vừa đi theo
Trần Tố vào thang máy, vừa vui mừng vì chuyện công tác mẹ mình nhìn
trừng trừng y tròn một năm, cô giúp việc của mẹ là người Thượng Hải
chính tông, đó là bà cô xem việc nói tiếng Thượng Hải làm vinh dự, nếu
không làm sao y có thể nghe hiểu ba năm phần.
Tống Uy nói phòng
bệnh ở lầu sáu, đây coi như là khu cao cấp, nhưng bệnh viện rất thông
thoáng, trên cửa đều có thủy tinh trong suốt nhìn được bên trong, thấy
mẹ Vương Tuấn Trần Tố lại giật mình.
Đó là một người phụ nữ thông thường, bình thường và bình phàm có thể lấy để hình dung bà. So sáng
với cha Vương Tuấn bà thật là bình thường, bà rất an tường, sắc mặt tái
nhợt nhìn ra được bệnh tìn của bà thật không tốt, nhưng là không giống
như bọn họ dự đoán trước, bà nhìn cha Vương Tuấn rất bình tĩnh.
Vương Anh Đường nhìn bà, trên khuôn mặt bình tĩnh ấy là bình thản, là thấu
hiểu sinh mệnh sắp mất đi. Sinh mệnh của bà đang dần tan biến, người
sống cùng ông ba năm này lại là vợ hợp pháp hơn ba mươi năm. Chuyện năm
đó mây khói không còn, không có oán hận cũng không có thân tình, tình
yêu bị dòng thời gian cuốn đi đối với người sắp chết mà nói có ý nghĩa
bé nhỏ không đáng kể. Bà muốn cũng chỉ là cái kinh hỉ từng có kia, cẩn
cẩn thận thận bảo vệ sinh mệnh trong bụng, đó là xương trong xương của
bà. Vương Anh Đường đã tìm, nhưng đứa con trai quyết đoán cùng Vương gia chặt đứt tất cả quan hệ, đứa con ông cho tất cả vật chất nhưng cũng
chưa từng gặp mặt, tiền của Vương Tuấn đưa đến Thượng Hải xong liền đại
biểu anh đã độc lập, không lâu sau anh rời Bắc Kinh có người nói là tới
Sơn Tây, Vương Anh Đường mấy ngày nay một mực cho người tìm anh.
Khi Trần Tố tìm được phòng bệnh, trong phòng vẫn có một vài người, lại rõ
ràng chia làm hai phái, xem ra hai người vừa kịp nghi thức ký tên, luật
sư hai bên đều kí tên lên văn kiện chính thức, luật sư đối phương đem
công văn đặt lên đầu gối của bà, dưới mọi ánh mắt bà cầm bút lên.
Cửa đẩy ra, một bó hoa tươi xinh đẹp nhét vào trong lòng bà, cũng cắt ngang quy trình kí tên, công văn trong tay bà bị lấy đi, hai đám người trong
phòng bệnh đều trở tay không kịp khiếp sợ nhìn người lạ đột nhiên xông
vào.
“Chúng tôi là người đại diện cố vấn pháp luật của Vương Tuấn con trai Cố phu nhân.” Cao Viễn bị Trần Tố lôi vào dùng thị lực tiêu
chuẩn trước tiên liếc đến tên bà trên hồ sơ bệnh lí ở đầu giường, bà họ
Cố. Dưới sự ra hiệu của Trần Tố chỉ có thể hàm chứa tươi cười nói: “Cá
nhân tôi là luật sư tư nhân của Vương Tuấn, con trai duy nhất của Cố phu nhân Vương Tuấn tiên sinh hiện nay đang bị kẹt xe trên đường lập tức sẽ đến, lúc Cố phu nhân thân mang bệnh nặng, Cố phu nhân có đủ năng lực
hành vi dân sự hay không tôi có thể tạm hoãn lại.”
“Anh đây là ý gì?” Luật sư bên kia phục hồi tinh thần lớn tiếng lên án, “Anh là ai?”
“Tôi thuộc tòa án Đông Thành,” Sáng sớm hôm nay Cao Viễn nhận được điện
thoại từ ga xa lửa của Tống Uy, y tạm thời xin nghỉ tới đây, trên người
còn mặc đồng phục, Cao Viễn tiêu sái lấy ra giấy chứng nhận lay lay
trước mặt đối phương lễ phép yêu cầu đối phương đưa ra giấy chứng nhận
tư cách luật sư.
Sắc mặt người kia rất khó xem lập tức lấy từ
trong túi công văn ra, Cao Viễn tỉ mỉ lật qua lật lại xem xét mới trả
lại cho hắn, mặt tên luật sư kia đều xanh lè, Cao Viễn vẫn duy trì nụ
cười nghề nghiệp không thay đổi.
Bà ôm bó hoa nhìn Trần Tố, Cao
Viễn bắt đầu kiểm tra văn kiện Trần Tố lấy từ trong tay bà, sơ lược nhìn ra là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ quyền, Cao Viễn sơ sơ hình dung
đại khái cho Trần Tố, đối phương đưa ra kháng nghị nghiêm chỉnh! Luật sư tư nhân của con trai Vương Tuấn của bà có tư cách đại diện cho Cố phu
nhân không có năng lực hành vi, Trần Tố đối với việc đối phương nói lên
kháng nghị cũng đưa ra phản bác. Có thể là cái từ ‘con trai bà’ khiến
người trong phòng bệnh đều có chút khiếp sợ nhìn nhau không đi chú ý
luật sư hai bên cãi nhau.
Bà nhìn Trần Tố bỗng nhiên nói: “Cái người goi Vương Tuấn là con trai tôi?”
Trần Tố gật đầu, không thể sai!
Bà nở nụ cười, “Hắn là vì tiền mà đến đi.”
Nghe như thế, Trần Tố chỉ có một cảm giác chính là Vương Tuấn sinh ra trong
gia đình như vậy quả thật là một chuyện bi thương, “Dĩ nhiên không
phải.” Trần Tố lập tức nói: “Vương Tuấn tốt nghiệp đại học danh tiếng,
năng lực của anh ấy rất mạnh.”
Có thể là Cao Viễn nghe cũng nghe
không nổi nữa, Cao Viễn đè nặng hô hấp bình tâm tĩnh khí nói: “Vương
Tuấn là người có năng lực rất lớn, từ bốn năm trước kí văn kiện buông
tha quyền kế thừa tài sản Vương gia, Vương Tuấn cũng đồng thời bán đi
toàn bộ công ty sáng lập từ lúc lên đại học trả lại khoản tiền khổng lồ
sử dụng của Vương gia từ khi có thể nhớ, mấy năm này Vương Tuấn phát
triển rất thuận lợi, làm bạn cháu chưa từng thấy Vương Tuấn phải đau đầu vì tiền.”
Trần Tố nhìn khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch của bà,
có thể là bà hối hận nhất thời nói ra lời tổn thương người khác đi, Trần Tố nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Vương Tuấn mới biết ngài ở chỗ này dưỡng
bệnh sáng sớm hôm nay liền đi mời một vị bác sĩ, lúc này đang trên
đường, một hồi sẽ tới. Anh ấy tốt nghiệp Bắc Đại, là người rất có năng
lực, anh ấy không cần người khác cho tặng gì, tự anh ấy đã tài giỏi
rồi.” Nhìn ánh mắt khát vọng muốn biết mọi chuyện của Vương Tuấn, Trần
Tố nhè nhẹ nói: “Anh ấy sẽ đem những cổ phiếu này bán đổi thành tiền
quyên cho cô nhi viện hoặc quyên cho những trường tiểu học cần đến.”
Bên kia luật sư Vương gia dưới sự thúc giục của hai đứa con trai khác của
Vương Anh Đường lập tức nói: “Vương phu nhân, chúng ta là có giao kèo,
chúng tôi có quyền ưu tiên mua. Các người rốt cuộc là ở đâu ra? Các
người không cần nói mấy lời đường đường chính chính, các người từ đâu
tới? Các người căn bản là thèm muốn tiền của Cố phu nhân.”
“Có
phải thèm muốn hay không mắc mớ gì tới ông! Không thể đem số tiền này
cho bọn chúng đi lãng phí tiêu xài nguy hại xã hội!” Trần Tố đối chọi
gay gắt.
Đối phương tức đến kêu loạn, “Các người lấy tiền Cố phu nhân là muốn làm gì!”
“Chúng tôi lấy quyên cho miếu hòa thượng hay là đưa am ni cô đó là chuyện của
bọn tôi, cho dù đem đun nước uống cũng là chuyện của nhà bọn tôi!” Ánh
mắt sắc bén của Trần Tố không thể thua!
“Vốn là đứa nhỏ nhát gan
nhu thuận như vậy, cậu làm sao nuôi ra thành thế này?” Lão trung y sớm
đứng ở cửa trừng Vương Tuấn không ra mặt.
Vương Tuấn diện vô biểu tình, lúc anh đến vừa nghe được câu bà nói có phải muốn tiền không, nếy không phải nghe thấy lời nói của Trần Tố và Cao Viễn anh sẽ không ở
lại. Anh không muốn ra mặt, nhưng thật ra lão trung y nhích lại gần xem
náo nhiệt, bên trong quá náo nhiệt nên không ai chú ý tới Vương Tuấn
đứng bên ngoài.
Vương Anh Đường nhìn người thanh niên này, cậu ta nói tìm được Vương Tuấn? Vương Anh Đường không muốn cùng Vương Tuấn gặp mặt, duyên phận hai cha con họ kết thúc từ khi Vương Tuấn trả lại hết
tiền, Vương Anh Đường đối với đứa con trai chưa từng gặp mặt này có tôn
trọng, mặc kệ có bao nhiêu tận lực bỏ mặc, nhưng Vương Tuấn vẫn giữ được tự tôn, cũng duy trì được tôn trọng người khác dành cho nó! Tiền không
phải thứ Vương gia quan trọng nhất, tôn nghiêm mới là truyền thống Vương gia trân quý, bởi vì tôn nghiêm này, cho nên ông không thể cùng bà sống chung.
Nhìn khuôn mặt sục sôi ý chí chiến đấu của Trần Tố, luật
sư của bà vẫn không chen lời vào cũng nhìn thấu Trần Tố là nhân vật
chính, chuyện rất kỳ quái, người nhà Cố gia cũng ở đây, giờ này khắc này lại không có ý tứ tham dự. Luật sư đại diện của bà khoát khoát tay,
“Các vị có thể là hiểu lầm rồi, cổ phần Cố phu nhân muốn kí không phải
của Vương gia, là của chính Cố phu nhân.”
Trần Tố nhìn Vương gia
bên kia đều viết rõ rành rành trên mặt, “Quá không biết xấu hổ, ngay cả
người bệnh nguy kịch đều không buông tha!” Mặt đối phương đều đen rồi,
vị luật sư kia vội vàng nói: “Các người có thể lại hiểu lầm rồi, phần
thỏa thuận này chính Cố phu nhân yêu cầu kí, —” Bất quá âm thanh nho nhỏ của y bị nhấn chìm trong tiếng khắc khẩu, ai cũng không nghe tới.
Không thể nhịn được nữa, trong ánh mắt sắc bén cay nghiệt đó hai đứa con Vương gia khí bốc khỏi đầu, bắt đầu mắng!
Cao Viễn nhích ra xa một chút, may mắn lại nhìn thấy một lần công phu cãi
nhau tức chết người không đền mạng của Trần Tố, huyên náo ầm ĩ đến thời
gian nhất định chính là miệng không kiêng kị không hề kì quái, đơn giản
là một lần nữa diễn tập lại chuyện Lộ tiểu thư hoàn toàn đánh mất giáo
dưỡng, lần này đến phiên hai đứa con trai Vương gia.
Nợ mới cũ
cùng tính một lượt, ai mà không có nợ khó tính?! Bọn họ cũng có! Sinh
con hoang vẫn luôn là nỗi đau trong lòng họ! Nếu nháo ầm ĩ đương nhiên
không có lời hay, chủ đề càng cũ càng có lực sát thương, chuyện xưa nhắc lại khiến sắc mặt mọi người rất khó nhìn, mà trong đó sắc mặt khó nhìn
nhất đương nhiên là Vương Tuấn và Vương Anh Đường.
Chạm vào chuyện xưa ẩn giấu, chủ đề bị nghẹn lại, Trần Tố thấy được Vương Tuấn.
Vương Tuấn từ cửa đi vào sắc mặt nhìn không ra biến hóa quá lớn, Trần Tố
không dám chọc vào xui xẻo, kinh nghiệm nói cho Trần Tố, Vương Tuấn phát hỏa hay không không có liên hệ trực tiếp tới biểu tình của anh.
Lúc này đây mọi người thấy được Vương Tuấn. Giống lần đầu tiên Trần Tố thấy Vương Anh Đường, bọn họ đều vì cha con quá mức giống nhau mà giật mình! Không thể nghi ngờ Vương Anh Đường cũng là giật mình, nhưng Vương Tuấn
không nhìn người khác, Trần Tố và Cao Viễn rất chột dạ, tuyệt không dám
đối mắt với Vương Tuấn.
Một trận trầm mặc ngắn ngủi, có người lên tiếng, “Cái gì quỹ bảo hiểm tài bảo của ngân hàng ngoại quốc trước Cách mạng văn hóa? Cãi nhau miệng không kiêng dè thì không sao, nhưng đừng
kéo đi quá đáng, đầu thập niên 50 tài sản ngoại quốc đều bị tịch thu
rồi, khi đó TQ nào có cái gì ngân hàng nước ngoài? Cãi nhau không nên
kéo quá xa.”
Giật mình không phải một mình Trần Tố, Vương Tuấn cũng nhìn lão trung y.
“Các người cãi nha, tôi không phải đang khuyên can.” Lão trung y nhìn trái nhìn phải phòng bệnh yên tĩnh xuống.
“Không, ngài, ngài nói cái gì? TQ thập niên 60 không có ngân hàng ngoại quốc? Thượng Hải cũng không có?”
“Đương nhiên đã không còn, đều bị tịch thu rồi, năm 50 liền bị tịch thu, bồi
thường một chút, khi đó TQ lại không được quốc tế thừa nhận, chiến tranh chống Mỹ giúp Bắc Triều bắt đầu toàn bộ tịch thu tài sản ngoại quốc ở
TQ, Thượng Hải cho dù có cũng là niên đại năm 30-40 trước thời Kiến
Quốc (thời kì dựng nước) mới có.” Ông cụ nhìn chung quanh một chút: “Chút thường thức như thế các người không biết sao?”