Năm mới qua đi Nguyên Tiêu đỏ lửa, không bao lâu, đoàn người du lịch lại chiếm cứ phố lớn ngõ nhỏ của thủ đô, trường học lại là người đến người
đi, nhóm khách trọ trẻ tuổi đều về, ở trên ban công phơi chăn. Lỗ Tấn
tiên sinh nói đúng, bi hoan hỉ nhạc (vui buồn) của con người không tương thông! Thời gian ngắn ngủi hai mẹ con gặp nhau sẽ lưu lại cho bọn họ ký ức cả đời.
Nghỉ đông chính là ngắn như thế, Trần Tố và Vương Tuấn nghênh đón một năm sau cùng của thế kỉ. Tương lai ở ngay trước mắt!
Về chuyện di sản ai cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao về sau sẽ đem đi
quyên góp, sau đó muốn dùng phương thức gì và quyên cho tổ chức như thế
nào trước mắt hai người không rãnh cũng không có tâm tình suy nghĩ.
Tấm ảnh chụp chung duy nhất của bà và Vương Tuấn đặt trên tủ đầu giường
trong phòng ngủ, sau khi thương lượng, Trần Tố và Vương Tuấn vẫn ở trong thư phòng, sửa sang lại lại phòng ngủ giống như lúc bà còn sống, hoa
tươi héo úa ở đầu giường là ba người mua về lúc cùng nhau dạo chợ hoa,
đó là một bó hoa bách hợp bà lựa. Là chịu tang, gian phòng của bà vẫn
duy trì nguyên dạng.
Sự nghiệp Vương Tuấn gầy dựng rất tự nhiên
phát triển, Vương Tuấn phương hướng mục tiêu chính mình đặt ra, tiến
hành từng bước một.
Trần Tố hoàn thành việc học nửa năm cuối
cùng, không tới bốn tháng nữa sẽ chính thức tốt nghiệp đi làm, nghĩ tới
sắp phải rời trường Trần Tố không nỡ. Đối mặt càng nhiều bạn học vội
vàng tiến hành thủ tục ra nước ngoài, Trần Tố lại bình tĩnh, bây giờ
mong muốn duy nhất của Trần Tố chính là có việc làm.
Một năm sau cùng cuối thế kỉ, TQ không có bình yên như mong muốn!
Chiến tranh NATO như dầu sôi lửa bỏng khiến truyền thông TQ dấy lên phản đối
cuộc chiến phi nghĩa này, tin tức các cuộc chiến tranh cường đại chênh
lệch thực lực chiếm cứ toàn bộ sự quan tâm của người trong nước, khi
hình ảnh đại sứ quán Nam Tư bị đạn đạo đánh xuyên truyền tới quốc nội,
nhân dân TQ đối với việc NATO lấy Mỹ cầm đầu tàn bạo tập kích đại sứ
quán Nam Tư biểu hiện ra cực đại oán giận và tinh thần yêu nước mãnh
liệt. Toàn quốc dậy lên làn sóng công khai lên án mạnh mẽ, oán giận to
lớn cuốn lên nhiệt tình yêu nước toàn quốc, quảng đại quần chúng các nơi trên cả nước, đều cử hành toạ đàm, mít-tinh, gửi thư kháng nghị hoặc
điện tín kháng nghị các loại hoạt động, ủng hộ chính phủ quốc gia nghiêm chỉnh thanh minh, mạnh mẽ lên án hành vi dã man của NATO lấy Mỹ cầm
đầu.
Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thành Đô, Trầm Dương v.v.. một vài học sinh và quần chúng thành phố, cử hành diễu hành thị uy gần
những cơ quan ngoại giao của Mỹ tại TQ.
Chương trình phát sóng
trực tiếp quốc táng trang nghiêm nghênh đón di thể liệt sĩ về nước, giữa đám người kích động xem TV trong phòng học Trần Tố có vẻ đặc biệt bình
thản, người bên cạnh đang ầm ĩ, đúng vậy, là đang gào thét! Trần Tố thờ ơ lạnh nhạt, trên thực tế, người muốn ra nước ngoài vẫn không bỏ đi ý
niệm này, ai đang vội xin thị thực cũng không hoãn lại, sau sự kiện cao
trào này, những người ra nước ngoài và thi nghiên cứu sinh không ai chần chờ, đây là hiện trạng trong trường đại học, bốn năm, nhìn thấu rồi!
Tất cả kích động đều là chợt lóe lên ở bề ngoài, lấy tư thái và địa vị
người đứng đầu học nghiệp dùng kích động rắc mồi lửa, sau đó đem quăng
cho người khác, để cho người khác kêu mắng, mà chính mình lại thanh cao, lại có người dự kiến trước rời tổ quốc ra nước ngoài truy cầu tự do dân chủ, đây là hiện thực Bắc Đại trong ánh mắt Trần Tố.
Chuyện này
còn chưa tới hồi kết, trước khi tốt nghiệp một hồi giông tố khác trong
nước đã lặng lẽ không tiếng động tiến tới, người Bắc kinh rất nhạy cảm
với chính trị cũng chú ý tới, vấn đề Pháp Luân Công rốt cuộc bày lên bàn tiệc rồi, các ông bà lão túm tụm với nhau đều đang rỉ tai nhau truyền
thuyết ‘Gặp chín tất loạn’* thế hệ trước không phải là thật sự ứng
nghiệm đấy chứ.
(*đụng số chín sẽ náo loạn, lộn xộn. Mà năm này đang là 1999, xảy ra nhiều biến cố)
Tốt nghiệp tới rồi, Trần Tố là người an ổn nhất, nhưng khi có tới mấy phong thư mời đặt trước mặt Trần Tố, thậm chí trong đó còn có ba đơn vị có
chữ ‘quốc’ (quốc gia), giật mình không chỉ một mình Trần Tố.
Thật bất ngờ, rất nhiều đơn vị gửi công hàm mời nhậm chức cho Trần Tố, điều
này làm cho ngoại trừ Trần Tố, chính là bạn học trong lớp đều phi thường kinh ngạc. Mặc dù hơn phân nửa bạn học lựa chọn ra nước ngoài học
chuyên sâu, còn dư lại đại đa số cũng chọn thi nghiên cứu sinh, hầu như
chỉ có vài người tìm việc, mà hiển nhiên, trong mắt họ Trần Tố là một
người không cần công tác nhất.
Trong mắt bạn học Trần Tố là một
người phi thường cao ngạo, không cần nói, cậu thực sự rất có tiền. Trần
Tố ở trong học viện này là nổi tiếng biết dùng hàng hiệu, tùy tùy tiện
tiện một cái áo khoác đều là hàng hiệu vài ngàn tệ, mùa đông một cái áo
lông nổi tiếng hơn cả vạn.
Cậu không thân cận người khác, cũng là bộ dạng không cho ai tới gần, học lực của cậu luôn loanh quanh ở giữa,
không xuất sắc cũng không dưới đáy, hoạt động xã giao càng ngoài phong
cách trong trường trầm lặng hiếm thấy, đối với thời sự càng lãnh đạm
khiến các sinh viên khác không thể nhịn được nữa, có người lén nói Trần
Tố rốt cuộc là từ đâu tới? Loại người này ở trong Bắc Đại quan tâm thời
sự, phong cách học tự do mà nói quả thực như là tồn tại dị giáo đồ vậy.
Họ tuy rằng không để trong lòng chuyện tìm việc làm, chỉ nghĩ vào cơ quan
chính phủ thi vào công chức không phải việc khó, nhưng ngay lúc toàn
quốc đề xướng cắt giảm công chức, nếu nói trong một chốc có tới mấy
ngành mời một sinh viên không có bất luận sở trường gì đặc biệt không
cần thi tuyển vẫn có thể nhậm chức chính là một chuyện khiến người ta kì quái, đây không phải việc mà chỉ dựa vào quan hệ là có thể giành được.
Chuyện như vậy ở trường này không phải hiếm thấy, nhưng đây hầu như đều là
nhằm vào cán bộ trường năng lực đa tài và hoạt động xã hội sôi nổi hoặc
là sinh viên trong học tập có cống hiến tiêu biểu. Mà, Trần Tố làm được
gì?! Cậu ta dựa vào cái gì được coi trọng như vậy?!
Giờ này khắc
này, họ mới biết được, năm ngoái Trần Tố trong vòng nửa năm có hai bài
luận văn được giáo sư đề cử, cuối cùng kín đáo in trên báo nội bộ của
chính phủ, chiếm được sự coi trọng rất cao của phía trên. Đó là lấy nhỏ
nhìn lớn, dùng ánh mắt lâu dài sâu xa nhìn thực tế vấn đề của TQ, được
rất nhiều lãnh đạo coi trọng. Các ngành cụ thể sớm quan tâm kịp thời,
hữu hiệu, nhanh chóng, xử lý ứng đối đúng lúc trò khôi hài trong nước,
kịp thời lập ra được phương án ứng đối, đem ảnh hưởng áp đến nhỏ nhất!
Trần Tố bất tri bất giác tự mình tham dự vào sự kiện lịch sử trải qua ngay bên cạnh.
Thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn cố sức duy trì bình tĩnh tiếp nhận một xấp
phong thư từ giáo sư, tim Trần Tố bay lên rồi, gần như là chạy ào về
nhà, Trần Tố không ngừng run rẩy, quốc gia XXX đó!!! Trời ạ! Trời ạ!!!
(XXX chắc là tên cơ quan chính phủ ẩn tên)
Vương Tuấn đã về, Trần Tố hưng phấn năm tiếng đồng hồ rốt cuộc hơi bình tĩnh
lại, Trần Tố muốn trưng cầu ý kiến Vương Tuấn một chút, đơn vị có bảy
cái, chọn một cái nào đây?
Nhìn những phong thư này, Vương Tuấn không đem bất ngờ biểu hiện ra ngoài.
Sự trầm mặc của Vương Tuấn có trình độ rất lớn, Trần Tố đã nhìn ra, Vương
Tuấn ngẩng đầu nhìn Trần Tố nói: “Anh tính trước năm bốn mươi tuổi kiếm
đủ tiền cho chúng ta hưởng thụ cả đời liền cùng em đi khắp toàn thế
giới, anh chuẩn bị như thế, anh không muốn ngăn trở em, đây là tâm
nguyện của em, thế nhưng con đường này không dễ đi.”
“Em biết,
trong công việc, em sẽ cố gắng, nếu thật sự quá khác lý tưởng của em, em liền nghe lời anh cùng anh du sơn ngoạn thủy, kế hoạch của anh không
phải còn mười mấy năm sao.” Trần Tố vui mừng, Vương Tuấn yên lặng trù
tính tương lai, có bảo đảm như vậy, Trần Tố thực sự chỉ cần hưởng thụ
hiện tại vẻ vang nhất của anh là được.
Trải qua cẩn thận lựa
chọn, Trần Tố chọn một đơn vị, sau khi phỏng vấn qua loa liền chính thức đi làm, Trần Tố rất vui, cũng đồng thời không phạm phải sai lầm cũ khi
vừa thi lên đại học thì hưng phấn lỗ mãn, cho dù không khôn khéo, Trần
Tố cũng hiểu đơn vị thế này dù là viên chức nhỏ cũng là bằng cấp chính
quy, cậu lại là người mới, có thể đi vào cánh cửa này chính là thỏa mãn
lớn nhất của Trần Tố.
Tháng bảy Lưu Trấn Đông chính thức quay về
muốn tụ họp, Cao Viễn cũng tích cực chuẩn bị học thạc sĩ tại chức, cái
này liên quan tới vấn đề thăng chức của y.
Bọn họ tụ tập bên nhà
Vương Tuấn, thay phiên nhau xem mấy phong thư kia, bọn họ rất giật mình
với sự lựa chọn của Trần Tố, “Đây là trong đó…. Đây đúng là một đơn vị
lệ thuộc quốc gia, nhưng, thế nhưng đây cũng là nơi trong sạch nhất,
nghe tên là nghe ra được cơ quan liêm khiết nha,” Cao Viễn chỉ một chồng phong thư kia thật sự rất đáng tiếc, có nơi chỉ cần cẩn thận làm việc
tốn mười năm hai mươi năm sẽ có tương lai chính trị rất quang minh.
Vương Tuấn nói: “Đây là Trần Tố tự mình chọn công việc, tôi không tham gia.”
“Thật sự là tự cậu ta quyết định?!” Lưu Trấn Đông nhìn Vương Tuấn đầy hoài
nghi, Vương Tuấn lạnh lùng liếc hắn một cái, Lưu Trấn Đông chột dạ dời
ánh mắt đi chỗ khác, nhưng có thể rõ người bướng bỉnh như Trần Tố rất
khó mạnh vì gạo, bạo vì tiền trong xã hội, con người trong xã hội ánh
mắt đạo sĩ cùng Trần Tố tiếp cận không đến ba tháng sẽ nhìn thấy nhất
thanh nhị sở biểu hiện giả dối bên ngoài của Trần Tố, đối đãi, Trần Tố
không khôn khéo, Trần Tố trời sinh trầm mặc ít nói có thể ngốc cùng đám
bạn học bốn năm, nhưng tiến vào xã hội thì không cách nào không mở miệng không giao thiệp, không thể nghi ngờ, cơ quan thuần học thuật như vậy
đúng là lựa chọn tốt nhất cho Trần Tố.
“Cậu ta chọn thế nào?” Cao Viễn nghĩ không ra, có nghĩ thế nào đi nữa Trần Tố cũng là chọn nơi
không nên chọn nhất: “Sự lựa chọn của cậu ta có tiêu chuẩn gì?”
Biểu tình ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ của Vương Tuấn càng khiến bọn họ
hiếu kì hơn, nhìn ra có nội tình, Lưu Trấn Đông thúc giục Vương Tuấn
nhất định phải nói một chút.
“Tiêu chuẩn thứ nhất là có chữ ‘quốc’, tiêu chuẩn thứ hai là cổng, tiêu chuẩn thứ ba là đồng phục.”
“Cái gì? Đây là ý gì?” Không ai nghe hiểu được Vương Tuấn nói là có ý gì,
Lưu Trấn Đông và Cao Viễn nhìn nhau mơ hồ không nghĩ ra, đây là ý gì?
Vương Tuấn tức giận nói: “Chỉ cần có chữ ‘Quốc’ em ấy liền nhìn không thấy
các đơn vị khác nữa, sau khi em ấy tới cửa quan sát tỉ mỉ, sẽ chọn đơn
vị nào có cổng khí phái nhất trang nghiêm nhất, sau cùng vừa nghe nói
còn phải mặc đồng phục, em ấy không thèm cân nhắc tới đơn vị khác.”
“Cậu ta lựa chọn đơn vị công tác như thế?”
“Phải!” Vương Tuấn không muốn đi nhớ lại, Trần Tố tự mình vui vẻ, lấy được đồng phục liền không chịu cởi ra, thế cho nên đến khi lãnh tiền lương tháng
thứ nhất, Trần Tố hăm hở rất sảng khoái rút một tờ tiền chẵn một trăm tệ hồng hồng cho Vương Tuấn làm tiền tiêu vặt.