Đàm Đào cũng biết việc này rất không ổn, thở dài một tiếng nói:
- Thế tử cùng tiểu thư nếu có oán thì Đàm Đào cũng nhận lấy. Đàm Đào ta
trong mắt người khác là thế hệ âm hiểm độc ác, nhưng đây là sự thật, ta
cũng không cần phải giải thích thêm. Nhưng mà thế tử cũng biết người
trên đời này trong lòng cũng có tín niệm của mình, cho dù là người công
chính cũng như thế. Chỉ nguyện ý vì thân nhân bằng hữu của mình sống tốt một chút, không muốn bọn họ chọc vài tai họa. Thí dụ như tiểu thư, nếu
trong tay của ngươi có màn thầu, mẫu thân và người xa lạ đang đói khát
trước mặt. Ngươi nguyện ý đem màn thầu cho mẫu thân hay là nhìn mẫu thân chết đói trước mặt?
Hiên Viên lúc này yên lặng không nói, thần
sắc bất động, nắm bàn tay nhỏ bé của Tông Thủ và xiết chặt. Mà Đàm Đào
thấy thế lại cười ha hả:
- Xem ra tiểu thư không phải là người cổ hủ không chịu thay đổi, nếu như nhân nghĩa chi đạo của ngươi là cầm màn thầu cho người xa lạ thì Đàm Đào ta lúc này nhất định một đao trảm
ngươi. Ngay cả người thân của mình cũng bỏ mặc thì nói gì tới nhân nghĩa chi đạo?
Tông Thủ kinh ngạc nhíu mày, tên Đàm Đào này đúng là thú vị ngoài ý muốn. Chỉ nghe người này lại tiếp tục mở miệng nói:
- Ta trước kia bởi vì còn trẻ nên trêu chọc đại địch, lúc ấy thành chủ vô tình ở trung ương Vân Giới cứu ta. Mấy năm trước tại eo biển được Kiền
Thiên Yêu Vương tương trợ mà thoát khốn chạy trốn. Nhưng mà trong mắt
của ta thì thành chủ cứu ta là vô công không có ý gì khác, hoàn toàn vô
tư, là cơm áo phụ mẫu của ta, mà phụ thân của ngươi cứu ta là có mục
đích. Thế cục Càn Thiên Sơn quá loạn, làm không tốt thì phân thân toái
cốt, cho dù là thành chủ cũng chưa chắc có kết cục tốt. Cho nên ta biết
rõ Huyền Sơn Thành lúc này cần phải dựa vào Càn Thiên Sơn ủng hộ cũng
phải liều lĩnh, muốn cho thành chủ đại nhân cùng Huyền Sơn Thành thoát
ra khỏi vòng xoáy này. Cho dù thành chủ chửi ta vong ân phụ nghĩa cũng
được.
Nghi hoặc trong nội tâm Tông Thủ đã hiểu ra rồi, trong lòng của hắn mặc dù thoải mái nhưng Đàm Đào người này hắn lại không thích,
không hài lòng hơn nửa câu thì nói gì tới thâm giao.
Hai người không dừng lại lâu ở chỗ người này, đi tới dinh thự của Chu Quân Hầu.
Nhưng mà nơi không có khả năng bị từ chối nhất lại sập cửa vào mặt của Tông Thủ một cái.
Dựa theo giải thích của vị quản gia Chu đại tướng quân nói thì chủ nhân bế
quan khổ tu, nói nếu còn có thể hơn một xú tiểu tử thì sẽ bắt lấy quất
mông của hắn, không làm được sẽ không ra ngoài. Về phần xú tiểu tử là ai thì quản gia nói năng thận trọng.
Tông Thủ lại vuốt cái mũi,
ngầm cười khổ. Thì ra vị Chu Quân Hầu Huyền Sơn Thành đại tướng quân,
tính tình kỳ thật so với La Hầu còn lớn hơn rất nhiều.
Cũng may nhìn tình hình này cũng không phải là tức giận.
Tới cuối cùng, Hiên Viên dẫn hắn đi tới phủ thành chủ, một đường thẳng vào nội viên.
Tông Thủ lúc này nghĩ thầm, hẳn là cô nàng này có ý dẫn hắn đi gặp nhạc mẫu nói xin lỗi.
Vị Lâm Thi Na này ở trước mặt hắn dù chưa dùng ngữ điệu gì quá mưc. Nhưng
mà có thể lờ mờ nhìn ra nội tâm cao ngạo của phu nhân trung niên này
không chịu thua. Bản thân mình hôm qua nói vài câu làm cho Lâm Thi Na có thể không gặp mặt của hắn.
Nhưng khi hắn đi tới hòn non bộ cực lớn, đặt chân đến một hồ nước có quy mô không nhỏ thì đồng tử Tông Thủ lúc này co rút lại.
Chỉ thấy trung tâm hồ là một nam tử nho nhã anh tuấn, một nam tử mặc cẩm
bào xinh đẹp đang ngồi trên ghế đá, hào hứng bừng bừng nhìn qua cảnh sắc trong hồ.
Tướng mạo này Tông Thủ đã quen thuộc rồi, chẳng những
trong trí nhớ mười ba năm qua có, ngày hôm qua còn đối mặt nói chuyện
nhiều. Nhưng mà hôm qua hắn lại mắng là lão già giả trẻ tuổi, thành chủ
Huyền Sơn Thành nhạc phụ tương lai Hiên Viên Thông?
Hắn lúc này
tâm thần xấu hổ bất định, hắn có thể vui cười quyết đấu sinh tử, có
thể mặt không đổi sắc xuyên qua đao quang kiếm ảnh, nhưng mà giờ phút
này nội tâm lại có e sợ. Cố tình chạy đi lại bị Hiên Viên bắt lấy người
thật chặt không thể đi được.
Hắn nghĩ duỗi đầu cũng một đao, co đầu lại một đao. Liều mạng cắn răng một cái đi lên hành lang gỗ.
Đi đến trước người Hiên Viên Thông và thi lễ. Chỉ thấy Hiên Viên Thông quay đầu cười hiền lành phẩy tay áo một cái, nói:
- Ngồi đi!
Đợi tới khi Tông Thủ không chút khách khí ngồi xuống thì hắn tự cầm lấy cái bình rót đầy hai chén nhỏ. Trong đó một ly là đưa tới trước người của
Tông Thủ. Chất lỏng trong chén màu hổ phách, mùi hương ngọt ngào làm cho người ta muốn uống ngay.
Nhưng mà thời điểm Hiên Viên Thông nâng chén thì Tông Thủ nhưng lại xấu hổ, cười lớn nói:
- Nhạc phụ tự tiện, Tông Thủ hôm nay không uống rượu được.
Hiên Viên Thông nghe vậy lập tức vui lên, lắc đầu:
- Ta còn không biết? Ngươi muốn uống ta cũng không cho ngươi uống, thật
sợ ngươi đánh ta như với đám bộ hạ hôm qua, yên tâm đi, chỉ là nước hoa
quả mà thôi.
Tông Thủ thoáng yên tâm, sau khi uống một ngụm và cảm thấy ngọt ngào, cực kỳ ngon miệng và không phải rượu.
Trong nội tâm lại ai thán một tiếng, đoán chừng rượu thịt đã rời xa bản thân
rồi, xem ra bản thân tìm nhiều tiên nhưỡng và hầu nhi tửu trở về chuẩn
đồ tẩy rửa thân thể, cọ rửa mạch luân đã phá sản. Nhưng hôm nay tự nhiên cũng tiện nghi cho Sơ Tuyết ăn hàng.
Lúc này đánh giá Hiên Viên
Thông, nghĩ ngợi nói hắn là nhạc phụ đã có thể từ trong Thiết Cương Điện đi ra ngoài thì chẳng phải nội thương và vấn đề công pháp đã được giải
quyết.
Nói đến đây thì thấy Hiên Viên Thông ngồi trong đình viện lại
nhìn nước nhìn trời, toàn thân hợp đạo không có nửa phần miễn cưỡng.
Trước mặt hắn một khí tức không mạnh không yếu lộ ra vẻ chất phác tự nhiên và dịu dàng.
Chân khí này mặc dù không bị Thiết Cương Điện áp chế cũng không bộc phát ra ngoài quá nhiều.
Xem tình hình này thì tu vi võ đạo tiến nhanh.
Vừa cẩn thận dò xét thì trên người Hiên Viên Thông cũng không có vết thương gì, cũng không có nơi nào bầm tím. Chỉ có hai tay áo không biết tại sao lại rộng thùng thình. Không khỏi thở thở dài một hơi, Hiên Viên quả
nhiên là hù dọa mình.
Hiên Viên Thông rõ ràng ngộ ra thiên cơ,
chỉ trong vòng mười ngày là có thể tiến vào cảnh giới thiên vị Vũ Tông,
tại sao mình có thể thắng được hắn?
- Phụ thân ngươi không thích uống rượu, Hàm Hương Quỳnh Dịch này là thứ hắn thích nhất. Nghe nói mẫu thân của ngươi cũng ưa thích. Uống tốt chứ?
Thấy Tông Thủ gật đầu thì Hiên Viên Thông thoả mãn cười cười, lại đi thẳng vào chính đề:
- Hôm nay ta bảo Hiên Viên mang ngươi tới đây thì chuyện đầu tiên là hôn
nhân. Hiên Viên Thông ta chỉ có một con gái, yêu như hòn ngọc quý trên
tay. Hôm nay giao cho ngươi thì ngươi không nên ủy khuất cho nàng. Nếu
không mặc dù là dốc sức liều mạng ta cũng chém đầu ngươi!
Lời còn chưa dứt đã bị Tông Thủ đánh gãy:
- Việc này không cần nhạc phụ bàn giao, Tông Thủ ta đường đường là đàn ông, sao có thể để nữ nhân của mình bị ủy khuất?
Hiên Viên Thông không nhịn được cười lên, thấy Tông Thủ dù chưa thề son sắt
nhưng mà lẳng lặng ngồi đó lại cho người ta cảm giác an tâm. Dường như
bất cứ chuyện gì cũng có dựa vào, cho dù trời sập xuống cũng có thể chèo chống lên. Ánh mắt sáng lên, nếu không nói việc này thì giọng nói đổi
chuyện khác:
- Vậy nói chuyện khác, không biết thế tử ngươi cũng biết Âm Long Hạp?
Ánh mắt Tông Thủ lập tức co rụt lại, ánh mắt nhìn qua Hiên Viên Thông khó hiểu.
Âm Long Hạp, hắn tự nhiên nghe nói qua, hơn nữa là như sấm bên tai. Thân là Kiếm Hoàng Đàm Thu thì hắn đã từng tiến vào rồi.
Trong trò chơi Thần Hoàng thì đó là siêu đại phó bản, có nhiệm vụ liên tiếp.
Cuối cùng có liên quan tới hơn mười món kỳ bảo thượng cổ.
Hiên Viên Thông cũng không có nhìn biểu lộ của hắn, bình tĩnh tự thuật:
- Ước chừng hai năm trước không biết tin tức truyền ra từ chỗ nào. Nói là trong Âm Long Hạp có di tích võ tiên thời Vân Hoang, bên trong có vô số truyền thừa cổ võ. Càng có nghe đồn vũ trụ nhị thư Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng ở đó. Khiến cho chư tông Đông Lâm Vân Giới đều chấn động. Các đại
thành phía tây Vân Giới cũng như vậy...
Tông Thủ lúc này chấn động mạnh mẽ, Trụ Cực Mệnh Thế Thư?
Thời điểm kiếp trước hắn hắn ở trong Hư Nghĩ Huyễn Cảnh, đem Trụ Cực Mệnh Thế Thư đoạt vào trong tay, đột nhiên chóng mặt mê đi.
Kỳ thật điểm này chính là nghi hoặc của bản thân hắn. Một linh pháp bảo
điển của trò chơi làm sao có thể đưa hắn tới thời đại này? Hoặc giả là
có nguyên nhân nào khác?
- Tin tức này truyền ra thì cực kỳ quái
dị. Ta lúc đó cũng phái người đi điều tra, là hai bát mạch Huyền Vũ Tông sư đi vào Âm Long Hạp Cốc. Phát hiện chỗ đó chắc chắn vạn năm trước có
di tích cổ đại. mà Trụ Cực Mệnh Thế Thư đồn đãi phân nửa là giả, có
thể có bảo vật và truyền thừa cổ võ lại là sự thật. Hơn nữa kỳ bảo xuất thể đoán chừng trong vài năm nữa.
Hiên Viên Thông nói tới đây thì cười cười.
- Sau đó còn có đại thành và các tông môn cũng lục tục xác minh nên sóng
ngầm hiện ra. Những minh đao ám thương sau lưng cũng bắt đầu tuôn về
phía Kiền Thiên Sơn. Phụ thân của ngươi bại trận, năm xưa phát triển
khuếch trương đã kết thù oán với đám tông môn kia cũng diễn ra trong Âm
Long Hạp mà bộc phát.
Tông Thủ hơi nhíu mày, không có ngốc đi hỏi Hiên Viên Thông là Tông Vị Nhiên bị ép vào Trầm Luân Vân Hải có quan hệ gì với Âm Long Hạp.
Âm Long Hạp chỗ kia nằm cách phía nam Càn
Thiên Sơn một ngàn ba trăm dặm. Nếu như Tông Vị Nhiên vẫn còn thì Càn
Thiên Sơn càng cường thịnh. Hợp chín tỉnh lại thì thậm chí Lăng Vân Tông cũng phải nhượng bộ lui binh. Thân là địa chủ thì hắn sẽ quyết định đại bộ sở hữu của Âm Long Hạp đại. Mặc dù hôm nay Càn Thiên Sơn cũng hết
sức quan trọng, dẫn tới các tông môn rình là đương nhiên.
- Đó là trời không phù hộ phụ thân của ngươi, nếu có thể một lần nữa cho hắn
mấy năm thì thế lực dưới tay vững chắc, chiếm đoạt Vân Hà Sơn và Liệt
Diễm Sơn. Thống soái ngàn vạn Yêu tộc, thành lập vương triều trong Đông
Lâm Vân Giới cũng không nói chơi. Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra biến cố, khiến cho hắn ứng phó mệt mỏi.
Hiên Viên Thông khe khẽ thở dài, dường như tiếc hận vô hạn, nói:
- Nhưng mà phụ thân của ngươi là người vô cùng quyết đoán, thấy chuyện
này không thể làm thì buông tha đi. Ước chừng nửa năm trước hắn không
biết tìm được ở đâu ba tấm Phá Chương Phù có từ thời thượng cổ truyền
xuống, tự mình xâm nhập vào trong Âm Long Hạp nội. Chuẩn bị dốc sức đánh cược một lần, nếu như có thể tìm được bảo vật tuyệt đỉnh hoặc có thể
hóa giải mối nguy Âm Long Hạp thì càng tốt. Nếu không thể thì chuẩn bị
thoái vị tạm lánh phong mang của các tông môn....