- Lực lượng của ngoại nhân, tuyệt đối không thể dựa vào!
Hoa Vân lại hơi lắc đầu:
- Trận chiến này chi có tru diệt thằng nhãi ranh kia, đem Ngao Khôn cùng
Long Ảnh đều chém, mới có thể một lần nữa chấn nhiếp chư tông, trùng
kiến uy danh của Đạo Linh Khung Cảnh ta! Hai mạch Thượng Thanh, Thái
Thanh kia, nếu mượn lực lượng của bọn hắn, lại càng cần phải đề phòng.
Còn có Nguyên Thủy ma tông, càng là bảo hổ lột da.
Đang nói như
vậy, lại bị một thanh âm ở bên cạnh cắt ngang. Đúng là Tình Minh vốn một mực nghe, nhưng khi trông thấy thanh Điêu Linh kiếm thì như có điều suy nghĩ. Lúc này cũng không biết là nghĩ tới điều gì, lại lên tiếng kinh
hô.
- Ba năm! Câu nói trước khi Vô Khư sư huynh chết, nói là Tông Thủ chỉ còn ba năm thọ nguyên!
Mấy người ở trong phòng đều là giật mình. Trọng Quang nhíu nhíu mày, đang muốn răn dạy, tiếp đó lại lâm vào suy nghĩ.
- Ba năm sao? Đúng là có khả năng!
- Nói đến việc này, ta cũng một mực kỳ quái. Kẻ này sinh ra bất quá ngăn
ngủi chỉ có hai mươi mốt năm. Có thể nào nắm giữ được ‘Thái sơ’ kiếm? Có được kiếm thuật cường hoành như vậy?
Huyền Vi Tử cũng khẽ vuốt râu, trầm ngâm nói:
- Vô Khư tinh tu Tuế Nguyệt pháp tắc! Thật có thể năng lực tránh đi Long
Ảnh mà cảm giác được tuổi thọ của Tông Thủ. Nếu thật sự là như thế, liền có thể giải thích thông được. Dùng thọ nguyên làm đại giá, mới có thể
nắm giữ đại đạo bực này.
Long Huyền nghe được, quang mang trong mắt chợt hiện, sau đó là khóe môi nhẹ vểnh lên, ý vị thâm trường cười cười.
- Hai thầy trò này, nguyên lai đều là thọ mệnh sắp hết sao? Cái này thật là thú vị!
Ngay tại lúc năm người đang nghị luận ở trong Đạo Linh Khung Cảnh. Tông Thủ ở trên Càn Thiên Sơn thì là chợt thấy toàn thân cao thấp có một trận ác
hàn.
- Là ai đang tính toán bổn vương?
Tông Thủ nhíu mày, Tông Thủ có phản ứng này, rõ ràng là tâm huyết dâng trào, thiên nhân cảm ứng.
Đây là đạo tâm thông minh của hắn, sau khí đã phá Thiên chướng, đã vô hạn tiếp cận Linh cảnh, mới xuất hiện năng lực này.
Đáng tiếc là không có cách nào tìm được căn nguyên của nó, biết được những ác ý này từ đâu mà đến.
Bất quá thời điểm lúc này, mặc dù là dùng gót chân để suy nghĩ, cũng có thể biết là ai.
Hoa Vân, Long Huyền kia, hơn phân nửa đã trở lại Vân Giới.
Thời điểm lúc này, hắn đang ở trong một gian tĩnh thật, lật xem một quyển ký lục tạp ký của một tu sĩ thời đại Vân Hoang.
- Nguyên lai Long Huyền này, trước kia gọi là Ngao Bích! Là đạo lữ song tu của Ngao Khôn.
Ngao Khôn đối với chuyện của mình tự nhiên là giữ kín như bưng.
Đáng tiếc ở trong Thương Sinh khung cảnh, thư tịch ngàn vạn. Sự tình năm đó, càng là từng oanh động Vân Giới.
Tông Thủ tùy tiện tìm một chút, đã thấy có vài bản điển tịch kể ra sự tình năm đó.
- Là Ly Long nhất mạch, tộc nhân của hắn vì thao lộng đại thủy, bị tu sĩ
vây quét khắp nơi. Thời điểm nguy cấp, được Ngao Khôn cứu, rồi kết thành bạn lữ. Cũng là bởi vậy mà bị Tuyệt Long thành cùng chư tông Đạo môn
đuổi giết. Liên tục chiến đấu ở các nơi Vân Giới, tàn sát mấy vạn tu
giả. A! Gia hỏa này rõ ràng cũng giống như bổn vương, từng có kẻ thù
khắp Vân Giới. Trách không được người khác gọi hắn là Nghiệt Long.
- Hiện nay bên trong Vân Giới đã truyền lưu truyền thuyết ‘Thần Hoàng’.
Nghe đồn lúc bắt đầu Vân hoang, từng có một cái Khai Thiên bí bảo, rơi
vào Vân Giới, cùng với Vân Giới hòa làm một. Nguyên nhân là được vật ấy
uẩn dưỡng, mới khiến cho Vân Giới có thể có cường giả xuất hiện tầng
tầng lớp lớp, là đứng đầu chư giới! Lại nghe đồn vực ngoại dị tộc xâm
nhập Vân Giới, không phải chỉ là vì linh năng của giới này, mà là chuyên vì vật ấy mà đến. Chỉ có được số mệnh của thế giới này gia trì, mới có
thể có được vật ấy. Hả? Đây là nói đi chỗ nào rồi?
Tông Thủ khẽ
lắc đầu, tạp ký giống như vậy, chính là dạng không tốt. Văn tự tán loạn, đông một câu, tây một câu, khiến cho người ta nhìn mà choáng váng cả
đầu.
Đối với chuyện Khai Thiên bí bảo này, Tông Thủ cũng là hiếu
kỳ. Bất quá thời điểm lúc này, lại chỉ có thể ném sang một bên trước.
Lại lấy ra một vài bản cùng nhau ấn chứng một phen, mới hơi đoán biết được sự tình tiếp theo:
- Bị đuổi giết mấy năm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đầu nhập vào Thuấn Không long tộc, dựa vào lực lượng của tộc nhân để tránh né. Ân, nguyên
lai Ngao Bích này, có có một muội muội sinh đôi! Cũng là yêu thích Ngao
Khôn này, nhưng đáng tiếc thần nữ cố ý, Tương Vương vô tình. Sau khi đi
theo ba năm, chỉ có thể một mình ly khai. A, không chỉ là Ngao Bích,
nguyên lai Ngao Khôn cũng đồng dạng có một thân muội, tên là Ngao
Nguyệt. Cũng không biết tướng mạo như thế nào? Ngao Khôn tuấn mỹ, vậy
thì Ngao Nguyệt chắc cũng sẽ không kém.
Vừa mới bắt đầu, những
ngày kia Ngao Khôn vẫn được tính là thư thái, cho dù là kết thù kết oán
khắp thiên hạ, nhưng cũng đã thành công ôm được người đẹp về nhà. Bất
quá tiếp đó, nhưng lại là phong vân nổi lên.
- Tránh ở mật địa
Huyền Lâm hồ của long tộc, lại bị người điều tra được, Đạo môn tu tập
mấy chục tu sĩ thần cảnh vây quét. Nghi ngờ rằng là do Thuấn Không long
tộc chi chủ bán đứng, đã có giao dịch với Đạo môn.
Một câu tiếp theo này, nhưng lại không có quan hệ gì với hắn, là xuất từ trong bản tạp ký dày nặng nhất kia.
Có thể người viết cuốn sách này, là xuất thân từ Thương Sinh Đạo. Từ ngữ
mặc dù coi là khách quan, nhưng đối với Đạo môn kia, lại là mỉa mai rất
nhiều, cũng vì kinh lịch của Ngao Khôn mà tiếc hận.
- Ngao Khôn
khổ chiến đào thoát, cũng là bởi vậy mà thân bị thương nặng, thất lạc
với Ngao Bích và Ngao Nguyệt. Đáng tiếc! Kẻ này anh hùng, kết Nhân Quả
long đan, mặc dù bị vây giết, nhưng lấy năng lực của hắn, mặc dù là
Thánh cảnh ra tay, cũng có thể bình yên đào thoát. Nếu không phải vì
tình mà khốn, sẽ không đến mức này!
- Ngao Bích, Ngao Nguyệt lưu
tán khắp Đông Hải, tao ngộ Hoa Vân chặn giết, đã bị hắn bắt. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, đó là lúc Thương Sinh Đạo ta đã cùng Đạo môn
trở mặt. Ngao Khôn lại lấy lực lượng một người, đi tìm kiếm đuổi giết.
Nửa năm sau, thương thế cũng đã khỏi hẳn. Đạo môn lại lấy vợ và em gái
của hắn làm vật thế chấp, bố trí bẫy rập, thành công bắt được hắn. Lúc
ấy Đạo Linh Khung Cảnh vốn là muốn chém giết. Nhưng Long Ảnh đã kịp thời tìm đến, cứu được tính mạng của Ngao Khôn. Sau đó Ngao Nguyệt mất tích, nghi ngờ là đã ngã xuống.
- Ngao Bích được gả cho Hoa Vân, kết làm đạo lữ, đổi tên thành Long Huyền! Sách! Thật sự là máu chó!
Tông Thủ thấy là một hồi lắc đầu, nghĩ rằng nghĩa huynh kia anh hùng như thế. Cũng không nghĩ còn có chuyện thương tâm bực này.
Chính xác là hồng nhan họa thủy!
Bên trong những sách này, mặc dù chưa nói rõ, nhưng Tông Thủ cũng có thể
đại khái đoán được, lúc ấy nhất định là Ngao Bích này, ở lúc mấu chốt ra tay, mới khiến cho Ngao Khôn không cách nào bỏ chạy kịp thời trước khi ý niệm của Đạo tổ hàng lâm.