Hàn Phương cười cười, ý niệm của hắn như trường kiếm bóng loáng bay
vút lên, uốn lượn bên cạnh, vừa rồi không ngờ Thu Vân tử thấy bốn người
kia tới thì ra tay điên cuồng một lần.
Hiện tại cũng không phải là tốt như thế, nếu như muốn chiến đó là không chết không ngớt.
Đột nhiên trong miệng cười nói:
- Thu Vân đạo huynh! Nhớ rõ hai mươi năm bản thân tại Ngạn Thành Quan ta
từng muốn cứu người, bị các hạ dốc hết sức ngăn cản. Cười nhạo lão phu
sống uổng mấy chục năm qua, thua không chịu nổi. Lúc trước những lời khó nghe này ngươi có nhớ kỹ hay không? Nói là vãn bối tranh đấu, tất cả
bằng bổn sự, chúng ta bối phận cao như vậy không nên nhúng tay vào. Hiện nay đạo huynh hắn cũng như lão phu năm xưa, cũng thua không chịu nổi,
chẳng lẽ muốn ra tay sao?
Trong mây đen lúc này chỉ có yên lặng, mà Thu Vân trầm mặc, chưa từng tiếp lời.
Hàn Phương vẫn cười to vô cùng khoái ý, nói:
- Hai mươi năm trước Thương Sinh Đạo ta và Thái Linh Tông các ngươi nước
sông không phạm nước giếng. Bọn ngươi lại vì tham niệm ra tay với đệ tử
của ta! Ba lượt ám sát lấy mạng bốn trăm ba mươi bốn người, bọn họ chết
cũng nhìn về nơi xa, hôm nay có gần hai ngàn mạng người ở đây dùng để
đổi thì những anh linh của bọn họ có thể thanh thản rồi...
Phương Văn cười cười, trận chiến này Thái Linh Tông chết tổn thương, trước sau cộng lại đã không dưới hai ngàn. Liêu Vương bộc lộ thì đả kích với Thái Linh Tông cũng càng nặng nề.
Bên cạnh hắn Sư Nhược Lan lại hoảng như không nghe thấy, bình tĩnh nhìn qua phía dưới.
- Im ngay!
Một tiếng quát lớn đột nhiên từ trong tầng mây đen vang lên. Đem lời của Hàn Phương đánh gãy.
Lập tức một bóng người từ trong tầng mây đi ra ngoài. Tuổi chừng ba mươi và vô cùng uy nghiêm, trên đầu có một cây châm giắt ngang, trên người cũng có đạo bào màu xanh sẫm.
Ánh mắt vốn nhìn xuống dưới nhịn không được khóe mắt run rẩy, trong mắt hiện ra vẻ đau lòng.
Một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ, hơn phân nửa đều gãy kích trầm sa ở nơi
này! Những đệ tử tinh anh tông môn còn lại cũng gần như chết sạch.
Mà Thương Sinh Đạo không ngờ biết được chuyện Liêu Vương, rõ ràng nắm được phần thắng trong tay hết lần này tới lần khác vẫn không ngừng tăng thêm thẻ đánh bạc, dụ Thái Linh Tông bọn họ nhập cốc tổn hao nhiều nhân thủ.
Đáng hận!
Ánh mắt cuối cùng nhìn qua thanh niên tay cầm đại kiếm đỏ thẫm phía dưới, lại nhìn qua huyền giáp trên người của Quý Linh Tử.
- Đây là sư điệt mà Hàn Phương mới thu! Tốt! Tốt! Rất tốt, quả nhiên là
anh tài ngút trời, nếu có thể trưởng thành thì ngày sau có thể là danh
tướng vô song, có thể uy hiếp thiên hạ!
Trong nội tâm của hắn
hận không thể tát một cái chụp chết Đàm Thu. Chính là người này làm Thái Linh Tông tổn thất gần như thương gân động cốt, nguyên khí khó khôi
phục trong nhiều năm.
Nhưng mà thời điểm này lại rất mấu chốt, linh triều sắp tới, hết lần này tới lần khác bị trọng thương!
Hắn chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống mà thôi, nếu động thủt thì dù trong bốn
người kia có một người tới từ Thái Linh Tông cũng không thể không nhúng
tay can thiệp.
Thần sắc lại chần chò, giãy dụa một lát. Thu Vân tử lại này lại biến thành nhu hòa, nói:
- Phải như thế nào mới bằng lòng buông tha những đệ tử Thái Linh Tông chúng ta?
Trong lời nói mang theo ý cầu khẩn khó tin được.
Thần sắc Hàn Phương càng giật mình, rồi sau đó là nhịn không được cười lên, khẽ lắc đầu:
- Thu Vân đạo huynh, cần gì phải như vậy? Hôm nay nếu đổi lại là ngươi
thì ngươi sẽ đáp ứng sao? Có từng quên lúc trước Hàn Phương ta cầu khẩn
như thế nào? Lúc trước ngươi nói như thế thì Hàn Phương ta cũng trả lời
như vậy.
Sắc mặt Thu Vân tử tái nhợt, hắn làm sao bình sinh đắc ý nhất khi làm chuyện gì chứ? Nhưng hôm nay hắn triệt để bị Hàn Phương
lấy chuyện này ra nhục nhã!
Nhìn qua gần hai trăm đệ tử bên dưới, hắn lại không thể không cứu!
Lúc này vẫn còn tám trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ còn sống sót, những đệ
tử sống sót sau tay nạn mới chính thức là tinh anh. Qua ít năm nữa chưa
hẳn là không thể bù tổn thất cho Thái Linh Tông.
Suy ngẫm một lát Thu Vân tử cuối cùng vẫn thở dài, nói:
- Ba tòa linh thạch mạch khoáng cỡ trung, chẳng biết có được không?
Hàn Phương cười lạnh, linh thạch là đồ tốt. Ba tòa linh thạch mạch khoáng
cỡ trung có thể lại cung cấp nuôi dưỡng ba trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ.
Nhưng những thứ này không thể chống đỡ được mối hận của hắn!
- Lại thêm ba kiện Huyền Thiết Văn Sơn Giáp! Thái Linh Tông nguyện ta ước định với Thương Sinh Đạo ba mươi năm không xâm phạm!
Huyền Thiết Văn Sơn Giáp chính là bát giai linh khí, có thể phòng ngự, lại có thể tương đương với pháp bảo cấp hai!
Trong Thái Linh Tông chỉ có tu sĩ trên cấp tám mới có thể được phân phối.
Giáp này cần một linh kim đặc thù, cũng chỉ có mạch khoáng của Thái Linh Tông mới sản xuất được.
Hàn Phương lại không thèm để ý, về phần ước định kia trong mắt của hắn không cần thiết.
Nếu thực lực Thương Sinh Đạo cường hoành thì làm sao cần sợ hãi địch nhân
khiêu khích? Ngược lại hôm nay Thái Linh Tông cần phải lo lắng hai bề
thụ địch.
Thu Vân tử nhíu mày, nắm đấm cuối cùng nắm chặt lại, lãnh đạm nói:
- Đô đốc Tiết Hi ở Ngạn Thành Quan lúc trước và một trăm ba mươi bốn tên
đệ tử Thương Sinh Đạo hôm nay đang bị Thái Linh Tông giam giữ! Thái Linh Tông ta nguyện ý trao đổi, cũng đảm bảo tu vi của bon họ vẫn còn!
Tiết Hi?
Trong mắt Phương Văn lập tức tinh mang lóe lên, hiện ra thần sắc không dám tin.
Sư đệ số khổ rõ ràng còn chưa chết! Còn có một trăm ba mươi bốn người,
vốn tưởng rằng những đệ tử Thương Sinh Đạo này táng thân trong tay địch, không ngờ còn sống?
Hàn Phương cũng chấn động, đôi mắt hiện ra
cảm xúc gợn sóng. Hồi lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, rồi sau đó lại
nhìn qua bầu trời.
Trời xanh có mắt! Sư huynh ah sư huynh, Hàn Phương ta hôm nay cũng có thể cho ngươi câu trả lời rồi.
Lại nhìn qua thân ảnh Tông Thủ ở phía dưới, thần sắc Hàn Phương đã phức tạp.
Vị sư đệ này thực sự không biết nên lấy cái gì tạ ơn hắn mới tốt?
Năm đó bởi vì chuyện Ngạn Thành Quan mà vị sư huynh kia tức giận rời đi.
Mặc dù vẫn có liên lạc với Thương Sinh Đạo nhưng vài chục năm qua không
chịu về.
Cũng khiến cho rất nhiều trưởng lão trong tam tông lục môn lục đục với Thương Sinh Đạo.
Trao đổi những đệ tử Thái Linh Tông này với một trăm ba mươi bốn người kia
rất đơn giản, mà hơn một trăm đệ tử tinh anh sau lưng của Tông Thủ giờ
phút này tinh khí thần rõ ràng đã hoàn toàn khác trước.
Giống như trải qua rèn luyện nên tỏa ra thần thái say mê khác với trước kia. Khí
chất cũng có biến hóa, mi tâm cũng hiện ra vài phần kiêng nghị, đó là
sau khi trải qua tôi luyện sinh tử mới có ý vận này.
Nói không chừng vài năm thậm chí vài chục năm sau sẽ có ba mươi thậm chí năm sáu mươi thất giai xuất từ trong đó!
Nhất định cũng có không ít người đột phá tiên chướng.
Vị sư đệ này của hắn tuy chỉ cầu tu hành, không muốn liên quan quá nhiều
tới tông môn. Nhưng mà sau trận chiến này rất nhiều người trong tam tông lục môn sẽ cảm kích hắn.