Trong thạch điện bây giờ yên tĩnh lại. Trong mắt Hiên Viên Thông lạnh
xuống, lúc này cảm thấy mùi rượu ập vào mặt, lại nhìn kỹ Tông Thủ chẳng
những gò má đỏ hồng, trong mắt không có tiêu cự. Lúc này hắn mới nhớ tới Tông Thủ không tu nội tức, lại uống nhiều rượu như vậy hơn phân nửa là
say. Nhưng mà hắn vẫn dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Thế tử, dù
sao trên đời này cường giả vi tôn. Mặc dù ngươi bất bình thì sao chứ,
cũng phải có đầy đủ thực lực, có thế lực mới có tôn nghiêm. Nhưng mà
ngươi hôm nay không có cái gì cả, lại thế nào đánh ta? Hôn sự này quyết
định vậy đi, ngày sau ta sẽ đền bù tổn thất...
Tông Thủ làm sao
đáp ứng, buồn bực trong đầu của hắn truyền vào trong Lôi Nha Kiếm, trực
tiếp vượt qua tịch án hướng Hiên Viên Thông bước nhanh tới.
Những lời này hắn loáng thoáng có cảm giác quen thuộc, giống như trước kia đã từng nghe nói qua rồi. càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, lý trí còn sót lại trong đầu đã không ép được nữa. Thầm nghĩ phải tìm người đánh một
trận, đem những người om sòm này đánh chõ đã, hảo hảo phát tiết một
phen, cũng muốn giải trừ buồn bực trong lòng.
Cường giả vi tôn?
Chắc chắn! Cho dù là vạn năm sau hay là thời đại này đều cần phải có
thực lực mới nắm giữ được tất cả, đạo lý như nhau cả! Nhưng mà những
người này còn chưa có làm rõ được cường giả chính thức là ai.
Đã nhất định phải cường giả vi tôn, vậy thì trực tiếp dùng kiếm và nắm đấm nói chuyện gì.
Người trong đại điện không thèm quan tâm tới, chỉ cười lạnh nhìn qua mà thôi, thẳng tới khi Tông Thủ long hành hổ bộ đi được sáu mươi bước thì Hiên
Viên Thông mới nhíu mày. Nghĩ ngợi nói Tông Thủ này hẳn là hồ đồ.
Chỉ có Hổ Trung Nguyên cùng Tông Nguyên hai người là ánh mắt sáng ngời, chờ mong đầy đủ. Đều thầm nghĩ lần này có trò hay để xem rồi. Trong lòng
không có nửa điểm ngăn cản, ngược lại còn có tâm tư hả hê nhìn qua.
Những lời của đám người này làm cho bọn họ khó chịu, Sơ Tuyết thì do dự mọt hồi, nàng không biết mình nên làm thế nào cho phải.
Lúc Tông Thủ đi thêm mười bước thì La Diêm đã trợn mắt lên:
- Ngươi làm càn!
Nay này có linh trận áp chế chân khí, không cách nào tiết ra ngoài cơ thể.
La Diêm dứt khoát nháy ra ngoài, nhảy tới bên cạnh Tông Thủ, trực tiếp
một trảo bắt lấy Tông Thủ. Hắn có chủ tâm lại để cho cái này miệng lưỡi
bén cho tên thế tử miệng lưỡi sắc bén này một bài học. Cánh tay như
cương thiết của hắn mở ra.
Ánh mắt của Hiên Viên Thông nhìn thấy
ngưng trọng, mặc dù bất mãn với Tông Thủ nhưng lại cảm thấy La Diêm thực quá mức, đang muốn mở miệng ngăn cản thì hắn bị định trụ không nói được lời nào.
Bỗng nhiên kiếm quang hiện ra trong tay của Tông Thủ.
Kiếm quang giống như tùy ý vẽ một cái liền chém đoạn tay áo của La Diêm
tận gốc. Sau đó kiếm quang lại đi vòng vèo và sống kiếm ‘ba’ một tiếng
quất vào mặt của La Diêm.
- Xéo đi! Bản thế tử muốn đánh người, ai cũng không được cản ta.
Cuối cùng hắn vẫn bảo trì được một tia lý trí, không có có chém đầu của La Diêm này. Hắn tiếp tục đi lên phía trước.
La Diêm lảo đảo lui mấy bước, khi đứng vững thân hình thì trong miệng có bọt máu, hỗn hợp là vài cây răng nhỏ.
Sau một hồi kinh ngạc thì đôi mắt của hắn đỏ lên. Trong miệng gần nhẹ một
tiếng như dã thú mất đi lý trí. Rồi sau đó trực tiếp giơ cây búa lên
cao, trùng trùng điệp điệp một búa chém về phía Tông Thủ.
Tĩnh
như nước, động như thỏ. Người chung quanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc,
không kịp đề phòng. Đợi tới khi kịp phản ứng thì búa đã tới đỉnh đầu của Tông Thủ. Nhưng thế xuống và lực lượng như vậy đã không thể thu tay lại được.
Mà Sơ Tuyết và Hổ Trung Nguyên trong nội tâm lạnh lùng,
thầm cảm thấy không ổn thì thấy bước chân Tông Thủ xê dịch, cơ hồ là như ngọn cỏ tránh né hung hiểm vượt qua. Lôi Nha Kiếm trong tay chém ra lần nữa.
- Đã nói đừng ngăn cản ta, đồ không có đầu óc, cút ngay cho ta!
Kiếm quang biến ảo trực tiếp vượt qua cây búa. Ánh mắt mọi người bị ngăn cản không phát hiện được gì. Lại nghe ‘ba’ một tiếng nặng nề, kiếm tích Lôi Nha Kiếm lại hung hăng đánh vào mặt của La Diêm. Lúc này Tông Thủ ra
tay ác hơn, trực tiếp đánh nát hai gò má của hắn.
Mà La Diêm lần
này cũng phải lui lại mười bước, mười sáu cây răng bên phải đã vỡ nát.
Cơ hồ bị Tông Thủ triệt để đánh mông muội không hiểu cái gì.
Mà trong điện phủ Hiên Viên Thông cùng Chu Quân Hầu mấy người càng không dám tin nhìn qua, đồng dạng thần sắc kinh ngạc.
Mặc dù bọn không nhìn rõ nhưng cũng có linh giác cảm ứng, cho nên càng biết được một kiếm này bất phàm. Giống như chất phác tự nhiên, chỉ một chiêu mà bao hàm nhiều biến hóa làm cho người ta không biết quỹ tích. Biết
chắc La Diêm tuy một thân nội tức bị áp chế. Nhưng mà lực lượng thân thể và ý chí võ đạo cao thâm, đối với ‘thế’ của võ đạo đã lĩnh ngộ từ lâu
rồi. Mặc dù là trong Thiết Cương Điện thì Tiên Thiên Võ sư bình thường
mặc dù đến mười đên trăm cũng không phải là đối thủ của hắn.
Một
kiếm vừa rồi chẳng lẽ là trùng hợp hay sao? Không đúng, nếu là người
bình thường thì dưới khí thế của Huyền Vũ tông đã không chịu nổi, làm
cách nào huy kiếm được?
Thế nhưng mà chung quanh thế tử Càn Thiên Sơn nghe đồn là không biết võ nghệ?
La Diêm cũng dần dần hoàn hồn, hung quang trong mắt lại hiện ra, thần sắc cũng vô cùng dữ tợn.
- Hắc hắc! Rất tốt, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Thân ảnh phục thấp như con báo săn mồi, mỗi lần lướt đi là mười trượng. Búa mang lại lóe lên đánh vào ngực của Tông Thủ.
Hiên Viên Thông không tự giác đánh lên thân người, làm bộ chờ phân phối,
chuẩn bì tùy thời cứu người. Rồi sau đó trong tay Tông Thủ kiếm quang
lóe lên, dĩ nhiên là trực tiếp va chạm với búa lớn.
- Khanh!
Trong Thiết Cương Điện có âm thanh chấn minh bén nhọn vang lên. Trong tưởng
tượng của Hiên Viên Thông thì kiếm của Tông Thủ sẽ bị búa đánh bay lại
không xuất hiện.
Chỉ thấy kiếm kia lại đặt lên búa lớn. Mà thân
ảnh Tông Thủ cũng dựa theo địa thế bắn ra ngoài. Vô cùng nhẹ nhàng linh
hoạt tránh đi. Sau đó kiếm quang rút đi giữa không trung, lúc này đây
lại trùng trùng điệp điệp đánh lên đỉnh đầu của La Diêm!
Lực
lượng mấy vạn cân lập tức bộc phát. Mặc dù La Diêm dùng thân thể Huyền
Vũ tông cũng không gánh nổi. Trực tiếp bổ nhào về phía trước, ngã xuống
đất.
- Làm sao lại không cút?
Tông Thủ rất không kiên nhẫn bĩu bĩu môi, đang muốn vượt qua người này thì nội tâm khẽ nhúc nhích.
Trong ý thức mơ hồ nhớ tới trước kia người này chửi mình dường như rất
kho nghe. Lập tức là cười lạnh, bỗng nhiên ngừng chân. Hắn làm người âm
hiểm, cũng ưa thích mang thù. Lúc trước không nhớ ra thì cũng bỏ đi, giờ phút này đã nhớ lại thì sao dễ dàng buông tha?
Trong lồng ngực của hắn có hỏa diễm thiêu đốt, lúc này càng không dễ dàng đập tắt.
Mà La Diêm luc này dốc hết khí lực toàn thân, mặt mũi nhăn nhó muốn đứng
lên. Lại một kiếm đánh xuống nghe ầm ầm, lần nữa đập vào đầu của La
Diêm! Đánh người này nằm lên mặt đất.
- Vừa rồi ngươi nói ta là
phế vật? Ngươi cứ nói một câu không thấy phiền sao? Tính toán, nhiều
thêm một cặn bã không có gì cả, đừng nói ngươi. Không phải cả Huyền Sơn
Thành đổi ý sao, ta có thể làm gì được ngươi? Hiện tại ta đánh ngươi
đấy, ngươi có thể làm cái gì nào?
Đợi đến khi La Diêm lần nữa
chèo chống tứ chi muốn đứng lên. Tông Thủ lại một cước đã mạnh trực tiếp đá hắn bay ra xa mấy trượng. La Diêm đã bị đánh chóng mặt ngất xỉu, chỉ có thể cắn môi lạnh giọng nói ra:
- Ta giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.
- Giết ta? Chút bổn sự này của ngươi có thể giết ai?
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, hắn nhất thời cũng quên Hiên Viên Thông, đi
thẳng tới trước mặt của La Diêm. Nhìn đối phương đứng lên và vung búa
lần nữa. Kiếm trong tay của hắn hóa thành tàn ảnh. Một kiếm này lại quật vào mu bàn tay của La Diêm. ‘răng rắ ’ một tiếng vang nhỏ, trực tiếp
đánh búa rời tay của hắn.
- Sử Thị Bát Hoang Phủ? Một môn phủ
pháp đỉnh cấp như vậy bị ngươi biến thành như thế này, quả nhiên là bôi
nhọ môn tuyệt học này rồi. Có chút bản sự mà cuồng làm cái gì? Thực sự
cho rằng mình rất lợi hại? Hổ thúcc của ta mặc dù cảnh giới như ngươi
nhưng hắn mạnh hơn ngươi gấp mười lần, cũng không thấy hắn như ngươi
vậy...
Hổ Trung Nguyên lập tức mặt mày hớn hở, nghe được Tông Thủ tán thưởng phụ thân của mình. Làm con hắn tự nhiên cao hứng rồi. Đặc
biệt là xuất từ miệng của thế tử thì càng đáng ngưỡng mộ.
Giờ
phút này người trong điện cơ hồ đều cảm thấy đờ đẫn. La Diêm dùng thân
phận Huyền Vũ tông nhưng bị đánh nằm rạp trên đất, bị Tông Thủ sử dụng
lưng kiếm quất xuống. Mà trong mắt mọi người thì trước kia La Diêm nhìn
Tông Thủ như con sâu cái kiến, giờ phút này con sâu cái kiến lại nhìn
bao quát La Diêm. Vung vẩy kiếm và toàn thân đều tỏa ra khí tức ‘ a rất
không thoải mái’.
Càng làm người ta không thể tiếp nhận là cho
đến giờ phút này mấy người đều không thấy sâu cạn của hắn. Chỉ kiếm
thuật biến hóa đã áp chế La Diêm rồi.
Tông Nguyên vẻ mặt thương
cảm nhìn qua, trong nội tâm đã may mắn, cảm thấy chính mình lúc trước bị Tông Thủ đánh một trận làm mặt mũi mất hết. Lại lo lắng dùng tính tình
của thế tử này làm hắn tức giận chỉ sợ thực sự cho mình đứng ở cửa thành an ủi ba ngày, xem ra sau này phải cẩn thận một chút mới được.
- Ngươi đã từng nói qua trên đời này cường giả vi tôn. Vậy ta và ngươi hiện giờ ai mạnh ai yếu?
Cơ hồ mỗi nói một câu Tông Thủ đều quất một kiếm lên người La Diêm.
Mà giờ khắc này mọi người chung quanh mới kịp phản ứng. Chu Quân Hầu là người đầu tiên đứng ra.
- Thế tử xin dừng tay!
Âm thanh ra thì người đã tới gần, trong hai tay thình lình nhiều ra một
đoản kích hoành đãng mà đến. Cũng không có sát ý, hắn chỉ muốn ngăn cản
Tông Thủ mà thôi, mà Đàm Đào cũng theo sát phía sau, dùng uyên ương đao
trảm xuống.
Trong mắt của Tông Thủ có hàn quang lóe lên, bỗng
dưng kiếm trong tay của hắn đột nhiên trở nên như thật mà không thật, ảo mà không ảo.
Mà giờ khắc này Hiên Viên Thông lại không nhịn mở to mắt nhìn qua, hắn nắm chặt ly rượu trong tay nát vụn.
- Đây là kiếm ý?
Thời điểm nhìn kiếm ảnh trong tay Tông Thủ thì ánh mặt mọi người như hoa lên, một loại ý niệm võ đạo mê hoặc lòng người hiện ra.