Thần Hoàng

Chương 894: Chương 894: Bá chủ Đông Nam (2)




Nhưng đến khi ngọn lửa màu tím kia bị dập tắt, thì ở chỗ trung ương vẫn là hoàn hảo không chút tổn hại.

Vương ở trung tâm, nơi này không có chuyện gì, cũng liền ý tứ rằng Tông Thủ nhất định vượt qua sát kiếp.

Về sau lại đồng thời nhìn xem phương hướng còn lại. Chỉ thấy những vết rạn này, phảng phất như là từng khẩu đao thương kiếm kích chỉ hướng trung tâm, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Lại thoáng qua một lát, Khổng Duệ lại là chợt nheo mắt.

Chỉ thấy ở trên mai rùa này lại có chút biến hóa. Sauk hi dần dần nguội đi, mặt phải của cái xác này vẫn là màu đen, nhưng cái mặt trái kia, chừng non nửa biến thành màu sắc đỏ sẫm!

Vương khí của Tông Thủ, đúng là chịu tải hỏa đức. Hiện giờ trong nước, cũng đã là màu đỏ.

Đây chẳng lẽ là báo hiệu, vị yêu vương kia sắp thành bá chủ Đông Nam của giới này sao?

Cái ý niệm này mới khởi lên, Khổng Duệ còn chưa kịp tinh tế phân biệt, cũng chỉ cảm giác trên bầu trời bỗng nhiên có một tia chớp, đột ngột đến chí cực từ không trung ầm ầm đánh xuống.

Đem cái thanh đồng đại đỉnh ba chân này mạnh mẽ đánh thành phấn vụn.

Thần sắc Khổng Duệ lảo đảo, liên tục thối lui mấy bước, sau đó mới đứng vững. Rồi sau đó là sắc mặt tái nhợt, ngước nhìn lên không trung.

Đây là thiên phát sát cơ, không muốn hắn nhìn được bí ẩn! Là thiên cơ bất khả tiết lộ!

Trong lồng ngực lập tức do dự một hồi, vừa rồi xem thấy, đến cùng có nên nói với những người này hay không?

Mà tiếp theo một cái chớp mắt, Khổng Duệ liền đón nhận ánh mắt tinh khiết của Hiên Viên Y Nhân.

Chỉ có thể là khổ não khẽ lắc đầu:

- Lần này quân thượng nhất định bình yên vô sự! Đoán chừng lại qua bốn năm canh giờ, liền có thể có tin tức đại thắng trền về.

Lời ấy nói xong, mọi người ở bên ngoài tế đàn, đều là hơi lộ ra vẻ an tâm.

Khổng Duệ lại rơi vào trầm tư, dị cảnh mới vừa rồi, trước khi đỉnh đồng bị toái diệt, một sát na kia đã nhìn thấy.

Mệnh cách của Tông Thủ, rõ ràng là trên ứng với thiên địa tinh thần, liên quan tới khí vận thay đổi của Vân Giới vạn năm sau, mới có biến hóa như hôm nay.

Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn cũng vô pháp biết mệnh tinh đối ứng của Tông Thủ, đến cùng là ở đâu.

Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy, vô số chiến tranh, thi hài như biển, máu và lửa cùng tồn tại, thiêu đốt hết thảy. Cơ hồ là cùng một thời gian, tương tự cũng là đỉnh lô nổ vỡ ra, ở bên ngoài mười vạn dặm, trong một chỗ đạo quan của Hoàng Kinh thành.

Quan tinh đài 999 trượng cao cao đứng vững. Từ chỗ phía dưới nhìn xem, thình lình có thể thấy được một cái Âm Dương Bát Quái thạch trận vô cùng to lớn.

Lúc này ở trên đài, Đại Thương quốc sư Trọng Huyền, phảng phất như là trong lúc này già hơn mười tuổi.

Râu tóc bạc trắng, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Mí mắt rung động, Trọng Huyền mở mắt ra, nhìn về đỉnh lô bị nghiền nát ở bên ngoài mười trượng, cùng với vết cháy do lôi kích kia. Trong đôi mắt, toàn bộ là vẻ không dám tin.

Ở phía đông kia, làm sao có thể thắng? Náu thân nơi tuyệt địa, tuy là hiểm hiểm mà thủ, nhưng bên ngoài lại không có viện binh, càng là hai mặt thụ địch, cường địch rình rập!

Già Minh La càng là ngạo thị đồng giai, ở bên trong Vân Giới, lúc này chính là tuyệt thế cường giả không có mấy ai là đối thủ.

Mặc dù không thể thắng, cũng sẽ không bại trận!

Nếu là cộng thêm nhiều loại bố trí ở đạo môn, người này có thể nói là chắc chắn phải chết!

Nhớ rõ hôm qua, bệ hạ từng mời hắn và chư tướng hợp lực suy diễn chiến cuộc.

Kết quá cuối cùng, cũng bất quá là kiên trì đến buổi trưa mà thôi. Sau khi qua buổi trưa, liền là tan tác, toàn quân tận diệt.

Càn Thiên quân này, rốt cuộc là lấy cơ hội thắng ở đâu?

Nếu không thẻ ngăn trở Dạ Ma ở vực ngoại, nhưu vậy thì dứt khoát đem dẫn vào trong Vân Giới đi.

Không chỉ là có thể kiềm chế được các cường quốc đang quật khởi ở Đông Lâm vân lục, cũng có thể khiến cho chư phiên phía đông của trung tâm vân lục, trọng tâm dời đi phía đông, không dám vọng động.

Có thể khiến cho Đại Thương có thể rút ra đầy đủ binh lực cùng thời gian, dẹp loạn nội hoạn.

Đây vốn là quốc sách mà bệ hạ cùng chư thần nghị định.

Thế nhưng mà lúc này nghĩ đến, lại chỉ cảm giác buồn cười dị thường, chính là như vậy.

Trong đôi mắt của Trọng Huyền, tất cả đều là khó hiểu. Miễn cưỡng đứng lên, rồi sau đó run rẩy bước đến chiếc đỉnh lớn kia.

Hắn vừa rồi muốn tìm hiểu thiên cơ, một thân pháp lực, đã tiêu hao đến chín thành.

Mà ngay khi thời điểm thiên phạt giáng xuống, lực lượng phản phệ phải chịu đựng, cũng là vô cùng trầm trọng, cơ hồ khiến cho thân thể này bị nghiền nát.

Lúc này mạnh mẽ chống đỡ đi đến trước thân đỉnh bày đặt âm dương ngư đồ kia.

Cái đỉnh ba chân này tuy là đã bị hòa tan, nhưng vẫn có một chút tàn phiến mai rùa còn được bảo tồn.

Sở dĩ không bị phá hủy, là bởi vì ý nghĩa ở trên đó, có thể cho người khác biết được.

Trọng Huyền đem từng cái nhặt lên, để trước người sắp xếp lại. Hồi lâu sau, mới nặng nề nhổ ra một ngụm trọc khí.

- Quả nhiên là bình yên vô sự, quả nhiên là bá chủ Đông Nam.

Như thế mà nói, một trận chiến này, yêu vương Tông Thủ kia hơn phân nửa là thắng rồi!

Nếu không phải thắng, thân thể không gặp nguy hiểm, tinh nhuệ tận vong dưới thất hà sơn, thì như thế nào là bá vương Đông Nam được?

Cái xích hồng chi ý này, mơ hồ tràn ngập, dĩ nhiên là trực chỉ Đông Nam vân lục.

Chỉ là vô luận hắn đoán như thế nào, cũng nghĩ không ra, Tông Thủ kia rốt cuộc là như thế nào mà thắng.

Lúc này bỗng nhiên một đạo tinh quang mơ hồ đâm vào trong hai mắt của hắn.

Trọng Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, rồi sau đó ánh mắt kia liền nhìn chằm chằm vào một viên ‘Diêu Quang’ ở chuôi Bắc Đẩu.

- Phá quân hiện thế, lăng áp vạn quân. Chiếu sáng Đông Nam, khí cơ rất quen thuộc, đây là đối ứng với người phương nào? Đúng rồi, là Khổng Dao. Trong trí nhớ, cũng chỉ có nàng.

Nhưng nàng là suy ác chi vận, có khi nào lại như thế?

Lúc này mặc dù thân phạm sát kiếp, nhưng lại giống như nguy mà lại an toàn, có người có số mệnh tuyệt cường bảo hộ cho.

Nhớ rõ nàng này, kỳ thật là dính không ít sát khí của Phá Quân tinh. Nhưng thân thể của nữ tử giới này, tuyệt không thể chịu đựng được mới đúng. Vì vậy kỳ mệnh suy tuyệt, nhất định là đoán được trước.

Như thế nào bỗng nhiên hôm nay, lại là chính vị phá quân Diêu Quang này? Khiến cho quần tinh chiếu rọi kỳ quang?

Những biến hóa này, thật khiến cho người ta xem cũng không hiểu được.

Lại nói tiếp, nàng này ở trong ba tháng, thống soái trăm vạn đại quân chiến đấu với Dạ Ma. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Năng lực dụng binh, thực là khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Mặc dù là ở Đại Thương, mấy vị lão soái có kinh nghiệm phong phú, cùng từng than thở có chỗ không bằng.

Nói nàng này là Diêu Quang hàng thế, ngược lại là có thêm vài phần tư cách.

Trong nội tâm suy nghĩ, trong lòng Trọng Huyền chợt hơi động. Chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng buồn bực, một ngụm tử huyết bỗng nhiên từ trong miệng phun ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.