Một đao đao quang phá vỡ thời gian, chính là quang âm chi đao...
Bên ngoài động quật này, trong cửa ra vào ở đầm lầy một lão tăng nhập định
đang cầm lấy tích trượng, lông mi trắng hơi nhíu nhìn qua xa xa.
- Hẳn là chiến, kỳ quái! Chính mộ của Hạng vương có hai dạng đồ vật, có
lẽ còn chưa xuất hiện mới phải. Mà Tử Cực Đan trong phó mộ cũng không
tới mức này, không trách! Nhưng mà hai hậu bối kia rất được. Tuy nói
linh triều sắp nổi lên, nhưng mà trong mười năm ngắn ngủi đã có rất
nhiều anh tài khoáng thế hiện ra, đúng là khó được.
Yên lặng đi qua một bên, bộ pháp của lão tăng cũng hiện ra thần sắc hâm mộ:
- Từ Phương sư thúc! Thời điểm này không đi tìm chính mộ của Hạng vương, còn ở nơi này chờ cái gì?
Từ Phương nghe vậy cười cười, cầm tích trượng trong tay gõ gõ đầu.
- Ngươi nói ngã phật gia tức không ngấp nghé vị trí Thần Hoàng, lại không có tâm đi tranh bá, muốn lấy hoàng tọa dùng làm cái gì? Về phần Tử Cực
Đan, Phật tổ từ bi, chúng ta là người tu phật, sau khi chết sẽ được dung nạp trong thế giới cực lạc. Thọ nguyên nhiều hay ít một chút cũng không sao cả. Mà khung vũ Sang Thế Lục nếu thật sự xuất hiện thì không tranh
giành cũng phải tranh giành. Quyển sách này đối với phật môn chúng ta có hiệu dụng không ít. Những vật khác thì miễn đi...
Yên lặng nhẹ ‘ ồ ’ một tiếng, mặt hiện ra thần sắc bối rối. Dường như đang kỳ quái vạn phật khung cảnh đã không phải hướng về hoàng tọa và Tử Cực Đan mà đến
sao, vì sao lại mang người nhiều người như vậy? Thanh thế to lớn, không
kém cỏi ma đạo hai nhà --
- Ngã phật gia, sau khi Hạng vương chết mới đi tới Vân Giới cắm rễ. Nhưng mà cơ duyên xảo hợp biết rõ một một
it bí mật của người này.
Từ Phương hơi lắc đầu, nhưng mà hắn lại giải thích:
- Người này mặc dù chết, nghe đồn hắn là tự sát mới chết. Thi thể đứng
thẳng gần một tháng thì oán khí xông lên trời. Mà quân vương khai quốc
đại hán không đành lòng động tới thi thể của hắn. Tùy ý cho thuộc hạ còn lại của hắn thu thập thi hài. Nhưng cho dù an trí ở chỗ nào đều nhất
định là tai nạn liên tiếp, oán lực sôi trào. Cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có đem Hạng vương chôn cất trong Vân Mộng Trạch là phúc địa này.
Tĩnh Âm lắng nghe, những chuyện này không có quan hệ gì nhưng lại có chút hứng thú.
Sau khi lại nghe Từ Phương thở dài, nhìn qua bốn phía, nói:
- Nhưng mà vạn năm sau ngươi nhìn nơi này đi. Thượng giai mộ vị, lại
thành hung địa tuyệt thế. Âm vụ tề tụ, oán lực phiêu đãng. Hơn nữa dùng
máu của hắn tế luyện mà thành A Tị Vương Tọa, thật sự không làm cho
người ta yên tâm mà!
Sau khi nói dùng một kim trụ cắm vào trong mặt đất nơi này.
Sau khi cắm vào sâu mười trượng thì biểu hiện ra kinh văn chằng chịt rậm rạp.
Tĩnh Âm nhìn qua, hắn biết đây chính là kinh văn hàng ma, Địa Tạng Kim Cương Hàng Ma Kinh, cùng với Siêu Độ Địa Tàng Kinh. Không khỏi ‘ ah ’ một
tiếng, hiểu được:
- Sư thúc đang lo lắng Hạng vương phục sinh?
Tự nhiên không phải ý nghĩa phục sinh chân chánh, nếu không cũng không dùng vô lượng hàng ma kinh này.
- Vẫn chưa tới thời điểm! Lo trước khỏi hoạ mà thôi --
Sắc mặt Từ Phương bất đắc dĩ:
- Sau Xi Vương thì trên đời tổng cộng có ba bá giả phách tuyệt, Hạng Sở
bá vương, Nhiễm Võ Thiên Vương, còn có một Lữ vô song, đều là anh hùng
cả đời, chết lại vô cùng thê thảm. Không có một người nào làm người ta
bớt lo.
Nói đến đây, Từ Phương mỉm cười, nói:
- Ngược lại là Tĩnh Âm ngươi lúc này vì sao tới đây? Sẽ không phải là vì vô lượng chi quang, vô tận chi ám?
Tĩnh Âm ‘ ah ’ một tiếng, không muốn nói dối lừa gạt, cũng không muốn nói, chỉ trầm mặc không nói.
Phật gia hơn mười tông phái, mặc dù là hòa thuận lại có được cạnh tranh.
Nàng cũng không muốn đem việc này nói cho lão tăng trước mặt nghe.
Từ Phương khong thèm quan tâm, trong miệng ‘ hắc ’ một tiếng nói:
- Yên tâm! Việc này trong mắt phật gia mà nói là quan trọng. Đời này chư
tông đều vui vẻ khi thành công. Mà ta lại đoán vị Triệu Yên Nhiên kia
chọn người của Tịnh Thổ Tông a? Cô gái này ngược lại không tệ lắm, nhưng mà lại có song mạch. Chẳng lẽ có cái gì khác sau? Mà ta nhìn thấy nàng
dường như tu thành đỉnh lô nguyên thai của Thất Linh Tông, vì vậy tiến
cảnh cực nhanh. Nhưng mà nghịch chuyển đỉnh thai, nàng này được ích càng nhiều, ngày sau càng khó thoát ra khỏi khống chế của người nọ.
Tĩnh Âm lập tức ngây người một lúc, nghịch chuyển đỉnh thai? Nàng ngược lại
chưa từng chú ý tới. Chỉ cảm thấy tiến cảnh của Triệu Yên Nhiên đúng là
quá nhanh mà thôi. Nhớ rõ lần đầu gặp gỡ vẫn chỉ là mới vào thất giai,
nhưng mà hiện tịa là thất giai đỉnh phong rồi.
Thì ra tưởng rằng Triệu Yên Nhiên là thiên phú dị bẩm, hiện nay mới biết thì ra là tu luyện pháp môn ma đạo.
Nếu là như thế thì với tư cách ‘ đỉnh ’ nhất định là Tông Thủ.
Hơn phân nửa là dùng phương pháp gì đó bức bách Triệu Yên Nhiên --
Nhớ tới cường bạo Kiền Thiên Sơn Lỗ Ngọc, Tĩnh Âm đã nhận định suy đoán của mình.
Tông Thủ chỉ vì dòm sắc đẹp, lại cưỡng ép giam dữ, lại cố ý bịa đặt hủy hoại danh dự của người ta.
Ngươi độc ác như vậy thủ đoạn gì không làm ra? Thật sự là đáng hận mà.
Nói như vậy thì càng không nên ép Yên Nhiên vào phật gia. Mà là trước cởi bỏ quan hệ đỉnh thai của hai người này mới được.
Nhưng mà lúc này nghe Từ Phương lại nói:
- Nhưng mà lúc này đây Linh Hải tiền bối cho ngươi đến đây là tính sai rồi.
Tĩnh Âm khẽ giật mình. Lập tức mặt đỏ tới mang tai biết được ý của Từ Phương.
Linh Hải bảo nàng hoàn tục, nhưng mà chuyện này chưa nói ra a.
Mà Từ Phương lúc này lại chợt kinh dị một tiếng, ngửa đầu nhìn qua bầu trời.
Ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy trên đó có một đạo quang ảnh bỗng nhiên
hạ xuống. Như sao trời vẫn lạc, khi hạ xuống ba ngàn trượng mới nhìn rõ
ràng đó là một đạo kiếm quang.
Lăng lệ ác liệt! Duệ tuyệt! Kiếm quang sắc bén đến mức tận cùng!
Kiếm quang kia cưỡng ép phá vỡ toàn bộ linh cấm. Không ngừng trùng kích, không ngừng đâm rách, không thể ngăn cản hắn một lúc.
Đây là Tông Thủ? Còn có Triệu Yên Nhiên?
Trong đầu mới hiện ra ý niệm này trong đầu, Tĩnh Âm cũng chỉ nghe Từ Phương hít một hơi khí lạnh.
- Mạnh! Quá mạnh! Không ngờ thế gian này còn có bá giả tuyệt thế! Ahhh,
kiếm phách trung cảnh, Linh Vũ hợp nhất. Chẳng lẽ người này chính là
Kiền Thiên Yêu Vương? Cũng không biết vì chuyện gì mà lo lắng như vậy?
Cương khí tuôn ra ngoài, thời điểm hạ xuông trăm trượng không tiến vào động.
Mà chọn bay về phía Từ Phương, linh lực dị thường. Trực tiếp hạ xuống,
kiếm quang cường liệt đánh bùn đất tung tóe. Đem phía tầng đất đá đánh
bay lên
Rồi sau đó oanh một tiếng nổ mạnh, Tĩnh Âm liên tục lui mười bước, sắc mặt tái nhợt.
...
Đao ảnh lướt qua, bàn tay màu đen to lớn bị phá vỡ, y nguyên không ngớt. Giống như bầu trời nện thẳng vào Vũ Hiên.
Vũ Hiên hơi kinh hãi, bỗng nhiên hồi hợp hiện ra, đánh thẳng lòng dạ.