Hổ Trung Nguyên đang nhắm mắt chờ chết thì trong vân xa lại có một đạo
kiếm khí đánh ra ngoài, kiếm quang lòe ra thì chẳng những vô thanh vô
tức mà còn vô hình. Cũng không đi cứu Hổ Trung Nguyên mà một kiếm này
đánh vào búa ảnh.
Chỉ nghe trên không trung vang lên âm thanh đau đớn, búa quang đầy trời thu lại. Ngược lại chém thẳng vào vân xa.
Giữa không trung kiếm búa giao thoa, nhưng khi vừa va chạm thì đồng thời thu lại ngay.
Một thân ảnh yểu điệu bỗng dưng hiện thân ra trước vân xa. Mà ngoài mấy
trăm trượng cũng xuất hiện một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi, cầm
một cây búa màu cổ đồng sắc mặt khó coi. Giờ phút này dường như vô cùng
tức giận, trước ngực có một vết kiếm và máu tươi không ngừng chảy ra
ngoài.
Nhược Thủy lúc này đứng trước vân xa ngược lại thu trường
kiếm, thần sắc không màng danh lợi nhìn qua phía trước, trên mặt không
có chút gợn sóng nào cả. Khí cơ toàn thân giống như kiếm của nàng, mềm
mại như nước lặng.
La Diêm lúc này âm tình bất định nhìn qua
Nhược Thủy, nhìn thấy thanh kiếm trong suốt trong tay của nàng và tỏa ra thần sắc kiêng kỵ.
Trong mắt lại có sát cơ lập loè, thời điểm lệ khí mạnh hơn thì chỉ thấy trong vân xa bỗng nhiên bị mở ra. Tông Thủ
ngáp dài bộ dáng như vừa mới ngủ dậy đi ra ngoài.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà nhao nhao như vậy?
Nhìn qua bốn phía, Tông Thủ lại văn vê dụi mắt, thần sắc rất ngạc nhiên, tiếp theo là giận tím mặt:
- Đây là chuyện gì? Hổ Trung Nguyên, không phải ta nói các ngươi chờ ở
cửa thành sao? Tại sao lại đánh nhau trong Huyền Sơn Thành? Rốt cuộc là
ai động thủ trước, nơi này chính là chỗ của nhạc phụ đấy, há có thể đắc
tội? Hai người các ngươi thật sự là vô lý, mau xin lỗi cho ta!
Tên La Diêm kia tức muốn thổ huyết, vừa rồi tiểu tử này vẫn còn ở bên cạnh
cửa sổ xe nhìn ra ngoài, lúc này ở trước mặt của bao nhiêu người giả ra
bộ dáng vừa tỉnh ngủ! Thế gian này tại sao có người vô sỉ như vậy?
Lửa giận trùng thiên, thời điểm hắn muốn vung búa lên chém xuống thì gương
mặt Tông Thủ lại phát lạnh, ánh mắt sâm lãnh nhìn qua:
- Ngươi là La Diêm của Huyền Sơn Thành? Hai người hầu của ta mặc dù là không đúng, chỉ cần hơi khiển trách là được rồi. Cần gì hạ thủ nặng như vậy? Hẳn là Huyền Sơn Thành các ngươi đã chuẩn bị xé minh ước rồi, muốn là địch với Càn Thiên Sơn hay sao?
La Diêm tức giận nghẹn lại, chỉ cảm thấy
một cổ ác khí ở trong ngực dồn lại. Đang muốn liều lĩnh chém giết thế tử Càn Thiên Sơn này từ xa đã có âm thanh truyền tới.
- Dừng tay!
Một nam tử mặc huyền giáp bỗng dưng từ trong vòng vây của binh sĩ đi ra
ngoài. Cưỡi một con ngự phong câu to lớn đi ra ngoài. Gương mặt tuấn
lãng, bờ môi hơi hồng, cũng không biết tuổi thật, chỉ biết chừng ba mươi tuổi. Hai tay cầm dây cương đi tới trước vân xa. Cho dù là Nhược Thủy
hay là Hổ Trung Nguyên cũng không đặt vào mắt.
Mà phần đông võ sư của Huyền Sơn Thành lúc này sợ hãi lẫn vui mừng, người này xuống ngựa nói:
- Chu Quân Hầu Huyền Sơn Thành bái kiến thế tử! Năm đó lệnh tôn đã từng cứu ta một mạng, Chu Quân Hầu vô cùng cảm kích.
Thần sắc Tông Thủ cũng hơi giật mình, thời điểm nghĩ lại thì thấy Huyền Sơn
Thành thì ra vẫn còn người hiểu lễ nghĩa, khó được khó được. Chỉ thấy
người này ngẩng đầu lên thần sắc chuyển sang lạnh lẽo:
- Từ sau
khi Huyền Sơn Thành cùng Càn Thiên Sơn kết minh thì vẫn là Càn Thiên Sơn ra lệnh sẽ toàn lực ứng phó. Nhưng mà thế tử hôm nay dung túng thủ hạ
làm bậy, ở trong Huyền Sơn Thành tùy ý đả thương người, chửi mắng thành
chủ nhà ta là thế nào?
- Thì ra ngươi cũng biết hai nhà chúng ta là minh hữu đấy?
Tông Thủ lúc này mỉm cười một cái, anh mắt nhìn qua chỗ Hổ Trung Nguyên hỏi:
- Trung Nguyên, vừa rồi chúng ta ở ngoài thành bao lâu rồi?
Hổ Trung Nguyên đang đau trợn mắt há mồm, giờ phút này nghe được câu này tinh thần chấn động, hắn đưa bốn ngón tay lên:
- Bốn canh giờ, chúng ta tới từ sớm nhưng vẫn phải chờ bên ngoài bốn canh giờ!
- Thì ra là bốn canh giờ, trách không được ta ngủ no như vậy, đúng là lâu nha...
Tông Thủ lại ngáp, càng buồn ngủ nói:
- Đây chính là đạo đãi khách của Huyền Sơn Thành hay sao? Nếu không chúng ta đi ra cửa thành chờ tiếp nhé?
Chu Quân Hầu nhướng mày, ánh mắt như điện nhìn qua La Diêm. La Diêm lộ ra
vẻ mặt xấu hổ, lúc này hừ lạnh một tiếng quay đầu qua một bên, nói.
- Bản thân còn khó bảo toàn thì nói gì tới được người ta tôn trọng, gặp
hắn làm gì? Tiểu thư tuyệt đối không thể gả cho phế nhân như thế, Huyền
Sơn Thành ta càng không cho phép hắn vào!
Tông tay nghe vậy cũng lạnh, nói:
- Thì ra là thế! Ý của thành chủ Hiên Viên ta đã biết rồi. Nơi này đã
không chào đón Tông Thủ ta, như vậy Tông Thủ ta cũng không ở lâu, đi
thôi...
Hắn không nói thêm lời nào, lập tức phất tay và đi vào trong xe.
Sơ Tuyết nhãn châu xoay động, cũng khống chế xe ngựa chuyển hướng, muốn
chạy ra khỏi cửa thành. Hổ Trung Nguyên cùng Tông Nguyên cũng không nói
một lời, một lần nữa cỡi ngự phong câu đi theo sau vân xa.
Chu Quân Hầu thấy thế sắc mặt càng lúc trắng lúc xanh, hung hăng nhìn qua La Diêm, lúc này khom người nói:
- Thỉnh thế tử dừng bước! Vừa rồi Hiên Viên thành chủ có lệnh muốn gặp thế tử ở Thiết Cương Điện.
Tông Thủ ngây ngốcc lên xe nhưng không nói tiếng nào. Lúc này Chu Quân Hầu
nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, thần sắc càng thêm kính cẩn:
- Chuyện ngày hôm nay Huyền Sơn Thành sẽ cho thế tử câu trả lời!
La Diêm lúc này càng giận đỏ mặt lên, đang muốn nói chuyện thì cảm thấy
con ngươi lạnh băng của Chu Quân Hầu nhìn qua, hắn cảm thấy toàn thân
mát lạnh, lại nói không nên lời nào.
Cái gọi là Thiết Cương Điện cũng không nằm trong Huyền Sơn Thành, mà là nằm trên Huyền Sơn phía sau thành trì.
Mà cái gọi là Huyền Sơn cao chừng hai ngàn bốn trăm trượng, thẳng vào
trong mây. Trừ Huyền Sơn hơi nghiêng thì còn lại giống như một ngọn núi
thép chống trời. Khí thế hùng tráng, cũng là tường thành tự nhiên của
Huyền Sơn Thành. Chỉ cần vạn người đóng ở đó thì không gì phá nổi.
Mặc dù vẫn ở trong Huyền Sơn Thành nhưng dốc đứng rất cao. Cũng may có một
con đường quay co đi thông tới đỉnh núi. Vân xa cơ hồ có thể chạy trên
nhiều địa hình, ở chỗ này miễn cưỡng cũng có thể thông hành được
Sơ Tuyết đã không cần lái xe, đã đổi thành Tông Nguyên. Lúc này lại ở bên người Tông Thủ, đang tò mò nháy mắt:
- Thiếu chủ, ngươi bảo chúng ta náo một hồi lại không có chút việc gì.
Vừa rồi Tuyết Nhi đã bị dọa hỏng, cho rằng cậu đã mất mạng...
Tông Thủ mỉm cười, cũng không đáp. Làm sao có thể chính thức trở mặt đây?
Tất cả mọi người cho rằng Tông Thủ yêu cầu đến Huyền Sơn Thành.
Ở trước mặt bao nhiêu người nhìn như thế làm thế lực của Càn Thiên Sơn co rút lại. Từ chín tỉnh trước kia biến thành năm tỉnh, Huyền Sơn Thành
này đối với Càn Thiên Sơn mà nói thật ra có cũng được không có cũng
không sao.
Vị Nhiên có hùng tâm thôn tính thiên hạ, lúc này mới
lấy giấy lụa đem Huyền Sơn Thành làm bình chướng. Có thể không kiêng nể
gì mà tiến công chiếm đóng phía tây.
Nhưng hôm nay một thân đã
vong, Càn Thiên Sơn có thể giữ được hay không bản thân cũng là vấn đề,
Huyền Sơn Thành này trở thành vướng víu, liên lụy một bộ phận thực lực.
Lại nói Tông Thủ hắn tâm không có chí lớn, nếu không phải Hiên Viên thì hắn chẳng quản sống chết của người ở đây. Cho dù ôm chân của Đan Tuyền Tông và Thượng Tiêu Tông, những thế ngoại tông môn này làm sao không giữ
được thành. Đổi lại Lăng Vân Tông còn không sai biệt lắm.
Người
khác chỉ cho rằng thực lực Đan Tuyền Tông và Thượng Tiêu Tông cường
hoành, Thiên Vị Võ Tông có hơn mười người. Vị thành chủ Huyền Sơn Thành
này nhất định biết được chi tiết.
Sơ Tuyết thấy hắn không đáp thì càng muốn hỏi. Liền giật nhẹ tay áo của hắn, con mắt ngập nước vẻ mặt cầu xin.
Tông Thủ nhìn nàng một cái, sau đó rất là khinh thường bĩu môi:
- Ta mặc dù nói Tuyết nhi ngươi có thể nghe hiểu? Nghĩ tới vị trí của
Huyền Sơn Thành phải phái bao nhiêu binh mã trú đóng ở Thiên Lan Tỉnh.
Kề bên này Càn Thiên Sơn chúng ta có thể kiếm được chỗ tốt gì?
Sơ Tuyết lập tức giận dữ, đây quả thật là xem thường chỉ số thông minh của nàng! Mặc dù nói lời này thế tử nàng cũng không nhịn được.
Cố
nén một quyền nện lên đầu của Tông Thủ, Sơ Tuyết xụ mặt ngồi xuống chuẩn bị lâm vào trầm tư. Lần này quyết định phải tự hiểu lấy, tránh cho thế
tử xem thường nàng! Mà khi suy nghĩ một lát con mắt sáng lên, càng nghĩ
càng mơ hồ.
Vị trí? Binh mã? Chỗ tốt? Ai lấy? Như thế nào càng nghĩ càng phức tạp?
Ngược lại Nhược Thủy đang nằm trên giường êm là có điều hiểu ra.
Tông Thủ cũng không có nhìn qua Sơ Tuyết, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng
không biết có lo lắng cho đám người mình nháo sự hay không. Giờ phút này hai bên đã có đông nghịt giáp sĩ, hơn mấy chục Tiên Thiên đang bao
quanh vân xa. Trong đó cường giả Vũ Tông cũng có bốn người. Đã cảnh giác và mang theo vài phần phẫn hận, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên này.
Tông Thủ hoàn toàn không thèm để ý tới, điềm nhiên như không có việc gì nhìn ra xa xa, nhìn qua Chu Quân Hầu đang vẫy tay. Chu Quân Hầu nao nao, hơi hơi do dự một chút liền thúc ngựa đi tới bên cạnh cửa sổ, thi lễ rồi
khôn khéo mang theo vài phần đề phòng:
- Không biết thế tử có chuyện gì?
Tông Thủ nhìn qua người này, dường như là thâm tình nhìn thẳng qua, trong
lòng Chu Quân Hầu bắt đầu sợ hãi mới cười nhạt một tiếng:
- Thế bá hắn sao không ở trong thành, ngược lại ở trên núi này? Mà vì sao Thiết Cương Điện lại xây ở đây?
Trong nội tâm Chu Quân Hầu lập tức hơi định, lại chần chờ một chút rồi mở miệng.
- Việc này cáo tri thế tử cũng không sao! Thành chủ hắn những năm gần đây kỳ thật đã buông sự vụ, muốn đột phá trên võ đạo. Ba năm trước đã gặp
phải bình cảnh rồi, không tiếp tục tiến thêm. Lúc này ở trên Huyền Sơn
này tu kiến cung điện. Toàn bộ do Thiết Cương Nham tạo thành, lại thuê
mấy Linh Sư Hoàn Dương Cảnh khắc một tòa linh trận. Bên trong tràn ngập
cương kình, một khi võ tu linh sư tiến vào trong trận sẽ không thể thi
triển ra hồn lực chân khí. Sẽ bị áp chế tu vi, bắt tay làm từ chỗ thô
thiển nhất, một lần nữa phỏng đoán chứng nhận võ đạo của mình, đền bù sơ hở. Trong Võ sư cũng cực kỳ bình thường. Nghĩ đến gia đình thế tử võ
học sâu xa, cũng có thể nghe nói qua cách nói. Nhờ cung điện này nên
tiến cảnh của ta gần đây không nông cạn.