Trong lòng biết Tông Thủ đang trêu chọc mình, Hiên Viên Y Nhân thật sự chẳng muốn để ý tới gia hỏa bại hoại này.
Khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó ánh mắt liền quét qua trên đỉnh núi.
Chốc lát sau liền nhìn chăm chú vào hai người sắc mặt run sợ trên kia,
đúng là Tuân Đan và Ách Đan. kia Lúc này đang trốn khắp nơi, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Tông Thủ cũng không cầm Hoàng Kim Kiếm đùa nghịch nữa, theo nàng ánh mắt nhìn lại.
Ban đầu còn không để ý lắm, chỉ là hai Linh sư cửu giai thôi, muốn nói
có chỗ nào khác thường nhân thì đó chính là hai người này mặc trang phục của Đan Tuyền Tông.
Nếu là đầu sỏ bắt giữ Hiên Viên Y Nhân thì tự nhiên không thể buông tha được.
Dù sao trên núi này, tất cả người sống dù thế nào cũng phải tru diệt toàn bộ, cũng không cần phải tận lực đi quan tâm.
Nhưng khí ánh mắt hắn định rời khỏi hai người này thì tầm thần chợt giật mình.
Ân? Có chút không đúng --
Kinh hô lên một tiếng, Tông Thủ không chút do dự liền lách mình tới.
Dưới Kiếm thế áp bách, khiến cho hai người đều cơ hồ không thể động đậy. Rồi sau đó là kiếm quang quét qua, phá tan toàn bộ linh pháp bích
chướng của Tuân Đan Ách Đan dễ như trở bàn tay.
Hai người này tuy là cửu giai, nhưng chiến lực lại yếu đến không ngờ, tuy đã là hậu
kỳ của Linh Sư Chân Hình, nhưng bất quá chỉ tương tự như sơ kỳ trung kỳ.
Tông Thủ dễ dàng bắt được Tuân Đan Ách Đan tới tay.
Nhìn hai người này, Tông Thủ lại lâm vào suy ngẫm. Bất quá còn chưa chờ hắn nghĩ ra đầu mối đã chợt thấy trong khiếu huyệt sau đầu hai người
này dâng lên hai luồng gió mạnh. Trong mắt Tông Thủ lóe ra vẻ bén nhọn,
không đợi hắn tránh né thì đã vươn tay ra xé rách không gian, thò vào
trong hư không cưỡng ép bắt lại hai đạo linh quang đang bỏ trốn kia.
- Thì ra là thế! Hẳn là Ảnh Thần dị tộc của giới ngoại --
Hiên Viên Y Nhân lúc này đã vọt người đến cạnh Tông Thủ, sau khi nghe vậy liền khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Ảnh Thần dị tộc? Cái này là ý gì?
- Tên như ý nghĩa, tự nhiên là một loại dị tộc chỉ có bóng dáng. Tự
nhận là thần, áp đảo trên chúng tộc, vì vậy tự xưng là Ảnh Thần. Bất quá người bên ngoài đều gọi tộc này là ma, gọi là Tàn Ảnh Ma tộc.
Tông Thủ thần sắc ngưng trọng giải thích, Hiên Viên Y Nhân không nhận
biết, cũng không kỳ quái. Loại dị tộc này ở thời đại Vân Hoang cũng chưa bao giờ xuất hiện ở Vân Giới. Y Nhân dù sao tuổi tác còn nhỏ, chưa từng đi qua Ngoại Vực, tự nhiên không biết.
Kỳ thật hắn cũng chỉ gặp được trong giả thuyết, cũng chưa từng thật sự gặp ngoài đời.
Kỳ thật chiến lực không mạnh lắm, nhưng khó phòng chính là bổn mạng thần thông của chúng.
- Trong chư giới cũng có hung danh hiển hách. Vô hình vô tuớng, chỉ có
ban ngày hoặc là dưới ánh trăng mới có bóng chiếu xuống. Bản thân chúng
cũng không có thân hình, sẽ cướp lấy thân hình người khác để gửi thể,
náu thân. Đáng sợ nhất chính là vào lúc ban đêm!
- Gửi thể? Cướp lấy thân hình người khác?
Hiên Viên Y Nhân rõ ràng nghĩ tới điều gì đó, thần sắc biến đổi:
- Nói như vậy, Tuân Đan và Ách Đan sư thúc bọn hắn --
- Kỳ thật sớm đã chết rồi!
Tông Thủ tiếp lời, một câu lạnh lùng đã phán định tình hình hai người này.
Trên mặt Hiên Viên Y Nhân buồn vui giao tạp, cũng không biết là nên khóc hay cười nữa.
Biết được nội loại trong tông môn kỳ thật thực sự cũng không phải do nguyên nhân bên trong, tự nhiên là chuyện đáng mừng.
Nhưng vừa nghĩ tới, Tuân Đan Ách Đan sớm đã vẫn lạc. Mà trong tông môn, còn không biết có bao nhiêu người, bị Tàn Ảnh Ma tộc này cướp lấy gửi
thể, nàng liền không thể vui nổi nữa.
Tông Thủ lúc này thần
sắc càng thêm ngưng trọng. Không ngờ Tàn Ảnh Ma tộc này trước khi Linh
Triều bắt đầu đã ẩn nấp vào trong Vân Giới sớm như vậy
Hắn từ vạn năm sau mà đến, tất nhiên rất rõ ràng sự nguy hại của tộc này. Nhớ
rõ ở đời sau, loại dị tộc mà trong sách ghi lại nhiều nhất cũng chính là Tàn Ảnh Ma tộc này!
※ ※ ※ ※
- Tàn Ảnh Thần Ma?
Trong hư không, Ngao Khôn cũng kinh dị một tiếng. Tuy đang dùng sức một mình, áp chế mấy vị tu sĩ Thần Cảnh, hơn mười vị Tiên Cảnh nhưng vẫn
thành thạo, thần sắc tự nhiên. Có thể phân tâm, chú ý đến hạ giới.
Nếu thật là tộc này, như vậy Vân Giới này gặp phiền toái rất lớn.
Bất quá tồn vong của thế giới này kỳ thật cũng không liên quan quá lớn
đến hắn. Liên lụy duy nhất chính là Tông Thủ, còn có người nọ --
Trong nội tâm một bên suy tư, Ngao Khôn một bên lại tiện tay phất một
cái. Tay áo vỗ vào trên một thanh đao, cự lực không thể chống cự lập tức khiến nó nát bấy.
Về sau lại ‘ oanh ’ một tiếng, đánh tan toàn bộ thân thể hắn.
Hủy diệt pháp tắc, cũng triệt để phong kín khả năng trọng sinh của vị võ tu Thần Cảnh kia.
Giờ phút này Ngao Khôn đã triệt để mất hứng thú tiếp tục dây dưa cùng những người này rồi.
Hai ngón khép lại, điểm khắp mọi nơi, lập tức liền có mấy vị tu sĩ cấp Tiên cảnh lập tức bỏ mình.
Rồi sau đó lại mạnh mẽ đánh một quyền về phía Thần Tiêu đạo nhân kia.
Trên mặt người kia đã không còn một tia huyết sắc. Một mặt cực lực
chống cự lại, một mặt kíp nổ tất cả Pháp bảo Tiên Khí trên người ngăn
cản lấy trọng quyền của Ngao Khôn.
Trong hư không lập tức
truyền ra từng tiếng nổ vang liên tiếp. Thân ảnh của Thần Tiêu đạo nhân
không ngừng vội vàng thối lui, nhưng vẫn không thể ngăn được quyền ảnh
kia.
Một kích nhìn như bình thường lại khiến không gian gần
như sụp xuống. Cũng đánh bay toàn bộ linh phù, Pháp bảo Tiên Khí tự bạo kia!
Cuối cùng quyền phong mạnh mẽ đánh vào thân thể Thần
Tiêu! Lập tức máu bay tứ tán, trong đó đại bộ phận, đều là lập tức tịch
diệt tại chỗ. Còn lại hơn mười giọt rơi lả tả khắp mọi nơi.
- Muốn chạy trốn?
Lạnh giọng cười cười, đại thủ của Ngao Khôn bành trướng lên, hóa thành
long trảo chừng ngàn trượng, hóa kích thành trảo. Trong trảo tâm sinh
ra một cổ hấp lực, hấp toàn bộ hơn mười giọt máu huyết kia vào tay.
Chỉ ngoại trừ một giọt vẫn đang nhanh chóng bỏ chạy, trong chớp mắt đã vượt qua mấy tầng không gian.
Trong nội tâm biết được cái đó hơn phân nửa là bản mạng tinh huyết của
Thần Tiêu rồi. Chỉ cần giọt tinh huyết kia không tan, chung quy vẫn sẽ
có cơ hội phục sinh. Trong thời gian ngắn liền có thể khôi phục lại
như lúc ban đầu. Nguyên khí đầy đủ, có tiên đan đỉnh giai trợ giup, thậm chí trong vòng một ngày liền có thể phục hồi như cũ, Ngao Khôn thấy
thế liền lắc đầu. Ở trước mặt Hủy Diệt Thánh Cảnh cũng muốn chạy trốn,
chẳng lẽ không phải là chê cười sao? Nếu thật sự để tên kia chạy mất,
Ngao Khôn hắn cũng không dám loạn xưng là Thánh nữa.
Đang muốn lại vươn tay thì hai lỗ tai Ngao Khôn lại khẽ run, chỉ cảm thấy một thanh âm của nữ tử vang lên bên tai hắn.
Yên lặng nghe một câu, rồi sau đó liền bất đắc dĩ thu tay lại, trơ mắt
nhìn giọt bản mạng tinh huyết của Thần Tiêu rời đi, hướng Vân Giới xuyên thẳng qua.
Thầm nghĩ Tông Thủ ah Tông Thủ, không phải ta
không giúp ngươi. Nhưng là do vị kia không cho Ngao Khôn ta ra tay, cũng không biết đến cùng là có dụng ý gì,