Huyền Sơn Thành tuy là tên là Sơn Thành, nhưng lại thành lập trên đất
bằng. Bên trái là sông lớn, bên phải là núi cao, ở gần là đồng cỏ phì
nhiêu vạn dặm, địa thế như rồng nằm hùng cứ bốn phương.
Phạm vi
năm mươi dặm bên ngoài thành, tất cả đều là tường cao bốn mươi mét, dày
tới ba mươi hai trượng. Phía trên có bốn cổ xe ngựa chạy song song. Đều
do cương nham cứng chồng chất mà thành, dùng linh trận làm phụ. Cách xa
nơi này mười dặm đều cảm nhận được khí thế bao la hùng vĩ ập tới, hơi có chút hàm xúc phòng thủ kiên cố.
Mà Hiên Viên đang đứng trên tầng gác cao cao, dựa vào lan can nhìn ra xa, nàng nhìn qua hướng tường thành xa xa.
Trong mắt của nàng đó không phải là tường cao, mà nhìn qua hướng đông nam
ngoài kia. Chỉ hận tường kia thật sự quá cao ngăn cản tầm mắt của nàng,
không cách nào trông thấy nơi xa hơn.
- Cũng đã ba tháng, ngươi có đổi ý hay không?
Ở cách nàng bốn trượng có một phu nhân chừng bốn mươi đang đứng, sau lưng có mười nữ hầu đi theo. Giờ phút này trên gương mặt chữ điền đã tràn
ngập giận dữ, nói:
- Tên Tông Thủ kia là người dạng gì chính
ngươi cũng rõ ràng! Một thân có song mạch chính là phế nhân không cách
nào tu hành. Hắn đã làm gì cho ngươi nào? Đi theo người như vậy sẽ hủy
chung thân đại sự của ngươi đấy.
Hiên Viên cũng không có trả lời, chỉ là khóe môi chau lên. Tông Thủ là người dạng gì thì nàng là người rõ ràng nhất.
Nếu không phải mấy tháng trước tiến đến Vân Thánh thành một chuyến, thật sự nàng cũng cho rằng hắn không thể tu hành, chính mình thực bị hắn dấu
diếm khổ sở.
Mà trước kia mỗi khi nghe mẫu thân nói lời này nàng
còn cố tình tranh luận. Chỉ muốn đem những lời của Hổ Thiên Thu nói ra,
nhưng mà nàng đã nhịn xuống, nàng trong mấy ngày gần đây đã bỏ ý niệm
tranh luận trong đầu rồi.
Ước chừng cũng hiểu được tâm tình của
Tông Thủ lúc ấy, người như hắn chắc chắn có tâm tư cao ngạo của cường
giả. Khinh thường tranh luận, cũng không muốn đi chứng minh cái gì đó.
Tự làm theo ý mình sao phải quan tâm ánh mắt của người khác?
Trong mấy tháng qua người nọ hơn phân nửa là dùng tâm tình chế giễu đối đãi chính mình, thật sự có thể nào.
Nhưng mà một chuyến đi về hướng đông lại làm cho nàng mừng rỡ, nàng biết được người nọ có thiên tư kiếm đạo siêu tuyệt, cũng biết được hắn có tu vi
Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh. Mà người như hắn sẽ làm cho nàng cảm thấy an
toàn.
- Đều là phụ thân của ngươi không tốt, dạy hư ngươi rồi,
còn nói cái gì nhân nghĩa chi đạo định ra cái hôn ước đáng chém ngàn đao này! Cái gì chó má nhân nghĩa chi đạo, chẳng lẽ có thể ăn thay cơm sao?
Phu nhân trung niên kia thần thái cao ngạo, ẩn ẩn có khí thế uy nghiêm
nhưng lại nói ra những lời vô cùng thô tục, mang theo vài phần tiếc hận
rèn sắt không thành thép.
Nhưng mà khi thấy Hiên Viên không quan
tâm tới mình mà nhìn qua phương xa, suy nghĩ xuất thần. Lại có cảm giác
chột dạ không hiểu, bộ dạng của Hiên Viên có chút không đúng.
Thấy thế nào cũng giống như tiểu nữ hài đang nhớ nam nhân nha.
Nhãn châu xoay động, ngữ khí của phu nhân trung niên biến đổi, nói:
- Không phải trước kia ngươi đã từng nói chính mình phải gả cho một đại
anh hùng sao? Mà Thượng Tiêu Tông Hàn Nghịch Thủy là anh kiệt bực nào?
Ngươi gả cho hắn chính là quần anh tụ hội, mà Tông Thủ kia rốt cuộc có
gì tốt chứ, đáng giá ngươi như thế? Hắn là phế vật. Ngươi theo hắn không có ngày được rạng rỡ, là bùn nhão bị người ta giẫm qua. Đi theo người
như vậy chẳng khác gì bị hắn kéo vào bùn nhão, cũng không muốn được
người khác che chở hay sao? Tại sao phụ thân của ngươi lại dạy con gái
ngu ngốc như vậy?
Hiên Viên mỉm cười, Nghịch Thủy Hàn mà mẫu thân nói đúng là anh hùng, nhưng mà tính không là gì cả.
Nhưng mà bàn về kiếm thuật thì thế gian này không biết có mấy người cùng thế hệ có thể địch nổi hắn đây?
Không tự chủ được lại nghĩ tới ba tháng trước, nhớ tới mũi nhọn tuyệt thế làm cho Hổ Thiên Thu cũng không dám xem nhẹ hùng phong của hắn, trong lồng
ngực đột nhiên tiếng tim đập trở nên nhanh hơn.
Lại không tự chủ
co cảm giác ngượng ngùng, thế gian này làm gì không có nữ nhân phát
xuân? Hiên Viên nàng muốn đi theo hắn thì co gì không tốt chứ?
Phu nhân trung niên kinh hãi, đã có chút hổn hển, dậm chân nói:
- Tiểu Y Nhân, mặc dù ngươi không suy nghĩ vì mình cũng nên suy nghĩ vì
người nhà. Vòng xoáy Càn Thiên Sơn kia một khi cuốn vào thì dù là phụ
thân của ngươi cũng phân thân toái cốt. Ngươi lại cũng biết nếu ngươi gả cho Hàn Nghịch Thủy thì Huyền Sơn Thành có được Thượng Tiêu Tông và Đan Tuyền Tông ủng hộ, phụ thân ngươi mặc dù có thể đánh rớt cơ nghiệp Càn
Thiên Sơn cũng không nói chơi a? Cũng vì ngươi là con gái, Đại sư huynh
của ngươi nói Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết kia nửa đường vẫn lạc khả
năng quá lớn, cần phải có đan dược của Thượng Tiêu Tông tương trợ, nếu
ngươi có bất trắc gì người gọi là mẫu thân ta làm sao bây giờ? Con gái,
ngươi đem hai chữ nhân nghĩa đọng trên miệng, nhưng mà ngươi có biết
hiếu đạo hay không?
Ánh mắt của Hiên Viên lúc này khẽ nhúc nhích, xoay người lại nói:
- Nương! Ngươi nói lời này mà phụ thân nghe được chắc chắn không thích.
Dùng tâm tình của phụ thân thì hắn không bao giờ dùng con gái của mình
duy trì thống trị. Công pháp con gái tu luyện không có gì đáng ngại cả,
người kia đã có biện pháp giải quyết rổi, gần đây cũng đã có chút đầu
mối. Về phần hiếu đạo, con gái xem ra sửa chữa sai lệch của phụ mẫu mới
thật sự là tận hiếu. Ngược lại mẫu thân rõ ràng không có việc gì, lại
hết lần này tới lần khác muốn giả bộ bệnh lừa con gái quay về, có ý gì
sao? Còn nữa, Càn Thiên Sơn nhất định là của Tông Thủ. Không cần phụ
thân tương trợ thì hắn cũng khinh thường mượn ngoại lực. Vị hôn phu của
ta không phải là bùn nhão ai muốn giẫm lên cũng được. Nương nói hắn như
vậy con gái không cao hứng.
- Ta càng muốn nói như vậy thì hắn là bùn nhão! Phế vật! Cặn bã! Sắp chết đến nơi mà ngu xuẩn! Phế vật! Nha
đầu chết tiệt ngươi làm phản rồi...
Đột nhiên phu nhân trung niên lại mắng to lên, hung hăng phát tiết một phen. Nhìn thấy chân mày của
Hiên Viên hơi nhíu lại, dáng vỏ hờ hững không quan tâm nhìn qua phương
xa. Không khỏi chán nản một hồi, cũng cảm giác như dùng quyền đánh vào
hư không, làm cho lồng ngực của người ta buồn bực vô cớ.
Lúc này lại thở dài, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh trong lòng. Một tiếng cười lạnh:
- Càn Thiên Sơn thành nhất định là của Tông Thủ? Ta nhìn ngươi bị mê hoặc tâm thần rồi! Thế tử Càn Thiên Sơn có người nào không có bổn sự? Thế tử mất đi vương vị thì hắn cái gì cũng không phải, không phải bùn nhão thì là cái gì?
Hiên Viên lắc đầu, lại chẳng muốn nói. Kỳ hạn định ra lúc trước, Tông Thủ sẽ đi tới Huyền Sơn Thành gặp thông gia, gặp mặt phụ thân của
nàng, nói đến cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.
Hôn sự của nàng nương nói không tính, Đại sư huynh nói cũng không tính, chỉ nói phụ thân của nàng mới là người quyết định.
Phu nhân trung niên lúc này lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng lười khuyên ngươi nữa! Hôn sự của ngươi và Tông Thủ kia dù phụ
thân của ngươi gật đầu, ta cũng không đồng ý. Mấy tháng này ngươi nên
sống ở đây thật tốt! Trừ phi là ngươi nghĩ thông suốt, nếu không không
cho phép đi ra ngoài.
Sau khi nói xong câu này phu nhân trung
niên tức giận phất áo rời đi. Thị nữ phía sau nàng vội vàng đuổi theo,
trong nháy mắt trên tầng gác cao cũng chỉ còn lại có hai người.
Hiên Viên nói thì nhẹ nhàng nhưng mà trong ánh mắt lại hiện ra nét bất đắc
dĩ. Sau đó quay đầu lại thần sắc lại lạnh như băng, hàn ý khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo không chút tình cảm nào, nhìn qua Lý Vân Nương vẫn
luôn đứng sau lưng của nàng.
- Ngươi còn ở nơi này làm cái gì, không đi theo mẫu thân của ta hay sao?
Thân hình Lý Vân Nương rung động, trong đôi mắt lập tức có hai hàng nước mắt:
- Tiểu thư! Ngươi nghe lời chủ mẫu thì như thế nào? Tuy thiên phú Tông
Thủ là tuyệt hảo, nhưng mà Hàn Nghịch Thủy chưa hẳn là kém hơn hắn. Càng có Thượng Tiêu Tông làm chỗ dựa. Tai họa ngầm trong công pháp của tiểu
thư càng cần Hàn Huyền Cổ Đan...
Hiên Viên không nhịn được mà cười lên, nói:
- Ta trước kia không phải đã nói qua rồi sao, dù thật sự vẫn lạc thì Hiên Viên ta cũng không vì mạng của mình làm chuyện trái với lương tâm. Giờ
này khắc này sẽ càng không. Còn nữa, chớ gọi ta là tiểu thư. Ta và ngươi đã không còn quan hệ.
Khí tức của Lý Vân Nương cứng lại, thần sắc càng đau khổ. Hiên Viên nhìn qua nàng ta, nói:
- Ta hôm nay chỉ hiếu kỳ chuyện Tông Thủ tru sát Lý Tà Linh, kiếm bại Hổ
Thiên Thu vì sao tới bây giờ ngươi vẫn không nói cho người khác nghe? Ta biết bởi vì cố kỵ cho hắn, không muốn quá mức đường hoàng, vì sao ngươi lại như vậy?
- Không phải không nguyện.
Lý Vân Nương ngẩng đầu, không tự kìm hãm được cắn cắn môi:
- Là không dám nói!
- Không dám nói?
Thần sắc của Hiên Viên khẽ giật mình, sau đó đôi mắt chớp động, nói:
- Không muốn phụ thân ta sau khi xuât quan biết được nên cải biến chủ ý sao? Hiểu rồi!
Sắc mặt của Lý Vân Nương lại tái nhợt, đã không đáp ứng, cũng không phủ nhận.
Làm gì đơn giản như tiểu thư nói như vậy, chính thức không dám nói là co nguyên nhân khác.
Thậm chí nàng đến nay vẫn còn không rõ ràng mình đã xảy ra chuyện gì.
Người nọ uy hiếp mạng của nàng, làm cho nàng chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện này ra, rốt cuộc là ai?
...
Phía bắc Thủy Tiên Hồ, bên ngoài chừng hai ngàn dặm, trong một hạp cốc không biết tên. Hai thân ảnh bộ dáng chật vật đứng trên đỉnh Bách Lý Sơn.
Vai của Nghiêm Phàm lúc này đã nhuộm đỏ. Mà trước người Thủy Lăng Ba cũng có vết kiếm thương rất nhỏ gây ra.
Mà giờ khắc này bên dưới, trong hạp cốc phạm vi trăm dặm kia tức đã tồi
tàn không thành bộ dáng. Vô số vết kiếm, vô số hố phân bô bốn phia,
trước kia là khí kình cương liệt càng làm tất cả sinh linh trong đây
chết sạch.
Ánh mắt Nghiêm Phàm nhìn qua miệng vết thương của
mình, tiện tay điểm một cái có kiếm khí bay ra ngoài. Cơ bắp run lên,
miệng vết thương do kiếm gây ra đã khép lại.
- Thủy Tiên tử kiếm thật sự là đáng sợ, một kiếm so với một kiếm tàn nhẫn hơn đấy!
Có chút tán thưởng một tiếng, trên mặt Nghiêm Phàm lúc này ẩn ẩn hiện ra vài phần hối hận:
- Chuyện gì cũng có thể làm cho người ta hối hận! Mua dây buộc mình đã
thành sự thật, càng không được sử dụng Tuyệt Sơn Kiếm, đoán chừng lại có mấy lần không phải là đối thủ của Tiên Tử...
Thủy Lăng Ba nhíu mày, mỉm cười lạnh lùng, nói:
- Thủy Lăng Ba ta một thân khí lực cũng không tự trói tám phần? Đồng dạng cũng không sử dụng lôi pháp của ta. Nghiêm Phàm của nghiên cứu kiếm
thuật mấy trăm năm, hôm nay uy hiếp hậu bối như ta, nói những lời này
không cảm thấy xấu hổ hay sao? Nếu ngươi không nguyện ý thì chúng ta dốc sức một trận chiến đi. Chiến đấu bó tay bó chân như vậy thật sự không
có ý nghĩa, không được thoải mái.
Nghiêm Phàm cười ha hả, không dám phản bác, chỉ lộ ra thần sắc suy ngẫm, nói:
- Nói đến lúc này đã hơn ba tháng rồi. Hôm nay Tông Thủ đứa bé kia đã tới cánh cửa Tiên Thiên. Cũng không biết tình hình của hắn hiện tại ra sao, rốt cuộc là như thế nào rồi? Phải chăng đã chạm tới bình chướng thiên
nhân không nữa, cái hạm này cũng không phải dễ dàng vượt qua đâu......