Doãn Dương thấy hắn sắc mặt biến ảo, cũng không muốn khiến lòng tin
của Tông Thủ hoàn toàn biến mất. Sau khi nói về ba người này, ngữ khí
lại lần nữa biến hóa:
- Thế tử, ba người này thế lực tuy mạnh, nhưng Càn Thiên Sơn, đến tột cùng vẫn là cơ nghiệp của quân thượng. Quân thượng xuất thân không tốt, năm đó chẳng qua là một đệ tử chi thứ của Thiên Hồ tông thị, trong mười lăm năm, chỉ bằng sức một người đã khiến Càn Thiên Sơn xưng hùng Đông
Lâm Vân Giới chi đông. Trước khi mất tích, đã hùng cứ bảy tỉnh. Trước
mắt tuy là bị thế lực khác xâm chiếm không ít, nhưng thực lực vẫn còn
đó, căn cơ không hề tổn hại.
Tông Thủ hít một hơi khí lạnh, hùng cứ bảy tỉnh? Đông Lâm Vân Giới,
tổng cộng chỉ có năm mươi tỉnh mà thôi. Quốc gia có thể chiếm ba tỉnh đã có thể coi là đại quốc rồi.
Tự nhiên tình hình Yêu tộc có chút không giống với quốc gia Nhân tộc, địa bàn có thể chiếm cứ là nhỏ nhất. Bất quá có thể khống chế bảy tỉnh
Yêu tộc, thực lực này, tuyệt đối đã là cao cấp nhất ở Đông Lâm Vân Giới
rồi.
Về phần loại như Lăng Vân Tông thì đã không thuộc về thế lực phàm tục rồi.
- Vì vậy quân thượng tuy là xuất thân Thiên Hồ tông thị, nhưng trong
mắt rất nhiều người Càn Thiên Sơn, vô luận là Tông Thế cũng tốt, Tông
Hạo cũng thế, đều là chiếm tiện nghi, là ngoại nhân cướp cơ nghiệp quân
thượng! Tuy là tâm lo thế tử thực lực không cách nào ngự chúng, nhưng
đối với mấy vị này, trong lòng cũng có do dự. Muốn kế vị quân thượng
cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lạnh giọng cười cười, trong mắt Doãn Dương hơi lạnh lùng, ngữ khí bình thản không gợn sóng nói:
- Yêu tộc hiệu lệnh dưới trướng quân thượng lúc trước, hôm nay đã hơn bốn trăm vạn, tổng cộng một trăm bốn mươi bảy tộc. Bất quá người có thể chính thức quyết định Yêu Vương chỉ có bốn vị. Một vị chính là tộc
trưởng Thiết Hổ nhất tộc Hổ Thiên Thu, vị thứ hai, là tộc trưởng Phong
Hùng nhất tộc Sài Nguyên, vị thứ ba, là tộc trưởng Mục Lang nhất tộc
Linh Pháp Không, vị cuối cùng cùng Tông Sư Nguyên giữ chức tả hữu đình
trụ đại tướng Càn Thiên Sơn, Khâu Vi. Ba vị đều là trưởng đại tộc, thực
lực của tộc chỉ thua Tông thị. Vị cuối cũng chưởng hai thành quân lực
Càn Thiên Sơn, chính là người đi theo quân thượng sớm nhất. Mà bốn người này, cũng đều là cường giả Địa Luân bát mạch, Huyền Vũ tông sư! Quân
thượng còn có mấy vị hảo hữu chí giao khác, cũng đều đến Huyền Vũ đỉnh
phong. Mấy vị này đều sẽ không nhìn thế tử bị người ăn hiếp. Hơn nữa hôm nay, ai cũng còn không cách nào chính thức xác thực là quân thượng đến
cùng còn sống hay chết.
Tông Thủ đã chấn kinh đến chết lặng, dưới trướng Yêu tộc hơn ba trăm
vạn, tổng cộng một trăm bốn mươi bảy tộc. Một tộc lão tông lệnh của Tông thị đã có cảnh giới Võ Tông đỉnh cao, thực lực Càn Thiên Sơn có thể
thấy được.
Xác minh tin tức mà Doãn Dương nói với trí nhớ mười ba năm của Tông
Thủ, quả nhiên trong đầu liên tục hiện lên mấy gương mặt. Khi đó mấy
người kia, đối với Tông Thủ đều cực kỳ thân thiết. Chỉ có Hổ Thiên Thu
là đối với hắn thủy chung đều cực kỳ lạnh nhạt lạnh lùng.
Tông Thủ khi đó vẫn chỉ là tiểu hài tử, tự nhiên nhìn không ra cái
gì. Nhưng hắn trải qua hai đời lại biết được, mấy người kia, ai cũng đều là lòng dạ sâu xa khó lường, khiến cho người không thể đo đạc sâu cạn.
Hai câu cuối cùng hắn cũng đồng ý. Nếu không có những người kia trong lòng vẫn có băn khoăn, lần trước người ra tay với hắn cũng tuyệt đối
không chỉ có hai Bí Võ Sư nho nhỏ như Tông Du.
- Linh Pháp Không thiên hướng Tông Thế, Sài Nguyên thì có khuynh
hướng Tông Dương, Tả Khâu Đình Trụ Đại tướng lại công bằng. Chỉ có Hổ
Thiên Thu kia, đối với quân thượng vô cùng trung thành và tận tâm, hôm
nay cũng lập trường chưa định. Bất quá bốn người này, đều là tâm phúc
của quân thượng. Chỉ cần thế tử có đủ năng lực, lên cao hô một tiếng,
bốn vị này hơn phân nửa sẽ nghe theo.
Dường như biết tình hình này tuyệt đối không thể phát sinh, thật sự
không quá thực tế, Doãn Dương khe khẽ thở dài, miễn cưỡng bảo trì bình
tĩnh nói:
- Ngoài ra tộc trưởng chư tộc còn lại mặc dù không bằng bốn vị này.
Nhưng nếu liên thủ, thực lực cũng không kém. Trong đó không ít người
nhậm chức ở Càn Thiên Sơn, có thể nói không ít người có địa vị hết sức
quan trọng. Tóm lại mấy người Tông Thế kia phải cố kỵ bộ hạ cũ của quân
thượng, tuyệt sẽ không quá mức. Thế tử hôm nay, cũng không phải là không có cơ hội thắng!
Tông Thủ âm thầm mỉm cười một cái, hắn hỏi những việc này cũng không
phải vì quay lại Càn Thiên Sơn, đi tranh đoạt đại vị Yêu Vương kia mà
chỉ muốn làm rõ, những người ngày sau có thể sẽ đuổi giết mình đến cùng
có bao nhiêu thực lực mà thôi.
Bất quá tình hình này, thật đúng là không thể lạc quan. Nếu như hắn
là Tông Thế, lại hoặc là Tông Dương và Tông Thế Nguyên kia, sau khi trèo lên đỉnh Yêu Vương, người thứ nhất phải giết phải là mình không thể
nghi ngờ, làm vậy để thanh trừ ảnh hưởng của vị ‘phụ thân’ kia ở Càn
Thiên Sơn.
Ba người này tạm thời sẽ không ra tay trắng trợn với hắn, cũng không có nghĩa là hắn sẽ an toàn.
Trong những đường huynh đệ kia của mình chưa hẳn sẽ không xuất hiện,
như Tông Du. Mà thế lực đối nghịch với Càn Thiên Sơn càng có thể mượn
thân phận của hắn, làm chút ít văn vẻ.
Chỉ cần chém hắn một đao, trong Càn Thiên Sơn nói không chừng sẽ là
một hồi đại loạn. Khiến cho thế lực xưng hùng Đông Lâm Vân Giới này tan
thành mây khói.
Tình hình này, há có thể không lo? Trong đầu Tông Thủ cũng lần đầu có ý niệm thuận thế ra biển.
Có nên thừa diệp hiện giờ chạy ra khỏi Đông Lâm Vân Giới không?
Sắc mặt nghiêm chỉnh âm tình bất định, xe ngựa dưới chân bỗng nhiên ‘ oanh ’ một tiếng thật lớn. Hai bên cửa sổ xe, rõ ràng là vài đạo diễm
quang màu đỏ dâng lên. Một cổ nước cuộn trào bật tung chiếc Phiên Vân Xa này lên không trung quay cuồng 365 độ.
Tông Thủ trước tiên liền bắt được lan can giường êm, miễn cưỡng ổn định thân hình. Mà trong mắt Doãn Dương lại phóng hỏa.
- Là Linh Sư!
Một tiếng hừ tức giận, Doãn Dương tay phải cầm đao, thân hình hóa
thành một đạo tật điện, từ cửa sổ xe vọt ra. Sau một khắc, liền chỉ nghe ‘khanh’ một tiếng vang nhỏ, ngoài cửa sổ liên tục truyền đến mấy tiếng
rên thảm.
Mà cái Phiên Vân Xa này rột cục cũng rơi xuống đất, toàn bộ thân xe,
phát ra tiếng rung mạnh ầm ầm, Tông Thủ lập tức khi xe rơi xuống liền
buông tay ra. Cả người ở giữa không trung, thẳng đến khi lực phản chấn
của thân xe biến mất, mới bay bổng rơi xuống, tiếp theo lại mau lẹ chạy
đến, cố ý tránh hai bên cửa sổ xe. Lấy một cái bàn trà trước người ngăn
trước mặt
Động tác liên tiếp chỉ trong một hơi. Cũng cơ hồ cũng ngay lúc đó,
hai đạo Phi Toa, ba cái phù lục, lục tục từ cửa xe bên phải vọt vào,
trực tiếp nổ tung giữa không trung, vô số châm mang, băng vũ đầy trời
bạo tán khắp nơi trong xe.
Trong đó trọn vẹn non nửa gắm vào bàn trà trước người Tông Thủ, phát ra tiếng vang liên tiếp.
Sau châm mang băng vũ tiếp theo lại là một đoàn khói đen nổ bung hai
bên Phiên Vân Xa, lúc này vốn là ban đêm, mưa to như trút nước, đưa tay
không thấy được năm ngón.