Nói đến câu này ánh mắt Lợi Triết nhàn nhạt, nửa điểm không co dị sắc nào:
- Người này nói bổn sự của Huyền Dương Tông chúng ta chỉ thường thôi...
Tạ An lập tức nhíu mày, có chút bán tín bán nghi. Sau nửa ngay mới phất tay áo.
- Ngươi có thể rời đi, việc này ta sẽ tự chứng minh.
Tiếng nói vừa dứt, Tạ An khẽ giật mình, bỗng dưng vẫy tay lên hư không một cái. Rồi sau đó một tấm truyền tấn phù rơi vào trong tay của hắn.
Sau khi nhìn qua tín phù, sau khi thiêu đốt không còn gì, ánh mắt Tạ An hiện ra đầy nét nghi hoặc.
- Hách Liên Thiết Sơn, Ngạn Thành Quan, Nguyên Cửu Thần, Đàm Thu chính là người lĩnh đội, vì sao là hắn? Một đệ tử lục giai?
- Vì sao là hắn?
Cùng tồn ở trong Thương Sinh Khung Cảnh thì một thanh niên tuấn tú cũng nhìn qua tín phù trong tay của mình, trong mắt ẩn ẩn vài phần ý tứ không phục.
- Vì sao không phải Huyền Diệp, không phải Tạ An, cũng không phải La Thế ta. Mà là Đàm Thu?
Mười ngày sau, vẫn ở Giáp tự đệ nhất viện, Tông Thủ lúc này ngồi trong tĩnh thất.
Chỉ nghe âm thanh xương cốt nổ lách cách liên tiêp. Tông Thủ đứng trong tĩnh thất phạm vi ba mươi trượng, toàn thân cao thấp da thịt trướng lên, toàn thân nhuốm máu. Tứ chi cũng vặn vẹo không có phương thức, không ngừng biến ảo tư thế.
Ẩn ẩn có thể thấy được mặt ngoài da thịt của hắn có bóng dáng mười con giao long, chúng không ngừng lưu động trong kinh mạch của hắn.
Hai cái trong đó xông qua khắp nơi, giống như tùy thời có thể phá thể Tông Thủ ra ngoài.
Cũng vào thời khắc cuối cùng bị lực lượng cường hoành trong người Tông Thủ áp đảo đè xuống.
Có thể mỗi khi như vậy da thịt của Tông Thủ thường thường đều có tơ máu tuôn ra. Mà xương cốt toàn thân cũng cơ hồ ở biên giới vỡ vụn, Tông Nguyên Nhược Thủy lúc này đứng xem bên cạnh, biết được giờ phút này đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Có thể thành công thì đột phá lục mạch Vũ Tông, nếu không thành thì thân hình Tông Thủ lập tức bị trọng thương.
Chẳng những trong thời gian ngắn luân mạch không khôi phục được, ngày sau tiến giai và dung hợp linh mạch thì nhất định càng thêm gian nan.
Tông Thủ vẫn trấn định như trước, cẩn thận tỉ mỉ làm mấy động tác kỳ quái.
Nhắc tới cũng kỳ, khí huyết trong người của hắn tuy sôi trào, bốn phía như vỡ tung. Chín đầu luân mạch cũng tiếp cận biên giới vỡ tan.
Nhưng mà một khi hắn làm tư thế quái dị thì chúng lại bình tĩnh lại.
Lực lượng mới lại sinh ra áp đảo những luân mạch trong người.
Theo thời gian trôi qua thì cốt cách ‘ răng rắc xoạt ’ vang lên, cũng dần dần giảm bớt. Hai con long mạch ở ngoài da thịt dường như từ bá đạo đi vào chính đồ, da thịt không còn trướng lên, huyết mạch không sôi trào.
Ngược lại linh năng sôi trào, tự phát ngưng tụ, từ bốn phương tám hướng thì như triều tuôn ra, tiến vào trong người Tông Thủ.
Một cổ khí tức cường hoành bỗng nhiên tiến vào người.
Không chỉ có Sơ Tuyết bị áp bách đến cơ hồ không cách nào hô hấp, ngay cả Tông Nguyên cùng Nhược Thủy cũng có thể cảm giác được vài phần áp bách.
Thực sự không phải là ở Tông Thủ, mà là ý chí võ đạo cường hoành khó lường. Chỉ cường độ chân khí đã cường hoành như vậy, cơ hồ có thể sánh vai với bọn họ.
Bọn họ hai mắt nhìn nhau, mà khi hai người cẩn thận tưởng tượng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này trong thân thể Tông Thủ đã tụ tập mười hai linh mạch. Số lượng vượt qua người bình thường ba đầu, căn cơ hùng hậu làm Huyền Vũ đỉnh phong cũng không sánh bằng.
Chỉ tiếc hắn thành cũng song mạch, bại cũng song mạch. Lý luận mà nói Tông Thủ khí mạch kéo dài nhất đời, đáng tiếc song mạch trong người xung đột tiêu hao đại bộ phận trong đó. Ngược lại sức bật trở nên vô cùng cường hoành. Cũng chẳng biết lúc nào có thể triệt để giải quyết.
Tông Thủ vẫn hồn nhiên không phát giác ra được, trong cơ thể hắn khí tức vẫn hỗn loạn như trươc. Lần thứ sáu dung mạch vào song mạch khiến cho chân khí của hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt. Mà đại lượng linh năng tiến vào người càng nhét vào trong toàn bộ luân mạch.
Một bộ tư thế Đạo Dẫn Thuật chỉ tạm thời trấn áp mà thôi, không cách nào chải vuốt điều hòa khí cơ trong người.
Nhíu mày lại, Tông Thủ quyết đoán đổi động tác, bắt đầu thử Đạo Dẫn Thuật khác.
Tuy kiếp trước hắn tập qua Đạo Dẫn Thuật này vô số lần, kiếp này chỉ làm vài lần nhưng không có nguy hiểm gì cả, nếu như khí cơ tiếp tục hỗn loạn thì luân mạch sẽ xuất hiện vô số vết loét là nhẹ. Chỉ sợ mấy linh mạch dung nhập vào trong cơ thể có khả năng bỏ chạy đấy.
Cũng may có kinh nghiệm kiếp trước, bộ động tác này hắn vô cùng quen thuộc. Lúc đầu còn có chút không lưu loát, mà khi hoàn thành một lần thì bắt đầu thành thạo.
Thậm chí gia nhập ở kiếp này bởi vì song mạch mà cải biến nhiều.
Sau khi qua một giờ thì một tia khí cơ hỗn loạn cuối cùng cũng bị Tông Thủ cưỡng ép trấn áp. Chín đầu luân mạch cũng triệt để chải vuốt thỏa đáng.
- Thành!
Trong nội tâm vui vẻ, động tác của Tông Thủ bỗng nhiên biến ảo. CŨng không như lúc trước, lại chậm rãi luyện tư thế quái dị. Mà là cương mãnh hạo liệt, một quyền đánh ra không trung nhộn nhạo.
Trong vòng mười trượng đầy đủ mọi thứ, tro bụi bị cương phong thổi quét qua, chấn mọi nơi phân tán. Ở vách tường xuất hiện vết lõm.
Trong hai mươi trượng dưới chân, trên mặt đất tất cả phiến đá hóa thành bột mịn.
- Lục mạch, Vũ Tông đỉnh phong!
Gương mặt Tông Thủ không thay đổi, sau đó lại đánh ra một quyền. Lúc này hắn lại dùng ý niệm võ đạo cường hoành đem chân khí nội tức chung quanh ngưng tụ, trong chốc lát ngưng tụ lên cấp độ không thể tưởng tượng!
Bình chướng trong cơ thể cũng dễ dàng bị kích phá.
Một quyền này là Huyền Vũ tông chi cảnh!
- Oanh!
Quyền thế đánh ra thì phiến không gian chung quanh Tông Thủ gần như căng phòng lên. Rồi sau đó một luồng sóng cương khí cường hoành trùng kích phía dưới, thất thất chắc chắn rộng ba mươi tượng như căng lên.
Thậm chí ảnh hướng đến chung quanh. Trong vòng hai trăm tượng cát bay đá chạy, cây cỏ nát bấy.
Tông Nguyên Nhược Thủy lại không thèm quan tâm tới đám đá vụn này, toàn bộ quét bay. Sơ Tuyết ở sau lưng của hai người và đôi mắt không nháy.
Dù sao thạch thất này không có cái gì cả, cũng xây ở một góc của hậu viện, Tông Thủ dùng linh pháp tạo ra cấu trúc nhà đá này, hủy cũng hủy, cũng không có gì đáng tiếc.
Từ khi Tông Thủ đem trọn Giáp tự đệ nhất viện hủy diệt đi thì Sơ Tuyết không dám ở trong phòng tu luyện của Tông Thủ đặt thêm thứ gì.
Mà giờ khắc trong mắt nàng hiện ra vẻ vui mừng. Lại có chút lo lắng, Tông Thủ tấn giai Huyền Vũ tông nàng cũng không còn lo lắng nữa.
Nghĩ tới hai con linh sủng mới thu, chỉ cảm thấy trong nội tâm nặng trịch.
Tông Thủ cười khẽ, lại hoạt động thân thể một chút.
Sau khi hắn triệt để đột phá òoàn toàn, thương thế cũng khôi phục hơn phân nửa. Nhưng mà linh giác của hắn nhay cảm ẩn ẩn cảm nhận được toàn thân có vô số nội thương thật nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý sẽ không phát giác được.
Chân khí trong cơ thể dường như hơi lộn xộn.
Quả nhiên! Trong thời gian ngắn dung nhập mạch thứ sáu đúng là miễn cưỡng.