Lông mày nhíu lại, Tông Thủ dạo bước đến trước người Tông Dương. Kẻ
này chẳng biết lúc nào đã đột phá cảnh giới tiên thiên, bị hắn đánh lủng ngực mà vẫn chưa chết, vẫn đang thở thoi thóp.
Nhìn Tông Thủ
đến, Tông Dương chỉ cảm giác tuyệt vọng. Nửa khắc đồng hồ trước đó, hắn
cho rằng Tông Thủ chết chắc, gần hai mươi thất giai cường giả. Mấy Huyền Võ tông sư thành danh đã lâu. Vô luận như thế nào, người này đều sẽ
không có nửa phần sinh cơ.
Nhưng cuối cùng hắn lại bị Tông Thủ đánh một quyền lủng ngực, sau đó trơ mắt nhìn kẻ này giết chóc toàn trường.
Mùi máu tươi dày đặc xông lên mũi, hỗn hợp sát khí làm cho người đầu óc hắn trốn rỗng, muốn nôn mửa.
Bất quá Tông Thủ lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái liền xoay người rời đi. Trong lòng Tông Dương trầm xuống, cảm giác được giữa ngực và bụng đau
nhức vô cùng, lập tức ý nghĩ sợ hãi biến mất.
- Ngươi đừng đi! Giết ta!
Tông Thủ như không nghe thấy, không có chút ý tứ dừng bước. Ngực Tông Dương
bị lủng, nội tạng nát gần ba thành, cột sống đứt gãy, tứ chi vô pháp
nhúc nhích.
Trừ phi là đan dược cấp độ tiên đan nếu không Thánh
giả y đạo cao minh nhất Vân Giới xuất thủ cũng cứu không được tính mạng
của hắn, chỉ có thể nhịn đau nhức chờ chết mà thôi. Tông Thủ không cần
phải đi giết hắn.
Tông Dương cắn răng nói:
- Ta biết được
Tuyết Toái Phàm tới Tụ Long Sơn, rốt cuộc là vì duyên cớ nào! Ở chỗ này
ám toán ngươi, chỉ là do Hùng Ngọc mời. Tạm thời nảy lòng tham thuận tay mà làm thôi.
Nghe được lời ấy, lông mày nhíu lại Tông Thủ cuối
cùng nhíu lại dừng bước. Trong lòng hắn thầm nghĩ quả nhiên là Hùng Ngọc mời nhiều cường giả tới, chỉ sợ mục đích duy nhất chính là trảm hắn ở
nơi này.
Giỏi cho Huyền Ngọc công chúa!
Tông Dương vui
mừng một lát, hắn cho rằng Tông Thủ đối với sự tình này cảm thấy hứng
thú, bất quá giờ phút này hắn cũng không dám hấ dẫn hay thu hút. Không
đợi Tông Thủ hỏi đã lên tiếng:
- Ước chừng trăm năm trước có một
vị tên là Huyền Lãng Tôn Giả bởi vì mưu phản Thương Lãng Hải. Truyền
thuyết là từ Tuyệt Long Thành mang đi tất cả bảo tàng.
Lông mày
Tông Thủ nhướn lên, lộ vẻ trào phúng. Bảo tàng? Ngoại trừ những thế gia
đại phái tích lũy hơn vạn năm luận đến túi tiền riêng có bao nhiêu người có thể so được với Tông Thủ hắn?
Linh đan trân quý trên thị trường thì do hắn không muốn mua mà thôi, linh binh khí thì không hợp tay nên không muốn phí tiền.
Vì vậy bất kể Huyền Lãng Tôn Giả mang ra cái gì, hắn cũng sẽ không để ý. Bất quá lập tức chỉ nghe Tông Dương khó nhọc nói:
- Nghe nói bên trong có mười mấy món linh khí trên thất cấp, có vài món
chuyên chế cho long tộc, phần lớn đã được Tuyệt Long Thành tìm về, duy
nhất chỉ có máu huyết Cổ Chân Long trong chín món thì vẫn không có tung
tích.
- Máu huyết Chân long?
Tông Thủ ngạc nhiên nói nhỏ, nếu như là thứ này cũng khó trách sẽ có rất nhiều người tiến vào bên trong Tụ Long Sơn như thế.
Hắn cảm giác được cánh tay phải hơi nóng lên, đây là Lôi Dực Dương Xà, từ
khi xem vết kiếm trên thạch thất thì nó luôn không có phản ứng.
Nếu có chân long chi huyết chính thức thì Lôi Dực Dương Xà chỉ sợ có thể
lập tức hóa thuồng luồng, nói không chừng được chân long huyết mạch
cải tạo thân thể.
- Đúng vậy! Truyền thuyết vạn năm trước đó tàn sát chân long ở Tuyệt Long Thành mà đoạt được cất trong kho.
Tông Dương đã bị đau đớn tra tấn sắp mất đi thần trí, không dám có nửa điểm giấu diếm, rất sợ Tông Thủ rời khỏi.
Nhưng trong lòng càng cảm thấy ngàn vạn côn trùng đang gặm nhấm tâm tạng.
Trước kia hắn xem Tông Thủ là phế nhân, con sâu cái kiến không để vào mắt,
nhưng lúc này thì phải cầu đối phương mới có thể làm cho mình chết thống khoái.
Vô luận mưu kế thao lược hay là thực lực bản thân, Tông
Dương hắn đều bại hoàn toàn, nhưng cũng âm thầm phẫn hận nếu Tông Thủ
không giấu diếm thực lực, thiên tử chính thức Càn Thiên Sơn sẽ là Tông
Thủ, hắn nào dám có dị tâm?
Có dã tâm lớn hơn cũng phải bỏ.
Ngay tiếp theo hắn nói về chuyện Tuyết gia.
- Truyền thuyết Tuyệt Long Thành diệt Huyền Lãng Tôn Giả lại mấy lần tiêu hao vô số thú tinh, thi triển bí pháp tìm kiếm nhưng vẫn không có kết
quả. Bởi vậy có người hoài nghi, Huyền Lãng giấu chân long chi huyết ở
Tụ Long Sơn. Tuyết Toái Phàm tới đây tựa hồ đã được xác thực tin tức,
nói là có một tấm bản đồ nhất định có thể tìm được.
Trong nội tâm Tông Thủ giật mình, Tụ Long Sơn chính là nơi ẩn cư năm đó của Long lão
nhân, ý niệm lưu lại ở đây ẩn hàm khí tức chân long, giấu chân long chi
huyết ở nơi đây, đúng là phương pháp xử lý tuyệt hảo.
Tông Thủ
đưa tay khẽ vẫy lấy toàn bộ vật dụng của Tuyết Toái Phàm, bên trong quả
nhiên có một bức địa đồ tơ lụa giống Kim Bất Hối cho hắn, chỉ nhiều hơn
không ít động quật thông đạo, đặc biệt là phía trên bên trái mà Hạo
Huyền Tông bị thiếu thì tấm địa đồ này bổ sung nguyên vẹn.
Vị trí chân long chi huyết là một thông đạo bên trái được đánh dấu hiệu.
Nhất thời Tông Thủ cũng không biết bản đồ này đến cùng là thật là giả, hắn khẽ nhíu mày rồi lại hiếu kỳ hỏi:
- Đã có địa đồ này, vì sao Tuyết Toái Phàm không đi vượt lên trước tìm
kiếm chân long chi huyết, trái lại ra tay với ta trước. Tin tức này có vẻ không chỉ mình hắn đoạt được.
Đối với câu hỏi này, Tông Dương không ngoài ý, hắn cười cười trào phúng:
- Tuy là có địa đồ nhưng không thể làm được, Tuyết Toái Phàm vì tấm bản
đồ bỏ ra một ngàn miếng tứ giai thú tinh, kết quả lại là đồ giả.
Tông Thủ cau mày cũng từ chối cho ý kiến. Sau khi suy nghĩ một chút hắn bắn ra một chỉ xuyên não Tông Dương.
Tận mắt thấy người này chết đi, trong lòng Tông Thủ ngược lại rất cảm thán, bộ phận tâm linh của Tông Thủ đã biến mất không thấy gì nữa.
Về
sau Tông Thủ đổi lại một thân quần áo sạch sẽ, vứt quần áo dính máu đi
rồi sờ tay áo của mình, rồi sau đó là bất đắc dĩ thở dài.
Không
lâu trước đó, đánh chết hai đầu Ma Tinh Hỏa Nghĩ biến dị cùng tâm niệm
hợp nhất phục chế có Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý vân diễm phi đao đã tiêu
hao bốn thanh. Số đao này mấy tháng nay hắn chỉ săn sóc được tám cái mà
thôi. Hai mươi cái còn lại chỉ có thể hơi cảm ứng tâm niệm, miễn cưỡng
biến hướng lần thứ hai không có kiếm ý bám vào, uy lực kém rất nhiều.
Trong quật động ngoại môn, tình hình vân lãng biến hoá kỳ lạ, cũng không biết chính mình có thể ứng phó nổi không.
Tóm lại nơi này không cần ở lâu, Tông Thủ không quản mấy tên võ tu sắp chết mà nhanh chóng rời đi.
Bất quá sau nửa canh giờ, Tông Thủ đã tới địa phương trước đó mình bị tập kích nhưng không thấy thân ảnh của Tông Nguyên.
Không chỉ Tông Nguyên mà ngay cả mà Củng Duyệt nhắm mắt theo đuôi cũng không thấy nữa, chẳng biết đi đâu.
Duy nhất làm cho hắn vui mừng là chung quanh nơi đây ngoại trừ ba cỗ thi
thể cùng với một ít ám khí tán lạc ra thì cũng không có dấu vết của hắn. Suy đoán hai người này không việc gì dấn thân vào, Tông Thủ chợt cảm
thấy đau đầu, muốn tìm hai người trong thông đạo bốn phương thông suốt
rất không dễ dàng, có gì khác mò kim đáy biển đâu?