Nơi này cách Liên Vân Đảo chỉ có sáu bảy trăm dặm, nháy mắt là đã đến được rồi.
Xa xa nhìn lại, là một mảnh hòn đảo không ngớt. Tổng số ước chừng 400, tuy nhiên diện tích cũng không lớn, rộng nhất cũng chỉ có phạm vi chừng một hai trăm dặm thôi.
Lúc này trên những hòn đảo kia đều dựng đầy binh doanh. Từng tòa bệ đá cao lớn, đứng vững ở trên đảo. Vô số ngũ tí, thậm chí thất tí cự nỏ, chỉ về phía chân trời xa xa.
Trong đó mười ngọn phân bố ở trung ương là thu hút ánh mắt người khác nhất. Chẳng những cao tới 320 trượng mà trên mỗi một tòa đài, lại còn suốt mười khung cửu tí cự nỏ!
Tông Thủ nhìn qua, chỉ thấy trên những cự nỏ này cái nào cũng có đại lượng linh vân. Rõ ràng đều là cấp linh khí, nếu luận lực xuyên thấu đã không thua kém gì uy năng của Nguyên Diệt Nỏ cả..
Nói Trung Thổ Vân Lục đất rộng của nhiều, Đại Thương tài đại khí thô, quả thật không sai chút nào.
Nơi này đề phòng sâm nghiêm, lúc Ích Ma Thần Toa của Tông Thủ vừa mới tìm đến, chỉ thấy vô số tên nỏ lóe hàn mang sắc bén đã xa xa chỉ qua hướng này. Thẳng đến khi Tông Thủ phát xuống một tấm tín phù thì lúc này mới nghiêng đi một chút.
Đợi đến khi Tông Thủ lái Phi Toa đáp xuống trên một hòn đảo lớn nhất. Chỉ thấy phụ cận nơi này là gần bảy vạn người thân khoác trên vai kiên giáp, cầm trong tay binh khí xếp thành hàng đứng đó, khí thế lăng lệ ác liệt, giương cung bạt kiếm.
Không khỏi nhíu mày lại, cảm giác có chút thất sách. Sớm biết như thế, nên mang theo Huyết Vân Kỵ cùng tới mới phải.
Lúc này những người này, nếu có ý khó lường gì, mặc dù không làm gì được mình, nhưng cũng đủ khiến chúng nữ trong phi toa bị thương không nhẹ rồi.
Đứng trong mấy vạn đại quân, đợi trọn vẹn một khắc thời gian, cũng không trông thấy thân ảnh chủ soái nơi này đâu cả.
Bảy vạn giáp sĩ, khí thế lại ngược lại dần dần kéo lên. Vô số ánh mắt như lưỡi đao chú mục tới. Phảng phất chỉ cần người ra lệnh một tiếng liền có thể chém Tông Thủ hắn thành thịt nát.
Tông Thủ lại âm thầm cười lạnh một tiếng, cũng không biết đây có thể xem như là oai phủ đầu hay không đây?
Thầm nghĩ chủ tướng Đại Thương ở chỗ này hơn phân nửa là có chủ tâm lãnh đạm, ý muốn trước khi gặp mặt chèn ép khí diễm của hắn một phen đã.
Tình cảnh này, khiến người không nghĩ như vậy cũng không được
Lại như có điều suy nghĩ, lại nói tiếp những sứ giá Đại Thương ở Càn Thiên Sơn gần đây lại trong sự thúc giục còn mang theo vài phần lo lắng khẩn cầu.
Chỉ là chủ tướng Đại Thương ở đây tựa hồ lại có cái nhìn bất đồng..
Diễn xuất như vậy chẳng lẽ không sợ chọc giận khiến hắn ngồi yên mặc kệ sao?
Bất động thanh sắc, Tông Thủ thần tình lạnh nhạt chờ. Lại nửa canh giờ, mới có một đám người, từ trong doanh phòng ở đằng xa đi đến.
Người đi đầu một thân áo giáp màu hồng đỏ thẫm, thân hình không cao lắm, chỉ có bảy xích. Lưng eo lại cực kỳ rộng lớn, bước đi mạnh mẽ uy vũ sinh phong, khuôn mặt đỏ mang theo đây vẻ vui vẻ ôn hòa.
Bất quá lúc đi đến trước mặt Tông Thủ lại chỉ ôm quyền.
- Đại Thương Liên Vân Tổng binh Ngụy Hải, bái kiến Càn Thiên quốc quân. Quân vụ bận rộn, không thể kịp thời tới đón, kính xin quốc quân chớ trách!
- Không dám không dám!
Tông Thủ cũng hư tình giả ý cười, ý bảo không sao. Rồi sau cười nhìn bốn phía, tán thưởng một tiếng:
- Những tướng sĩ này của quý quốc quả nhiên là tinh nhuệ bách chiến. Đứng ở chỗ này, thật khiến nội tâm người phát lạnh ah--
Ngụy Hải lại giả vờ làm như không nghe rõ ý mỉa mai trong lời của Tông Thủ, tay làm thủ thế mới nói:
- Chư vị có thể đi theo ta, chỗ ở tẩm cung của quốc quân thủ hạ binh sĩ ta đã chuẩn bị thỏa đáng rồi!
Tông Thủ cười cười, lại đứng nguyên tại chỗ, không có ý định đi theo. Lần này tới, vốn là chỉ là chuẩn bị xem trước tình hình một chút thôi.
Lại chợt thấy khác thường, quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy Khổng Dao đã đi ra từ trong Ích Ma Thần Toa. Lại giật mình đứng nguyên chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm một người.
Tông Thủ nhíu mày, theo tầm mắt của nàng nhìn sang. Lúc này mới thấy một nam tử chừng hai mươi, toàn thân áo giáp đang đứng ở sau lưng Ngụy Hải. Diện mạo lại lờ mờ có chút tương tự Khổng Duệ Khổng Dao.
Ngụy Hải cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, quay đầu nhìn hai người. Rồi sau đó giật mình cười cười:
- Nguyên lai là huynh muội gặp mặt, là Ngụy Hải ta đã sơ sót. Sớm nghe nói qua danh tiếng Vương phi, nhưng năm gần đây có thể nói là thanh danh hiển hách. Nhắc tới cũng vô duyên, nếu không phải Vương phi xuất giá Càn Thiên. Lúc này hiệu lực dưới trưởng bổn tướng hẳn là Vương phi mới phải. Ngươi đã là huynh muội với bộ hạ này của ta, ngày sau nên thân cận nhiều hơn mới được --
Tông Thủ nhíu nhíu mày, những lời này của Ngụy Hải thật là làm cho người không thích.
Võ tướng trẻ tuổi lúc này lại cười lạnh một tiếng nói:
- Đại soái không biết, vào nửa tháng trước Khổng gia ta đã bàn bạc, dời cả nàng và cha nàng ra khỏi gia phả. Tà thuyết mê hoặc người khác họa quân, cưỡng ép huynh trưởng kia của ta làm vật thế chấp, càng chặt tay của hắn, nử tử ngoan độc bực này, không xứng làm tộc nhân Khổng thị ta!
Tông Thủ khẽ giật mình, xoay người qua, chỉ thấy thân hình Khổng Dao run rẩy một hồi, mặt như giấy.
Trong lòng lại kỳ quái không thôi, trục xuất khỏi tộc? Tại sao có thể có chuyện bực này? Là mình không để ý đến cái gì sao?
Nghĩ kĩ lại mọi chuyện Không gia làm sau khi Khổng Dao tử chiến, hắn cũng đã minh bạch vài phần.
- Lại có việc này?
Ngụy Hải cũng kinh ngạc, thật có lỗi cười cười:
- Ta không hề hay biết!
Giống như cũng không biết nên nói gì mới tốt, sau khi run rẩy nửa ngày, đang muốn mở miệng. Lại nghe võ tướng trẻ tuổi trào phúng nói:
- Quốc quân mang theo mỹ nữ mà đến, là có ý gì? Đến du sơn ngoạn thủy sao? Không biết quốc quân lúc đánh trận ở đông lâm có như vậy không? Nếu thật như thế, thực không biết quốc quân làm sao có thể nhất thống đông lâm, cũng thiết nghĩ, đông Lâm quốc tộ không lâu --
Theo tiếng nói, một cổ nhuệ khí bức người cũng đập vào mặt.
Những lời này nói ra, ngay cả Ngụy Hải cũng thấy quá mức, cau mày nói:
- Im miệng! Quốc quân thân phận thế nào, ngươi dám nói chuyện như vậy sao! Thật to gan!
Lại vài Tông Thủ nói:
- Bộ hạ này của bổn tướng bướng bỉnh vô lễ, sau này bổn tướng tất có trọng phạt để giao phó với quốc quân!
Tông Thủ trong lòng lại thầm than, quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Yên Nhiên Tịnh Âm mấy nữ tử, lúc này cũng theo sau lưng Khổng Dao sau lưng, phi thân rời khỏi Ích Ma Thần Toa.
Chính hắn cũng thấy không ổn, cũng khó trách người này lại nói vậy.
Trầm mê sắc đẹp, làm việc ngả ngớn tự dưng, đích thật là vong quốc hiện ra. Lời chỉ trích của người này cũng không sai.
Duy chỉ có không thích chính là hắn lại nói Khổng Dao tính tình ác độc.
Trong nội tâm càng ẩn ẩn xấu hổ, cha con Khổng gia này rơi vào tình cảnh như thế, nói đến đều là bởi vì mình cả.
Những thủ đoạn kia, đích thật là có chút quá mức.