Vân Hà Liệt Diễm nhị sơn cũng đang lo lắng giống Hiên Viên Thông thì
trên một con đường lớn đất vàng hoang vi có hai đội nhân mã ăn mặc khác
nhau giằng co.
Số người không nhiều đều chỉ có khoảng trăm nhưng
khí thế bưu hãn hùng tráng. Ngựa cưỡi đều là Ngự Phong Câu khó gặp,
thiết giáp trên người tốt vô cùng, bên trên còn khắc phù lục. Mà trên
người của hai phe cũng có đặc thù của hóa thú.
Chính giữa đại đạo có hai bóng người ngồi đối diện, một người hình khôi ngô vô cùng giống
cự hùng, trên mặt đầy râu, ánh mắt hung ác. Một kẻ dáng người trung
bình, cường tráng tháo vát, thân hình thon thả thon gầy, toàn thân cơ
bắp cũng vừa phải đang lười nhác ngồi ở đó nhưng khí tức nguy hiểm luôn
tràn ra. Tứ chi cân xứng ẩn hàm lực lượng có tính bộc phát.
- Vị
thế tử kia về Càn Thiên Sơn, địa bàn Vân Hà Sơn chúng ta hắn không dám
đi, nơi Liệt Diễm Sơn các ngươi quản lý hắn cũng không đi...
Hơn bốn trăm chỉ bó đuốc cháy sáng hai bên đường như ban ngày.
Nam tử thon gầy cúi đầu cầm một nhánh cây vẽ trên mặt đất, trong nháy mắt,
một địa đồ Đông Lâm Vân Lục xuất hiện trên giấy, sau đó hắn cầm lấy
nhánh cây trong tay nhẹ nhàng gõ xuống một sơn mạch vắt ngang qua non
nửa Tây Nam vân lộ.
- Về phần bên ngoài Vân Hải có Tây Hải Đào
Vân Thành phong tỏa, hắn đồng dạng đi không được. Đường có thể đi cũng
chỉ có một cái mà thôi.
- Như Hải Sơn mạch sao?
Nam tử hùng tráng đối diện híp đôi mắt lại, ẩn ẩn lộ vẻ vui mừng:
- Chỗ này khó chơi một chút, đường ra vào nhỏ, có bốn chỗ lớn một chút,
hơn nữa cách xa nhau cực xa. Gần đây cũng cách hơn một ngàn dặm, hùng
sơn mấy ngàn trượng. Dù là tất cả đều có kỵ quân Đạp Vân Câu muốn chuyển di cũng mất ba ngày. Muốn ngăn chặn hắn không phải là chuyện dễ. Nếu
chỉ mấy người bên cạnh hắn ngược lại Liệt Diễm Sơn ta thể tùy thời tìm
mấy vị Huyền Vũ Tông sư xuất thủ dễ xử lý. Chỉ khi nào Hiên Viên Thông
thật muốn toàn lực trợ hắn mới cần đại quân chặn đường. Địa vực này nằm
giữa Càn Thiên Sơn và Huyền Sơn Thành. Người phái đi ít thì có thể toàn
quân bị diệt, mà người phái đi nhiều sẽ dao động căn cơ hai nhà chúng
ta. Đoán chừng vị thế tử kia cũng không dám lao sư động chúng.
-
Không phải là vì Tông Thủ, chỉ cắt đứt liên hệ giữa Huyền Sơn Thành cùng Càn Thiên Sơn thôi, đoạn đi cánh của hắn. Hiên Viên Thông chịu vì hắn
điều động đại quân cũng tốt. Chúng ta ở ngay tại Như Hải Sơn Mạch cùng
hắn quyết chiến. Nếu được thì lúc này xây công sự. Ta và ngươi mỗi bên
một cái, ở trong Như Hải Sơn Mạch có hai mươi lăm chỗ linh thạch mạch
khoáng sẽ vào tay hai nhà chúng ta. Hẳn là Hùng Khôi thế tử cũng không
đến kịp? Ba người ngóng trông Tông Thủ trở về núi. Nhưng hôm nay kẻ này
đã được Hiên Viên Thông ủng hộ. Thái độ của Thiết Hổ cũng khó lường, vô
luận Tông Thế cũng tốt, Tông Dương cũng thế, nhất định là thấp thỏm
không yên, chỉ cần Càn Thiên Sơn tùy ý phái ra một bộ binh mã, ta và
ngươi cũng chưa có nửa phần cơ hội, chỉ có trước mắt mới có vài phần
khả năng.
Nam tử thon gầy mỉm cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng ít tới đây thăm dò quá nhỉ, Hùng Bộ chư tộc, phần lớn là tính tình thuần hậu ngay thẳng, Diễm Hùng nhất tộc các ngươi tính xảo trá như hồ. Mau một chút, ta không chiếm tiện nghi của ngươi, bất quá Như Hải Sơn
Mạch này đến cùng cách Vân Hà Sơn chúng ta có chút xa. Tối đa chỉ có thể ra bốn mươi lăm vạn tinh nhuệ, bảy vị Huyền Vũ Tông sư. Các ngươi Liệt
Diễm Sơn thì 60 vạn được chứ? Bốn phía lối ra, đều có hai mươi vạn đại
quân trở lên đủ chiến một trận cùng Huyền Sơn Thành.
- Như thế không còn gì tốt hơn!
Hùng Khôi không đưa đẩy nữa, hắn gật đầu đồng ý. Chỉ là trong mắt lại lộ ra vài phần nghiền ngẫm:
- Bất quá Phong huynh, Vân Hà Sơn các ngươi thật đúng là chuẩn bị giết vị thế tử Càn Thiên sơn kia sao?
Nam tử thon gầy cũng nhíu mày lạnh lùng mỉm cười một cái:
- Như thế nào? Giết Tông Thủ này có ích lợi gì với Phong Dục ta? Chỉ biết tiện nghi ba người kia. Có thể bắt giữ thì trong tay nhiều một lá bài
tẩy mới là tốt nhất. Thật sự không cách nào, giết cũng không sao. Việc
này hai nhà chúng ta tận lực làm là được.
Hùng Khôi cười ha ha, tiếp theo cũng cầm nhánh cây chỉ vào địa đồ nói:
- Như vậy việc này quyết định vậy đi. Chỉ là trước khi đại quân tụ tập ta còn muốn tới đây xem xét một chút, không biết Phong huynh có hứng thú
theo giúp ta một chuyến hay không?
- Chỗ này là Giới Phù Thành?
Lông mày Phong Dục lập tức nhăn lại, ánh mắt nhìn phía Hùng Khôi chỉ, trong mắt như nghĩ tới cái gì.
- Đúng là thành này!
Hùng Khôi gật đầu đáp:
- Muốn từ phía đông tiến vào Như Hải Sơn Mạch, vô luận thế nào cũng phải đi qua thành này. Nơi này chính là phiên chợ của đại tu đệ tam Đông
Lâm Vân Giới, nghe nói gần đây Đan Tuyền Tông cùng Không Khí Tông có một đám Linh Khí đan dược muốn bán ra, náo nhiệt vô cùng. Ta đoán vị Thế Tử Càn Thiên sơn kia hơn phân nửa sẽ tới đó, nơi náo nhiệt như vậy, ta
cũng muốn chen một chân, thuận tiện nhìn xem thế tử đó có bổn sự gì mà
Hiên Viên Thông gật đầu gả con gái cho tên phế vật đó.
Phong Dục chỉ suy tư một lát rồi gật đầu, đám người Vân Hà Sơn cũng cần mua chút ít cao giai linh trân, đi xem cũng tốt.
Tốc độ luyện đan của Hiên Viên Y Nhân cực nhanh, ngày đêm tế luyện. Tông
Thủ cần miếng nhị tam giai linh đan ngắn ngủn mấy ngày đã luyện thành
không ít.
Tông Thủ ngày ngày đi dò xét sáng trưa tối ba lượt
cũng không gián đoạn, nhìn tận mắt cô bé nhà mình theo thời gian dần
trôi qua mỏi mệt tiều tụy thì không khỏi nên đau lòng vô cùng, hắn cố
tình tương trợ nhưng lại ngày ngày đều bị Y Nhân dùng lý do chướng mắt
cường hành đuổi ra khỏi đan thất.
Tông Thủ bất đắc dĩ phát tiết tất cả lửa giận lên đầu Tông
Nguyên, từ sáng tới tối gián đoạn gián đoạn dạy dỗ thao luyện, một ngày
mười hai canh giờ, Tông Nguyên chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi.
Hổ
Trung Nguyên thấy vậy mà một hồi da đầu run lên, mỗi ngày đều là xa xa
tránh đi, trông thấy Tông Thủ cũng đều là tự giác trốn đến trong góc.
Rất sợ vị thế tử khuynh hướng ngược đãi nhớ tới chính mình cũng hung ác
"Dạy dỗ" như vậy.
Mà khi năm sáu ngày đi qua, Hổ Trung Nguyên
ngược lại lại có chút ít cực kỳ hâm mộ. Tông Nguyên cố nhiên là khổ một
chút nhưng tốc độ tiến bộ thì khủng bố. Sau khi bước vào cảnh giới Võ
Tông thì như thế hồng thủy vỡ đê, một phát không thể vãn hồi. Mượn đan
dược chi lực chỉ gần kề hơn mười ngày đã hiểu rõ Địa Mạch Đệ Tứ Luân.
Mắt thấy chỉ cần lại nửa tháng thời gian sẽ dung nhập một cái linh mạch, chính thức tiến vào đến Địa Luân tứ mạch cảnh giới.
Ngược lại hắn những ngày này một mực trì trệ không tiến. Rõ ràng đã đụng chạm đến tầng bích chướng tấn giai Huyền Vũ Tông nhưng thủy chung tìm không
được cơ hội đột phá. Thấy tình hình này, không có 4~5 năm lắng đọng thì
đừng nghĩ tiến thêm một bước rồi.
Đối với tiến cảnh của Tông
Nguyên thì vô cùng đỏ mắt, Hổ Trung Nguyên lập tức thì cải biến sách
lược, suốt ngày đều tiến đến trước mặt Tông Thủ còn quơ đầu khoát tay,
kém tý nữa nói thẳng ta ở chỗ này, nhanh chú ý tới ta. Đến đây đi thế
tử, mau tới làm nhục ta đi!
Tông Thủ dở khóc dở cười, hắn nhất
thời cũng không rảnh bận tâm người này, đành phải tùy ý chỉ điểm Hổ
Trung Nguyên một ít sơ hở bên trong đao thế, lại y theo lúc trước hứa
hẹn tự mình truyền thụ cho một bộ đao pháp hổ tộc trong trí nhớ làm cho
Hổ Trung Nguyên kinh hỉ vô cùng.
Bất quá ngoài vui mừng Hổ Trung
Nguyên rồi lại là thầm cảm thấy bất mãn, nghĩ ngợi nói quả nhiên có
tướng mạo mới có ăn, Tông Nguyên da mịn thịt trắng, diện mạo tuấn tú,
nhìn thế nào cũng giống tiểu bạch kiểm. Chẳng lẽ là cùng thế tử có cái
gì abc xyz sao? Bằng không thế tử như thế nào rất vui vẻ ngược đãi hắn,
mà không tới tìm ta?
Hơn mười ngày về sau, phương thuốc cuối cùng Tông Thủ cần là Thanh Lương Tuyết Khiếp Đan rốt cục ra lò. Lúc này Hiên Viên Y Nhân cơ hồ là hoàn toàn hư thoát, làm cho Tông Thủ đau lòng và
cảm thấy áy náy. Hai ngày cuối cùng ở Huyền Sơn Thành một tấc cũng không rời ở bên cạnh Hiên Viên Y Nhân.
Mãi tới khi đến Huyền Sơn Thành ngày thứ mười lăm, ước hẹn của Tông Thủ cùng Hổ Thiên Thu còn lại có
hai mươi ngày mới bất y bất xá khoan thai khởi hành.
Một đoàn
người do Hiên Viên Y Nhân cùng tống xuất ngoài thành. Bất quá vừa ra
khỏi cửa thành thì trông thấy kỵ sĩ đông nghịt chỉnh tề đứng ở bên cạnh.
Bọn họ một thân phù giáp màu đen trang bị trường đao tứ xích, thương thép trượng tám, một đại cung đỏ thẫm.
Tọa kỵ phía dưới cũng có chút kỳ dị, nhìn có vẻ là thằn lằn nhưng lại bất
đồng. Chẳng những thân thể ưu mỹ, bốn chân hơi dài làn da màu xanh nhạt, mà bên cạnh thân chỗ càng có hai cái cánh thoái hóa, có thể đạp không
lơ lửng cách mặt đất một xích(0,33m).
- Đây là Phong Dực Long Thú? Huyền Giáp Phong Long kỵ của Huyền Sơn Thành?
Đồng tử Tông Thủ lập tức hơi co lại, Phong Dực Long Thú là tam giai tinh,
tốc độ di chuyển nhanh hơn Đạp Vân Câu mấy lần, chỉ kém Ngự Phong Câu
một bậc.
Bất quá giáp da trên người con thú này lưỡi đao khó phá, mà lực lớn vô cùng, thích hợp chiến trận hơn. Tốc độ chậm hơn Ngự Phong Câu chút ít nhưng so về số lượng thì nhiều vô số.
Mà Huyền Giáp
Phong Long kỵ của Huyền Sơn Thành danh chấn Đông Lâm Vân Giới, là kỵ
quân tinh nhuệ, nếu bàn về bài vị còn trên cả Hỏa Lang Kỵ của Vân Hà
Thành.
Có thể vững vàng áp thứ nhất chỉ có thân quân Huyền Hồ
Thiết Kỵ của phụ thân hắn Tông Vị Nhiên . Nghe nói kỵ sĩ bên trong ai
cũng đều là Linh Võ song tu, chỉ có ngàn người cử thế vô địch. Ngay cả
những tông môn lánh đời cũng sợ phong mang của họ.
Chẳng qua là khi Tông Vị Nhiên trầm luân Vân Hải thì Huyền Hồ Thiết Kỵ chẳng biết đi đâu.
Lúc ở phía đông Vân Giới, đặc biệt là hắn ly khai Đan Linh sơn có rất nhiều thế lực, sở dĩ một mực chỉ là phái chút ít tôm tép nhãi nhép đến xò xét là vì không có cố kỵ thân quân Yêu Vương này.
Mắt nhìn những kỵ
sĩ này, chỉ thấy bên trong Tiên Thiên Võ sư có mấy chục. Võ Tông cường
giả mười vị, tất cả thống lĩnh mười đội trăm người.
Mặc dù từng
người có vũ lực cường hoành nhưng không hề ngạo mạn, họ nghiêm nghị dựng đao ở bên cạnh, yên tĩnh như rừng, không có nửa điểm tiếng động nhưng
một cỗ khí thế mạnh mẽ đè ép khiến người ta không thể thở nổi.
Đoán chừng chỉ chi kỵ quân ngàn người này có thể san bằng Vân Thánh Thành, Liên Hải Thành.
Tông Thủ sau phút giật mình đã hiểu ý của Hiên Viên Thông, Trong lòng ngoài
cảm kích lại âm thầm oán thầm, vốn đang ý định trước khi đi vuốt ve an
ủi Y Nhân một phen nhưng xem tình hình này toàn bộ ngâm nước nóng hết,.
Giục ngựa đi đến trước đội kỵ sĩ chỉ thấy Hiên Viên Thông cười nói:
- Nhạc mẫu ngươi không muốn gặp ngươi, tính tình của nàng cực ngạo, từ
trước đến nay thì là như thế. Mất hết mặt mũi, ngươi không nên trách
nàng.
Thấy Tông Thủ gật đầu, thi lễ một cái, cũng không dị sắc. Hiên Viên Thông lại nhìn phía sau lưng:
- Đây là thân quân của ta trải qua thời gian vài thập niên mới luyện ra,
từ nay về sau thì giao cho ngươi! Những người này đều đi theo ta hơn
mười năm, có thể tín nhiệm.