Thần Hoàng

Chương 256: Chương 256: Có chút bất đồng




Linh Pháp Không ngạc nhiên nhìn Hổ Bá Đao cắm ở trước mắt, vốn là hơi mờ mịt sau đó bỗng dưng bừng tỉnh.

Ý của vị thế tử này đúng là muốn Linh Pháp Không hắn tự sát.

Đúng rồi, đám người Linh gia cùng Sài gia bất đồng. Phong Hùng nhất tộc tuy là mọi người đều biết khuynh hướng Tông Thế, Tông Dương, lại thủy chung chưa từng có cử động thực tế.

Đám người Mục Lang tộc, thì mình trần ra trận, xác thực không thể đối mặt.

Mà giờ khắc này mọi người chung quanh cũng đều im lặng, nhất thời không người nào nói chuyện. Ngay cả Hổ Trung Nguyên, giờ phút này cũng nói năng thận trọng. Thời đại này huyết tinh quyền tranh giành, thắng thì làm vua thua thì làm giặc vốn là đạo lý này.

Ngữ khí của Tông Thủ tiếp tục buồn bả nói:

- Linh thúc ngươi là lão thần của cha ta, bất quá lúc này đã thật sự là sai mười phần. Nếu không xử trí ngươi, Tông Thủ ta ngày sau lấy gì thu phục kẻ dưới?

Linh Pháp Không nhìn vài chục vạn giáp sĩ chung quanh cùng với đại đao lăng lệ ác liệt trước mắt, tiếp theo thì cười cười một cách đắng chát.

Tay hắn run run rẩy rẩy đang muốn cầm lấy Hổ Bá Đao tự vận tạ tội thì Linh Huyền bên cạnh xuất kỳ bất ý bỗng dưng cầm lấy đao vượt lên trước, hắn quỳ sát nói:

- Thế tử là muốn Mục Lang nhất tộc cho một câu trả lời, Linh Huyền chính là con trưởng của cha ta không biết có thể thay cha lãnh hình hay không?

Tông Thủ kinh ngạc trừng mắt nhìn kỹ Linh Huyền. Địa Luân ngũ mạch, không sai biệt lắm Hổ Trung Nguyên trước kia. Tư chất tương tự, bất quá tâm tính tốt hơn, xem thân thế cũng không bao nhiêu khuyết điểm, hiển nhiên không có bình cảnh.

Tiếp theo sau một khắc, chỉ thấy xa xa Sài Nguyên cũng từ tư quân bên kia Phong Hùng nhất tộc chạy như bay tới.

Sài Nguyên mặt không còn chút máu, lần nữa xuống ngựa quỳ xuống nói:

- Sài Nguyên xin thế tử bỏ qua cho Linh quốc công một mạng. Ta cùng với Linh huynh hồ đồ mới bị Tông Thế, Tông Dương che mắt, bất quá cũng không tồn tại ý xấu, kính xin thế tử minh giám. Sài Nguyên nguyện vì Linh quốc công đảm bảo, ngày sau nhất định theo khuôn phép cũ, không dám có hành vi bất chính.

- À! Hồ đồ sao? Ta thấy các ngươi là quá thông minh!

Tông Thủ nghe vậy là lạnh lùng mỉm cười một cái, bất quá quét nhìn qua chung quanh, thấy đám người Hổ Trung Nguyên cùng Tông Lam tuy rằng không nói nhưng trên mặt đều lộ vẻ cầu khẩn.

Bức Linh Pháp Không tự sát là ý định ban đầu của hắn, nhưng bởi hiện tại hắn chưa ổn, người có thể sử dụng quá ít, cũng cần cân nhắc cảm xúc những lão thần này, còn xa không đến thời điểm nhất ngôn cửu đỉnh.

Nói đi cũng phải nói lại, Linh Võ bát mạch lại kiêm Thông Linh pháp chiến lực hủy diệt như vậy, quả thật có chút đáng tiếc.

Suy nghĩ một lát, Tông Thủ có quyết đoán:

- Thôi! Tự sát có thể miễn, bất quá Linh quốc công tước một đẳng, còn có Mục Lang tộc trưởng vị do Linh Huyền kế tục. Ngày hôm nay tộc nhân Mục Lang tham dự phản loạn Tông Thế, quan tướng doanh tướng trở lên của Linh gia các ngươi cắt lấy đầu người đưa tới, phía dưới doanh tướng tòng phạm sẽ bị cưỡng bức luận xử, tính cả ngươi Linh Pháp Không cũng thế. Đi tội nhân doanh hai mươi năm. Mục Lang nhất tộc lại tiêu giảm năm vạn tư quân trấn thủ vùng biên cương. Xử trí như vậy, ngươi có phục không?

Thân hình Linh Pháp Không khẽ run, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh mắt của Tông Thủ mát lạnh, ánh mắt sáng quắc ẩn thấu hàn ý, trong lòng hắn biết kết quả này vô pháp sửa đổi.

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch mấy phần, cúi đầu nói:

- Linh Pháp Không tuân mệnh!

Mục Lang nhất tộc trừ tư quân ra còn có gần 16 vạn người đi trong quân, ở trong Càn Thiên Sơn thành có quân chức đã hơn 3000 người. Doanh tướng trở lên tự sát, phía dưới doanh tướng vào tội nhân doanh, lại có năm vạn người điều đi đóng ở vùng biên cương, có thể nói là đả kích trước đó chưa từng có, cơ hồ làm thế lực Linh gia bên trong Càn Thiên Sơn thành suy yếu đến cực hạn.

Cũng tuyệt khả năng phản bội của Linh gia bọn hắn.

Mà chờ hình thức xử trí như thế đã giẫm tới phía trên điểm mấu chốt trong lòng của hắn, lúc trước buộc hắn tự sát, tựa hồ cũng chỉ là chấn nhiếp diễn trò, khiến cho hắn không có dũng khí, đi cò kè mặc cả, kháng cự những xử trí đằng sau.

Nhất thời ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn Tông Thủ. Đứa nhỏ này rõ ràng cho thấy phong cách bất đồng cùng Tông Vị Nhiên, nhưng thủ đoạn thao lược thì hoàn toàn không kém.

Tông Thủ lúc này mới cười cười, làm cho của chung quanh như tắm gió xuân, Linh gia đã thu phục, như vậy kế tiếp chỉ còn một bước cuối cùng.

Đã mất đi Linh Pháp Không cùng Sài Nguyên ủng hộ, Tông Thế cũng không quá là một đệ tử đích mạch của Tông thị, mười cái quân trấn trong thành không đủ để trong lòng.

Dùng vài chục vạn đại quân tụ tập đủ quét ngang mọi thứ.

Bất quá khi ý nghĩ này của hắn vừa xuất hiện thì chỉ thấy xa xa, một đám giáp sĩ vây kín bị gạt ra đến hai bên.

Người tới chính là Hổ Trung Nguyên cùng Khâu Vi, đằng sau đi theo 2000 Thiết Hổ tộc Thiết Hổ đại kích sĩ. Còn có 3000 áo giáp màu đen bộ tốt, thân cao bảy xích trở lên, ăn mặc trọng giáp, eo đeo đao một trượng.

Tông Thủ chỉ liếc một cái đã biết đây là thân quân một tay Khâu Vi kiến thành, Liệt Phong mạch đao sĩ tinh duệ nhất Càn Thiên Sơn thành. Duy nhất không là do đơn thuần nhất tộc tạo thành, bên trong Yêu tộc chư bộ cùng nhân tộc hỗn tạp đều trung thành và tận tâm đối với Khâu Vi.

Ngoài 5000 tinh nhuệ còn áp giải không ít người tới, tổng số cũng có mấy ngàn. Có Thiên Hồ Tông thị nhất tộc làm chủ chiếm một phần sáu.

Bên cạnh cách đó không xa, còn có hai người đơn côi, chăm chú nhìn trong trí nhớ Tông Thủ cơ hồ đã nhìn ra.

Đúng là Tông Hạo cùng Tông Sư Nguyên, bất quá giờ phút này, hai người không có hăng hái trong trí nhớ của hắn, đều là hơi có vẻ chật vật, mà mọi người chung quanh cũng đều tránh giống như, ôn thần hai vị này.

Tông Sư Nguyên cũng may, tựa hồ là phá bình phá vung thần tình lạnh nhạt. Tông Hạo thì hơi có chút sầu lo, trên mặt mang theo vài phần thấp thỏm không yên.

Tông Thủ không khỏi nhíu mày, hắn biết hẳn là Hổ Trung Nguyên cùng Khâu Vi đã càn quét dư đảng của Tông Thế như thế giảm đi không ít công phu của hắn.

Hổ Thiên Thu giục ngựa đến phụ cận, vốn là âm thanh cười to nhưng khi thấy Sài Nguyên cùng Linh Pháp Không như cái xác không hồn thì lại âm thầm thở dài, sớm biết như thế lúc trước sao phải làm?

Cũng không nên đắc ý quá mức trước mặt hai người này, Hổ Thiên Thu vung cánh tay to tướng vỗ vỗ bả vai Tông Thủ thổ lộ vẻ kích động cùng hưng phấn.

Mà tình Khâu Vi lại càng trầm tĩnh, hắn nhìn Tông Nguyên, trong mắt dị trạch chớp liên tục, bên trong vui mừng, an tâm như trút được gánh nặng.

Tông Thủ cũng cười cười, trân trọng cúi đầu một cái:

- Lần này may mắn mà có Khâu thúc, Tông Thủ không nói cảm ơn, xin Khâu thúc để ta cúi đầu.

Khâu Vi vội vàng nghiêng người tránh ra, bất quá khi trông thấy Tông Thủ đường đường chính chính thi lễ bái xuống thì trên mặt không hề bận tâm, cũng không khỏi động dung, ánh mắt ấm áp:

- Thế tử không cần như thế. Khâu Vi là tiên quân chi thần, đến đỡ thế tử chỉ là bổn phận của thần tử mà thôi!

Khóe môi Tông Thủ không khỏi nhếc lên, làm sao lại không thấy số phận của những người Tông Sư Nguyên?

Hắn thích Khâu Vi, Tông Vị Nhiên mười năm Yêu Vương, mặc dù cho Càn Thiên Sơn lưu lại vô số tai hoạ ngầm, bất quá lại rất tinh tường.

Bộ hạ thần tử, đều là nhân trung tuấn kiệt.

- Thế tử ngươi không cần để ý đến hắn, tính lão Khâu này quá lạnh, bất quá ở bên trong Càn Thiên Sơn chúng ta phải theo khuôn phép cũ của hắn, ngươi dù khoa trương như thế nào, hắn cũng sẽ không cao hứng.

Hổ Thiên Thu lắc đầu, tiếp theo là mắt hổ trợn mắt, ngữ khí lòng vòng:

- Ngược lại những người này đều là thân tín của mấy người Tông Minh Tông Hạo, không biết thế tử chuẩn bị xử trí như thế nào?

Tông Thủ lúc này mới ghé mắt, cẩn thận chú mục đám người kia bị cường hành áp giải tới, quỳ gối bên ngoài hơn mười trượng.

Ước chừng hơn sáu ngàn người, các tộc tất cả đều có, mặc trên người áo bào chiến giáp đều là quan tướng cấp bậc giáo úy trở lên. Có thể thấy được vậy Tông Thế Tông Dương có thế lực to lớn, thẩm thấu sâu.

Phần lớn có vẻ mặt như là không còn gì để mất, lại lộ ra vài phần thấp thỏm không yên.

Ngược lại mấy trăm Thiên Hồ Tộc Nhân vẫn như cũ chẳng những không sợ hãi mà còn bình tĩnh tự nhiên. Thậm chí bộ phận người vẫn còn nhỏ giọng nói giỡn.

Tông Thủ thấy vậy mà âm thầm lắc đầu, Tông Vị Nhiên này đến cùng đem Tông thị nhất tộc sủng ái đến tình trạng gì đây mới tạo ra cực phẩm như thế?

Đang muốn tiễn vài vong đi thì xa xa lại có một đám người như gió bay điện chớp xông tới, lại có mười mấy người nhưng đều là quần áo hoa mỹ, người tới đầu tiên có tuổi quát lớn:

- Thế tử chờ một chốc, chúng ta nói ra suy nghĩ của mình!

Tông Thủ nhíu nhíu mày, mắt nhìn Hổ Trung Nguyên bên cạnh, Hổ Trung Nguyên vội vàng tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng đáp:

- Đây là tộc lão của Tông gia các ngươi...

Tông Thủ lúc này mới chợt hiểu, trong lòng suy đoán, những Thiên Hồ trưởng lão này chẳng lẽ là cầu tình cho Tông thị đích?

Rồi sau đó chỉ thấy những người kia tới gần nhưng lại không hành lễ. Vị lão nhân tóc trắng râu bạc trắng cũng chỉ đơn giản liền ôm quyền:

- Thế tử ngươi điên rồi sao? Vì sao lại bắt đệ tử đích mạch của Tông gia chúng ta? Chắc ngươi không biết đây là những người tài giỏi của Tông thị nhất tộc ta, trụ cột của nhất tộc chúng ta?

Tông Lam nghe được thì lông mày nhăn lại:

- Những người này theo Tông Thế, âm mưu đồ phản, làm sao lại không bắt?

- Im ngay! Nơi này không có chỗ cho ngươi xen vào!

Lão nhân tóc trắng quát lớn một tiếng khiến cho sắc mặt Tông Lam đỏ lên hồi lâu, tiếp theo lại ngữ khí chuyển thành hòa hoãn nói:

- Đám người chỉ là bị Tông Thế đầu độc mà thôi, cũng không có lỗi gì quá lớn. Người trẻ tuổi ai không có đi nhầm đường, kỳ thật trừng phạt nhẹ là được. Thế tử, ngươi cần phải hiểu rõ rồi, nhân khẩu Tông thị chúng ta không nhiều lắm, ngàn vạn đừng bị người khác lừa gạt, tự hủy trường thành. Ra trận sát phạt phải là thân tộc của mình mới đáng tin cậy.

Thời điểm nói chuyện, lão còn cố ý nhìn Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi khiến sắc mặt hai người tái nhợt.

Người này vừa nói hết, bên cạnh liền lại có một vị lão giả mặt mở miệng nói:

- Thế tử khoan dung, khoan hồng độ lượng về thành kế vị xem như mục đích chung, danh chính ngôn thuận! Tộc lão và Tông Hợp ta tất sẽ cùng tiến với thế tử, sau Tiên quân tự nhiên là do thế tử kế thừa.

Ngữ khí âm dương quái khí của hắn làm cho mọi người chung quanh yên lặng, mà mấy người Tông Lam, Tông Nguyên mắt lộ vẻ lo lắng. Cho dù là kẻ đần cũng nghe ra ngữ khí của vị Thiên Hồ tộc này có ý uy hiếp.

Hổ Trung Nguyên cùng Khâu Vi, cũng trầm mặc hồi lâu, việc này chính là gia sự của Tông thị. Hơn nữa dùng tình hình thời khắc này xác thực không thích hợp xử trí những Thiên Hồ tộc nhân này.

Tông Thủ cũng không giận ngược lại cười, ngửa mặt nhìn lên trời. Mặc dù hắn đối với Yêu Vương vị kỳ thật cũng không quan tâm, lúc này cũng thấy lồng ngực tức giận vô cùng, bất quá thoáng qua một cái, Tông Thủ cường hành ngăn chặn, nhe răng cười cười:

- Ta chỉ muốn nói, ta không có tính cách giống như phụ thân...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.