Tông Thủ hơi có chút vô tội, mình không phải là đang bồi dưỡng tình cảm với Nhược Lan sao?
Tiểu nha đầu này, nhìn như không ngờ nhưng tương lai không lâu lại là
danh tướng vô song có thể thông sát thập phương. Còn có Cuồng Sư Tuyết Ấn kia nữa, hơn phân nửa cũng thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Mình dù nguy xuẩn thế nào cũng nên nhanh chóng lung lạc mới phải. Ngày
sau trái Tông Nguyên, phải Nhược Lan, hai vị danh tướng vô song. Mặc dù
mình mặc kệ mọi chuyện thì Càn Thiên Sơn cũng đủ an gối không lo,
Trời chứng giám, mình không hề có ý phương diện kia. Chẳng lẽ trong mắt mấy nữ oa này, mình thực sự háo sắc vậy sao?
Than khẽ, Tông Thủ thu hồi đường kẹo trong tay. Rồi sau đó lại như có điều suy nghĩ nói:
- Theo người, ngươi nói ta làm sư phụ nàng có được không?
Hiên Viên Y Nhân nghe vậy liền giật mình, rồi sau đó lại gật đầu:
- Do ngươi tới dạy nàng tự nhiên rất tốt, bất quá muốn làm sư phó nàng
vậy thì ngày sau phải đứng đắn một chút, không được lại khi dễ Lan Lan
nữa.
Nàng đối với vị hôn phu này là nhìn không thấu nhất. Kiếm đạo thâm sâu, quả thực khiến người tức lộn ruột.
Chỉ theo nàng biết thì kiếm ý mà Tông Thủ nắm giữ đã là hơn năm loại rồi.
Tông Nguyên chính là được hắn dạy bảo, trong mấy tháng ngắn ngủ thực
lực đã đại tiến. Nắm giữ cuồng đình thương ý, thực lực cường hoành, có
thể đấu với bậc luận cường giả nào dưới thất cấp ở Đông Lâm Vân Giới!
Tông Thủ lại do dự một hồi, hắn tự tin khối mỹ ngọc này nếu để hắn tự
tay tạo hình, nhất định có thể tiến xa hơn cả kiếp trước. Một thân thành tựu, cũng tuyệt không chỉ dưới hạn ở danh tướng vô song mà thôi.
Duy nhất lo lắng chính là chỉ sợ mình không có nhiều thời gian như vậy. Nhưng muốn tìm danh sư cho nàng, nói dễ vậy sao?
Đang nhíu mày suy ngẫm, Tông Thủ chợt nghe bên ngoài Phiên Vân Xa truyền đến thanh âm của Tông Nguyên:
- Quân thượng, Quỷ Huyền Sơn người nói đã đến!
Tông Thủ nhíu mày, tạm thời buông việc này. Thân hình tung một cái, đã
đến bên ngoài Phiên Vân Xa, giờ phút này xe này đang men theo thế núi
cực dốc leo lên cao.
Cũng may mắn ngựa kéo xe hiện giờ của
hắn đều đã đổi thành ngự phong câu tứ giai. Cho dù chỉ có tám thớt,
nhưng sức kéo lại hơn trước kia gấp trăm lần.
Cũng ngay tại nửa khắc sau, Phiên Vân Xa rốt cục đã leo lên hơn hai ngàn trượng, đã đến trên đỉnh.
Cảnh kiếp trước đã thấy qua mấy lần rốt cục cũng hiện ở trước mắt.
Tông Thủ xuống xe ngựa, chỉ tung mấy cái đã đến cạnh nhai ngạn phía
trước. Sau đó cẩn thận nhìn bốn phía, bất quá giây lát hắn liền lộ vẻ
kinh nghi bất định.
Nơi này, mặc dù cùng trong trò chơi Thần Hoàng có nhiều sai biệt, nhưng bản chất lại không khác lắm.
Rồi sau đó một lát, Hiên Viên Y Nhân, cũng ôm Sư Nhược Lan đến bên người hắn, nghi ngờ nói:
- Đây là nơi có thể khiến thực lực chúng ta tăng nhiều theo lời ngươi nói đây sao? Rõ ràng không có gì cả.
Người còn lại nghe vậy cũng đều kinh ngạc. Mấy người đều là nghe theo
lệnh Tông Thủ đến đây, nhưng cũng không biết chuyện này.
Bất
quá xem nơi này khắp nơi đều là nham thạch cổ quái. Trừ đi một ít cỏ cây lẻ loi trơ trọi ra, còn lại cũng không có gì nữa. Mà dưới nhai ngạn kia lại là một mảnh sương trắng, cũng không biết nhiều sâu bao nhiêu, lại
càng không biết phía dưới đến cùng có gì?
Chẳng lẽ Quận chúa nhà mình được tin tức gì, biết rõ nơi này có thiên tài địa bảo nào đó sao?
Đang nghĩ vậy, đã thấy thân hình Tông Thủ bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, tìm được một ít cọng cỏ ngon bên cạnh nhai ngạn.
Tiện tay gỡ xuống, sau đó không ngừng ép lại. Không bao lâu, vài giọt
chất lòng màu xanh lá đã xuất hiện trong lòng bàn tay Tông Thủ.
Lại vươn tay khẽ vẫy, một con tuyết liệt điểu lớn bằng nửa người bay
qua trên bầu trời cực kỳ bất hạnh bị Tông Thủ cưỡng ép bắt xuống.
Hỏi Hiên Viên Y Nhân, lấy mấy viên tị độc đan, cho con chim kia ăn vào. Sau đó nhỏ chất lỏng màu xanh kia vào miệng nó.
Tiếp theo liền lẳng lặng chờ, ước chừng gần nửa canh giờ, mới thấy đầu
tuyết liệt điểu chỉ có nhất giai kia khí tức ẩn ẩn bắt đầu biến hóa.
Thân thể phảng phất càng cường hãn hơn một chút, một thân lông vũ tạp
sắc, cũng có mấy cáiđang biến sắc.
Mọi người chung quanh lập
tức thay đổi sắc mặt. Ngoại trừ Nhược Lan, nơi đây đều là người Linh
Giác nhạy cảm, tuyết liệt điểu này đúng là được tăng cường.
Cũng không rõ ràng lắm, không chú ý thì thậm chí còn không cảm giác
được. Bất quá hiệu dụng của chất lỏng màu xanh lá kia rõ ràng còn chưa
kết thúc, lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp thẩm thấu vào toàn thân tuyết liệt điểu và kinh mạch. Có thể sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác, chậm rãi phát huy, tăng lên khí lực, thậm chí là huyết mạch cho tuyết liệt điểu.
- Đây chỉ là thanh thực thảo bình thường nhất mà thôi, làm sao có thể?
Hiên Viên Y Nhân nao nao, lại cẩn thận nhìn về phía vách đá. Trọn vẹn sau nửa ngày mới xác nhận là mình không nhìn nhầm.
Không khỏi càng thêm khó hiểu, thanh thực thảo chỉ là cỏ dại bình
thường nhất, cũng thường thấy nhất. Căn bản không nhập giai. Làm sao có
thể có công hiệu như vậy được?
Lại ẩn ẩn có chút hưng phấn, thân là đan sư, sao có thể có thể không thích thú được?
- Không phải là do cỏ, mà là sương mù ở đây.
Tông Thủ ánh mắt sâu kín, nhìn về phía dưới nhai ngạn. Nơi này sương mù nhuộm dần, thanh thực thao sinh trưởng ở nhai ngạn hấp thu giọt sương,
cũng hấp thu loại hơi nước đặc thù kia vào.
Trong ánh mắt càng hơi hàm kinh hỉ, thời điểm tốt nhất ở đây, là sau khi linh triều bắt đầu.
Bất quá xem tình hình bây giờ, vạn năm tích lũy xuống, có lẽ cũng có hiệu quả không sai biệt lắm.
Tiếp theo trong nháy mắt, chỉ thấy tuyết liệt điểu kia bỗng nhiên thân thể run rẩy, trong mắt cũng ẩn hiện tơ hồng.
- Có độc?
Nhược Thủy nhíu màu, độc vật chính là thứ nàng ghét nhất.
Tông Thủ ‘ ân ’ một tiếng, mấy cây kim châm, liên tục cắm vào cơ thể
tuyết liệt điểu, bức toàn bộ độc tố và cả chất lòng màu xanh lá kia ra
toàn bộ.
Trong những chất lỏng này cố nhiên mang theo dị năng kinh người, bất quá thực sự cùng độc tố giao xoa lẫn nhau, khó có thể
phân hoá.
Bất quá chỉ một lát, đầu tuyết liệt điểu kia đã
khôi phục như thường. Tông Thủ một lần nữa cho nó phục dụng một hạt Bổ
Nguyên Đan, lúc này mới buông tay, tùy ý để tuyết liệt điểu kia giương
cánh bay đi. Tựa hồ cũng bị thương chút nguyên khí, thân hình lảo đảo
lắc lắc.
Mà bọn người Hổ Trung Nguyên Ly Lạc đều hai mặt nhìn nhau, có chút khó hiểu. Những chất lỏng từ trong thanh thực thảo kia
tựa hồ thực sự có tác dụng khiến thực lực bọn hắn tăng lên. Nhưng rõ
ràng độc tố này cũng mãnh liệt dị thường, thuộc về kỳ độc. Tuyết liệt
điểu kia, nếu không phải Tông Thủ trước đó đã cho nó ăn vào Kháng Độc
đan sau đó lại khu trục, chỉ sợ bất quá nửa khắc đồng hồ thì toàn thân
đều sẽ hư thối, hóa thành huyết thủy mất rồi.
- Ta phải loại bỏ độc tốt trong sương mù kia sao?
Hiên Viên Y Nhân mắt lộ vẻ do dự:
- Ta đối với độc loại cũng không quá am hiểu, trước kia rất ít nghiên
cứu, hơn nữa loại độc chất này, trước kia cũng chưa từng thấy qua. Xem
tình hình tuyết liệt điểu ban nã Nhân chỉ có ba thành nắm chắc, càng cần một năm nữa mới được.