- Ân? Mấy tên tiên cảnh, rõ ràng còn không đợi trận phá đã chạy thoát. Sao lại như thế?
- Người này rốt cục là ai? Lại bá đạo như thế?
- Chẳng lẽ là tu sĩ tiên cảnh? Mấy vị hộ giới Tôn Giả lại mặc kệ sao?
- Người này không phải tiên cảnh --
Trung niên đạo nhân đi ra trước nhất thần sắc ngưng trọng.
- Người này là Huyết Kiếm Yêu Quân!
- Têu quân?
Mọi người là nghi hoặc không thôi, danh tiếng yêu quân chỉ có mấy nhân vật truyền kỳ trong Thượng Cổ Yêu tộc mới có thôi.
Bất quá trong đó, chưa bao giờ có dùng huyết kiếm làm tên cả.
Sau một khắc chợt nghe đạo nhân kia lại nói:
- Là Đông Lâm Yêu Vương Tông Thủ! Ngay vào hôm qua, người này dĩ nhiên đã chém chết Cung Chủ Đạo Linh khung cảnh Vô Khư --
Mọi người giật mình, danh tiếng Tông Thủ lúc này trong thiên hạ, ai không biết?
Cũng chỉ có người này mới dám vút râu hùm của Đạo Môn a?
Rồi câu sau lại khiến mọi người im lặng.
- Vô Khư Cung Chủ đã thân vẫn? Bị Tông Thủ chém chết trên đỉnh Vũ Lam Sơn sao?
- Lời ấy là thực? Sao lại như vậy?
- Hơn năm mươi vị tiên cảnh, ba vị Thần Quân hóa thân, lại thêm một cái Hỗn Nguyên Nhất Khí đại trận, rõ ràng cũng thất bại? Tông Thủ kia chẳng lẽ là Thượng Cổ Xi Vương tái sinh sao?
- Mặc dù là dùng tánh mạng bốn mươi tên đệ tử tiên cảnh áp chế, dùng năng lực của Cung Chủ
cũng không đến mức một kiếm cũng không ngăn được chứ?
Đông Lâm Vân Lục, trên Vân Hải, một cổ cảm xúc bối rối đang truyền bá trong đám người.
Mấy chục tu giả tiên cảnh, mấy trăm cửu giai đều tụ ở đây. Còn có nhiều người mang theo ý nghi hoặc nhao nhao tìm đến đây. Rồi sau đó chỉ cần
một lát sắc mặt liền tái nhợt như chết.
Nghị luận nhao nhao, lo sợ thất thố không yên.
Tử Quỷ Tử ở trong đám người, chỉ cảm thấy trong đầu một hồi choáng váng, cơ hồ như muốn hôn mê.
Chỉ cảm thấy hôm nay tất cả phảng phất như muốn sụp đổ.
Nơi đây rất nhiều tu sĩ, dùng Tử Quy Tử hắn cầm đầu. Nhưng hắn lúc này cũng là không biết phải làm thế nào.
Tự phụ trí kế, nhưng lúc này lại không biết phải làm sao cho phải.
- Tốt cho một tên Tông Thủ, tốt một tên Huyết Kiếm Yêu Quân!
Hắc hắc cười thảm, ánh mắt Tử Quy Tử dần dần thanh minh hơn.
Nhớ tới lời của Khổng Dao không lâu trước kia.
Đạo Môn huyết kiếp, nhân chủ chi vẫn!
Hắn lúc trước không tin, nhưng hôm nay chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ, toàn bộ đã ứng nghiệm.
Mặc dù là Đạo Môn bọn hắn thì tu sĩ cấp tiên cảnh cũng không nhiều lắm.
Vô Khư chi vẫn, càng khiến người đau nhức tận tim phổi!
Thật không hỗ là người có thể sánh vai cùng Trọng Huyền, sở liệu không sai chút nào.
Còn có một câu cũng hiện lên trong đầu.
- -- Tử Quy Tử ngươi xem là thứ gì, sao bì được với một ngón chân của phu quân ta chứ?
Vốn cho rằng mình có thể không thèm để ý, nhưng lúc nhận được tin tức trận chiến Vũ Lam Sơn liền chỉ cảm thấy một hồi xấu hổ vô cùng mãnh
liệt.
Hắn xưa nay tự phụ, cũng tự tin có thể tại trong vòng mấy tháng bức Càn Thiên Sơn đến tuyệt cảnh.
Nhưng kết quả cuối cùng, lại khiến cho Tử Quy Tử hắn phảng phất như trò cười vậy.
- Ý khung cảnh là chúng ta mau chóng chạy về khung cảnh, ổn định cục diện.
Tinh Minh cầm kiếm mà đứng. Mặt hướng veef phương đông, đón lấy ánh mặt trời đầu tiên từ phương xa. Ánh mắt khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
- Ý Tử Quy Tử ngươi thế nào? Hôm nay thế cục đã không thể vãn hồi. Hay nên mau chóng quyết đoán mới phải.
Quay về?
Tử Quy Tử mạnh mẽ thẳng tắp thân hình, trong mắt đỏ thẫm, tròn mắt muốn nứt:
- Lúc này trở về, Đạo Môn ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa? Tông Thủ
muốn diệt Đạo Môn ta, vậy thì đấu hao tổn là được, xem ai không chịu nổi trước! Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không theo. Chỉ là mười tên
trưởng lão tiên cảnh thôi, nếu dám khoa tay múa chân trước mặt ta thì Tử Quy Tử ta tất một kiếm chém chết ngay!
Tinh Minh thở dài, đây là lần đầu hắn thấy bộ dáng hảo hữu của mình như thế, gần như hoàn toàn mất hết lý trí vậy.
- Lời ấy ngược lại không sai! Tông Thủ không thể hao tổn lại Đạo Môn ta được.
Thanh âm vẫn nhàn nhạt, trong lời cỉa Tinh Minh lại mang theo vài phần lãnh ý.
- Ba canh giờ, Vong Thiên Tông diệt, Thiên Nguyên Quan diệt, Phù Thủy
tông diệt. Đến nay môn nhân tổn thương đã gần đến mười hai vạn rồi --
Tử Quy Tử khẽ giật mình. Kinh ngạc nhìn Tinh Minh, không biết ý thế nào.
Bất quá con số cuối cùng lại khiến hắn lần nữa hãi hùng khiếp vía.
Đây là trả thù của Tông Thủ, tàn sát con dân ta, vậy ta sẽ diệt tông môn bọn ngươi --
- Không biết Đạo Linh khung cảnh ta còn phải tổn thất bao nhiêu, mới có thể diệt sát ma đầu kia?
Nói đến đây, Tinh Minh lại hơi lắc đầu:
- Không nói đến khung cảnh tuyệt sẽ không tùy ý để ngươi khư khư cố
chấp, cho dù chịu thì lúc này quân tâm cũng không thể dùng, Tử Quy Tử
ngươi tinh thông binh pháp, làm gì cần ta chỉ?
Tử Quy Tử im lặng nhìn chung quanh. Chỉ thấy rất nhiều tu sĩ, hoặc là thần sắc phẫn hận, hoặc là mắt hàm vô cùng lo lắng.
Một ít là tông môn đã diệt, muốn tìm Tông Thủ báo thù. Một ít là muốn
nhanh chóng chạy về khung cảnh, tham dự tranh đoạt vị trí Cung Chủ.
Hơn nữa lo lắng tông môn nhà mình trúng độc thủ của Tông Thủ.
Quân tâm đã tán, không còn chiến ý. Mặc dù còn vài người muốn tiếp tục ở lại Đông Lâm Vân Lục phát tiết, báo huyết cừu ngập trời kia nhưng trong tay Khổng Dao kết quả đoán chừng cũng không tốt lắm.
Du du thở dài, Tử Quy Tử cũng đứng lên:
- Vậy thì trở về!
Lại thoảng qua suy nghĩ, rồi sau đó lại ngưng giọng nói:
- Tốt nhất tận lực tản ra đi! Tuyệt không thể tụ cùng một chỗ được!
Tinh Minh khẽ giật mình, rồi sau đó liền có chút hiểu được. Chẳng lẽ là lo lắng Tông Thủ phục kích trên đường sao?
Sau một khắc, Tử Quy Tử đã giải thích nghi hoặc cho hắn:
- So sánh với chứ phái Đạo Môn Trung Thổ, Tông Thủ chỉ sợ còn hận chúng ta hơn! Không thể không phòng --
Tinh Minh suy ngẫm một chút, cũng nhẹ gật đầu.
- Có thể!
Trong mắt lại toát ra thêm vài phần đắng chát .
Tu sĩ Tiên cảnh ở đây cũng có hơn trăm, tu giả cửu giai càng đạt 500.
Lực tụ lại, ngoại trừ mấy khung cảnh ra, chính là hùng tuyệt đương thời.
Nhưng chưa hẳn có thể phòng được Tông Thủ phục kích, người này kiếm
thuật cao tuyệt đương thời. Tốc độ bản thân cũng mạnh mẽ tuyệt đối. Nghe nói nắm giữ không ít thời không chi pháp, lại có Ích Ma Phi Toa nơi
tay, có thể chiến có thể đi.
Mà nơi này cách Đạo Linh khung cảnh chỉ chừng mười vạn dặm.
Người nọ nếu một lòng loạn chiến, một kích liền đi. Chỉ sợ nơi hơn bảy
trăm người, có thể bình yên quay lại Đạo Linh khung cảnh còn chưa đầy
năm sáu thành!
Trừ phi là theo trận mà chiến, mới có thể có phần thắng.
Tử Quy Tử lúc này mắt lại ẩn lo lắng nhìn về hướng Tuyết Tầm Thành.
Hắn bên này tính toán, nhưng nữ nhân kia, chưa hẳn có thể khiến hắn như ý.
Một khi biết được kết quả trận chiến Vũ Lam Sơn, tất nhiên sẽ có phản ứng!
Trên không Tuyết Tầm thành, Khổng Dao đang giao một Hổ Phù cho Tông Nguyên.