Thần Hoàng

Chương 501: Chương 501: Công đức vô lượng. (1)




Sau đó thời không bích chướng ở chung quanh cũng bắt đầu rung chuyển. Vô số hắc tuyến, không ngừng ở trong linh hải lập lòe.

Liền ngay cả đoàn người Tông Thủ đã cách ở cực xa cũng bị ảnh hưởng đến, cũng may là lúc những cương phong và linh bạo lan đến gần bên này đã như nỏ mạnh hết đà.

Duy chỉ có cái kẽ nứt thời không, thỉnh thoảng thoáng hiện. Liền ngay cả phương pháp hộ thân cường thịnh trở lại, cũng không có cách nào chống cự.

Cũng may là Tông Thủ đã sớm chuẩn bị, ở tiền thế ứng phó với mấy cái kẽ nứt thời không này cũng rất có kinh nghiệm. Thỉnh thoảng nắm hai người ở bên cạnh, chuyển đổi phương vị, trên người mặc dù là không ít vết thương, nhưng chung quy lại chưa từng gãy tay gãy chân.

Đợi đến lúc kẽ nứt thời không hoàn toàn biến mất, cái linh bạo này rốt cục cũng dẹp xuống, ba người họ đều là vô cùng chật vật.

Toàn thân có vô số miệng vết thương, một ít cũng khá sâu, một số nữa càng là sâu đến xương tủy.

Tông Thủ nhưng lại không thèm để ý chút nào, một chút đau đớn này, căn bản là không thể nào khiến hắn động dung.

Sau khi phong bạo biến mất, Tông Thủ nhìn đầu tiên, chính là về phía Hàm Hi.

Chỉ thấy con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này, cư nhiên lông tóc cũng ít bị tổn thương.

Vừa rồi hắn đã trông thấy, thân ảnh của Hàm Hi này tựa hồ đối với kẽ nứt thời không là có cảm ứng, luôn có thể vừa đúng lúc dời đến vị trí an toàn.

Lại khiến cho Tông Thủ có chút kinh hãi là lực lượng thời không vô cùng khó lường nhất này, lúc kẽ nứt sinh ra là không hề có một điểm báo trước, cho dù là tinh thú có trực giác mạnh nhất cũng không thể cảm giác được.

Nhưng mà Hàm Hi này, đúng thật là toàn bộ không thèm để ý.

Cũng không biết là ở trong khối Vạn Trùng Tụy Hoa kia rốt cuộc là tập trung tinh họa của loại yêu trùng gì, khiến cho Nghĩ Hậu của Ma Hỏa Tinh Nghĩ này lúc sinh ra lại lột xác được đến như thế.

Nhíu nhíu mày, lại càng khiến ánh mắt của Tông Thủ dời về phía trước. Khi làm cho từng đoàn sương mù màu máu triệt để tiêu tán, xuất hiện ở trước mắt hắn chính là một mảnh hỗn độn.

Chỉ thấy vô số thi hài của Hỏa cầm xuất hiện ở trước mắt hắn. Đều là tàn khuyết không đầy đủ, đoán chừng một bộ phân đã chôn vùi vào bên trong kẽ nứt thời không.

Mà cái xích triều mãnh liệt mà đến trước kia, đã là hoàn toàn vô tung vô ảnh, chỉ còn lại năm ba đầu thất giai Hỏa cầm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gào thét, phần lớn cũng là hữu khí vô lực, thân hình đều bị trọng thương.

Lúc này đây lại vang lên tiếng Phượng minh một lần nữa, vẫn như cũ là mang theo vô tận oán hận, bất quá ở lần này lại còn thêm một chút cầu khẩn.

Tông Thủ chẳng muốn để ý tới, trước tiên thở ra một hơi đã bị đè nén thật sâu ở trong lồng ngực, rồi sau đó lại lấy tay sờ sờ cằm, nhìn qua trước mắt, nhẩm nhẩm tính ra.

- Tông Nhị, ngươi nói những vật này, có đáng giá 30 vạn công đức hay không?

Tông Nhị trong lời nói của hắn, chính là Tông Nguyên. Giờ phút này nhưng lại kinh ngạc đến thất thần, nhìn lên phía trước.

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, thực khó mà tin được, tai nạn bậc này, là do ba tờ Nguyên Diệt Loạn Linh phù dẫn phát.

Mà Huyền Diệp giờ phút này cũng là sững sờ một hồi. Hồi lâu sau, cũng là thở dài một tiếng.

Nhìn xem rất nhiều thi thể phi cầm ở trước mắt này, nàng là dốc hết toàn lực mới đem được cái tham niệm kia ngăn chặn.

Nào chỉ là 30 vạn mà thôi? Đem những tài liệu và thú tinh trên thi thể phi cầm này lấy hết, mặc dù là con số bảo thủ nhất, cũng có hơn 50 vạn!

Đến trời cũng thương yêu hắn, phải biết Huyền Diệp nàng đến Thương Sinh khung cảnh, thời gian thường thường là một năm, kiếm được cũng không quá hai, ba vạn công đức mà thôi. Cũng chỉ là gần đây, sau khi đột phá Thiên Vị, thu nhập mới có thể tăng trên diện rộng.

Mà ở bây giờ, chính là phúc duyên mà trong một số sách vở có nói? Thật khiến cho người ta ước ao ghen tỵ. Thanh lý những thi thể phi cầm này, dùng ước chừng khoảng nửa canh giờ, cơ hồ là tràn đầy một cái túi càn khôn. Mà con Xích Kim Hỏa Hoàng kia, về sau cũng không tiếp tục xuất hiện, chỉ ở phía xa kêu suốt nửa canh giờ, nhưng sau đó lại không biết như thế nào mà không thấy bóng dáng nữa.

Mà đến khi ba người đi xuống hạ du linh hà, sau mấy canh giờ, lại lần nữa trở về cái Linh hải kia. Chỉ thấy mấy trăm tên đệ tử Thương Sinh Đạo ở nơi này, đều là dùng ánh mắt vô cùng quái dị liên tiếp nhìn sang.

Vừa rồi chấn động từ đằng xa truyền tới kia, ở chỗ Linh Hải này cũng có cảm giác. Càng ẩn ẩn có thể nghe thấy được tiếng Phượng minh loáng thoáng.

Đến cùng là xảy ra chuyện gì, những người này cũng đều là không biết.

Bất quá cũng có thể đoán được một chút, nhật định là có quan hệ với ba người này. Tông Thủ thản nhiên như thường cùng Tông Nguyên đứng ở một chỗ, nghênh ngang nghênh đón phần lớn ánh mắt của các đệ tử nơi đây.

Sắc mặt Huyền Diệp nhưng lại cổ quái, ở trên người của mấy tỷ muội của mình nhìn lại, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, đồng tử Vĩnh Cầm lại hơi co lại, trong mắt tràn ngập ý hung hăng. Đây không phải là người đã phong ấn huyễn pháp của nàng, khiến cho nàng khó chịu vài ngày sao?

Mà Trần Nhu cũng kỳ quái nói:

- Đây chính là Đàm Thu! Sư tỷ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Huyền Diệp như trước là yên lặng, chỉ thỉnh thoảng sờ vào túi càn khôn của mình. Tính tình của vị Đàm Thu kia tuy là ác liệt, nhưng làm người quả thực lại rất hào phóng. Thời điểm lấy danh nghĩa đền bù tổn thất về thương thế của nàng, cứng rắn đưa cho nàng số thi thể phi cầm đến ba vạn công đức.

Đã thu dược chỗ tốt của người ta, vậy một số việc kia, liền cần phải giữ bí mật cho vị ‘Trưởng bối’ sư môn này.

Chợt bên cạnh, lại truyền đến một giọng nam trong sáng:

- Người này, hẳn chính là không lâu trước đây vào ở bên trong Giáp tự đệ nhất viện?

Huyền Diệp ngạc nhiên một cái, quay đầu nhìn lại, sau đó lông mày hình kiếm hơi nhíu lại không vui nói:

- La Thế? Là hắn không sai, ngươi hỏi cái này để làm gì?

- Chỉ là muốn biết sâu cạn về người này một chút mà thôi!

La Thế kia khẽ mỉm cười nói:

- Nếu là đối thủ tương lai của mình, há có thể không biết một hai? Lại nói tiếp, vừa rồi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ đại trận của Thương Sinh khung cảnh đều bị chấn động. Ngươi vừa rồi cùng đi với hắn, không biết cảm thấy như thế nào?

Vừa cười vừa nhìn về phía Vĩnh Cầm cùng Trần Nhu:

- Ta biết được hai vị tỷ muội này của ngươi, đã từng ra tay tính kế với người nọ, kết quả tựa hồ là thua rất thảm, cách rất xa cũng có thể nghe được âm thanh rên rỉ. Có thể phá được Xá Ma công của các ngươi, lại không bị mị tâm thuật ảnh hưởng. Người này sau khi đột phá thất giai, hơn phân nửa là đáng giá để ta ra tay.

Trên mặt Vĩnh Cầm, lập tức thẹn thùng đỏ mặt một mảnh. Huyền Diệp nghe vậy, thì là trợn trắng mắt, có chút im lặng. Nghĩ rằng La Thế này, chẳng lẽ là muốn tìm chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.