Thần Hoàng

Chương 1027: Chương 1027: Cũng có hôm nay?




Mười sáu năm, hắn sớm đã minh bạch. Long không ở với xà, Phượng không ở với bầy gà.

Siêng năng vận chuyển cái công quyết này, là không muốn ganh đua so sánh, chỉ đơn thuần là muốn mình vui vẻ. Mỗi một điểm tiến bộ, đều khiến hắn cao hứng vạn phần. Giống như là người khát đã lâu, trông thấy trời hạn gặp mưa rào.

Kỳ vọng tập võ trước kia đã được thực hiện. Hắn hiện nay phải làm, chính là nắm chặt mỗi phần thời gian, tăng lên thực lực của mình.

Hắn mười sáu tuổi mới bắt đầu luyện võ, cho nên tuyệt không thể tiêu hao hết quang âm!

- Cuối cùng cũng kịp thời tìm đến!

Ý niệm của Thạch Việt xa xa cảm ứng, rồi sau đó là cười đắc ý.

- Ma Bức lão nhân? Rõ ràng cũng chỉ một kiếm mà trảm. Quả nhiên là phong cách của hắn! Thực lực càng là thâm bất khả trắc đấy, là giết gà dọa khỉ mà.

Trong lúc nói, trên bầu trời bắt đầu có mây đen cuồng dũng. Che lấp ánh trăng, xa xa có linh quang lóng lánh.

Thạch Vô Kỵ đưa mắt về phía bên kia nhìn lại, lúc này mới phát giác ở bên ngoài hai mươi dặm có từng tòa thạch thai cao ngất, sát khí xông tận trời!

Tu vi của hắn không đủ, nhưng cũng có thể cảm giác được linh năng nơi này lưu chuyển, giống như là có chút không đúng.

Quay đầu, cũng chỉ thấy thần sắc của Thạch Việt là ngưng trọng dị thường.

- Tốt cho một tòa Thiên Độn Chu Thiên đại trận!

Hồi lâu sau, Thạch Việt mới mỉm cười tán thưởng.

- Người bày được trận này, rất là cao minh!

- Chắc chắn rất cao minh! Nghe nói là do một tay Ti Thiên Giám Chính Khổng Duệ của Càn Thiên Sơn một tay bố trí.

Trong hư không truyền ra một giọng nữ uyển chuyển, thanh âm như không cốc u lan:

- Vị Nguyên Thần đế của Đại Thương kia, lần này thật sự là nhìn nhầm. Đem hai cha con này không công đưa cho Càn Thiên.

Thời điểm vừa nói xong, xa xa có một cô gái đạp không mà tới.

Thạch Vô Kỵ chú mục nhìn lại, ánh mắt lập tức ngẩn ngơ. Hắn chưa bao giờ thấy qua một cô gái xinh đẹp như vậy. So với mẹ của hắn, xinh đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng sau khi tiếp xúc, Thạch Vô Kỵ liền lại nhíu mày. Cái mị hoặc quyến rũ mờ ảo này, hắn thật sự không thích, càng là chán ghét.

Một đại nam nhi, có thể nào bị sắc đẹp mê hoặc? Cũng tuyệt không muốn tâm niệm ý chí của mình bị cái thanh sắc này dao động.

Đúng là gần kề nửa tức, liền nghiêng đầu di nơi khác, cường hành dời ánh mắt đi chỗ khác.

Khóe môi Thạch Việt vểnh lên, mắt lộ ra vài phần tán thưởng. Mà nàng kia, lại hơi có chút ngoài ý muốn.

Cộng thêm hai vị ở trước mắt này, đã là người thứ ba không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.

Mà thiếu niên này, bản thân càng là nửa điểm tu vi cũng không có!

Nhìn Thạch Vô Kỵ một cái thật sâu, mỹ mục của thiếu nữ lại lưu chuyển, nhìn về Thạch Việt.

- Tiểu nữ Tô Tiểu Tiểu bái kiếm Thạch tướng quân!

- Ta biết ngươi!

Thạch Việt nhẹ gật đầu:

- Tân nhiệm thánh nữ của Thiên Ma khung cảnh đúng không? Lần này tới, nhưng cũng là vì Huyết Kiếm yêu quân mà đến. Lại nói tiền nhiệm Thánh tử Võ HIên của khung cảnh ngươi cùng với hắn có thù hận sâu đậm?

- Ân oán cá nhân, cùng khung cảnh không quan hệ! Tiểu Tiểu chỉ là quan chiến mà thôi!

Tô Tiểu Tiểu cười một tiếng:

- Những lời này, kỳ thật ta nên hỏi Thạch tướng quân mới đúng! Nếu có ngươi ra tay, tình cảnh hiện nay của hắn mới đáng lo.

- Thánh nữ cũng biết ta thiếu nhân tình của hắn, mặc dù không giúp đỡ, cũng không có khả năng giậu đổ bìm leo.

Thạch Việt bật cười, mắt nhìn chung quanh:

- Nơi đây quần anh tụ tập, cũng không biết có bao nhiêu tuấn kiệt, lại làm gì đến phiên Thạch Việt ta?

Nói đến đây, giọng nói dừng lại một chút, mang theo một chút hàn ý:

- Đúng rồi! Còn chưa hỏi qua, thánh nữ đến tìm ta, đến cùng là muốn như thế nào?

Thạch Vô Kỵ rốt cục cũng là thiếu niên, nghe vậy cũng mắt nhìn bốn phía. Quả nhiên trong thời gian này, vô số người ở phụ cận độn không đến đây.

Cũng có rất nhiều võ giả không thể phi hành tìm đến. Chung quanh gò nói, tất cả đều là người, liếc nhìn lại, sợ không dưới bốn, năm ngàn người.

Lại không biết hai người ở bên cạnh nhìn như là lão hữu, kỳ thật khí tức cũng là giương cung bạt kiếm, ở phía trên núi, khí cơ xung đột. Trong chớp mắt, ý niệm khí lực dĩ nhiên đã giao phong hơn trăm ngàn lần.

Thạch Việt lại an nhiên như cũ, cười nhẹ nhàng. Tô Tiểu Tiểu lại hơi biến sắc, sau mấy tức, đúng là lui về phía sau nửa bước.

Rồi sau đó là dứt khoát hướng về phía sau liên tục thối lui, đến khi ra ngoài mười bước chân, mới thoát khỏi khí cơ giao đấu với Thạch Việt, xinh đẹp cười nói:

- Quả nhiên không hổ là Thạch Việt! Ở trong thiên hạ này, chỉ sợ cũng chỉ có Huyết Kiếm yêu quân mới là đối thủ của Thạch Việt ngươi. Hôm nay Tông Thủ có thể được ngươi trợ giúp, thực là vạn hạnh. Tiểu Tiểu hôm nay không ngăn cản ngươi là được!

- Ngươi cũng ngăn trở không được!

Thạch Việt ‘A’ một tiếng, lắc đầu tự giễu:

- Bỏ lỡ lần này, nhân tình này đã khó có thể lại trả được! Lúc bình thường, hắn cần ta trợ giúp gì? Vì vậy…

Một tia duệ mang từ trong mắt lộ ra, sắc bén như đao đâm về phía Tô Tiểu Tiểu:

- Người ngăn ta, giết!

Thạch Vô Kỵ nghe được là không hiểu ra sao. Bất quá ước chừng biết được Thạch Việt là vì trợ giúp Tông Thủ mà đến.

Ngay sau đó ngẩng đầu, kỳ quái nói:

- Thạch Việt, vị yêu quân kia, chẳng lẽ không có cách nào khác để độ kiếp?

- Phải gọi là thúc phụ!

Thạch Việt vỗ vỗ đầu của hắn:

- Cho dù thiên kiếp, Thạch Việt ta còn không sợ, đối với hắn mà nói, tự nhiên là càng không.

- Đây là đương nhiên!

Tô Tiểu Tiểu kia cũng cười nhẹ đem lời nói xác nhân, hào hứng dạt dào nhìn lấy Thạch Vô Kỵ.

- Kiếm đạo đệ nhất Vân Giới, cũng sẽ không sợ hãi cái thiên kiếp cỏn con này. Chỉ tiếc, vị Huyết Kiếm yêu quân này thực sự gây thù hằn quá nhiều, cũng là tại quá mức xuất sắc. Hôm nay chẳng những là Đạo Linh Khung Cảnh muốn lấy mạng của hắn, càng có Thái Linh, Đạo Lăng, Nguyên Thủy tam tông. Thậm chí là Nam Phương Đại Việt, cũng không muốn hắn tiếp tục sống.

Thấy ánh mắt Thạch Vô Kỵ càng là mê man, Tô Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, lại lắc đầu giải thích:

- Ngươi chỉ cần biết, những thế lực này, cơ hồ mỗi một nhà đều có thể cùng Đại Thương chống lại!

Thạch Vô Kỵ kinh hãi, thế lực có thể cùng Đại Thương chống lại? Vậy thì cường hoành đến bực nào?

Thế gian này, thực sự tồn tại thế lực như vậy?

Tô Tiểu Tiểu nhìn vào trong mắt, thì là ý vị thâm trường cười cười. Cái này thật là thú vị! Đệ tử Thạch gia, rõ ràng lại không biết Thái Linh tông, không biết Đạo Linh Khung Cảnh.

- Như vậy ngươi nói vị Huyết Kiếm yêu quân kia, có thể còn đường sống sao?

- Nói quá mà thôi!

Thạch Việt ở bên nhưng lại lạnh lùng mỉm cười một cái, khẽ lắc đầu đối với Thạch Vô Kỵ giải thích:

- Đạo Linh Khung Cảnh kia, ngược lại là có thể chống lại hơn phân nửa quốc lực của Đại Thương, nhưng Thái Linh tông và Nguyên Thủy ma tông, lại còn kém mấy lần. Đạo Lăng và Nam Phương Đại Việt thì lại càng kém xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.