Mà phàm là thời điểm giảng đến phù pháp, chính là sẽ rời đi, đến trong tang kinh các, tìm một chỗ yên tĩnh, đọc sách một mình.
Liên tục mấy ngày, đều là như thế, cũng không thấy có người nhảy ra,
tìm tới hắn phiền toái, chỉ là những ánh mắt ở chung quanh kia, tựa hồ
phát ra điều bất thiện.
Tông Thủ cũng lờ mờ cảm giác, sinh
hoạt trong mấy ngày này, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại có mạch nước
ngầm, tựa hồ bắt đầu khởi động không ngừng.
Khiến hắn vui
mừng chính là Tông Nguyên, Nhược Thủy, ở tại Thương Sinh Đạo, tựa hồ
giống như cá gặp nước, không hề có nửa phần không thích ứng.
Mỗi ngày đều đang bận rộn, Tông Nguyên chuyên tu vũ đạo, bất quá gần
đây, bởi vì nguyên cớ muốn tu tập linh pháp, ngẫu nhiên cũng cùng một
chỗ với Tông Thủ nghe giảng bài. Mà Nhược Thủy, thì là ở hai bên đi qua, phảng phất như là tiến vào bảo khố, mỗi ngày đều là bận rộn không
ngừng.
Chỉ có Sơ Tuyết, là có chút không biết làm thế nào.
Mặc dù là ở lớp học võ đạo mà nàng thích nhất, cũng phần lớn là nghe
không hiểu, tất cả đều là vẻ mặt mờ mịt.
Cho đến hai ngày
sau, Triệu Yên Nhiên đảm đương bồi luyện cho nàng, lúc này mới cảm thấy
phấn chấn hơn, mỗi ngày cũng có một chút tinh thần.
Khiến cho Tông Thủ thở dài lần nữa, nha đầu kia, chẳng lẽ tất cả chỉ số thông
minh của mình, đều bị cái bản năng biến thái kia cướp hết rồi hay sao?
Sư Nhược Lan thì cứ mỗi sáng sớm đều bị Hàn Phương mang đi, thời điểm chạng vạng tối mới được trở về.
Tông Thủ chỉ biết trong cơ thể tiểu nha đầu này, dĩ nhiên dần dần có
chút nội tức, hơn nữa càng ngày càng mạnh. Hắn cũng không thèm quan tâm
tiến triển của nàng, chỉ biết là cường giả Hữu Thần cảnh tự tay dạy dỗ,
so với chính mình thì đáng tin hơn nhiều.
- Hả? Cái Điệp tự chân phù này, tựa hồ có thể kết hợp lại.
Ở trong độc viện, Tông Thủ khép cuốn sách trong tay lại, sau đó như có điều suy nghĩ.
Bên trong tàng kinh lâu có rất nhiều tàng thư, đều là từ thời kỳ thượng cổ lưu lại, khi đó còn chưa có giấy viết, chỉ có thể dùng thẻ tre và da thú ghi lại.
Mà quyển sách trong tay này, cũng chính là như
thế, có tên gọi là “Linh Hải điệp phù lục”, là ở hai ngày trước, hắn từ
trong một góc của tàng kinh lâu lấy ra.
Bên trong tàng kinh
lâu của Thương Sinh Đạo, đều có linh trận hút bụi phòng trùng, nhiệt độ
cũng là nhiệt độ ổn định, có thể khiến cho điển tịch bên trong, mười vạn năm không mục rữa.
Bất quá quyển Linh Hải điệp phù lục này,
cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, chưa từng bị người khác đọc qua,
tới khi Tông Thủ cầm đến tay, đã tràn đầy khí tức gỗ mục khó ngửi.
Quyển sách này, chính là ước chừng vạn năm trước, do một vị tên là Linh Hải chân nhân lưu lại, một lần ngẫu nhiên có cơ hội, phát hiện ảo diệu
của chữ “Điệp”, cũng có ý đồ đem Linh pháp phù lục, điệp gia sử dụng.
Chỉ là đến lúc cuối cùng, Linh Hải chân nhân vẫn thất bại, bất quá
trước khi hắn chết đi, lại đem những cảm ngộ có quan hệ đến phù chú này, cùng với tất cả những lần thử nghiệm, đều ghi lại bên trong sách, rồi
sau đó rơi vào trong tay Thương Sinh Đạo, cuối cùng bị Tông Thủ lấy ra.
Bởi vì là cách làm chưa được thành công, vì vậy minh châu còn bị che đậy.
Dùng trọn vẹn thời gian hai ngày, Tông Thủ mới xem hết quyển sách này,
bất quá chỉ hơn hai vạn chữ, lại cân nhắc từng câu chữ, nhận thức chân
nghĩa trong đó. Mà vốn trong nội tâm, cái ý niệm kia còn có chút mơ hồ
trong đầu, hôm nay lại càng rõ ràng hẳn lên.
- Nguyên lai người nghĩ đến pháp môn sử dụng chữ “Điệp” này, cũng không phải chỉ mỗi một sư tôn.
Cười đắc ý, tâm thần Tông Thủ liền lại khôi phục tĩnh lặng, nhập thần
minh tưởng, lại đi vào hồn hải của chính mình, nhưng chợt thấy trong tâm thần lúc này, linh niệm nhộn nhạo, rồi sau khi cảm xúc này phát lên, đã ngăn không được, ở trong thần hồn, sóng lớn tuôn trào không dứt.
Quả là thế!
Tông Thủ không hề có nửa phần do dự, biết được đến lúc này, đã đến thời cơ tốt nhất để ngưng tụ chân phù.
Ý niệm trong lòng khởi lên, ở bên trong hồn hải, liền có gần trăm cái
chân phù linh cấm, liên tục từ trong hải dương hồn lực bay vút lên.
Rồi sau đó từng cái ngưng tụ lại, cả quá trình vô cùng thuận lợi, đúng
là không hề có nửa phần không sảng khoái, lờ mờ nhìn lại, ở trên hồn hải kia, đúng là một chữ “Điệp”!
Cũng thi triển ra vô số linh văn, cùng hơn bảy đạo trận phù của hắn, kết nối với nhau cùng một chỗ.
Nhiều hơn một cái linh mạch, cũng theo đó mà hình thành, vắt ngang cái
hải dương hồn lực ở đằng kia, cả tám cái linh mạch, đối ứng với tám đạo
chân phù linh cấm, khiến cho cái hồn hải này, càng ngưng tụ thêm, cũng
càng có tiềm năng hơn nữa, nguyên linh to lớn, không có lúc nào là không bổ túc thần hồn trong linh năng.
Thậm chí còn có một số bộ phận, tràn lan ra bên ngoài thân thể.
- Thành!
Chữ “Điệp” kia cuối cùng cũng hình thành, Tông Thủ liền cảm thấy dòng
xoáy hồn hải, lại một lần nữa được mở rộng, nhưng mà không giống như lần trước, khoa trương như lúc tấn cấp Hoàn Dương, nhưng cũng đầy đủ tăng
thêm bảy thành hồn năng!
Mà ngay cả yêu thân của hắn, cũng
sinh ra cảm ứng, trên đầu hiện ra hai cái tai hồ ly, càng có thêm sáu
cái hồ vĩ, từ phía sau người hắn lao ra.
- Tại sao lại dài ra? Có còn dài thêm hay không?
Đối với cái yêu thân này, Tông Thủ cũng là đau đầu vô cùng, một phương
diện đúng là trợ lực, một mặt hắn cũng cảm thấy có chút không hợp.
Đang muốn đem cái đuôi hồ ly này, toàn bộ thu hồi lại, Tông Thủ liền
chợt cảm giác trong hồn hải của mình, cái ảo ảnh thất vĩ Thiên Hồ kia,
bông nhiên có biến hóa.
Vốn là hình ảnh hồ ly có bảy đuôi, giờ này khắc này, lại đột ngột đến cực điểm, lịa nhiều ra thêm một cái.
Mà có một cỗ tin tức không hiểu, bỗng nhiên như nước lũ, nhảy vào trong tâm thần hắn, làm cho trong đầu hắn, lại có một hồi choáng váng.
- Là bát vĩ Thiên Hồ? Hẳn là huyết mạch hồ tộc hiện nay của ta, đã tấn cấp?
Trong lòng đang nổi lên ý niệm này, Tông Thủ liền nói thầm một tiếng
không tốt, quả nhiên giây lát sau, bốn phía trong cơ thể, thậm chí cái
kinh mạch kia, đều đang cường lực run rẩy nhúc nhích, tựa hồ là đang
kịch biến.
Mà trong hồn hải, cái hình bóng Bát vĩ Thiên Hồ và Lôi Loan kia, cơ hồ là hợp lại tại một chỗ, bắt đầu đè ép đoàn hỏa diễm này, đúng là đang muốn ‘thôn phệ’!
Trong nội tâm của Tông
Thủ, cũng là đã chìm đến đáy cốc, biết được đây là bát vĩ Thiên Hồ cùng
với Lôi Loan, những huyết mạch thần thú này, giờ phút này đúng là đã
liên thủ, xa lánh bộ phận thuộc về nhân tộc trong thân thể của hắn. Cả
hai loại huyết mạch trong lúc này, đã là tử đấu, căn cơ hám thế lính
quyết của chính mình, đã bị dao động!
Đối với việc thân thể
tứ chi truyền đến đau nhức kịch liệt, Tông Thủ căn bản là không có tâm
tư để ý tới, chỉ là đem hết toàn lực, đến áp chế việc huyết mạch thôn
phệ, chỉ là hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Dần dần, ngay cả bát vĩ
Thiên Hồ và Lôi Loan ở trong lúc này, cũng không bình tĩnh được nữa,
cũng đã bắt đầu đấu tranh xung đột với nhau.